Đã đến lúc Peter Pan trưởng thành
"Nhóc con, đã 9 giờ rồi! Con phải dậy!"
Furuya Rei, người đang chuẩn bị món trứng tráng cho bữa sáng, nghiêng đầu trước sự im lặng tiếp tục kéo dài. Anh suy nghĩ một chút về việc liệu cô con gái đáng yêu của mình sao vẫn chưa thức dậy. Thông thường, con bé sẽ nũng nịu nhè nhẹ để nói rằng muốn ngủ thêm nữa, nhưng chẳng có tiếng động nào. Không biết có phải tên trộm ma quái nào đó hay một kẻ có giọng nói hắc ám nào đó dám bắt cóc con gái của Furuya Rei không. Những lo lắng và suy nghĩ khác nhau lướt qua và dần dần hình thành theo một hướng kỳ lạ. Cuối cùng, trán anh nhăn lại, Rei mở cửa phòng.
"HÙ!!!"
Có gì đó đang nấp sau cánh cửa, rồi đột nhiên bật ra và ôm lấy anh. Đứa bé có mái tóc màu nâu đỏ giống mẹ và đôi mắt xanh biếc giống anh. Đó là con của anh. Furuya thở dài, nghĩ rằng thật may mắn vì không phải là chuyện gì nguy hiểm. Anh gạt đi sự ngạc nhiên của mình.
"Này, bố bị giật mình đấy."
"Chào buổi sáng, bố!"
Cuối cùng anh cũng không mắng được cái thân thể nhỏ bé xâm nhập vào trong lòng anh và vòng tay cố ôm trọn lấy anh này. Dù là mùa đông nhưng sự ấm áp này vẫn lan tỏa khắp cơ thể. Rõ ràng là anh đang căng thẳng mà không nhận ra điều đó nhưng nhanh chóng các cơ bắp vốn đang căng lại được thả lỏng. Anh sẽ làm gì nếu mất ngay cả đứa con này? Không biết bố mình như thế nào, cô bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh cười rạng rỡ. Rei nở một nụ cười trước khuôn mặt ngây thơ đó và hôn lên trán cô bé. Như thấy nhột nhột, cô bé cười lớn.
"Furuya Ai, chúc mừng sinh nhật lần thứ 5 của con."
*
"Con đã dậy từ khi nào vậy?"
Rei kéo chiếc ghế với cốc cà phê trên tay và ngồi xuống. Trước mặt anh, đứa trẻ đang nhấm nháp miếng trứng tráng trong miệng. Trước câu hỏi đó, cô bé gần như không chịu nuốt tiếp và trả lời luôn một cách rạng rỡ.
"Một tiếng trước khi bố vào! Hôm nay là một ngày đặc biệt!"
"..."
"Bố, bố làm sao thế?"
Nếu vậy, ý con là con đã dậy một tiếng trước khi bố vào và lặng lẽ chờ đợi suốt thời gian đó?
Anh không biết nên khóc hay nên cười... Anh đã rất kiên nhẫn với con của mình. Rei sờ trán và nuốt một tiếng thở dài sắp bật ra.
"Đúng vậy. Bây giờ, một món quà sinh nhật dành cho con."
Giờ anh mới nhớ ra, anh đưa cho bé Ai một món quà mà anh đã chuẩn bị. Con bé nhanh chóng gỡ bỏ lớp giấy gói và rộn ràng vì con cún bông ngay sau đó. Rất mềm và mịn đến nỗi có cảm giác như đang chạm vào một bé cún thực sự. Cô bé không biết mình luôn muốn có nó đến mức nào. Tuy nhiên, cô bé vẫn cố tình nhìn sang chỗ khác để không thể hiện điều đó, nhưng người bố đã nhận ra hết.
"Kyaa!! Con yêu bố!!"
"Chúc mừng sinh nhật con. Chúng ta sẽ chơi với quà sau và hôm nay đi gặp mẹ nhé?"
"Vâng! Con sẽ chuẩn bị thật nhanh!"
Khuôn mặt của đứa trẻ nhuộm đỏ như thể nó vui mừng được gặp mẹ hơn là món quà mà nó mong đợi. Nhìn con mình nhanh chóng dọn sạch đĩa thức ăn, Rei không giấu được nụ cười cay đắng.
*
Sau 1 tiếng đồng hồ lái xe, cả hai rời Tokyo và cuối cùng cũng đến biển Yokohama. Sóng đập mạnh liên tục vào vách đá. Xung quanh chỉ có tiếng sóng.
Bé Ai nhảy ra khỏi xe như thể chẳng biết mệt, và Rei đã phải ôm lại tránh để bị thương. Anh đến đây mỗi năm vào dịp sinh nhật của con anh. Nước biển xanh thẳm tựa như ánh mắt vui mừng của con nhưng nỗi buồn lại lọt vào trong mắt anh. Ánh sáng cảm giác xanh lạnh đến mức anh không còn cách nào khác là nhắm mắt lại. Gió biển lạnh buốt cào vào má anh. Nhưng bất chấp điều đó, bé Ai vẫn nhìn vào chân trời vô tận như thể đã bị chiếm hữu.
"Mẹ có ở đây không ạ?"
"Có."
Rei trả lời, nhếch khóe miệng. Anh có thể cảm thấy con bé đang nhìn anh lo lắng. Anh bật cười, nhưng điều đó dường như có tác dụng ngược. Không phải là anh ấy không thể kiểm soát được nét mặt của mình. Đúng hơn, nụ cười là chuyên môn của anh. Chắc hẳn vì biển Yokohama mà anh không thể cười như mọi khi.
Miyano Shiho đã gửi con bé đến anh từ biển Yokohama.
Khi anh nhắm mắt lại, anh luôn có một hình ảnh rõ ràng về ngày hôm đó. Bàn tay lạnh và máu ấm. Ngày sinh và ngày mất. Màu xanh và máu đỏ. Chúng đan xen vào nhau và làm rối mắt anh.
_- "Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Khi nhìn cô được đẩy vào phòng sinh, khuôn mặt anh méo mó khủng khiếp. Anh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Sinh nở sớm hơn dự kiến. Cả mẹ và con đều rơi vào tình trạng nguy hiểm. Trong tình huống cả hai có thể sẽ chết, Shiho nuốt nước bọt và bật cười. Anh cố gắng yêu cầu bỏ đứa bé.
Đã 10 tiếng kể từ khi Shiho vào đó? Một giây một phút trôi qua chậm như vô cực. Cảm giác như máu bị khô. Áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào người. Anh không mang theo áo khoác vì rất vội, nhưng anh vẫn không cảm thấy lạnh.
Gia đình Akai, nghe tin đến muộn, đưa cho anh một chai nước khoáng. Miệng anh khô khốc, anh uống nó với rất nhiều sự biết ơn. Nhưng không lâu sau đó họ đều ra về. Không ai nói về những hy vọng viển vông.
Đúng 11 tiếng sau, các bác sĩ và y tá bước ra bế đứa trẻ trong tình trạng quấn khăn.
"Xin chúc mừng. Là một cô công chúa khỏe mạnh."
"Shiho... Còn Shiho thì sao? Cô ấy có sao không?"
Nắm lấy cánh tay của cô y tá đang bế đứa trẻ, Rei hỏi về tình trạng của đứa bé. Con bé ổn, vì vậy anh chắc rằng Shiho cũng sẽ ổn. Đó là hy vọng và sự cứu rỗi duy nhất.
"... chúng tôi rất tiếc."
Ngay lúc đó, có tiếng vỡ của một thứ gì đó. Bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô y tá yếu ớt rơi xuống. Cùng lúc đứa con chào đời thì vợ anh mất. Mất nhiều máu? Làm thế nào đứa bé có thể 'ăn thịt' mẹ mình để được sinh ra? Sự phẫn uất đối với đứa trẻ bao trùm lấy anh cùng với sự tuyệt vọng đen tối. Cô y tá từ chối đưa đứa bé cho anh và đi đến chỗ khác như thể đang chạy trốn. Mùi máu tràn ngập phổi anh. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh cảm nhận thấy nó, nhưng có một cảm giác kinh hoàng trong đó.
"... Shiho à, em phải nhìn con... Đau quá... Em sẽ dậy, hả?... Đừng ngủ nữa... Làm ơn... Xin em... Shiho..."
Những từ vô nghĩa được lặp đi lặp lại trong miệng anh. Một giọng nói sẽ không bao giờ được nghe nữa vang lên. Một bàn tay thò ra khỏi tấm vải trắng và có máu trên đó. Cái chết của cô từ từ đến gần trong cái lạnh thấu xương. Đã bao giờ có một ngày mà màu đỏ ưa thích của cô lại kinh khủng như vậy? Anh nhắm mắt lại.
_- "Em nghe nói biển Yokohama rất đẹp."
Như một trò đùa, cô cười và yêu cầu rằng mình sẽ được hỏa táng khi chết rồi được thả theo gió ở đây. Sau tang lễ, Rei một mình đứng trên vách đá. Bột trắng trên đầu ngón tay của anh đã phân tán theo gió. Tuyệt vọng khi anh cố nắm giữa lại một số ít. Một số ít khác lại là sự trống rỗng. Như thể cô đang đi theo con đường riêng của mình, nó trắng xóa và tan chảy như tuyết. Cô đã từng nói rằng cô muốn sống tự do như gió chưa? Một tia sáng xanh lạnh lẽo xuyên qua mắt anh. Vậy nên, anh phải để cô ra đi.
Là cuộc điện thoại của bệnh viện báo nhận con. Trong khi đó, anh cố tình bám vào công việc và cố gắng quên đi mọi thứ. Những ánh mắt lo lắng tập trung lại, nhưng khi anh nhếch khóe miệng và mỉm cười, chúng lại được giải tán. Cuộc gọi này đối với anh như là một gánh nặng. Những bước chân đến bệnh viện thật nặng nề. Y tá đã nhận ra anh và đưa anh đến nơi có đứa trẻ.
Tấm biển trước mặt đứa trẻ chỉ có họ 'Furuya' được viết trên đó. Một đứa trẻ không có tên. Anh nhìn đứa trẻ với nụ cười chua xót. Lúc này, rất nhiều vết mẩn đỏ đã biến mất và các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn. Như thể anh vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt xanh của anh giật giật. Thực sự... thực sự, con bé không thể nào không giống cô ấy. Đôi mắt nhắm nghiền và có mái tóc màu nâu đỏ lỉa chỉa... Khuôn mặt của anh đã biến dạng mà anh không hề nhận ra. Đứa trẻ mà anh bế thực sự rất nhỏ. Mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con bé, nhưng anh đã biết anh là một người bố.
_- "Em sẽ giữ con."
Sau đó anh nhớ lại điều cuối cùng Shiho nói khi rời đi. Không, anh đã biết từ đầu. Và rằng anh chỉ đang đổ lỗi cho con bé vì cơn tức giận của mình. Dù đã thấy tận mắt nhưng anh vẫn không thể buông tay. Anh mặc kệ tất cả. Anh chạy trốn khỏi họ. Một bàn tay nhỏ đang cử động bên dưới kéo anh trở về.
"Furuya Ai."
Một giọt nước rơi trên má cô bé.
*
Sau một tiếng thở dài, cửa phòng đột nhiên mở ra. Cô bé thò đầu vào. Một tay cầm quyển sách thiếu nhi, tay kia cầm con cún bông lúc sáng.
"A, công chúa nhỏ đến đây làm gì?"
"Bố! Đọc sách cho con!"
Cô bé bò lên giường và nhanh chóng chui vào lòng của Rei. Thấy vậy, anh mỉm cười, mở cuốn sách thiếu nhi. Đọc một cuốn sách trước khi đi ngủ giống như kết thúc một ngày làm việc. Một giọng nói trầm ấm vang lên khắp căn phòng.
"Peter Pan vẫn không lớn lên."
"Tại sao Peter Pan không trở thành người lớn ạ?"
"Hửm? Có lẽ là bởi vì cậu ấy không thể quên quá khứ?"
"Quá khứ ạ?"
Anh không thể quên những ngày hạnh phúc đó. Peter Pan có lẽ đã không chịu lớn lên vì cậu muốn ở lại những ngày đó mãi mãi. Anh cũng muốn đi đến Neverland. Một cuộc sống không chịu sự thay đổi xung quanh và chỉ như một giấc mơ. Khi tỉnh dậy ở đó, anh chắc chắn sẽ không cố thoát ra bởi vì có một thực tế tàn khốc đang chờ đợi anh.
"Con không thích... còn nhỏ mãi..."
"Sao thế? Con muốn mau lớn hả?"
"Vâng, nếu con không mau lớn, con sẽ không thể lau nước mắt cho bố được! Bố luôn cười mà cứ như khóc..."
Cô bé phồng má nhìn anh. Rei thẫn thờ nhìn con. Làm sao có thể... Đôi mắt xanh thẳm giống như chính mình ánh lên sâu thẳm trong anh. Như một thứ gì đó vỡ ra, một thứ gì đó ấm nóng ập đến cổ anh, cô bé ôm anh.
"Bố yêu con."
Đã đến lúc Peter Pan phải trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro