1




Luân Đôn, 1854

    "Cậu là ai?"

Giọng điệu chất vấn khiến Bourbon ngạc nhiên quay lại khi thấy một cô gái trạc tuổi anh đang đứng đó với hai tay chống nạnh đầy phẫn nộ. Ánh mắt cô dành cho anh có thể sánh ngang với ánh mắt mà mẹ anh dành cho anh khi anh lén vào nhà bằng cửa bếp với một vết thương ở đâu đó trên người.

    "Xin lỗi." Anh lầm bầm, cúi đầu xấu hổ vì bị bắt quả tang. Anh ngượng ngạo chỉ về phía hàng rào đằng sau đó. "Tôi chỉ đang cố..."

    "Đang cố làm gì?"

Cô cắt ngang. Anh trao cho cô một cái nhìn khó chịu, anh biết rằng anh không có quyền cãi lại cô vì anh đang ở trong vườn nhà cô mà không được phép, nhưng anh không thể kiềm chế được sự khó chịu mà anh cảm thấy khi bị một con bé nhỏ tuổi hơn la mắng. Anh nuốt nước bọt, kìm nén sự tức giận và giải thích với cô rằng anh chỉ đang băng qua sân nhà cô để sang phía bên kia.

    "Tại sao?"

Bourbon tỏ vẻ bối rối trong giây lát, ngạc nhiên trước những câu hỏi bất tận của cô.

    "Bởi vì đó là con đường nhanh nhất."

    "Con đường nhanh nhất đến đâu?"

Anh thở dài khó chịu. Thành thật mà nói, cô ấy còn tệ hơn cả mẹ của anh. Cuối cùng anh cũng phải nói với cô những gì anh đang làm, hy vọng sẽ dập tắt sự chất vấn của cô. Anh nói với cô về cái chuồng ngựa cách đây vài dãy nhà và một vài tuần trước, các bác giữ ngựa đã nói với anh rằng có thể sẽ có một lứa mèo con mới sinh ở đó. Đôi mắt của cô gái mở to khi anh nhắc đến mèo con, thái độ kiêu căng ban đầu biến mất để lộ ra vẻ phấn khích nữ tính.

    "Mèo con! Ồ, tôi có thể đi với cậu không? Làm ơn?"

Anh nhìn cô lúc này với một nụ cười kiêu căng của riêng mình, sự đảo ngược vai trò này làm anh hài lòng vô cùng. Quay trở lại hàng rào, anh leo qua và ngồi đó, nhìn xuống cô với một nụ cười nhếch mép xấc xược.

    "Nếu cậu có thể theo kịp!"

Anh khiêu khích cô trước khi nhảy xuống phía bên kia. Anh phủi bụi khỏi quần, tự cười hãnh diện vì cuối cùng anh cũng cắt đứt được sự hiện diện khó chịu của cô. Những câu hỏi dồn dập của cô khiến anh phát điên. Anh không nghĩ rằng mình đã từng gặp một người tò mò nhiều như vậy trước đây. Anh đang định đi tiếp thì nghe thấy tiếng gì đó ở đằng sau. Trước sự kinh ngạc và bất động của anh, anh nhìn thấy một trong những tấm ván của hàng rào kêu lạch cạch và di chuyển ra xa, cô gái nhỏ chui qua khe hở một cách dễ dàng. Cô trượt tấm ván trở lại vị trí cũ và quay sang cười thật tươi với anh.

    "Vậy chúng ở đâu?"

Cô hỏi đầy háo hức, nụ cười toe toét hoàn toàn trái ngược hoàn toàn với cái cau mày không thể tin được của anh. Anh nheo mắt nhìn cô, không hiểu sao lại cảm thấy bị lừa dù ngay từ đầu anh mới là người đưa ra lời thách thức.

    "Chỉ cần đi theo tôi, được chứ?"

Anh nói một cách mệt mỏi, nhưng vì danh dự anh buộc phải để cô đi cùng. Anh nhanh chóng phát hiện ra rằng cô vẫn có thể theo kịp anh, theo sát gót anh gần hơn anh nghĩ.

Đến chuồng ngựa chỉ vài phút sau nhờ sự hiểu biết của Bourbon về các lối đi và lối tắt bí mật, anh bất ngờ nhận ra mình đang giúp cô trèo lên thang để lên gác xép phía trên để đến nơi họ nghe thấy tiếng kêu meo meo từ đó. Cả hai cùng quỳ xuống giữa đống rơm, thích thú nhìn tất cả những sinh vật nhỏ bé đầy lông lá. Một trong số con mèo ngay lập tức thích hơi người, trườn tới và cọ xát vào cánh tay cô. Cô bế mèo con lên, ôm chặt nó khi vuốt ve bộ lông màu quế rực rỡ của nó.

    "Bé mèo dễ thương quá. Cậu có nghĩ tôi có thể được giữ em ấy không?"

Cô hỏi một cách đăm chiêu, hy vọng với tất cả khả năng rằng mình có thể. Bourbon nhún vai.

    "Chắc được. Nhưng chúng sẽ cần ở lại với mẹ lâu hơn một chút, với tôi không thể tưởng tượng được rằng bác tiến sĩ lại muốn có nhiều mèo như thế này đâu."

Cô bật dậy, hét lên một âm thanh hạnh phúc và ôm chặt mèo con hơn.

    "Tôi sẽ đặt tên em ấy là Bourbon." cô tuyên bố sau đó. "Theo tên chàng hiệp sĩ trong cuốn sách của tôi."

Bourbon vội nhìn lên, mở miệng phản đối.

    "Cậu không thể đặt tên cho con mèo là Bourbon!" anh kêu lên, phẫn nộ một cách kỳ lạ khi nghĩ đến việc dùng chung tên với một con mèo.

    "Tại sao không?"

Cô đáp lại, thích thú trước phản ứng kỳ lạ của anh.

    "Bởi vì đó là tên của tôi!"

Cô ngạc nhiên trước điều đó, một nụ cười tò mò nở trên khuôn mặt cô.

    "Đó là tên của cậu sao?"

    "Vậy thì của cậu là gì?"

Anh khó hiểu hỏi, đột nhiên phòng thủ trước vẻ thích thú trên khuôn mặt cô. Cô đặt bé mèo đang kêu meo meo, hình như cũng muốn phản đối, và đứng dậy, khẽ nhún gối một cách duyên dáng.

    "Sherry Elegant Mellow Vino."

Bourbon bật ra một tràng cười.

    "Đúng là thô lỗ."

Cô trừng mắt nhìn anh, ngồi xuống và bế mèo con lên một lần nữa.

    "Có lẽ tôi sẽ đặt tên cho bé là Bourbon." cô đáp lại anh một cách đầy nghiêm túc. "Vì màu lông của nó giống với màu da của cậu."

Anh hừ một tiếng khó chịu, nhưng con mèo xứng đáng nhận được điều đó. Sau đó, con mèo nhỏ rời khỏi cái ôm của Sherry, ​​chạy đến chỗ Bourbon và bất ngờ húc đầu vào đầu gối anh. Cả hai đều ngạc nhiên nhìn vào khi sinh vật nhỏ bé liên tục húc đầu vào anh một cách giận dữ, cào cấu vào vải quần của anh ta và phát ra những âm thanh tức giận suốt thời gian đó.

Sherry là người đầu tiên bật cười khúc khích, âm thanh vui tai tràn ngập khắp chuồng ngựa khi cô nhìn thấy chàng hiệp sĩ nhỏ của mình trong bộ giáp sáng chói bảo vệ danh dự của nó. Bourbon không thể kìm được những tràng cười thích thú sau đó, toàn bộ tình huống này đột nhiên trở nên vô cùng hài hước. Họ dành thời gian còn lại trong ngày ở đó, chơi với đống rơm và cười đùa vui vẻ với mọi thứ và cả khi không gì cả, ngày hôm đó đã vô tình gieo mầm cho một tình bạn sẽ tồn tại kéo dài trong nhiều năm tới.

1865

    "Tiểu thư Vino! Vino!"

Sherry đánh rơi hộp sơ cứu vết thương mà cô đang cầm khi thấy một người phụ nữ lao ra từ nhà kho tối tăm và đi vào lối vào chính cũng là lúc tên cô được gọi một cách rất khẩn cấp. Cô hơi cau mày khi tất cả những gì cô nhìn thấy là Agatha đang đứng thở hổn hển ở ngưỡng cửa. Thấy không có bất kỳ nguy hiểm nào trước mắt hoặc bất kỳ bệnh nhân nào trong tình trạng cần cấp cứu, cô thở phào một cách khó chịu.

    "Chuyện gì vậy, Agatha? Bác làm cháu sợ muốn chết đi sống lại!"

Cô gắt gỏng quở trách. Người phụ nữ lớn tuổi khẽ đưa ra một phong bì, tay run run. Sherry thận trọng cầm lấy lá thư trên tay, vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt người đối diện khiến tim cô đập loạn nhịp. Đây có phải là lá thư mà cô đã lo sợ trong hai năm qua không? Là nó...? Suy nghĩ của cô chợt tắt khi cô nhìn thấy con dấu chính thức của Quân đội Liên bang miền Bắc. Sherry xé toạc nó bằng những ngón tay vụng về vì sợ hãi. Trái tim cô như như muốn nhảy ra khi cô đọc câu đầu tiên.

    "Kính gửi gia đình của Trung úy Whiskey..."

Agatha đứng bên cạnh lo lắng, khoanh tay nhìn Sherry đọc hết bức thư. Khi xong, cô ngước lên với đôi mắt mở to lóng lánh những giọt nước mắt không ngừng rơi. Giả sử là điều tồi tệ nhất, Agatha cũng cảm thấy nước mắt của mình bắt đầu trào ra, nỗi đau buồn lan tỏa khắp mọi nơi trên cơ thể.

    "Ôi, cháu yêu..."

    "Anh ấy đang ở Philadelphia!"

Cô thốt lên, cuối cùng những tiếng nức nở nhẹ nhõm bật ra chiếm lấy cô. Choáng váng trước tin vui, Agatha vội vàng ôm người phụ nữ trẻ vào lòng trước khi cô hoàn toàn gục ngã. Bà cầm bức thư và tự mình đọc, thì ra nó thực sự nói rằng Bourbon đang được điều trị ở bệnh viện Mower. Nó cũng đề cập rằng anh vẫn chưa tỉnh lại vào thời điểm bức thư được viết, nhưng họ mong anh ấy sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào và dường như không có bất kỳ tổn thương hoặc thương tích vĩnh viễn nào. Bà ấy nói lời cầu nguyện cảm ơn sự may mắn của họ và tập trung trở lại vào cô gái đang khóc trong vòng tay mình, cố gắng hết sức để giúp cô bình tĩnh lại.

    "Tất cả sẽ ổn thôi, cháu yêu."

Bà nói một cách tự tin, xoa lưng cô nhẹ nhàng.

    "Chúng ta sẽ lên chuyến tàu đầu tiên vào ngày mai và cháu sẽ được gặp cậu ấy. Bây giờ mọi thứ đều ổn cả."

*

Cô ấy quá đỗi xinh đẹp , chính anh cũng phải ngạc nhiên. Ánh sáng của mặt trời giữa chiều dường như tỏa ra một ánh sáng thanh tao xung quanh cô khi cô chạy dọc theo con đường đất đến rìa của một cánh đồng ngô. Cô quay lại và nở một nụ cười e thẹn với anh, ra hiệu cho anh đi theo.

    "Đến bắt em, nếu anh có thể!"

Cô gọi anh, tiếng cười trêu chọc của cô biến mất khi cô ẩn vào những thân cây cao chót vót đó. Anh tự động chạy theo cô, một cảm giác khó chịu trong người thôi thúc anh tiếp tục. Anh theo sát cô hết mức có thể, nhưng những dấu hiệu duy nhất cho thấy cô ở đâu là tiếng sột soạt chuyển động ở đây, hoặc tiếng cười cười khúc khích ở đó. Tuy nhiên, một nỗi sợ hãi sâu thẳm nào đó bắt đầu lớn dần lên trong anh mỗi giây mỗi phút anh khi không thể nhìn thấy cô. Anh bắt đầu chạy một cách mù quáng, một nỗi sợ hãi không xác định thúc đẩy cuộc tìm kiếm trong tuyệt vọng của anh.

Bùng nổ trước sức ép ngột ngạt của những thân cây cao chót vót, anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô ở trên đỉnh ngọn đồi hơi dốc chờ anh. Cô mỉm cười với anh, trông đẹp như thiên thần khi mặt trời đang lặn đóng khung hình bóng của cô. Anh bắt đầu tìm đường về phía cô, nhưng với mỗi bước chân cô dường như ngày càng xa hơn. Sự sợ hãi mà anh cảm thấy trước đó còn tăng lên gấp mười lần khi anh cố gắng tiếp cận cô, anh cố chạy với tốc độ tối đa lên ngọn đồi ngày càng dốc.

Giờ cô đang ở rất gần rồi, anh tuyệt vọng nghĩ trong khi đẩy mình chạy nhanh hơn. Anh có thể nhìn thấy môi cô đang nói thành lời, nhưng nhận ra rằng anh không thể nghe thấy cô. Hoặc bất cứ điều gì khác. Cứ như thể tất cả âm thanh trên thế giới này đã bị tắt đi. Gần, gần lắm rồi... Anh đưa tay về phía cô đang dang tay ra, lúc này họ chỉ cách nhau vài bước chân. Nếu anh có thể chạm vào cô, anh biết bằng cách nào đó mọi thứ sẽ ổn. Bất chợt loạng choạng, anh bỏ lỡ tay cô và khi anh nhìn lên từ mặt đất thì thấy cô đang khóc. Anh lại điên cuồng với tay về phía cô, nhưng đã quá muộn. Cô đã biến mất, tan biến cùng với cỏ cây và ruộng ngô xung quanh, để lại anh trong bóng tối khiến anh kinh hãi.

Quay lại...  Anh nghĩ trong tuyệt vọng. Hãy quay lại với anh...

*

Sherry hung hăng đẩy mình qua người y tá, phớt lờ những lời kêu gọi đầy giận dữ của cô y tá trẻ để cô quay lại và cô đành để Agatha đưa ra lời giải thích của họ. Khi cô nhìn thấy mái tóc màu vàng quen thuộc, mọi thứ khác đều tan biến khỏi nhận thức của cô, mục tiêu duy nhất của cô là đến bên giường anh càng nhanh càng tốt. Cuối cùng khi nhìn thấy bộ dạng của anh đang nằm yên bình trên chiếc giường nhỏ, cô bất cẩn đánh rơi túi xách xuống sàn, với tới chiếc ghế gần đó. Ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt anh khi cô tháo găng tay và sau đó là nắm lấy tay anh.

Sức nặng cơ bắp bằng cách nào đó đã xoa dịu nỗi sợ hãi của cô, việc anh ở đây, có vẻ không hề hấn gì cho phép cô thở phào nhẹ nhõm. Trong thời gian anh đi vắng, cô đã không để mình tin rằng mọi thứ sẽ ổn. Cô đã tự mình cứng rắn trước những khả năng khắc nghiệt nhất, không bao giờ dám hy vọng rằng mọi thứ có thể quay trở lại như trước đây. Nhưng giờ đây, khi cuối cùng đã nắm được bàn tay anh, cô không thể kìm nén những suy nghĩ lạc quan về tương lai của họ và để bản thân nghĩ về những kế hoạch bị trì hoãn từ lâu cuối cùng cũng có thể thành hiện thực.

Cô cảm nhận được sự hiện diện của Agatha sau lưng mình, và không rời mắt khỏi Bourbon, hỏi bà câu hỏi mà cả hai đã thắc mắc trong suốt chuyến đi.

    "Họ nói gì về tình trạng của anh ấy?"

Người phụ nữ lớn tuổi cố gắng xoay xở nỗi lo lắng của mình, dường như miễn cưỡng chuyển tiếp tin tức mà bà đã thảo luận với y tá.

    "Họ nói rằng lẽ ra cậu ấy nên tỉnh dậy vào lúc này."

Cuối cùng bà cũng nói, giọng điệu hơi ảm đạm trước tất cả những nghi ngờ đáng sợ mà cái nhìn của bà ám chỉ. Sherry hình như đã rất cố gắng, thực tế là cuối cùng cô đã ở bên cạnh, củng cố ý chí của cô để không để bất cứ điều gì làm cô thất vọng.

    "Anh ấy sẽ tỉnh lại. Sớm thôi. Cháu chắc chắn."

Agatha gật đầu, thậm chí sợ hãi khi muốn nói ra nghi ngờ của bà. Sau đó, bà đi để tìm một thứ gì đó cho người phụ nữ của mình, chợt nhớ rằng cô đã không ăn một miếng gì trong suốt quãng đường đi.

Chiến tranh cuối cùng đã kết thúc, cô tự nhủ, cố gắng tìm mọi biện pháp an ủi khi âm thanh bận rộn của bệnh viện sắp lấn át cô. Mọi chuyện đã kết thúc, và cuối cùng chúng ta cũng có thể bắt đầu cuộc sống của mình, cô nghĩ đầy hy vọng khi nắm chặt tay Bourbon trong tay mình hơn. Cô đã không từ bỏ cuộc sống của mình ở Anh một cách dễ dàng như vậy khi cùng anh bỏ trốn đến Mỹ, chỉ để đưa anh vào một cuộc chiến không phải của họ, và cô chắc chắn sẽ không từ bỏ anh bây giờ. Không phải khi mọi thứ chưa trở lại như vốn có. Cuối cùng họ sẽ kết hôn, định cư tại một trang trại yên tĩnh nào đó ở ngoại ô, nơi họ có thể cùng nhau xây dựng cuộc sống của mình, tránh xa mọi tàn tích của chiến tranh.

    "Quay về." cô lo lắng thì thầm vào tai anh, cúi xuống cơ thể bất tỉnh của anh gần nhất có thể. "Quay về với em."

Một chuyển động đột ngột khiến cô giật mình phản xạ, làm cô tê liệt vì kinh ngạc khi thấy mắt anh nhấp nháy, rồi từ từ mở ra. Khi thấy đôi mắt xanh biếc của anh đang nhìn lại mình, cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng áp lên mặt anh những nụ hôn vội vàng, vui mừng khôn xiết. Sự phản ứng chậm chạp của anh khiến cô khó chịu và rồi cô lùi lại, vẻ mặt hoảng hốt. Câu hỏi bối rối của anh đột nhiên khiến cả thế giới của cô vụn vỡ.

    "Cô là ai?"







Giải thích tên tiếng anh của Shiho và Rei.

Sherry Elegant Mellow Vino (thông tin chỉ lấy hương vị cơ bản) - tên gọi khác là Shirley, gọi tắt là Shir

- Sherry là một loại rượu vang có nguồn gốc từ Tây Ban Nha. Rượu vang trong tiếng Tây Ban Nha là Vino.

- Elegant và Mellow là thuật ngữ miêu tả vị của rượu trong chuyên ngành rượu vang.

Elegant: rượu vang nhẹ nhàng nhưng nồng độ axit cao.
Mellow: rượu có vị tannin thấp hoặc không có tannin.

Bourbon Whiskey (vì không cần thiết nên không có tên đệm) - tên gọi tắt là Bours.

- Bourbon (rượu whisky ngô) là một loại rượu Whisky Mỹ. Nhưng ở Hoa Kỳ người ta phổ biến gọi là Whiskey. Chủ yếu được sản xuất ở bang Kentucky.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro