Tình ta chết yểu tự bao giờ!

R18.
ReFlins, có nhắc tới VarFlins.
_______________________________________
Nhiệt độ ở Nod-Krai có lẽ chẳng hề thua kém gì Long Tích Tuyết sơn, quanh năm lạnh lẽo, chỉ là bớt đi chút hạt tuyết và nhiều thêm sự huyên náo không đáng có của một vùng đất từ lâu đã chẳng biết đến hai tiếng yên bình. Đi dạo trong những cơn gió rít cứ vù vù bên tai chưa bao giờ là một ý tưởng tuyệt vời, dẫu vậy, Varka và Flins vẫn ra ngoài, tìm kiếm chút ít niềm vui để bào mòn bớt quãng thời gian dư giả nhàm chán mà họ đang có. Flins vuốt nhẹ lọn tóc ra sau tai, quan sát sắc trời ảm đạm rồi vu vơ hỏi:

"Bao giờ thì anh sẽ khởi hành?"

"Vài ngày nữa."

"Giữa thời tiết bất ổn như thế này sao?"

"Ừ."

Varka trả lời không do dự, đoạn, hắn nói thêm:

"Chờ đến lúc tuyết rơi thì chuyến hành trình sẽ trở nên khó khăn hơn. Sao thế? Em không nỡ để tôi rời đi à?"

Varka tự hỏi, liệu hắn đi rồi thì Flins có thấy cô đơn hay không? Hoặc có lẽ anh sẽ giống như những cuộc chia ly đã từng trải qua trong đời, chào tạm biệt hắn bằng ánh mắt buồn bã vào giây trước và rồi giây sau anh sẽ quay trở lại với dáng vẻ trầm u cô tịch, sống tiếp những tháng ngày lặp đi lặp lại nhàm chán tại nghĩa trang lạnh lẽo. Varka không sợ cuộc chia ly, cũng không sợ người kia sẽ quên mình nhanh chóng. Hắn chỉ buồn và hụt hẫng khi nghĩ về điều đó, vì mối quan hệ giữa hắn và anh đã đủ sâu sắc để Varka thấy cô đơn ít nhiều khi phải chia tay anh.

Flins im lặng một hồi, và rồi anh nói:

"Đúng là tôi không nỡ, nhưng chẳng điều gì níu chân anh được cả."

Trọng trách trên vai Đại Đội trưởng Đội kỵ sĩ Tây Phong là cực kỳ lớn lao, Varka, không thể bị một thứ tầm thường như tình cảm yếu đuối làm mụ mị đi đôi mắt tinh tường của một chiến binh. Flins hiểu điều đó, vì vậy nên dù trong cõi lòng anh có cuộn lên bao nhiêu sóng gió khi nghĩ về ngày anh và hắn không còn cơ hội gặp nhau nữa, anh vẫn sẽ dùng lí trí ém nhẹm tất cả xuống, không để lọt ra ngoài bất kỳ một sự ủy mị vô nghĩa nào.

Họ sóng bước bên nhau, không còn nói về cuộc chia tay sắp tới nữa vì ai cũng biết càng nói họ sẽ càng chìm sâu vào những cảm xúc không đáng có. Một cơn gió buốt rét thổi qua, báo hiệu mùa đông đang cận kề. Flins đưa ra một gợi ý:

"Có muốn làm vài ly cho ấm người không?"

"Được."

Varka cũng thấy hơi lạnh, một ít rượu sẽ giúp hắn thấy thoải mái hơn. Hắn định kéo anh đến Soái Hạm như thường khi nhưng Flins lại bảo rằng họ nên đến chỗ của thương nhân Sumeru, anh nói:

"Dori đã quảng cáo một chai rượu mạnh suốt mấy ngày hôm nay, tôi nghĩ chúng ta có thể đến cửa hàng của cô ấy để ủng hộ."

Varka không từ chối, và họ đi đến cửa tiệm gì cũng có của thương nhân Sumeru.

Khi họ ghé qua, Varka và Flins thấy trong tiệm có một cô gái trẻ ăn mặc kì lạ, với chiếc mũ phù thủy lụp xụp che đi một phần gương mặt. Varka dễ dàng nhận ra đó là ai, Mona, một người quen của hắn từ Mondstat. Cô nàng đang nài nỉ Dori mua thứ gì đó cho ình, kì kèo giá cả khốc liệt để bản thân không chịu lỗ. Thương nhân cũng không vừa, tuy vóc dáng  nhỏ bé nhưng giọng điệu rất hùng hổ, chặt chém ép giá từng đồng. Hai người họ nào giống như đang trao đổi buôn bán, họ đang cãi nhau thì đúng hơn.  Varka nhận ra người quen nên liền tiến tới, xen ngang cuộc cãi vã giữa họ:

"Hai người trò chuyện rôm rả thật đấy, tình hình buôn bán của quý cô Dori dạo này khá quá nhỉ, được cả chiêm tinh gia của Mondstat ghé thăm để nhờ vả đây này."

Flins và Varka xuất hiện khiến hai cô nàng hơi ngượng ngùng, không còn to tiếng nói qua nói lại nữa. Dori gãi đầu, giọng điệu xởi lởi:

"Ôi dà, hiếm khi khách quý ghé thăm, các vị muốn mua cái gì cứ tự nhiên, tôi sẽ ưu đãi giá cả cho bạn bè."

"Gượm đã."

So với việc nhanh chóng lựa đồ rồi ra về. Varka có vẻ hứng thú với thứ mà Mona mang đến chỗ Dori hơn. Hắn tò mò chỉ vào lọ thuốc thủy tinh lấp lánh ánh sáng như dải ngân hà để trên quầy, hỏi:

"Quý cô Mona, đây là gì vậy?"

Mona hơi thoáng chột dạ, không dám trả lời câu hỏi của Đại Đội trưởng ngay. Từ biểu hiện của cô có thể thấy, món đồ mà Mona muốn nhờ Dori bán giúp có nguồn gốc hoặc công dụng không tốt đẹp gì cho cam. Cô nàng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lòng vòng đáp:

"Chỉ là… mấy…mấy cái thuốc kích thích linh tinh…dùng cho, ờ, mèo! Tôi rảnh rỗi nên làm ít thuốc, định bán cho mấy nhà hay nuôi mèo để họ…hỗ trợ…nhân giống thế hệ sau ấy mà…haha…"

Lời giải thích gượng gạo đó dễ dàng bị Varka nhìn thấu sơ hở. Flins đằng sau lưng hắn cũng khẽ thở dài, loại thuốc độc đáo như vậy, chẳng trách vì sao khó bán.  Nhưng, xuất phát từ lòng tốt muốn giúp đỡ bạn bè, Varka đã quyết định giúp Mona năn nỉ Dori giúp mình bán thuốc. Sau đó, Flins cũng tham gia. Một cái miệng Dori còn dễ đấu, ba cái miệng, hơn nữa còn là miệng của Đại Đội trưởng Đội kỵ sĩ Tây Phong, Dori không thể không nể nang. Cuối cùng, thương nhân đành phải chấp nhận thu mua chai thuốc với cái giá mà Mona cho là "phải chăng" trong sự buồn rầu. Cũng may là rất nhanh sau đó cô nàng đã phấn chấn trở lại vì Flins mạnh tay chốt luôn chai rượu mạnh mới nhập về, không kì kèo trả giá dù chỉ một câu, Dori nhanh thoăn thoắt đóng gói hàng cho khách, chào tạm biệt đầy thân thiện tiễn Varka và Flins rời đi.

Vì vẫn còn công việc phải làm, cho nên hai người chỉ kịp uống vài ngụm, đủ để làm nóng cơ thể bị gió lạnh Nod-Krai bào mòn của họ nóng lên rồi lại đường ai nấy đi. Flins đi về phía Nghĩa Trang Đêm Cuối, tuần tra một vòng như thường lệ trước khi đến đọc khúc an hồn cho các vong linh đang khắc khoải. Ở Nod-Krai có một số sản vật mang ánh sáng lấp lánh thích mắt. Flins, với sở thích sưu tầm đá quý và tiền xu cổ, đương nhiên không dễ gì bỏ qua chúng. Dọc trên đường tuần tra, anh nhặt nhạnh một vài mẩu đá có màu đỏ tươi đẹp mắt. Tuy chúng hơi thô sơ nhưng nếu như biết cách mài giũa gọt đẽo, chúng sẽ trở thành những viên ngọc quý, phù hợp để làm trang sức hoặc phụ kiện trên quần áo. Đương lúc Flins bỏ những viên đá nhỏ vụn vỡ bỏ vào cái túi nhỏ đeo bên hông, thì bất ngờ một cơn đau đầu ập tới làm anh choáng váng loạng choạng bước chân. Flins loạng quạng tiến về trước vài bước, đỡ lấy cái đầu đang ong ong, mắt anh hoa lên rồi nhòe đi. Anh cảm thấy mình như đang lên cơn sốt vậy, là do gió trời, hay là do  ly rượu ban nãy quá mạnh đã làm anh say? Flin không rõ, anh chỉ biết rằng mình cần ngồi xuống.

Xoẹt.

Một cơn gió lạnh buốt rát thổi qua, không, không phải gió. Đó là sát khí quen thuộc đang tràn đến bủa vây lấy anh từ tứ phía. Giọng nói khàn khàn, giận dữ, như âm thanh của ác quỷ từ Vực Sâu bò lên rơi vào tai Flins.

"Đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ ta chứ?"

Gã xuất hiện, vẫn vẻ ngoài dị hợm chằng chịt băng đen, cao lớn, thô kệch nhưng phải ép mình dùng giọng điệu lịch sự giả tạo để trò chuyện với Flins. Anh nhận ra gã, Rerir, kẻ đang cố gắng để giết anh. Dù vẫn còn hơi chếnh choáng men say, nhưng Flins vẫn đủ tỉnh táo để cầm thương, sẵn sàng chống trả chứ không cam chịu số phận. Chỉ tiếc, bây giờ anh đang yếu quá.

"Giá như lúc đó mình không uống nhiều rượu như vậy."

Flins mím môi tự trách bản thân bất cẩn. Tuy nhiên chuyện cũng đã rồi, anh tự trách thì làm được gì cơ chứ?

Rerir nhận ra Flins có điểm khác lạ từ vầng trán nóng bừng và gương mặt gay gay đỏ, dẫu vậy, chuyện anh bị làm sao đối với gã lại là một tin mừng vì như thế gã chẳng cần tốn nhiều sức để thủ tiêu anh. Những bàn tay ma quái vươn dài từ trong màn đêm đen đặc vây quanh Rerir, lao đến Flins toan chộp lấy và vặn xoắn anh như cách mà người ta xoắn một cái giẻ lau rách nát. Flins nhận ra nguy hiểm và nhanh chóng né đi, nhưng cơn choáng váng đã khiến bước chân anh lảo đảo. Những bàn tay chụp được quần áo của anh và kéo mạnh, khiến chúng rách toạc ra còn Người Giữ Đèn thì ngã ngồi xuống, đầu ong ong không giữ nổi tỉnh táo. Gã Tội nhân khinh thường dáng vẻ yếu ớt rách rưới của Flins, toan tấn công anh lần nữa nhưng rồi lại dừng. Sau cú ngã, anh  vẫn chưa thể đứng lên, một tay chống xuống đất tìm điểm tựa cho thân thể trong khi tay kia thì ôm đầu. Áo khoác ngoài bị kéo rácg, sơ mi bên trong bung cúc, mất đi sự trang trọng thường ngày nhưng không tạo ra cảm giác lôi thôi mà mang đến sự thu hút thị giác nhất định. Rerir chợt nhận ra gã đã nhìn chằm chằm vào Flins được một lúc mà chưa hề tấn công anh.

Gã nhanh chóng xông tới trước khi flins kịp đứng dậy, quật ngã anh và bóp thật chặt cái cổ mảnh mai. Flins rít lên như con thú bị thương, đôi tay dù vô lực vẫn ra sức cào cấu Rerir hòng thoát ra. Thật vô dụng, anh của lúc này thậm chí còn chẳng nhấc nổi một ngón tay chứ đừng bảo là có sức mạnh để đối chọi với gã. Rất nhanh, gương mặt nhợt nhạt đã chuyển sang tím tái vì thiếu khí, Flins há to miệng cố hớp lấy từng chút sự sống mong manh, nhưng vô dụng, Rerir ghì siết như thể muốn bẻ gãy cổ anh, những ngón tay gã ấn vào vùng da quanh cổ Flins lạnh lẽo tựa cái chạm của Tử thần.

Ngay khi anh nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, bất ngờ thay, Rerir lại quăng Flins xuống đất. Gã lắc lắc cổ tay vừa dùng lực, rải một ánh nhìn thương hại xuống Flins - co quắp trên nền đất lạnh, đỏ gay gắt từ gương mặt đến làn da.

"Hôm nay ngươi bị làm sao thế?  Yếu như sên, có bóp chết ngươi bây giờ thì ta cũng chẳng thoái mái gì."

Chính bản thân Flins cũng không rõ rằng anh bị làm sao, chỉ biết rằng từ tận sâu bên trong, anh đang bốc cháy. Phỏng rát từng tế bào, đau đớn ứ dồn trên từng tấc da thịt. Flins nằm ngửa trên đất, phơi ra dáng vẻ yếu ớt chí mạng nhất của mình dưới con mắt Thợ Săn Ánh Trăng. Con mồi đã ngã gục, và Rerir chỉ việc xơi tái anh. Gã thầm đánh giá Flins đang co quắp, không khó để nhận ra những biểu hiện lạ kì như thân thể linh hoạt đó lại đột nhiên mềm như cọng bún, và da anh, nóng hầm hập như có lửa mỗi khi gã chạm vào. Tên Tội Nhân dường như đã hiểu ra gì đó. Gã ngồi quỳ bên cạnh Flins, nắm tóc kéo đầu anh lên để ngửi nhẹ khuôn miệng. Có mùi ngọt, phảng phất chút cay nồng, kích thích như tình dược.

"Ồ."

Gã cười khẩy:

"Mùi của ngươi thơm quá, đang chuẩn bị để đi hẹn hò sao?"

Theo bản năng, Flins lắc đầu chối cãi. Hẹn hò cái gì, gã đang mỉa mai một kẻ sắp chết là anh đấy ư? Thấy Flins không thừa nhận, Rerir cũng chẳng buồn truy hỏi thêm. Gã liếc nhanh qua thân thể anh để đánh giá kỹ lưỡng kẻ mà sắp tới đây mình sẽ hành hạ. Thật nhỏ bé, và yếu ớt. Như thể anh là một con vật nhỏ co ro dưới trăng đêm buốt lanh, sức nóng duy nhất sưỡi ấm thân anh là bản năng khát cầu yêu thương, giao hoan để tạo thêm nòi giống. Tuy nhiên Flins không đủ tinh khôn để nhận ra anh đã uống nhầm tình dược, chỉ có Rerir biết, chỉ có Rerir hiểu anh cần gì. Để lâu thêm một chút, Flins sẽ rơi vào mê man. Gã kiên nhẫn chờ anh mất đi tỉnh táo để có thể tận hưởng từng chút một sự giãy dụa cuối cùng của con mồi đáng thương tội nghiệp, để thỏa mãn một niềm vui bệnh hoạn mà đã lâu rồi gã chưa được tận hứng nếm trải.

Rerir đã kiên nhẫn chờ Flins khép mắt vì mỏi mệt, sau đó gã cất giọng, trầm khàn mê hoặc gọi tên anh.

"Flins…"

"Vâng, em đây?"

Nằm ngoài dự đoán của gã, Flins đáp lại bằng sự bâng quơ ngọt ngào, tiếng "em" mềm mại trôi ra khỏi miệng anh đơn giản và trơn tru như thể đã tập thành thói quen. Thợ Săn Ánh Trăng cảm thấy hơi ngạc nhiên, và cũng thật mới mẻ thú vị làm sao. Từ xưa tới nay chưa bao giờ có ai xưng hô như thế với gã, Flins chính là người đầu tiên. Gã lại gọi tên anh lần nữa, Người Giữ Đèn như có như không đáp lời, rồi nói ra một cái tên xa lạ và thỉnh cầu khiến người ta khó mà cầm lòng được.

"Varka…em thấy hơi nóng, có lẽ em say rồi. Ngài giúp em một chút được không?"

Có lẽ lí trí của Flins đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh bằng những ảo mộng ngọt ngào khi anh ở bên cạnh người thương, ngay cả cách xưng hô cũng đã bị anh vô thức đổi thành kiểu nói chuyện thân mật của riêng họ những lúc kề cận nhau trong bóng tối. Flins nào biết mình đã dính ngải tình, anh chỉ biết gọi tên hắn trong vô thức, nũng nịu nhờ vả như một con mèo đang cọ đầu vào tay chủ xin được gãi ngứa. Rerir khẽ híp mắt, gã thầm nghĩ, nếu anh đã khẩn thiết van nài sự giúp đỡ như vậy thì mình chẳng nên từ chối làm gì. Bàn tay gã đưa ra, vuốt lên hàng cúc áo sơ mi đã bung gần hết. Gã đáp lời anh:

"Được, ta rất sẵn lòng."

Nhận được sự đồng thuận từ "người thương", Flins liền không chần chờ nữa nâng thân người nóng ran dậy. Con ngươi như trăng sáng phủ một tầng sương nước mờ ảo, anh rơi vào vòng tay Rerir, bị cái lạnh buốt trên da thịt ga xâm nhập vào từng tế bào. Tuy rất lạnh nhưng lại khiến anh vô cùng thoải mái, Flins cứ ngỡ mình đang phát sốt nên càng vô thức dán lại gần gã hơn, đâu biết lúc này anh đã nằm gọn trong tay kẻ thù. Flins muốn một cái hôn an ủi nên nâng đầu lên nhìn Rerir như thỉnh cầu, gã lại chẳng hề bận tâm, né tránh nụ hôn ấy và tìm đêsn mottj cái gì đó kích thích hơn. Như là…bộ ngực Flins chẳng hạn. Gã giật mạnh chiếc áo sơ mi làm nó bung hết cúc, phanh sang hai bên, một mảng tuyết trắng xoa hiện ra trước mắt.

"Ngài…gấp gáp quá…"

Flins nhỏ giọng như đang trách móc, nhưng khi bàn tay Rerir lần sờ nắn bóp, anh vẫn để mặc cho gã đụng chạ. Có lẽ đối với anh bây giờ, người đang mân mó vòng một múp máp đây đặn ấy chính là Varka, người anh tự nguyện trao đi thân xác và linh hồn.

Không nhấp nhô trùng điệp như bồng đào con gái, đó vẫn là một đôi vú dàn ông thô, nhưng phổng phao, vểnh lên như hai ngọn núi tuyết nhỏ được điểm bằng đầu nhũ hồng hồng bắt mắt. Thịt vú đầy đặn tràn được cả lẽ tay, đàn hồi và mềm mại như tấm nệm bông mới mua phơi ngoài nắng ấm. Rerir bóp nhẹ, cảm thấy đôi vú ấy căng tràn trong tay mình, giữa những kẽ tay kẹp chặt nhũ hoa mà ra sức kéo thả, nhấp nhả như thể đang trêu đùa xúc cảm Flins. Anh bị gã đàn ông bóp vú, đau xót tràn ngập khắp thân thể, nhưng song song với đó là  luồng khoái cảm khó nói thành lời, chỉ có thể được diễn tả bởi những tiếng nỉ non rên xiết. Chỉ vào khi ấy, Flins mới nhận ra rằng mình không say cũng không sốt, anh đang hứng tình, anh đang nứng.

"Thế nhé, đã vừa lòng cô chưa? Bán được cái thứ thuốc điên rồ đó với cái giá trên trời, tháng này cô no ấm rồi nhỉ?"

Dori vẫn chưa thôi rầu rĩ sau khi trả  giá bất thành lọ thuốc của Mona, ngược lại, nữ chiêm tinh thì tươi cười hớn hở. Cô nàng dựa lưng vào quầy hàng, mắt đảo qua những chiếc kệ ngập tràn màu sắc và hàng hóa kì dị từ những vùng đất khác nhau. Chợt, nụ cười trên mặt Mona tắt ngúm. Mắt cô mở to như thể vừa nhìn thấy một điều gì đó kinh dị lắm.  Bằng một giọng điệu nửa hoang mang sợ hãi  nửa nghi ngờ, Mona hỏi Dori:

"Này…chai rượu ấy, nó…nó màu gì vậy?"

"Lam đậm, có chuyện gì à?"

Dori nhìn theo ánh mắt của Mona, rồi chợt, chủ quầy cũng hét toáng lên. Tiếng thét chói tai như thể xé toạc màn đêm yên ả của Nod-Krai, kinh động tới cả chim chóc và những con thú nhỏ quanh gian hàng.

"Chai…chai rượu đâu?"

Rõ ràng khi gói đồ, cô nhớ mình đã gói rượu cho Varka và Flins rồi cơ mà, sao bây giờ chai rượu ấy lại ở trên bàn vậy? Và nếu như chai rượu ở đây, thì thứ đang ở chỗ của hai người kia…chẳng lẽ lại là…ôi không, cả Dori lẫn Mona đều không muốn nghĩa tới tình huống tồi tệ đó. Hai người cuống cuồng dọn quầy, đi tìm Varka hoặc Flins, trước khi họ uống phải thứ nước trong bình và khiến mọi chuyện trở nên quá tồi tệ để cứu vãn. Nhưng hai cô gái không biết, họ đã chậm một bước. Đại Đội trưởng giờ này ở đâu không biết, còn Flins…đã sớm u mê đắm say lạc lối rồi.

Bị dẫn dắt vào một điệu tango quá mức cháy bỏng và mãnh liệt, Fae xinh đẹp đã xa rời trần thế quá lâu dần trở nên lạc lối và hoang  mang. Anh cong mình, rên rỉ với đôi tay chỉ biết bấu chặt lấy những thân cỏ rũ rượi quanh mình và trên mặt là một biểu cảm mê man ngơ ngác.

"Ơ…ngài đừng…ứ ư…đừng bú vú em nữa…em xót ti mà…"

Một hạt nước trong veo tụ lại rồi lăn xuống  từ viền mi đã ướt sũng, biểu cảm đó thật mê hoặc, dáng vẻ ấy thật ngất ngây. Một người lạnh lùng và hiếm khi nào để lộ ra những cảm xúc chân thật của mình khi bật khóc sẽ đẹp đến nhường nào? Câu hỏi nhân thế luôn đau đầu chất vấn lẫn nhau, nay đã tự dâng đáp án đến cho Rerir kiểm chứng. Gã nghe được những tiếng nức nở mảnh vụn như tay ai thoáng lướt qua phím đàn. Và ngay lập tức gã Tội Nhân bị âm thanh đó mê hoặc. Để được nghe nó nhiều hơn, hắn chẳng hề tiếc thương mà cắn mạnh vào đầu vú sưng cứng trong miệng, hành hạ núm ti đã bị bú mút thành một hạt lựu đỏ rỉ máu, trên quầng thịt nhạt màu bóng lưỡng nước bọt và chi chít những vết cắn bật ra hoa đỏ.

Gã không nhả ti anh ra, Flins cũng chẳng thể làm gì hơn là xuýt xoa. Gió đêm thổi qua đôi vú nhỏ dựng đứng làm anh vừa đau, vừa ngứa lại vừa sung sướng đến độ chỉ muốn nhồi vú vào miệng cho gã mút, nhưng ngại mặt mũi nên không dám thể hiện ra.  Bú được một hồi Rerir mới chịu nhả, chép chép miệng với ý tiếc rẻ rằng hai núm ti sưng bằng quả anh đào đó chẳng có một giọt sữa nào cho gã vắt. Chán nghịch vú rồi thì mò xuống cởi quần Flins, anh dẫu ngại ngùng thì cũng không phản kháng, trên gương mặt thon gọn chỉ nhẹ nhàng kéo một tầng mây hồng tản ra hai gò má và sống mũi cao cao.

Sau khi chiếc quần và nịt đùi bị kéo xuống, phần da thịt nõn nà giấu dưới vải vóc bung ra như thịt quả chín bị phơi bày khi lớp vỏ được lột bỏ. Trắng nhợt như tuyết, được trăng bạc rải lên một tầng hào quang mỏng lấp lánh tựa ngọc trai sáng loáng. Bất ngờ tiếp xúc với không khí lạnh, Flins khẽ rùng mình, thịt đùi như tan vào nhau khi anh cố ép chặt hai chân để hạ thân không nhiễm lạnh. Rerir biết anh vừa lạnh vừa ngại tuy nhiên gã vẫn nắm lấy hai chân anh tách sang bên, chăm chú quan sát phần thân dưới của Flins bằng ánh mắt nửa đánh giá nửa đói khát. Gã chưa bao giờ thấy con chim nào sạch sẽ bóng loáng như thế? Hay là cu của Fae thì sẽ không rậm rạp thô tục như của người thường nhỉ?

Chim Flins không nhỏ, nhưng vì chẳng có lấy một cọng lông, trắng trẻo và đầu cu còn hơi hồng hồng nên nó trông như chẳng khác gì con hàng của một thằng nhóc chưa dậy thì. Rerir cười khẩy, đưa tay búng nhẹ vào đầu cu như cố tình chê Flins. Anh nhíu mày đỏ mặt, cố sức khép hai chân, tay thì che lấy hạ bộ không cho  "Varka" trêu nữa. Lần đầu tiên hai người làm tình với nhau, Đại Đội trưởng thậm chí còn gọi anh là chú chim non bé bỏng, khiến anh ngượng tới độ chỉ muốn chui vào quan tài để tự cách ly bản thân với thế giới.

"Đừng trêu em…"

Nghe Flins nhỏ giọng trách móc một câu như thế, ai mà tin được anh ta là người gác mộ của nghĩa trang nổi tiếng lạnh lùng lánh xa trần thế, cũng nào ai liên tưởng được anh với Fae kiêu ngạo tưởng như chỉ tồn tại trong truyền thuyết?

Ban đầu, dáng vẻ nũng nịu nói chuyện với người yêu đó còn khiến Rerir cảm thấy thú vị. Tuy nhiên, gã ta là cái đồ cả thèm chóng chán nên chẳng qua bao lâu là gã đã chẳng còn muốn nghe Flins ngọt giọng với mình, rồi còn lầm tưởng gã với tình nhân của anh, Rerir  nóng  lòng muốn anh sớm tỉnh ngộ nhận ra kẻ từ nãy đến giờ gần gũi với mình thực chất  chính là  kẻ thù. Gã trông ngóng dáng vẻ tuyệt vọng, hỗn loạn và run sợ của anh.

Chân trần trắng lạnh bị bàn tay to túm lấy nâng lên, chỗ nhạy cảm hồng hào bị cái nhìn chòng chọc đầy soi mói và đói khát của Rerir quét qua, những nếp cánh hoa ngại ngùng liền co thít lại. Flins mím môi che miệng, gò má không ai đánh phấn cho cũng tự phơn phớt hồng. Căng thẳng khi bị nhìn chằm chằm, đến cả nói to anh cũng không làm được, chỉ dám lí nhí trong cổ họng:

"Cũng…cũng lâu rồi chúng ta chưa làm…"

Vậy nên xin ngài hãy nhẹ nhàng với em. Không cần Flins trực tiếp mở miệng nói chuyện, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó thôi là Rerir đủ hiểu anh đang nghĩ gì. Tuy nhien, gã với Flins là kẻ thù của nhau, vậy nên dễ gì mà gã cho anh được như ý nguyện.

Hắp tấp vội vàng cởi chiếc quần vướng víu xuống, con cặc xấu xí gân guốc bật ra, tơ máu vằn vện trườn bò quanh thân gậy như rễ của một cây đại thụ đã thành tinh. Trong đôi mắt đã bị gắn bộ lọc nhìn ai cũng ra Varka lúc này, chính Flins cũng phải kinh sợ khi trông thấy cái thứ gớm ghiếc ấy. Đồng thời trong lòng anh cũng sinh ra sự nghi ngờ, tại sao hôm nay nhìn dương vật của Varka hơi lạ nhỉ?

Tuy nhiên, một khi cơn nứng lên ngôi thì mọi suy nghĩ đều trở nên gián đoạn. Nhìn thấy một con cặc to như thế, trong lòng Flins làm sao không sinh ra cảm giác thèm muốn cho được? Cảm giác nóng ran lại mạnh mẽ trỗi dậy cùng cơn ngứa ngáy cứ liên tục quấy phá ở những điện tận cùng của thân thể. Flins dùng hai tay vòng xuống ôm lấy bắp đùi đang nâng cao của mình, thở ra một hơi khói nóng, ánh mắt chỉ toàn những xúc cảm điên đảo mê li.

"Thứ điếm đực dâm dục!"

Rerir thấy cảnh ấy mà phải chửi thầm. Gã thậm chí đã suýt bị đôi mắt vàng lơ đãng đó mê hoặc, cặc to dựng đứng vì kích thích, đòi hỏi được một phát cắm thẳng vào cái lỗ dâm ngọt ngào mê say của người nằm dưới.

Gã đỡ lấy chim bự, không có dạo đầu như Flins tưởng tượng - công đoạn mà Varka luôn làm kĩ nhất để anh quen dần và thấy thoải mái về sau, đầu buồi to bằng nắm tay trẻ con cứ thế dọng mạnh vào cửa mình còn chưa kịp mở, ép Flins tiếp nhận sự cưỡng hiếp đầy thống khổ.

Mộng đẹp vụn nát, ngập trong đôi mắt Flins là nước, và khi hạt nước trong veo lăn ra khỏi viền mi hoen lệ, anh nhận ra từ nãy tới giờ tất cả dáng vẻ dịu dàng của Varka chỉ là những gì mình tưởng tượng ra. Còn sự thật cay đắng là, kẻ đang ghì siết lấy anh, cố chấp thúc hông để nhồi con cặc khủng bố như cặc ngựa vào bên trong đường hầm chật hẹp chẳng ai khác ngoài kẻ thù của anh - Rerir. Flins nghiến răng bặm môi, con mắt đã đứng tròng, máu khắp người không dồn nổi lên não nữa và một cảm giác buốt rát nhức nhối khó tả cứ không ngừng tấn công anh. Một thanh kiếm tàn nhẫn xuyên qua thân thể, chưa chắc đã gây ra sự đau đớn thống khổ bằng một phần vạn việc bị hiếp dâm thô bạo.

Về phía Rerir,  gã cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, thật ngu ngốc khi cứ thế nhồi cặc vào mà chưa mở rộng đàng hoàng cho cái lỗ khít rịt đó. Gã không nhận ra mình đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, khúc thép nung cắm giữa hai cánh mông Flins chẳng thể di chuyển được dù chỉ một chút khiến gã khó chịu ra mặt. Rerir thở từng hơi nặng học, đôi tay to chai sần bấu chặt lấy hai bắp đùi Flins như thể muốn cấu đứt  thịt anh. Gã cố chấp di chuyển mặc cho điều ấy làm Flins đau như muốn chết đi sống lại, nặng nề rút ra rồi lại thô bạo đâm vào, phá vỡ tầng tầng lớp lớp phong thủ bên trong đường hầm.

"Gruhhh…aghhhhh…."

Flins càng co thít người lại bài xích gã, gã lại càng hăng máu muốn phá hủy anh. Cuối cùng, sau những giây phút kẻ đẩy người đưa căng thẳng, người gục ngã trước chính là Flins. Anh thở dốc, ngay cả tiếng rên rỉ cũng nghẹn ứ lại vì đau, hai mắt thì đẫm lệ nhòa, có lẽ bên dưới anh đã bị Rerir làm rách rồi.

Và quả thực là chỗ ấy rách thật, Rerir thản nhiên nhìn máu tươi chảy dọc theo đường gân chi chít trên thân cặc, thấm vào những nếp gấp quanh đóa hoa  đỏ hồng đã bị phá cho tan nát, mê người đến lạ, kích thích sự khát máu hưng phấn lên cao tới tột độ. Có máu làm dịch bôi trơn, gã không kiêng dè gì nữa mà liền lao tới, thúc nốt toàn bộ chiều dài còn lại của con cặc vào bên trong. Cú đâm lút cán xiên bụng Flins lồi lên như người mang bầu mấy tháng, anh cong lưng, chân vút ngược lên trời, đồng tử hẹp lại còn linh hồn thì như đã bị rút cạn khỏi thể xác.

"Đi ra…ư, cút!"

Flins đuổi gã như đuổi tà, cong người vặn hông, miệng dưới mút chặt gậy thịt như thể muốn cắn đứt gã ra làm đôi vậy.  Bất chấp việc anh phản kháng mạnh mẽ, Rerir vẫn quyết tâm tiến sâu hơn, cố tình rút dương vật ra để đánh lạc hướng rồi lại nhân lúc Flins không chú ý để vồ vập đâm vào. Anh nâng hông đón nhận từng cú thúc đầy nghiệt ngã, nước mắt làm nhòe ướt gò má phủ mây hồng.

Cặc giã như điên trong lỗ thịt, mài mòn thành vách bằng những cú đâm móc hiểm hóc, đầu buồi chọc thẳng vào tuyến tiền liệt mỗi khi Rerir đẩy hông về phía trước, từng nhịp từng nhịp nắc buộc Flins phải đau đớn trong điên đảo. Anh ngửa cổ rên la, hứng trọn toàn bộ những cú dập đụ đòi mạng từ gã, trong cuộc làm tình mạnh bạo là ý định trả thù rõ rệt, hóa thành hành động ác ý xâm lược, phá hủy từ tận cùng thân thể. Cặc địt một đường  thẳng tắp vào lỗ dâm, dường như mọi điểm bên trong Flins đều là chỗ nhạy cảm nhất, mỗi lần vách thịt ma sát với thân buồi là một lần anh co thắt bụng dưới, siết càng lúc càng chặt hơn. Cùng với máu tươi, dâm dịch từ tứ phía bắt đầu tràn ra như thác lũ, nhanh chóng đổ đầy đường hầm, một đợt sóng xô nóng hổi dội lên đầu khấc đang hôn mút với tuyến tiền liệt khiến cặc Rerir run rẩy, bất ngờ nghiến loạn xạ vào vách thịt ẩm ướt mềm mại.

Vẫn là anh, nhưng lại không phải anh. Flins khi tỉnh táo liệu có dâm loàn đĩ thỏa như vậy với Varka không?

Đôi chân trắng nhợt cong vút vụt lên trời, Flins thất thố rên rỉ những âm thanh vô nghĩa mà chẳng hề chú tâm đến việc phải kìm nén chúng trước mặt kẻ thù, hoặc xua đuổi Rerir  - kẻ đang thô lỗ hiếp dâm . Gương mặt anh biểu lộ vẻ ngơ ngác đến lạ, hai má đỏ như người say, ú ớ như tên ngốc. Rerir nào có cơ hội được chứng kiến vẻ mặt dâm loạn mê hoặc đó bao giờ, như bị kích thích, gã càng hung bạo đâm rút. không chỉ miết buồi gân lên điểm nhạy cảm đã bị khám phá ra từ sớm mà còn cố tình thọc mạnh cặc với tuyến tiền liệt đã tê dại, báo hại Flins phát điên phát rồ, eo hông uốn éo co giật vì sướng. Một khi đau đớn qua đi, dẫu bị hiếp dâm thì cơ thể anh vẫn sẽ tuân phục bản năng mà cúi đầu chịu thua trước khoái cảm. Fae xinh đẹp cao quý là thế, lạnh lùng lánh xa trần thế là vậy, giờ đây có khác nào một hạng đĩ thứ thiệt, miệng rên lớn, lỗ thịt thì mút chặt buồi không buông.

"Oa…nhanh quá, ứ hư…chậm lại."

"Ứm…to quá đi, a…hộc…không mút được..."

Chính bản thân Flins cũng không rõ rằng bản thân đang rên cái gì, anh chỉ biết rằng càng bị địt thì càng nứng, ngứa tới độ anh chỉ ước chi cái buồi kia phân thân được thành hai, địt chết anh đi cũng được. Tình dược do chiêm tinh gia điều chế quả là kinh khủng, nó nuốt gọn lý trí Flins, nhả ra trước mặt Rerir một con điếm dâm đói tinh thèm địt, bất chấp việc gã và anh là kẻ thù mà cư năm lần bảy lượt siết chặt lấy thân cặc đòi hỏi được va chạm.

Rerir bị cắn đến độ suýt thì buộc phải buông súng đầu hàng. Gã nghiến răng, không thể chấp nhận để bản thân rơi vào cảnh yếu thế nên túm lấy chân Flins nâng lên thật cao, tay vào thế, tát bôm bốp lên mông thịt trắng mịn. Vừa đánh mông anh, gã vừa gọi thêm những cánh tay hắc ám, nhằm vào đôi vú dâm phổng phao xinh xắn mà nhào bóp, vần vò. Từ ép chặt hai vú vào nhau cho đến kéo, bóp, mân mó cấu xé núm ti sưng đỏ gã đều làm đủ cả.

Dưới ánh trăng đêm, những tiếng lép nhép, bốp chát và lạch bạch vang vọng cực kỳ rõ rệt. Chúng đam vào màng nhĩ Flins - đó là bằng chứng của hành vi giao cấu điên cuồng, gã và anh như hai con thú quấn chặt lấy nhau. Hai má mông Flins bị tát cho đỏ bừng, đau nhức nhối, nhưng anh lại không cầu xin Rerir dừng lại. Có lẽ anh là một kẻ thích tự ngược, vì dù bị đánh tuy nhiên chẳng hiểu sao Flins cứ thấy thinh thích, sướng sướng thế nào, trong vô thức anh đã hẩy hông về phía gã, bị bóp vú cũng không phàn nàn mà còn tự mình ưỡn ngực nhồi sâu hai vú vào những bàn tay lạnh lẽo kia.

Rerir không rõ Flins trúng phải thứ thuốc gì mà tự nhiên lại dâm đến như thế, tuy nhiên gã rất thích, vì thế nên gã càng ra sức nghiến buồi dập nát mông người đẹp, cú nào cú nấy cứ phải gọi là lút cán để buộc anh phải rên rỉ đầy ngu ngốc dưới thân gã. Con mắt gã đục ngầu, long lên sòng sọc tơ máu đỏ đặc quánh, gã nghiến răng nắc cặc, địt mạnh một cú làm Flins phải nay rên lên như con cá bị đánh bay khỏi mặt biển.

"Sao hả? Sướng không đồ đĩ? Mi thích bị địt kiểu mạnh bạo như này lắm hả?"

"Á…ô ư…ưm ưm…"

Flins phát điên, trong đầu không còn lại gì ngoài tưởng tượng về một con cặc to cứ không ngừng giã mạnh vào bên trong mình. Amnh chẳng còn biết đó là dương vật của anh nữa, anh chỉ biết rằng bị địt rất sướng. Anh không ngừng rên khóc điên dại, phát rồ vì những cú nắc dập, đến mức anh cứ đạt cao trào hết lần này đến lần khác.  Nước dâm phun trào như đê vỡ, lụt lội hết cả đường hầm, Flins không giống như muốn rửa buồi cho Rerir mà giống như thể muốn dìm chết gã hơn. Rerir bị dâm thủy Flins phun ra ngâm cho suýt bỏng, vội vàng rút cặc ra thật nhanh trước khi cây hàng này hỏng chết. Nào ngờ huyệt thịt lại mút chặt không buông, thân buồi thì to, rút ra được nửa đường đã mắc kẹt lại. Rerir nhăn mặt, đành phải tiếp tục tiến vào, dùng những cú dập đụ mạnh và nhanh như vũ bão để dạy dỗ vách thịt một phen.

Flins, anh có nhận ra không? Rằng anh đang hùa theo gã, mông đít ngúng nguẩy mỗi khi gã đụ mạnh vào trong, hẩy hông theo từng nhịp nắc đầy hưởng ứng. Flins, anh có biết rằng ngay lúc này nhân tình của anh cũng đang vật vã khổ sở giống như anh không nhỉ?

Có lẽ anh đã quên, anh không chung thủy như anh đã tưởng. Hoặc là bị Rerir địt dữ quá nên não anh đã úng tinh rồi, chẳng còn mảy may nhớ tới vị Đại Đội trưởng anh từng quyến luyến nữa. Gã ghì lấy hông Flins, nắc mỗi lúc một nhanh, cặc gân dồn dập địt phành phạch vào  cái lỗ chín rục, gã đang chạy nước rút cho đến giây phút phóng xuất tất cả dục vọng gã đã tích tụ hàng trăm năm trời vào Flins, dùng bụng anh để ủ ấm những hạt giống gã gieo.

Anh ngửa cổ kêu gào, rền rĩ như con mèo cái gọi bạn tình trong đêm, tiếng ngân nga nức nở xót lòng bật ra từ đôi môi hồng ươn ướt. Flins siết chặt cửa mình để mút lấy khúc thịt thô đang cắm sâu vào trong anh, đòi hỏi Rerir phải đổ đầy cái miệng đói khát bằng những đợt tinh nóng hổi.

Rerir phát ra một tiếng gầm khàn khàn khó nhịn, đoạn, gã ôm ghì lấy anh, dải băng bịt miệng biến mất từ bao giờ. Gã cắn ngập răng vào vú Flins, khiến anh thét lên như bị ai cắt cổ trong khi dập mạnh những cú cuối cùng. Cặc đâm sâu lút cán, đầu buồi mở van phun tinh dịch xối xả vào tận đáy của động tiên. Flins trợn trắng mắt, eo hông co giật mạnh mẽ, lỗ nhỏ bị tinh trùng còn nóng bơm đầy như sắp phỏng, tầng tầng lớp lớp thịt mềm vặn xoắn co siết lại làm cho cặc bị mắc kẹt tới tận khi đã bắn cạn tinh.

Sau cơn cực khoái quá đà, anh vẫn chưa thể hoàn hồn lại, bụng phồng lên như có mang còn thân thể thì rũ rượi hoang tàn như vừa vớt lên từ hồ nước. Flins nấc lên, hai mắt mờ nhòe đi không còn thấy nổi gì nữa. Anh mệt quá, lâu rồi mới trải qa một cuộc làm tình mãnh liệt như vậy khiến thân thể anh vẫn chưa thôi thèm thuồng được va hạm nhiều hơn. Dưới tác dụng của thuốc tình và cơn lửa nứng mãi không chịu nguội, Flins chẳng còn biết được phải trái đúng sai gì nữa. Anh vô thức đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Rerir, nhưng tay Thợ Săn Ánh Trăng đã rời đi từ khi nào không biết, để lại một Người Giữ Đèn trần trị bê bết nước dâm và tinh dịch  nằm cô quạnh dưới nền đất lạnh, trông thê thảm đến lạ.

"Re…Rerir…"

Giọng Flins khàn đặc, nghe không ra được những thanh âm ban đầu nữa…

"Haiz…Varka, ngài đang ở đâu vậy?"

So với việc đi tìm một Người Giữ Đèn có hành tung bí ẩn, thì việc tìm Đại Đội trưởng Đội Kỵ sĩ Tây Phong sẽ dễ dàng hơn nhiều. Mona và Dori tìm thấy hắn trong một phòng nghỉ tại Soái Hạm. Varka tùy tiện vứt bỏ áo khoác ở ngay cửa, áo trong thì bung nút, xung quanh hắn là những vỏ chai rượu la liệt. Đại Đội trưởng ngồii bệt dưới đất, nốc hết chai này đến chai khác như thể không biết say là gì. Nhưng gương mặt hắn đỏ gay gắt, dương như Varka đang cố gắng dùng cơn say để khiến bản thân mệt mỏi. Chỉ khi chìm được vào giấc ngủ, cảm giác khô khan nóng nực trong hắn mới có thể biến mất. Đáng tiếc, Đại Đội trưởng tửu lượng ngàn chén không say, dẫu hắn có uống thế uống nữa, cũng chẳng có tác dụng gì.

Nhìn những vỏ chai dưới chân Varka mà Mona phát hoảng, cô vội chạy tới giằng chai rượu trong tay hắn ra, vẻ mặt sốt sắng hỏi:

"Đại Đội trưởng, anh không sao chứ?"

"…À…không…"

Phải mất một lúc để Varka mở miệng nói chuyện, ngay cả giọng của hắn cũng ngập trong mùi rượu mạnh. Nữ chiêm tinh dù sốt ruột đến độ ăn nói cũng loạn xị cả lên, nhưng vẫn đỏ mặt lúng túng vì sai lầm của mình và thương nhân Sumeru. Cô lấy thuốc giải ra đưa cho Varka lí nhí nói lời xin lỗi với hắn.

"Chúng tôi hơi hấp tấp, gây phiền phức cho Đại Đội trưởng và ngài Flins rồi."

Varka chỉ cười không đáp.

Hắn không truy cứu nguồn gốc và công dụng của chai thuốc lạ đối với hai cô nàng vì tự hắn cũng đã trải nghiệm cơn khát tình khủng khiếp nó mang tới. Nhận lấy thuốc giải, mặc lại áo khoác ngoài, hắn nói rằng mình sẽ đi tìm Flins.

Không biết bây giờ đây anh có đang giống hắn, lửa tình cháy đượm thiêu đốt nơi đáy lòng, hay là đang khóc lóc, rên rỉ nhẹ tên hắn giữa những kẽ môi, cầu xin Varka hãy tìm đến mình nhanh hơn một chút. Một động lực mạnh mẽ thôi thúc Varka, xui khiến gót chân hắn chạy nhanh như gió đẩy, men theo ánh trăng bạc và sương đêm giá lạnh, hắn đi tìm Flins.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro