5
Philadelphia, 1865
Sherry cắm môi dưới, do dự khi đứng bên ngoài cổng vào bệnh viện.
Đã bốn ngày kể từ chuyến thăm thảm khốc cuối cùng của cô, và mặc dù cô vẫn còn hơi tức giận với Bourbon vì những gì anh đã nói, sau vài ngày không có gì ngoài những suy nghĩ của riêng cô tự làm cho cô bị khó chịu hơn, cô đã dần dần hiểu ra anh cảm thấy áp lực bởi sự hiện diện thường xuyên của cô và những lời nhắc nhở về quá khứ mà anh có thể không bao giờ lấy lại được. Lúc đó gì cô phải làm là rời đi và không kiểm tra tình trạng của anh.
Lưỡng lự đứng chỉ cách cánh cổng trắng cao chót vót vài bước chân, cô lại một lần nữa nhớ đến vẻ mặt anh trong lúc nổi đóa. Hình ảnh đó khiến cô phải rén người, và cô cho rằng – không phải lần đầu tiên trong mười lăm phút qua – có lẽ cô nên nhờ Agatha đi tìm hiểu về tình hình của anh. Quyết định điều đó có lẽ là tốt nhất, cô quay người rời đi – lần này là thật. Khi cô đi xuống con đường đất ngắn và cố gắng nghĩ cách thuyết phục Agatha đến mà không tiết lộ những chi tiết khó xử về 'cuộc trò chuyện' đó của cô với Bourbon, cô đột nhiên bị giật mình kéo ra khỏi sự trầm ngâm bởi một giọng nói ồm ồm và cáu kỉnh.
"Xin lỗi?"
Người lái ngựa gầm gừ với cô từ chỗ đậu của anh ta.
"Ở lại hay đi, thưa cô? Tôi có nhiều việc có ích hơn phải làm thay vì chờ đợi cô quyết định."
Sherry tự động nổi giận trước giọng điệu thô lỗ của anh ta và định bình tĩnh nhắc nhở anh ta rằng đó chính xác là những gì cô sẽ trả thêm cho anh ta thì thay vào đó, cô nhận ra rằng tính hài hước nhảm nhí của mình đã khiến cô trả lời theo kiểu trẻ con hơn nhiều.
Người đàn ông hét lên một tiếng phẫn nộ và vội vàng nhảy khỏi ghế khi cô ném tiền qua đầu và bay vào bụi cây gần đó.
"Này!"
"Đó."
Cô bắt đầu khiêu khích.
"Bây giờ anh có thể đi. Cứ giữ lấy tiền thừa!"
Người đàn ông trừng mắt nhìn cô đang lùi dần về phía sau khi anh ta bò lồm cồm đi tìm những đồng xu đã bị ném đi, và Sherry khẽ mỉm cười một mình trước âm thanh của những chiếc lá xào xạc và chửi rủa đằng sau cô.
Đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình chuyển biến theo chiều hướng tích cực hơn nhiều, cô quay trở lại lối vào bệnh viện với một cảm giác quyết tâm mới mẻ, mang lại cho cô sự tự tin để vượt qua đám lính ở cổng và đi đến hành lang dài.
Tuy nhiên, càng đến gần khu của Bourbon, sự dũng cảm của cô càng mất dần đi. Những bước đi có mục đích của cô chỉ vài phút trước giờ đã chậm lại thành những bước ngắn, không chắc chắn khi đại sảnh của khu điều trị đã hiện ra. Tất cả những nghi ngờ ban nãy dồn dập hiện lên trong đầu cô và cô không biết liệu có quá muộn để quay lại và trở về nhà mà không bị để ý không.
"Cô Vino!"
Một giọng nói cất lên sau lưng cô.
Rõ ràng là không.
Quay lại nhìn cô y tá trẻ làm việc thường xuyên trong khu điều trị của Bourbon đang chất đầy đống khăn tắm mới, cô nở một nụ cười yếu ớt.
"Ellery, rất vui được gặp cô. Cô có cần tôi giúp không?"
Cô hỏi một cách ân cần, chỉ tay về phía gánh nặng mà Ellery đang mang. Cô gái vẫy tay chào và nở một nụ cười đầy thân thiện.
"Tất cả chúng tôi đều tự hỏi khi nào cô sẽ quay lại. Tôi cá là anh Whiskey sẽ rất vui. Chắc chắn rằng bây giờ anh ấy sẽ tiến triển nhanh hơn nhiều khi có cô ở đây."
Sherry mỉm cười, nghĩ rằng cô y tá đang nói về tình trạng phục hồi chức năng như ngày thường của anh.
"Tôi chắc chắn là anh ấy sẽ..."
Cô dừng lại giữa chừng khi bắt đầu để ý kĩ lời mà cô gái trẻ nói.
"Chờ đã, ý cô 'bây giờ' là sao? Khi tôi gặp anh ấy vào thứ hai, anh ấy hoàn toàn ổn."
Bụng cô quặn lại lo lắng khi nghĩ đến tình trạng hồi phục của anh đang trở nên thoái hóa như nhiều bệnh nhân khác.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Ellery mở to mắt trước câu hỏi.
"Cô vẫn chưa biết gì sao?"
Ellery rụt rè hỏi, trông rất giống một người bất đắc dĩ phải nghe tin dữ. Tim Sherry bắt đầu đập thình thịch với tất cả những viễn cảnh khủng khiếp đang xâm chiếm tâm trí cô và cô vội vàng cáo lỗi khi lao qua ngưỡng cửa. Di chuyển nhanh hết mức có thể cùng với chiếc váy rườm rà của cô, cô chạy ra đứng ở bên ngoài phòng của anh. Nghĩ đến đều tồi tệ nhất khi cô nhìn thấy một vài nhân viên vây quanh giường bệnh của anh và đang chặn anh khỏi tầm nhìn của cô, cô vội vàng chạy vào phòng, chỉ để bắt gặp một cảnh tượng kinh hoàng và tất cả những nỗi sợ hãi của cô đều được xác nhận.
Lúc đầu, cô không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài tấm khăn trải giường nhuộm màu máu. Sau khi vượt qua cú sốc ban đầu khi nhìn thấy rất nhiều máu, cô siết chặt tay mình thành nắm đấm và củng cố tinh thần để chống lại cơn buồn nôn rồi cố gắng phân tích chính xác điều gì đang xảy ra. Bác sĩ Leblanc hình như đang bơm một ít dung dịch gì đó vào vết thương bên hông Bourbon bằng một ống tiêm, xả ra thứ hình như là những dòng máu vô tận. Hai y tá được giao nhiệm vụ giữ Bourbon lại, nhưng sau vài phút phục vụ của bác sĩ, hình như không còn chút sức chiến đấu nào trong anh khi anh đã bất tỉnh, rên rỉ yếu ớt vì đau đớn.
Trông thấy cảnh tượng Bourbon đẫm máu, xanh xao và quá yếu ớt, thậm chí không thể phản kháng khiến cô muốn bỏ chạy, nhưng cô vẫn ở nguyên vị trí của mình, tự hỏi tại sao mọi thứ lại đi sai hướng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Cô đứng nép sang một bên, không muốn cản trở bác sĩ mà nói với họ rằng có lẽ cô không nên ở đây vào lúc này; điều duy nhất tồi tệ hơn việc chứng kiến toàn bộ quá trình này là viễn cảnh phải chờ đợi bên ngoài trong khi nó đang xảy ra.
Cuối cùng, máu cũng ngừng chảy, và bác sĩ Leblanc ấn một ít bông gòn sạch vào vết loét sưng tấy và nhanh chóng quấn băng quanh hông Bourbon trong khi các y tá giúp nâng đỡ phần thân của anh lên. Thấy rằng anh không có điều kiện để làm rối tung băng và buộc họ phải làm lại nó một lần nữa, thì họ bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn với sự phối hợp hiệu quả của việc phải làm hằng ngày.
Ngay khi các y tá bắt đầu dọn dẹp, bác sĩ Leblanc cuối cùng cũng nhận thấy sự hiện diện lặng lẽ của cô.
"Thưa cô? Tôi xin lỗi, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Trung úy Whiskey không được phép thăm nuôi hôm nay. Có lẽ trong vài ngày nữa..."
Ông dừng lại trước cái nhìn dữ dội mà cô đột nhiên ghim vào, và bất giác di chuyển tránh cô.
"Tôi sẽ không rời xa anh ấy nữa."
Cô dứt khoát. Bác sĩ định nói lại, nhưng ông dừng lại khi nhìn thấy đường nét kiên quyết và dứt khoát của cô. Một người lính giỏi biết khi nào là nên đầu hàng.
Và ông là một người lính giỏi.
Thở dài cam chịu, ông bước đến bồn rửa mặt gần chỗ cô đang đứng và rửa sạch những vết máu còn sót lại.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy, bác sĩ?"
Cô hỏi ông bằng một giọng điệu kín đáo, thả lỏng tư thế kiên quyết lúc nãy khi cô nhận ra ông sẽ không đuổi cô đi.
"Tôi mới ở đây vài ngày trước và anh ấy vẫn ổn khi tôi rời đi. Làm sao có chuyện xảy ra trong thời gian đó?"
Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu mệt mỏi, tất cả đều biết rằng một vài ngày là rất nhiều thời gian để mọi thứ diễn ra hoàn toàn sai.
"Nhiễm trùng lan ra từ vết thương bên hông." ông bình tĩnh giải thích. "Cậu ấy bị sốt suốt 94 tiếng qua. Nếu cậu ấy vẫn ổn khi cô rời đi cách đây bốn ngày, thì có lẽ đã gục ngã rất nhanh sau đó."
Sherry cố gắng hít một hơi thật sâu, củng cố cơ thể, nhưng cơn đau ở ngực co thắt lồng ngực khi nghĩ đến việc Bourbon phải nằm liệt giường ngay sau khi cô ra đi vào thời điểm tồi tệ như vậy. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô đã chấp nhận sự suy nghĩ trước đó của mình và quay trở lại muộn hơn? Làm sao cô ấy có thể sống thật với chính mình, hay bất cứ điều gì, nếu như những lời cuối cùng giữa họ chỉ là sự tức giận và thất vọng? Vô số những điều nếu xảy ra hành hạ cô, tàn phá cơ thể cô hết đợt này đến đợt khác trong cảm giác tội lỗi. Dường như cảm nhận được những suy nghĩ rối ren của cô, bác sĩ Leblanc quyết định giúp cô phân tâm.
"Nếu cô thực sự định ở lại, có lẽ có một vài việc cô có thể làm cho cậu ấy. Nếu cô không phiền?"
Thu hút sự chú ý nhanh chóng, cô đồng ý ngay lập tức.
"Vâng, tất nhiên. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể."
Ông gật đầu đồng ý và đưa cô đi quanh giường, mô tả cho cô cách giúp giữ mát cho anh bằng khăn ẩm và đảm bảo băng của anh được giữ nguyên. Cô nhanh chóng hiểu những gì được yêu cầu vì dù sao cô cũng là một bác sĩ, ông rời đi để kiểm tra những bệnh nhân khác, để lại cô một mình tập trung toàn lực vào nhiệm vụ trước mắt và ở bên cạnh người bạn đồng hành của cô.
*
Bourbon không chắc chắn về chính xác thời điểm mà anh cảm nhận được sự tỉnh táo, chỉ biết rằng anh hy vọng những cảm giác mát lạnh đang dần xoa dịu anh khỏi cơn sốt đang hoành hành sẽ không bao giờ dừng lại. Một cảm giác nhẹ nhõm như chưa từng có quét qua anh, giúp giảm bớt sự căng thẳng đang đè nặng trong các cơ của cơ thể anh.
Với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, anh ý thức được rằng những chuyển động êm dịu là của ai đó đang đặt tay lên trán mình, người kia đang ấn khăn ấm vào cổ họng anh. Anh nghĩ trong đầu là một y tá nào đó. Có lẽ là cô gái tóc đen luôn chăm sóc anh, anh mệt mỏi nghĩ. Cô ấy không có gì khác ngoài sự thân thiện và chu đáo, nhưng đôi khi hơi quá, và rồi một giọng nói cằn nhằn trong đầu anh đã so sánh cô với một nhân vật không rõ ràng nào đó và thấy cô thiếu sót rất nhiều. Thậm chí, cũng thật khó để giả vờ thích cô khi một thứ gì đó trong trong tâm trí anh từ chối cô y tá này.
Anh cảm thấy ngứa bên hông và định di chuyển miếng băng được quấn chặt thì một cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng chắc chắn ngăn anh lại, một giọng nói quen thuộc phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Đừng làm vậy."
Đôi mắt anh mở to vì ngạc nhiên, và anh hoàn toàn bị sốc khi thấy Sherry ngồi đó bên cạnh anh, đẩy tay anh ra và kiểm tra lại những miếng băng quấn quanh eo anh. Anh có thể thấy bây giờ đã là nửa đêm, số ít những ngọn nến được thắp sáng trên đầu giường và tiếng ngáy của những bệnh nhân khác tràn ngập trong phòng. Ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng chiếu qua khuôn mặt đang cúi gằm của cô, khiến các đường nét của cô trở nên rõ nét. Anh có thể thấy nếp nhăn lo lắng trên lông mày của cô khi cô nhìn vào vết thương của anh, và tự hỏi liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ do cơn sốt nữa hay không.
Rốt cuộc, không có lời giải thích nào khác cho việc tại sao cô lại ở đây chăm sóc anh đến tận khuya sau cách anh đã đối xử với cô. Anh đã không gặp cô trong nhiều ngày, và bây giờ mới trở nên cảm kích biết bao nhiêu khi đã bỏ lỡ việc nhìn thấy khuôn mặt của cô. Ổn định trở lại vị trí cũ, anh nhìn chằm chằm vào cô, hầu như không dám chớp mắt vì sợ rằng anh sẽ thức dậy mà không có cô ở đó.
"Cô đang làm gì ở đây?"
Cuối cùng anh ta cũng hỏi được, giọng trầm và thô ráp vì không sử dụng trong mấy ngày qua. Cô ngước nhìn anh, một vẻ mặt không chắc chắn.
"Ý anh là sao? Tôi nên ở đâu nữa?"
Cô vẫn còn giận anh. Anh cố gắng nuốt cục nghẹn trong cổ họng, một vị đắng thấm khắp miệng khi anh nhớ lại những chi tiết sống động về lần cuối anh gặp cô.
"Sau những gì tôi đã nói, tôi không nghĩ rằng tôi sẽ gặp lại cô."
Thật bất ngờ, cô mỉm cười với anh, đường cong ngập ngừng trên miệng cô khiến trái tim anh đập thình thịch vì khao khát một điều mà anh không thể nhớ, nhưng lại rất muốn. Cô lại cầm mảnh vải lên, nhúng vào chậu nước và vắt nó trước khi cẩn thận đặt lên trán anh.
"Sẽ mất nhiều hơn thế để thoát khỏi tôi, tôi đảm bảo."
Cô lãnh đạm nói, một chút trêu chọc trong giọng điệu. Bourbon đau đớn quặn thắt ruột gan trước thái độ tha thứ của cô, gần như ước gì cô sẽ hét vào mặt anh hoặc khiến anh phải trả giá vì sự đáng ghét của anh. Tại sao cô không giận? Trừ khi tất cả chỉ là một giấc mơ? Hợp lý hóa điều đó, anh hoàn toàn chỉ thoải mái và tập trung vào việc tận hưởng sự hiện diện của cô cho dù nó tồn tại được bao lâu.
Họ chìm vào một khoảng lặng thoải mái trong khi cô tiếp tục cẩn thận ấn miếng vải ẩm lên cổ và ngực của anh, những cái chạm êm dịu ru anh vào trạng thái thư thái.
"Tôi không xứng đáng với cô."
Anh lặng lẽ nhận xét sau vài phút chăm sóc của cô. Anh thấy tay cô dừng lại trong giây lát và bắt đầu cau mày.
"Đừng nói vậy."
Cô khẳng định.
"Hoàn toàn không đúng đâu. Bây giờ hãy im lặng đi."
Không định giữ im lặng nữa, anh tiếp tục, không chắc liệu rằng đây chỉ là một giấc mơ khiến anh đủ yếu đuối để thú nhận, hay tuyệt vọng vì nếu là thật thì nó không khiến anh đủ can đảm để nói ra những gì anh thực sự cảm thấy.
"Đó là sự thật."
Anh ta kiên quyết.
"Đáng lẽ ra, tôi không bao giờ nên nói những điều đó với cô. Tôi cảm thấy có lỗi hơn bao giờ hết."
"Tôi cũng có lỗi."
Cô nói sau một lúc, giọng nói đầy xúc động.
"Lẽ ra lúc đó tôi phải giúp anh chữa bệnh, không nên gây áp lực cho anh."
Anh nuốt khan.
"Tôi chỉ không muốn làm cô thất vọng. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng được."
Sherry thực sự ngạc nhiên trước lời nói của anh.
"Sao cơ?"
"Tôi không muốn cô lãng phí thời gian cho tôi."
Anh giải thích.
"Tôi không biết liệu mình có bao giờ trở thành 'anh ấy' nữa không, và nếu cô không chấm dứt ngay bây giờ, tôi e rằng sau này cô sẽ chỉ ghét tôi."
Việc đề cập đến phiên bản khác khiến anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng cuối cùng sự xúc động khi nói cho cô biết điều anh sợ hãi đã hơn cả sự kỳ lạ của nó.
"Bourbon, em..."
Cô dừng lại và lo lắng nuốt nước bọt. Không phải là cô chưa nghĩ đến điều này, và việc nghe anh nói điều đó khiến cô nhận ra rằng đó không thể là thật được. Cô không bao giờ có thể ghét anh. Anh có thể không nhớ cuộc sống của họ trước đây như thế nào, nhưng trong sâu thẳm anh ấy vẫn là Bourbon, và cô dần nhận ra rằng bất kể anh có mất trí nhớ hay không, cuộc sống của họ sẽ không bao giờ diễn ra như xưa.
Cô đã từng hứa trên một bến tàu đông đúc cách đây rất lâu, và cô không có mong muốn hay ý định phá bỏ nó.
Thay vì tiếp tục những gì định nói, cô đặt tấm khăn sang một bên, đặt lòng bàn tay mình lên trái tim anh. Hơi thở của anh hơi dồn dập khi cô tiếp xúc, và cô để nó nằm yên ở đó một lúc, tận hưởng cảm giác làn da ấm áp của anh và sự thoải mái trong nhịp tim ổn định. Nhìn vào mắt anh, cô cố gắng trấn an anh cũng như bản thân mình.
"Không có điều gì quan trọng thay đổi."
Cô nhấn mạnh, và anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô phả vào má anh thoáng qua.
"Làm thế nào cô có thể chắc chắn như vậy?"
Anh lo lắng hỏi, sự không chắc chắn về tương lai của anh là một thứ đáng sợ hơn nhiều so với một quá khứ bị lãng quên. Cô ấn nhẹ nơi lòng bàn tay cô đặt.
"Anh vẫn một có một trái tim như trước phải không? Mọi thứ khác chỉ là tiểu tiết."
Cô có thể thấy sự lo lắng dần biến mất khỏi khuôn mặt anh, thay vào đó là một cảm xúc khác mà cô không thể gọi tên.
"Sherry..."
Anh bắt đầu cảm thấy rung rinh trước khi cô ngắt lời anh.
"Được rồi, bây giờ nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai."
"Cô sẽ ở đây?"
"Em hứa." cô nghiêm túc đáp, nở một nụ cười an ủi anh.
Ánh nến mờ dần trong giây lát và anh định đề nghị cô thắp thêm một ngọn nữa thì anh nhận ra đó không phải là do ngọn nến, mà là sự chìm dần vào giấc ngủ của anh. Tuy nhiên, trước khi hoàn toàn bị bao trùm bởi bóng tối, anh cảm thấy một đôi môi mềm mại lướt đôi môi mình, một vài lời thì thầm mà anh không thể nghe được khi anh hoàn thành bước cuối cùng của quá trình trở lại sự bất tỉnh.
*
Lúc này đã là giữa sáng khi Bourbon thức dậy với cảm giác ấm áp. Không giống như cơn sốt mà anh đã trải qua trước đây, nguồn gốc của nó không phải từ bên trong, mà là từ ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ đang mở bên cạnh anh.
Rón rén duỗi tay ra, anh đang cố gắng tránh làm rối tung băng quấn thì đột nhiên giật bắn người vì ký ức về đêm qua. Những hồi ức về sự hiện diện của Sherry và những gì họ nói khiến anh mất tập trung để rồi nhận ra rằng những nỗ lực của anh để giữ cẩn thận đoạn băng quấn đã bị lãng phí do hành động sốt ruột lúc này của anh.
Anh nhìn quanh để tìm bất kỳ dấu hiệu nào về sự hiện diện của cô, nhưng cuối cùng bỏ cuộc khi không tìm thấy. Anh ngả lưng xuống gối, rên lên một đầy tiếng chán nản khi nhắm mắt lại. Tất nhiên là cô ấy không có ở đây, anh thầm mắng mình. Đó là một giấc mơ. Những điều quá tốt đẹp để trở thành sự thật thường là như vậy. Anh đưa tay che mắt, ánh nắng an ủi của phút trước giờ đây như một lời nhắc nhở không mong muốn rằng một ngày nữa sẽ trôi qua mà không có cô.
Âm thanh của những bệnh nhân và nhân viên y tế khác tiếp tục một ngày của họ khiến anh muốn vùi đầu vào gối để chặn tiếng ồn đó. Thực tế là những người khác thì hoàn toàn ổn trong khi anh thì quá đau khổ khiến anh trở nên cáu kỉnh một cách khó chịu. Anh thở dài thườn thượt.
"Luôn quạu quọ vào buổi sáng."
Bourbon mở một mắt khi được nói chuyện và ngay lập tức ngồi dậy khi nhìn thấy một trong những cô y tá trẻ tuổi đang đứng cùng Sherry dưới chân giường của anh. Cả hai đều mang theo những món đồ khác nhau và nở một nụ cười nhếch mép giống hệt nhau.
"Có vẻ như anh dễ chịu hơn nhiều khi bị sốt."
Sherry nhẹ nhàng nói thêm khi cô đặt đống đồ đạc của mình lên bàn phụ và kéo ghế ngồi cạnh anh. Sự ám chỉ của cô về đêm hôm trước giúp tâm trí vốn đã chai sạn của anh trở nên thoải mái, cảm thấy chắc chắn rằng nó thực sự đã xảy ra. Cô ra hiệu cho anh nằm lại và giúp anh cởi cúc áo sơ mi để cô có thể nhìn thấy tình trạng của anh.
"Có lẽ phải thắc mắc tại sao cô lại muốn tôi khỏe lại."
Anh trả lời một cách châm chọc sau khi cô y tá kia chuyển sang chiếc giường khác và Sherry làm việc để gỡ những đoạn băng quấn quanh vết thương của anh. Cô cười, nhưng không rời mắt khỏi nhiệm vụ của mình.
"Ừm, khó động tay động chân khi có một cuộc tranh cãi với một người đàn ông đang nằm liệt giường."
"Đó là điều tôi phải mong chờ khi tôi khỏe hơn?"
Anh nghi ngờ hỏi, một nụ cười trêu chọc nở trên môi.
"Còn nhiều thứ khác nữa."
Cô cười khi cởi bỏ đoạn băng cũ cuối cùng của anh. Mặc dù lời nói được nói ra một cách thận trọng nhất, nhưng khi ngón tay cô chạm vào làn da trần nhạy cảm bên hông anh, cùng lúc anh cảm thấy một cú sốc về nhận thức lướt qua với sức mạnh đáng báo động.
Như thể cũng nhận ra hàm ý khiêu khích trong lời nói của mình, cô vội rụt tay lại và ngước mắt nhìn anh. Một màu đỏ bừng trên khuôn mặt cô khi cô lắp bắp những từ tiếp theo của mình.
"Em... ý em là... nghĩa là..."
Cô được cứu rỗi khỏi sự bối rối khi cô y tá mà cô đi cùng quay trở lại giường, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
"Mọi thứ thế nào rồi?"
Cô hỏi một cách rạng rỡ, đặt một vài tấm ga trải giường gấp xuống. Sherry lúng túng hắng giọng và cố gắng trả lời một cách bình thường, nhưng lông mày của người phụ nữ trẻ hơn cô lúc này nhíu lại khi cô nhìn vào đôi má ửng hồng của Sherry và tư thế căng thẳng bất thường của Bourbon. Cảm nhận được luồng không khí tiềm ẩn, cô cười như muốn ngoắc cả mồm và nhanh chóng kiếm cớ để rời đi.
"Cô Vino, tôi vừa định đi lấy bữa sáng cho Trung úy Whiskey. Tôi có thể mang cho cô thứ gì đó được không? Ca cao? Hay có lẽ là một tách trà?"
Sherry định mở miệng từ chối, chưa bao giờ quen với vị đắng của một trong hai, nhưng đáng ngạc nhiên là Bourbon đã trả lời thay cô.
"Thực ra, cô ấy thích cà phê." anh bình luận một cách thản nhiên. Một nụ cười quỷ quyệt nở ra trên khuôn mặt của cô y tá lúc đó.
"A, ngọt ngào à nha."
Sherry lại định phản đối, nhưng Ellery tặng cô một cái nháy mắt táo tợn trước khi cô có kịp nói điều gì.
Cô càng đỏ mặt hơn và bận rộn với việc thay băng mới. Cố gắng tuyệt vọng tìm kiếm thứ gì đó để phá vỡ sự im lặng, một câu hỏi chợt hiện ra trong đầu cô và cô phải mất vài phút tự chủ để không chèn ép anh bằng hàng loạt câu hỏi.
"Làm sao..."
Cô hơi khựng lại khi anh nhìn giọng nói ngập ngừng của cô và cô cố gắng ép bản thân giữ bình tĩnh một cách tương đối.
"Làm sao mà anh biết được điều đó?"
Anh trông có vẻ bối rối.
"Biết gì?"
"Em thích cà phê hơn? Em chưa bao giờ đề cập trước đây."
Anh trông có vẻ sửng sốt, và tâm trí cô bắt đầu quay cuồng về tất cả những lần mà cô có thể đã đề cập đến nó, vội vàng cố gắng tìm kiếm xem thời điểm mà trí nhớ của anh có thể quay trở lại. Sự phấn khích của cô giảm đi phần nào khi cô nghĩ có thể nó đã từng xuất hiện. Họ đã bao giờ thảo luận về thói quen ăn sáng chưa? Họ chưa bao giờ ăn đi ăn riêng với nhau khi còn ở Anh do tính chất bí mật trong mối quan hệ của họ, và trong chuyến hành trình 6 tuần qua Đại Tây Dương mà họ trải qua, khẩu phần chỉ cho phép hành khách có bánh mì và nước. Sau một lúc lâu, cô nhận ra rằng cô không phải không có cơ hội kể với anh sau tai nạn, mà là... không có ý định.
Sau đó, cô nhận thấy rằng tai của Bourbon đã đỏ lên đáng kể, và anh bây giờ đang nở một nụ cười xấu hổ khác thường. Cô nhìn anh đầy mong đợi, và anh hắng giọng lo lắng.
"À... ừm, đó là lần đầu tiên tôi thức dậy và cô đã hôn tôi."
Anh vội vàng giải thích.
"Tôi có thể nếm nó trên môi của cô."
Sherry ngây người nhìn anh trong giây lát, giải tỏa nỗi tò mò lớn nhất của cô. Trong suốt thời gian cô biết anh, suốt thời gian họ ở bên nhau, cô chưa bao giờ hôn anh vào buổi sáng sau khi uống cốc cà phê theo thói quen như buổi sáng anh lần đầu tiên tỉnh dậy sau cơn mê.
Cô nhận ra rằng phần nhỏ trong cuộc sống hàng ngày của cô là thứ mà cô chưa bao giờ chia sẻ với Bourbon cũ, và suy nghĩ này đã làm cô buồn, nhưng cô chỉ có thể cảm thấy một tia hy vọng đang bùng lên trong lồng ngực khi thực tế là Bourbon đã tự mình khám phá ra điều gì đó mới mẻ về cô.
Nhịp tim của cô rơi vào một nhịp đập dồn dập, một nhịp đập mà cô đã trải nghiệm trong nhiều năm về trước khi ở gần Bourbon, và mỉm cười với anh.
Cô đã đúng. Không có gì quan trọng thay đổi.
Wild Turkey Sherry signature - Bourbon nguyên chất 10 tuổi được ủ trong thùng Oloroso Sherry.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro