Cứu với...
Đang học văn mà đầu toàn sech. Ai cứu với
Chú thích: Ở đây mình dùng tên hán việt nha
Ngạn Khanh - Yanqing
Thanh Tước - Qingque
Phù Huyền - Fuxuan
Tố Thường - Sushang
Blade thì mình gọi là Ren luôn:))
Hôm nay Thanh Tước đã gặp 1 người kì lạ
Ngay trước Sở Trị An, 1 thiếu niên gầy gò với mái tóc xuề xoà đứng khó nhọc dựa vào cửa, mái tóc vàng dài khá bắt mắt. Thanh Tước vốn là 1 người lười quan tâm đến chuyện gì khác ngoài mạt chược nên cũng tự giác giả mù chờ đồng nghiệp đến giúp. Dù vậy cô vẫn lờ mờ cảm thấy được sự khác thường, đấu tranh tinh thần một hồi vẫn là nên đi kiểm tra thì hơn.
Cô mở lời hỏi thăm
"Này cậu cần giúp gì không?"
Nào ngờ thiếu niên trước mặt nghe được âm thanh của người, liền kích động nắm lấy cánh tay Thanh Tước khiến cô giật mình. Miệng thiếu niên lắp ba lắp bắp, nhìn về phía cô với ánh mắt vàng đục như cầu khẩn
"G..giúp..tôi..v-với.."
Đôi tay run run nắm chặt lấy tay áo cô, ánh mắt không che giấu được sự khủng hoảng trong đáy, có thể thấy tinh thần của cậu bây giờ đang ầm ĩ thế nào. Thanh Tước không hết bàng hoàng trước một loạt hành vi đột ngột này, rất nhanh liền định thần lại, quan sát một lượt đối phương. Cao ngang cô, mẩm cũng 17 tuổi; mái tóc vàng lụa dài đến che đi đôi mắt u tối; điều đáng chú ý là cậu ăn mặc quá sơ sài, áo sơ mi quá cỡ dài đến ngang đùi, toàn thân chỉ khoác độc nhất 1 tấm khăn để che người.
Và cô đã nổi 1 tầng da gà khi nhìn ra dưới chiếc khăn là chi chít những vết bầm tìm và vết đỏ trên cơ thể nhỏ bé của cậu. Không nhìn thì không sao nhưng nhìn rồi mới phải khiếp vía. Thanh Tước không nhìn nữa, hiểu rằng người trước mắt gặp phải chuyện không lành rồi. Cô nhìn cậu bằng cặp mắt xót xa, đặt tay lên vai cậu mà giọng ấm áp, hoàn toàn đối lập dáng vẻ lười nhác lúc đầu
"Sở Trị An nhất định sẽ giúp cậu. Đầu tiên tên cậu là gì?"
Như cảm nhận được sự thật lòng trong giọng nói của cô, thiếu niên như được an ủi giảm đi sự sợ hãi ban đầu, mấp máy nói
"Ngạn Khanh"
Thanh Tước không muốn để cậu ngoài trời gió với lớp vải mỏng manh này lâu, liền muốn dìu người vào. Bất chợt, 1 giọng nam nhân phía sau cắt đứt hành động của 2 người
"Xin thứ lỗi quý cô. Nhưng thiếu niên kia là người của tôi"
Từ giọng nói toát lên phong thái lịch thiệp, chín chắn của một người đàn ông trưởng thành, thật rằng có thể khiến mọi thiếu nữ phải mê đắm. Ngạn Khanh trợn tròn mắt. Cơ thể không nghe lời đứng chôn chân tại chỗ. Cậu sợ hãi cái giọng nói như ác quỷ đó, từng lời hắn nhả ra như hơi lạnh của âm khí bao bọc trong đại não khiến cậu mụ mị. Hơi thở nhiễu loạn, tim co giật, trán đổ mồ hôi hột
"Em ấy bị tôi dạy hư nên hơi bất ổn, mong cô không để ý. Tôi sẽ mang em ấy về"
Thanh Tước nhìn ra sự thay đổi của thiếu niên, lại quay sang phía người vừa cất tiếng. Vóc dáng cao lớn bảnh bao, tóc đen tuyền dài như suối, đôi mắt đỏ cam lạnh lẽo thấu sương, miệng trưng ra một nụ cười hoà nhã. Mà thiếu niên khi nghe người kia lên tiếng cũng tỏ ra bất an, sợ sệt vô cùng, chắc chắn hắn không tốt đẹp như vẻ ngoài điển trai ấy. Cô không dám tin tưởng kẻ này ngay, dù gì thì là cảnh sát, cô có quyền hạn điều tra khi cần thiết.
Cô đứng phía trước ngăn cách cậu và người đàn ông, hăng giọng mà "đuổi khéo" người này đi
"Hiện nay cậu ấy đang được Sở Trị An bảo vệ và chăm sóc. Nếu là người thân xin vui lòng quay lại sau"
Hắn lặng im. Nhìn nữ cảnh sát tóc màu trà sữa vẫn đang kiên trì bảo vệ người của hắn, liền cảm thấy phiền phức. Vốn không muốn dây dưa rồi xử lý dứt khoát, nhưng khi thấy thiếu niên yếu ớt lấp ló đằng sau lưng đang dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay người con gái khác, hắn thấy bên trong đang nóng như lửa đốt, chỉ muốn tóm con chim kia về giải toả ngay.
Hắn không còn cười nữa, đôi mắt lạnh lẽo ghim lên thiếu niên khiến cậu phải lạnh sống lưng. Ngay sau đó như mặc kệ sự tồn tại của cảnh sát, hắn ung dung nhưng rất nhanh liền một mạch đi đến tách 2 người ra
Thanh Tước không phản ứng kịp, khi quay lại đã thấy hắn thành thục vác thiếu niên lên vai. Cô sốt sắng la lên
"Này! Anh đang làm gì đấy hả? Thả cậu ấy xuống, đây là bắt người đấy!"
"Ta đã nói.."
"Không phải chuyện của ngươi"
Hắn nhấn mạnh từng chữ, không giấu được sự điên cuồng trong ngữ điệu, lại như muốn đè chết đối phương. Thanh Tước ngơ người ra, toàn thân như bị một lực bóp chặt lấy tim gan không thở được. Ngạn Khanh nằm úp trên bờ vai to lớn của hắn quẩy người nức nở
"Đ..đừng..mà..đừn..g.."
Hắn không bận tâm sự chống trả yếu ớt đó. Đi lướt qua Thanh Tước rồi biến mất
Ngay khi cô tỉnh táo lại, đã không còn thấy 2 người đâu nữa
***
Ren đóng cửa phòng lại, không thương hoa tiếc ngọc mà ném Ngạn Khanh thô bạo lên giường. Thiếu niên bị ném đau điếng , cơ thể gầy gò đuối sức cứ thế nằm sõng soài trên giường
Hắn từ từ cởi găng tay ra, như con thú săn mà chầm chậm bước tới bên giường, quỳ 2 gối mà tiền đến con mồi. Hắn thở ra từng hơi nặng nhọc, như đang cố gắng không nổi điên lên mà vồ lấy cắn xé thiếu niên đến xương tan nát thịt.
Lúc vác cậu trên vai, dù cách một lớp áo nhưng cũng có thể lờ mờ cảm nhận được 2 đầu ti tròn tròn cương cứng của cậu đang cọ sát với lớp vải ở ngực hắn. Chắc là cậu thèm hắn dduj nát chỗ này lắm rồi.
Hắn chụp lấy cổ chân đang nỗ lực lùi ra xa kia, lấy tấm thân mình đè lên thân của thiếu niên, giam giữ đôi tay nhỏ nhắn lên đầu, lại ép đối phương nhìn vào mắt mình, thu gọn bóng hình thiếu niên vào mắt. Đôi mắt cậu né tránh hắn, đôi tay vùng vẫy khỏi hắn, nhưng không thể thoát khỏi hắn. Và cậu đã khẽ rên rỉ khi bàn tay chai sạn của hắn bắt đầu chơi đùa cơ thể mình, véo 2 đầu ti căng cứng
"Ưmmm...aa.."
"Ha..bộ dạng của em bây giờ hút mắt lắm đó Én nhỏ. Để ta cùng thưởng thức nhé"
Em lắc đầu ngoày ngoạy nhưng có tác dụng gì? Hắn ngắm nghía kẻ dưới thân mình, làn da trắng cùng gương mặt non nớt như búp bê đang từng chút đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng.
Hắn luyến tiếc tha cho 2 nụ hồng đã ửng đỏ của cậu. Ngạn Khanh nước mắt tèm lem cả gương mặt xinh xắn, ngỡ rằng hắn đã buông tha. Và hắn sẽ là người kéo em khỏi ảo tưởng.
Chỉ thấy hắn cởi thắt quần ra, lôi ra con hàng to bằng cổ tay của thiếu niên. Ngạn Khanh mặt cắt không còn giọt máu, điên cuồng dãy dụa, 2 tay 2 chân vùng vẫy ác liệt nhưng đều bị ghì xuống. Cậu sợ, sợ cái cảm giác toàn thân như bị xé ra làm đôi, sợ cái cảm giác cổ họng đau rát vì hét, sợ cảm giác bất lực vung tay múa chân trước tên điên đè mình. Nhưng rõ ràng sự phản kháng ấy đang thôi thúc hắn ăn tươi nuốt sống con mồi ngọt nước này.
"Đư-đừng...đừng mà.."
"Quá muộn rồi Én nhỏ à~"
Hắn nắm lấy chiếc eo thon, con hàng khủng đặt trước hậu huyệt e thẹn của thiếu niên
"Đây là sự trừng phạt vì em đã trốn khỏi ta, Ngạn Khanh. Trẻ hư cần được dạy dỗ lại đúng không nào?"
.
.
.
.
.
.
.
Ko hổ danh là 2₫ văn. Tự viết mà còn không thấy nắng:)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro