4
Luân Đôn, 1863
Sherry nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ nhẹ nhàng lần thứ tư trong vòng một giờ qua.
Và đây là lần thứ tư cô phớt lờ nó.
Cô tiếp tục cuộn tròn mình trên giường, bằng lòng muốn bất kì ai ở cửa để cô một mình. Nghĩ lại về cuộc nói chuyện với Bourbon vào đêm đó, cô cố gắng kìm lại những giọt nước mắt gần đây luôn tuôn rơi trên mặt. Cô biết trốn trong phòng không phải là cách để đối phó với những gì đang xảy ra – mà nó thậm chí còn là một cái hố rất đau khổ để cô rơi vào, nhưng cô không thể làm gì khác được. Chỉ là tạm thời thôi, cô tự hứa với bản thân mình một cách yếu ớt. Chỉ cần một khoảng thời gian là cô sẽ trở lại bình thường và tiếp tục như thể chẳng có gì thay đổi.
Trái tim cô chùng xuống trước điều đó, vì biết một cách chắc chắn rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Trước sự nhẹ nhõm của cô, tiếng gõ cửa cuối cùng cũng dừng lại. Tuy nhiên, trước khi cô có thể hài lòng vì tránh được ai đó thành công, cô đã nghe thấy tiếng cạch cạch của chìa khóa tra vào ổ. Cô lầm bầm khi nghe thấy tiếng cửa mở.
"Tôi muốn ở một mình."
Cô cáu kỉnh, thò đầu ra khỏi lớp chăn để phàn nàn với kẻ đã quấy rầy mình. Cô miễn cưỡng dịu tâm trạng xuống, nhìn thấy đó là Agatha. Thật là bất tiện khi người mà cô không thể biểu hiện sự khó chịu lại là người đến gặp cô trong tình trạng này.
"Đã chiều muộn rồi, thưa cô."
Người bạn già của cô bắt đầu nói một cách rõ ràng.
"Đã quá giờ để thức dậy rồi."
Bà đặt một khay thức ăn xuống bàn trang điểm bên cạnh, tiến về phía những tấm màn dày và kéo chúng ra để cho ánh sáng yếu ớt từ bầu trời u ám chiếu vào phòng.
"Agatha, cháu không khỏe chút nào. Làm ơn, hãy rời đi."
Sau một lúc, Sherry cảm thấy bàn tay của người phụ nữ lớn tuổi đang đặt trên trán mình.
"Cháu có vẻ như không bị sốt, cháu yêu. Cháu đau chỗ nào sao?"
Sherry quay lưng lại với những cái chạm an ủi, sợ rằng bất kỳ sự thể hiện nào của sự cảm thông hay thấu hiểu sẽ khiến cô khóc nữa mất.
"Mọi nơi."
Cô lầm bầm một cách khổ sở, nhắm chặt mắt. Cô có thể cảm thấy nệm giường bị lõm xuống khi Agatha ngồi xuống bên cạnh cô.
"Thực sự là chuyện gì vậy, cháu yêu? Cháu đang không cư xử giống chính mình. Cháu gần như không ăn bất cứ thứ gì trong hai ngày nay, không nói chuyện với bất kỳ ai, và theo hiểu biết của tôi thì cháu vẫn chưa ra khỏi căn phòng này. Mọi người đều lo lắng."
Sherry bật ra một tiếng khịt mũi không ra dáng một quý cô chút nào.
"Chắc lo lắng hơn nếu cháu không tham dự bữa tiệc tối khủng khiếp của tên vô liêm sỉ đó."
Agatha không thể kìm được nụ cười nhỏ trước sự phối hợp vui vẻ của cô.
"Chà, cả điều đó nữa."
Bà thừa nhận một cách buồn bã.
"Cháu biết rằng mẹ của cháu cũng đã hy vọng rằng cháu có thể..."
Bà ấy nói với vẻ không chắc chắn trước cái nhìn đột ngột dữ dội trong mắt Sherry.
"Có thể gì? Có thể kết hôn với anh ta? Có thể sao? Ẹo!"
Với một âm thanh ghê tởm, cô lại vùi mặt vào gối.
"Tôi đã định nói 'có cảm tình' nhưng tôi cho rằng cháu biết rõ điều đó nhất."
Agatha đáp lại, sự trách móc dịu dàng thể hiện rõ trong giọng điệu của bà. Sherry khép nép người lại vì xấu hổ. Thực ra, cô không có ý định giải tỏa sự thất vọng của mình với một trong số ít người mà cô yêu quý hơn bất cứ thứ gì, nhưng kế hoạch ra đi của Bourbon đã khiến cô rơi vào tâm trạng khó hiểu và bị tổn thương sâu sắc.
"Cháu xin lỗi, bác Agatha. Cháu không có ý vô lễ với bác, nhưng..."
Cô ngập ngừng và im lặng, không biết phải nói gì tiếp theo. Cô chắc chắn một phần của sự thật.
"Nó sẽ không bao giờ xảy ra. Sẽ không có điều gì tác động được những nỗ lực mai mối của bố dành cho cháu."
"Bởi vì cháu đã quyết định chọn ai đó rồi sao?"
Sherry giật mình ngồi dậy trước độ chính xác của lời nói đó, liếc nhìn bà một cách dè chừng.
"Điều gì khiến bác nói thế?"
Cô hỏi một cách thận trọng. Agatha chỉ mỉm cười đáp lại.
"Tôi nghĩ tôi biết cháu đủ rõ để thấy những dấu hiệu cho thấy cháu đau lòng như thế nào. Bây giờ hãy nói cho tôi biết, cậu Whiskey đã làm gì khiến cháu khó chịu như vậy?"
Nếu Sherry có tâm trạng như bình thường, cô sẽ hoàn toàn sốc và bận tâm về việc Agatha biết về mối quan hệ bí mật lâu nay của cô với Bourbon. Thất vọng vì người bạn già của cô đã suy luận một cách khéo léo ra sự thật, cô thả mình vào vòng tay an ủi của bà và rưng rưng giải thích mọi chuyện.
"Thật bất công."
Cô sụt sịt không vui sau khi kể xong.
"Nếu anh ấy thực sự muốn ở bên cháu, tại sao anh ấy không đối xử bình đẳng với cháu? Cháu cũng có nhiều ý kiến trong kế hoạch của anh ấy vì chúng cũng ảnh hưởng đến cháu."
Agatha vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng cô gái trẻ, tìm kiếm những từ thích hợp để nói.
"Tôi tin rằng cậu ấy đang làm những gì anh ấy nghĩ là tốt nhất cho cả hai."
Bà nói một cách lịch sự.
"Bản chất của con người là thay đổi hoàn cảnh của mình nếu thậm chí là khả năng xa vời để cải thiện nó tốt hơn."
Sherry phát ra âm thanh bực bội từ phía cuống họng.
"Làm sao chấp nhận khi cháu có thể không bao giờ gặp lại anh ấy? Đang là thời điểm nguy hiểm ở đất nước đó. Không có gì đảm bảo rằng anh ấy sẽ quay lại."
Sự thật trong từng lời nói của cô, những lời mà cô đã quá sợ hãi khi phải nói rõ ràng để rồi khiến tinh thần càng thêm suy sụp. Agatha quay lại lau nước mắt cho Sherry bằng khăn tay và đối mặt trực tiếp với cô.
"Cháu yêu, cháu không thể làm gì về những gì cậu ta sẽ làm hoặc nơi cậu ta sẽ đi..."
Sherry cố phản đối, nhưng Agatha tiếp tục.
"Phụ thuộc vào những gì cháu sẽ làm. Và theo cách tôi nhìn nhận, cháu có hai sự lựa chọn: ở lại đây đợi cậu ấy trở về, hoặc đi với cậu ấy."
"Đi với anh ấy?" Sherry lắp bắp ngờ vực. "Đến Hoa Kỳ sao?" Agatha nhún vai như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này. Rời khỏi gia đình, bạn bè và ngôi nhà duy nhất mà cô từng biết? Cô có đủ sức để cố gắng một điều như vậy?
Các bánh xe bắt đầu quay trong đầu khi cô hình dung ra các khả năng. Nếu cô làm vậy, cô và Bourbon đều sẽ có những gì họ muốn; anh muốn một cơ hội cho một khởi đầu mới, của cô là một vị trí vững chắc ở bên cạnh anh. Đầu óc cô quay cuồng khi cô chợt nghĩ về tất cả những thứ mình sẽ phải chuẩn bị và giải quyết trước khi tuần này kết thúc. Vài ngày hình như không đủ thời gian, nhưng cô cảm thấy một làn sóng quyết tâm củng cố thúc đẩy cô khi giờ đây cô đã có một kế hoạch rõ ràng.
Cô nhảy ra khỏi giường và bắt đầu đi đi lại lại, luyên thuyên về danh sách việc cần làm dài như vô tận của mình.
"Cháu sẽ phải mua một vài bộ váy mới, không có cái nào cháu có bây giờ thích hợp để đi du lịch. Và sau đó cháu cần phải đóng gói mọi thứ. Cháu cũng cần những chiếc rương cho..."
Cô đột ngột dừng lại, dừng lại khi đối mặt với người bạn lâu năm của mình.
"Cháu thực sự có nên làm điều này không, Agatha?"
Cô hỏi nghiêm túc, tay chống lên bụng đầy lo lắng. Agatha tiến đến đứng trước mặt cô, nắm lấy tay cô.
"Cháu có yêu cậu ấy không?"
Bà hỏi đơn giản. Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Sherry.
"Hơn tất thảy mọi thứ."
Cô trả lời rất dứt khoát. Người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười và nắm chặt hai bàn tay trong tay mình càng chặt hơn.
"Nó sẽ không dễ dàng."
Bà nghiêm túc cảnh báo.
"Sẽ rất khó để bắt đầu lại cuộc sống ở một nơi xa nhà. Cháu có chắc cậu ấy xứng đáng không?"
Sherry chỉ có thể im lặng gật đầu, sức mạnh của câu trả lời dồn dập xuyên qua cô trong từng đợt rõ ràng.
Đúng vậy.
Philadelphia, 1865
"Thưa cô?"
Sherry nhìn ra xa từ cửa sổ đến sân nơi một nhóm binh sĩ đang tập bài thể dục hàng ngày của họ. Một số người đã bị chấn thương dẫn đến suy nhược, nhưng khi cô thấy họ dũng cảm cố gắng bắt chước các động tác của người hướng dẫn, cô không thể không nghĩ rằng họ còn tốt hơn Bourbon rất nhiều trên con đường hồi phục cơ thể.
"Tôi xin lỗi, có chuyện gì sao?"
Cô hỏi một cách lơ đễnh. Tập trung sự chú ý vào cô y tá trẻ trước mặt, cố nhớ lại những gì cô y tá vừa nói.
"Tôi chỉ đến để nói với cô là Trung úy Whiskey đã sẵn sàng gặp cô ngay bây giờ. Anh ấy đang đợi trong phòng sinh hoạt chung."
Sherry cố gắng xoa dịu cái cau mày chán nản. Có nhiều khả năng làm cho cô sợ hãi, cô nghĩ khổ sở.
Đã ba tuần kể từ khi anh tỉnh dậy, và anh vẫn không nhớ gì so với ngày đầu tiên đó. Không nản lòng, ngày nào cô cũng đến đây gặp anh, tự nhủ rằng đây có thể là ngày mà cuối cùng điều gì đó sẽ xuất hiện trong tâm trí anh. Chính suy nghĩ đó đã khiến cô đến ngày này qua ngày khác, sẵn sàng chịu đựng những hành vi xa cách của anh nếu điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ ở đó khi anh nhớ ra mọi chuyện.
Lúc đầu anh đã rất cảnh giác với cô, nhưng ít nhất giờ anh đã lắng nghe cô với một chút tò mò và háo hức muốn biết về quá khứ của mình. Tuy nhiên, gần đây, cô có thể cảm nhận được sự thất vọng ngày càng tăng trong anh sau những lần cô đến thăm. Anh vô cùng lịch sự, và đó có lẽ là lý do tại sao anh không bao giờ từ chối gặp cô, nhưng anh đối xử với cô không có chút thân thiết hay ấm áp nào. Anh dường như đã từ bỏ việc khôi phục tất cả những gì đã mất, thậm chí còn không muốn thử. Không có gì anh nói với cô là khuyến khích cô hy vọng, nhưng cô vẫn tiếp tục, không thể cam chịu với thực tế rằng anh không hề quen biết cô.
Theo sau cô y tá vào phòng sinh hoạt chung, Sherry đứng sững ở lối vào trước cảnh tượng trước mắt. Bourbon đang ngồi ở một trong những chiếc bàn bên kia căn phòng, cười nói vui vẻ với một cô y tá xinh đẹp đứng bên cạnh. Sau một lúc, cô gái tóc đen siết chặt vai anh một cách đầy ẩn ý và bước ra khỏi phòng, húc vai Sherry khi đi ngang qua cô.
Trái tim lại muốn nhảy ra trong cơn thịnh nộ ghen tuông, phẫn nộ trước việc người phụ nữ kia dám động vào anh. Không có ai ở đây có một chút đạo đức liêm chinh hay sao? Y tá tự trọng nào mà tán tỉnh và lợi dụng bệnh nhân lấy lý do là chăm sóc và giám sát bệnh nhân? Một giọng nói nhỏ trong tâm trí cô nói với cô rằng đây là điều bình thường trong những tình huống này và phần lớn là vô hại, nhưng mặt ghen tuông của cô mà cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ rằng tồn tại đã át đi bất kỳ lời giải thích hợp lý nào. Cử chỉ thân mật mời gọi không hề mất đi trong cô. Rốt cuộc, cô nghĩ một cách dứt khoát, bản thân cô cũng đã sử dụng nó nhiều lần để khuyến khích Bourbon nhận ra đó là gì.
Nuốt cục tức xuống, cô tiến đến chỗ anh đang ngồi. Nụ cười dễ thương mà anh nở ra với cô y tá ngay trước đó đã biến mất khỏi khuôn mặt anh, thay vào đó là một cái nhìn dữ tợn như thể anh ta sắp phải đối mặt với đội xử bắn. Cô ngập ngừng một chút trước khi ngồi xuống đối diện anh.
"Chào buổi sáng."
Cô chào anh với vẻ rạng rỡ.
"Hôm nay anh cảm thấy thế nào?"
Bourbon lo lắng xoay người trước cái nhìn đầy mong đợi của cô. Anh cảm thấy như thể bây giờ anh đã quen với nó sau ngần ấy tuần, nhưng mỗi lần anh nhìn thấy nó, nội tâm anh lại dâng lên nỗi tội lỗi. Dù anh đã từng là ai trước khi bị thương, nhưng giờ thì đã khác. Anh không biết liệu mình có bao giờ trở lại nữa hay không, và điều đó khiến anh rơi vào tâm thế không thoải mái khi nghĩ về những gì sẽ xảy khi anh được xuất viện. Cô có mong đợi họ sẽ tiếp tục chính xác những gì họ đã dừng lại như thể không có gì thay đổi? Mặc kệ anh thậm chí còn không nhớ đó là đâu là gì, anh tự càu nhàu với chính mình.
Cô đã nói với anh rằng họ đã yêu nhau nhiều năm, đính hôn trước khi anh ra trận. Và mặc dù không nghi ngờ gì, cô ấy rất xinh đẹp và tốt bụng, anh chỉ không thể ép buộc bản thân phải cảm nhận theo cách mà cô nghĩ rõ ràng là anh nên làm.
Băng bó ở phía dưới siết chặt khiến anh nhăn mặt. Anh cảm thấy buồn nôn khi một cơn đau nhói, không biến mất vào thời điểm này.
"Vẫn ổn."
Anh nói dối.
"Giống như hôm qua."
Anh vụng về kết thúc. Hiểu được sự ám chỉ không thành lời về sự thật rằng trí nhớ của anh không tốt hơn trước, cô gắng gượng một nụ cười lạc quan mà cô còn không hề cảm nhận được trên khuôn mặt của mình vì lợi ích của anh.
"Em chắc chắn một ngày nào đó thôi."
Cô trả lời một cách lạc quan. Anh đưa mắt đi chỗ khác, môi mím lại cùng một cái cau mày trước sự trấn an vô dụng. Cô đã nói điều đó mỗi ngày trong ba tuần qua. Khi nào thì cô mới nhận ra rằng anh có thể sẽ không bao giờ quay trở lại? Nếu cô không thể, hoặc không muốn ở bên anh như anh đối với cô, anh ước cô sẽ rời đi ngay bây giờ và tha cho nỗi đau không thể tránh khỏi của cả hai.
Như thể đang tìm cách phá vỡ sự im lặng khó xử, cô cúi xuống thò tay vào túi lấy một vật gì đó.
"À! Em mang cho anh một thứ."
Anh miễn cưỡng quay lại để xem những gì cô đã mang theo, một hy vọng le lói rằng bất cứ điều gì là điều kỳ diệu sẽ kích hoạt lại trí nhớ của anh và giải thoát anh khỏi địa ngục này. Tuy nhiên, anh đã kìm hãm cảm giác, buộc bản thân không mong đợi bất cứ điều gì. Một người chỉ có thể xử lý quá nhiều nỗi thất vọng.
Cô rút ra một bộ bài cũ nát và trải chúng trên chiếc bàn nhỏ. Anh bắt đầu chăm chú nhìn chúng trong một vài khoảnh khắc im lặng, nhưng khi anh nhìn lên cô, cô có thể nói rằng chúng đã không làm tâm trí anh xao động.
"Đây là những lá bài chúng ta đã chơi trong chuyến hành trình tới đây."
cô giải thích nhẹ nhàng.
"Em luôn bị say sóng, vì vậy anh đã trao đổi với một số hành khách khác để lấy bộ bài này với hy vọng rằng sự phân tâm sẽ giúp tâm trí em rời sự chú ý ra khỏi sự lắc lư của con tàu."
"Và nó có tác dụng không?"
Anh hỏi, xoa xoa thái dương khi cảm thấy cơn đau đầu đang ập đến.
"À, có chứ. Nhưng em lại nghĩ điều đó liên quan đến ý chí của em là muốn đánh bại anh hơn."
Cô ngượng ngùng thừa nhận.
"Anh đã chơi rất tốt và trong thời gian chúng ta ở trên tàu, mục tiêu của em là thắng anh trước khi tàu cập bến cuối cùng cũng đến."
Cô thu dọn bộ bài và xáo bài thành thạo và nở một nụ cười dịu dàng với anh.
"Chúng ta có nên chơi một ván không?"
Sai lầm khi lấy sự im lặng của anh là một sự đồng ý, cô bắt đầu phát bài.
Cô cầm bài của mình lên và nhìn Bourbon với ánh mắt tò mò khi nhận ra anh vẫn chưa di chuyển để lấy bài của mình. Anh nhìn cô một cái nhìn khó khăn khiến cô cảm thấy như thể mình đã bước nhầm vào đâu đó, đang tự tin bước đi cho đến khi đột nhiên không có gì ngoài không khí ở bước tiếp theo.
"Tôi không biết chơi."
Anh giận dữ lẩm bẩm, tư thế ngày càng trở nên cứng nhắc.
À.
Sherry cố gắng che giấu vẻ mặt đầy bỡ ngỡ khi ngồi chăm chú vào những lá bài trên bàn. Vì một lý do nào đó mà cô đã nghĩ rằng sau vô số giờ họ đã cùng nhau trải qua trên con tàu đó, cùng nhau vượt qua thời gian và lên kế hoạch cho cuộc sống mới của họ, ít nhất điều gì đó sẽ vang lên ở đâu đó sâu thẳm trong anh, nhưng thực tế là anh thậm chí không nhớ lại cách chơi mà anh đã từng chỉ cho cô tận tâm như thế nào.
Cô muốn khóc. Muốn hét lên và ray rứt trước sự xoay chuyển nghiệt ngã này của số phận đã dành cho cô. Hai năm vừa qua thật khó khăn đối với cả hai người. Bây giờ họ không xứng đáng được hưởng bầu không khí hòa bình sao? Tâm trí cô chợt nhớ đến tất cả những người phụ nữ mà cô đã gặp ở nhà trọ trong thời gian ở đó; những người phụ nữ có con trai, chồng, bạn trai và anh em trai sẽ không bao giờ quay trở lại. Suy nghĩ trấn tĩnh đó khiến cô dừng lại, nhắc nhở cô về việc cô may mắn biết bao khi Bourbon vẫn ở đây.
Với một hơi thở sâu lắng dịu, cô loại bỏ sự oán giận của mình trước sự bất công của hoàn cảnh mà cô dang gặp phải. Cô có thể vượt qua điều này. Cả hai đều sẽ được. Cô không cho phép mình nghĩ đến bất kỳ lựa chọn nào khác.
"Ừm, nó rất đơn giản."
Cô bắt đầu khích lệ.
"Và còn là trò yêu thích của anh, vì vậy em chắc chắn..."
Một tiếng va chạm lớn đã làm cô ấy đứt quãng, và cô ngạc nhiên nhìn lên Bourbon, người đang đột ngột cao ngất trước mặt cô. Khuôn mặt anh nhăn nhó và đỏ bừng vì tức giận, chiếc ghế anh vừa ngồi được một lúc trước đã bị đổ xuống sàn.
"Có thể là trước đây, nhưng bây giờ không còn nữa!"
Anh hét lên một cách tức giận. Sherry tròn mắt kinh ngạc, cô chưa bao giờ thấy Bourbon trong tình trạng như vậy bao giờ. Một sức nóng âm ỉ bắt đầu lan tỏa trong anh, thúc đẩy sự thất vọng của anh đối với cô.
"Đã nhiều tuần rồi."
Anh tiếp tục giận dữ.
"Và không có gì trở lại! Nếu cô không thể chấp nhận được điều đó, thì cô cứ bỏ đi! Tôi không cần cô ở đây mỗi ngày liên tục nói cho tôi biết tôi nên nghĩ gì hay tôi nên làm thế nào!"
Căn phòng trở nên im lặng một cách kỳ lạ khi bệnh nhân và nhân viên y tế thậm chí còn không giả vờ che giấu sự tò mò của họ trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Bourbon có thể cảm nhận được ánh mắt của họ đang nhìn mình, và anh cảm thấy một cơn nóng bừng len lỏi lên cổ mình.
Sherry vẫn giữ im lặng một cách bất thường, cứng đờ với sự xung đột dữ dội của những cảm xúc mâu thuẫn. Sự thất vọng của chính cô gần như sôi lên và cô chỉ đang tuyệt vọng để giúp anh lấy lại cuộc đời của mình – phẫn nộ trước cách anh hoàn toàn coi thường mọi nỗ lực của cô – nhưng một phần trong lòng cô muốn bỏ trốn và giả vờ như vậy điều này đã không xảy ra. Họ chưa bao giờ có một cuộc tranh cãi thật sự trước đây, và cô không biết phải tiếp tục như thế nào.
"Em..."
Đôi môi cô ấy hé mở một cách vô dụng, vì trong đầu cô không có lời nào.
Bourbon nhìn cô đấu tranh để nói điều gì đó, vẻ ngoài lạnh lùng không gợn sóng của cô từ từ nở ra dưới cái nhìn chăm chú của anh. Mặc dù cuối cùng anh cũng có chút hài lòng khi nhìn thấy phản ứng thực sự của cô trước thực tế về hoàn cảnh của cả hai, anh tự nhiên cảm thấy như thể có thứ gì đó cũng đang trượt qua kẽ tay mình. Không có cơ hội lấy lại nó.
Sau những gì dường như là sự im lặng vĩnh hằng, cuối cùng cô cũng đứng dậy và phủi váy một cách lơ đễnh, cử động của cô cứng đờ và khó nhọc.
"Tôi xin lỗi, thưa anh. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa."
Giọng điệu của cô nghe có vẻ xa cách và thiếu tự nhiên, nhưng anh có thể thấy đôi tay cô hơi run. Tuy nhiên, không nói thêm một lời nào, cô chạy khỏi phòng trong những bước đi vội vã.
Đây là những gì mình muốn, một giọng nói nào đó nhắc nhở Bourbon. Anh đã muốn cô đưa ra quyết định, và bây giờ cô ấy đã có nó. Đó là những gì anh muốn, và khi một cơn buồn nôn đột ngột ập đến, anh tự hỏi liệu mình có phải vừa mắc phải một sai lầm lớn hay không. Anh cảm thấy không ổn, và anh chỉ có thể tự trách mình.
Một cảm giác đau nhói dữ dội ở bên hông cảnh báo cho anh sự thật rằng nỗi đau của anh không chỉ do tinh thần, và anh ta ngã ngửa ra ghế với tiếng thở hổn hển.
Cô y tá mà anh ta nói chuyện trước đó ngay lập tức ở bên cạnh anh, hỏi anh có ổn không. Không thể nói nên lời trước cơn đau nhói, anh nghiến răng và lắc đầu. Anh cảm thấy có một lòng bàn tay mát lạnh ở trán và nghe thấy tiếng cô y tá thốt lên rằng anh như đang bị đốt cháy từ một khoảng cách rất xa.
Có tiếng ghế ngã đột ngột khi nhiều y tá khác chạy đến để giúp giữ anh đứng thẳng, và giọng nói điên cuồng của họ là điều cuối cùng anh nghe thấy trước khi chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Cũng có nhiều loại cocktail khác được pha trộn giữa bouron và sherry nhưng những loại đó yêu cầu là rye hoặc bourbon. Và vì mình không thích akai nên sẽ không liệt kê vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro