Chương 15: Chỉ tiếc là đời này anh đến muộn
Tại căn nhà đã được bảo hộ chặt chẽ khỏi ma thuật hắc ám, Harry Potter cùng Draco Malfoy ngồi tại phòng khách, im lặng nhìn nhau.
Hẵng một lúc lâu, khi Draco Malfoy dần mất kiên nhẫn, Harry Potter mới lên tiếng: "Malfoy, sao cậu lại đến được đây?"
"Tôi đã tìm cậu rất lâu, Harry."
Draco Malfoy thẩn thờ đáp.
"Tìm tôi, cậu có biết việc này nguy hiểm đến mức nào không?"
"Một Malfoy luôn lí trí, tỉnh táo lại làm chuyện điên cuồng như thế này sao?"
Harry Potter bỗng lớn tiếng, tức giận nói.
"Điên cuồng? Phải...phải rồi, tôi chính là một tên điên, một kẻ điên chỉ biết đâm đầu vào cậu."
Draco Malfoy tự giễu, nắm chặt tay cố gắng kìm chế chính mình.
"Harry Potter, sao cậu có thể tàn nhẫn đến thế?"
"Cậu vì tình yêu đối với Cedric Diggory mà vứt bỏ thế giới của chúng ta, xoá đi kí ức của tất cả mọi người..." Draco Malfoy đầy chua xót nói, đôi mắt hắn đỏ hoe như đã chứa lệ.
"Harry Potter, cậu vì anh ta mà..."
"Draco, tôi đã chọn."
"Những gì xảy ra bây giờ là giao kèo của tôi và Merlin."
"Liệu có đáng không Harry? Vứt bỏ cả thế giới, trở thành một bóng ma vật vờ như thế này." Draco chua xót đáp lời cậu.
"Thân xác của cậu đã mất đi rồi, đừng dùng ma pháp che giấu tôi. Tôi không thể ngửi thấy mùi hương của cậu, cũng không thể cảm nhận được hơi thở của cậu."
"Cậu không thể tiếp tục tồn tại ở đây nữa. Sớm muộn cũng sẽ tan biến."
Draco càng nói càng hăng, nước mắt cứ thi nhau chảy trên gò má hắn.
"Draco, tôi đã trả giá." Harry Potter nhẹ nhàng đặt tay trên vai hắn.
"Tôi chọn chấp nhận, tôi chọn trả giá chỉ vì những phút giây này."
"Tôi sẽ tạo lại trận pháp để đưa cậu trở lại thế giới phù thủy."
"Không được đâu, Potter."
"Draco, cậu phải trở về nơi mình thuộc về."
"Nhưng nơi này rõ ràng không phải dành cho cậu, cậu quên rồi sao Potter?"
"Hogwarts, nhà của cậu, của chúng ta, còn Hermione, Ron và mọi người nữa."
"Draco, tôi không hề quên đi một ai cả, tôi đã hoàn thành sứ mệnh của bản thân, thế giới pháp thuật giờ đây cũng không còn mối nguy nào nữa cả, ai cũng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình."
"Và Malfoy à, tôi cũng muốn vậy mà, tôi cũng muốn được ở cạnh người tôi yêu, mãi mãi không chia lìa."
"Nhưng...nhưng rõ ràng hắn ta không phải anh ta."
"Cậu căn bản không hề yêu Edward Cullen. Cậu đơn giản chỉ là ngộ nhận hắn thành Cedric Diggory."
Harry Potter bỗng im lặng không nói, đôi mắt xanh biếc lặng lẽ chìm vào ưu tư.
"Harry Potter, cậu biết mà phải không, rằng tôi yêu cậu, dùng cả sinh mệnh này để yêu."
"Vậy Draco, giúp tôi lần này được chứ...chỉ lần này thôi, tôi sẽ khởi động lại trận pháp, tiêu diệt Tom Riddle một lần nữa và mãi mãi."
Draco Malfoy khẽ gắng gượng, hy vọng gần như vỡ tan.
Hắn chậm rãi đứng lên, bước đến trước mặt Harry, cúi người xuống, bàn tay thon dài nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, ôn nhu thì thầm bên tai cậu.
"Harry Potter, tôi ngoại trừ em, từ lâu đã không còn cưỡng cầu gì thêm nữa.
Vậy nên tại giây phút này, em có thể hôn tôi được không?"
Harry Potter không đáp, bởi cậu nhìn rõ trong đôi mắt của tóc bạch kim kiêu ngạo ngày nào giờ đây chỉ còn lại hình bóng của cậu cùng sự bi thương bất tận.
Harry Potter khẽ cười, rồi cậu nhướn người lên, ôm lấy hắn thay cho câu trả lời.
"Draco Malfoy, cảm ơn cậu."
Harry Potter, tôi yêu em và sẽ mãi như vậy.
Sau cái ôm ngắn ngủi, Draco Malfoy tiếc nuối trở về phòng, để lại Harry Potter đầy suy nghĩ.
Harry thở dài, cậu vội choàng áo vào, đứng dậy bước tới mở cửa chính rồi ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên Harry Potter thật sự đắm mình trong ánh trăng sáng sau quãng thời gian dài bị bóng tối vây hãm.
Harry Potter cứ thế vô định tiến vào trong rừng, đi đến nơi thuở đầu gặp gỡ.
Vẫn là gốc cây cổ thụ năm xưa, vẫn là chàng trai ngày ấy.
"Đã lâu không gặp, Edward."
Edward Cullen trầm lặng dựa mình vào gốc cây, hắn nheo mắt nhìn cậu, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chẳng thể thốt ra.
"Edward, sau từng ấy thời gian anh vẫn vậy." Harry Potter tiến lại gần chỗ hắn.
"Đừng...em đừng tới đây..."
Chân cậu chợt khựng lại, có chút không hiểu.
"Giờ em ở đây, ngay trước mắt tôi."
"Nhưng mà tôi không thể cảm nhận được hơi thở của em nữa rồi..."
Harry Potter không đáp lời hắn, cậu vẫn đứng yên tại chỗ đó một lúc lâu.
Cuối cùng lòng đầy tiếc nuối, nói:
"Em là phù thủy."
"Anh biết, em cũng là Harry Diggory nữa."
"Anh đã biết sao?"
"Sau tất cả mọi chuyện xảy ra, mọi thứ dường như không phải ngẫu nhiên nữa."
"Hóa ra em vẫn luôn ở đây."
"Edward à, nhưng lần này em thật sự phải đi rồi."
Hắn khẽ mím môi, lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong.
Edward Cullen không e ngại nữa, hắn lao tới ôm chặt lấy cậu.
"Harry à..."
"Không thể thay đổi được nữa rồi, Edward."
Harry Potter dựa đầu vào vai hắn, nước mắt khẽ rơi.
Chỉ tiếc là, đời này anh đến muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro