01

sau mùa hè năm ấy, tôi và hyoma đã không còn bước đi bên nhau nữa.

chúng tôi chia tay trong im lặng. không một cuộc cãi vã, không một lời trách móc, không một giọt nước mắt níu kéo.

cứ thế, âm thầm rời khỏi cuộc sống của nhau, như mặt hồ phẳng lặng vào một chiều gió thoảng, không báo hiệu điều gì nhưng lại thăm thẳm như thể đã chứa sẵn tất cả.

chỉ có một cái nhìn rất lâu giữa sân ga vắng, khi chuyến tàu cuối cùng vừa lướt qua, mang theo tiếng gió dài như một lời từ biệt rất khẽ, rất nhẹ.

tựa như, chính buổi hoàng hôn cũng chẳng nỡ làm đau thêm điều gì.

không ai nói ra trước, nhưng cả hai đều hiểu, đó là lần cuối cùng đôi chân chúng tôi còn hướng về cùng một phía.

meguru của hyoma, đã từng là như thế.

rồi thu trở lại. mùa thu đầu tiên sau những ngày không còn hyoma trong cuộc sống, dịu dàng đến mức khiến lòng tôi bỗng chùng xuống mỗi khi đi qua con đường cũ.

lá bằng lăng vẫn chưa đổi màu hẳn, gió thổi qua vòm cây tạo thành những vệt sáng lay động, trời mang một sắc xanh dịu như tiếng dương cầm trôi giữa một buổi chiều yên, và ánh nắng xiên qua tàng cây tựa những ngón tay mảnh khảnh của ai đó khẽ ve vuốt gương mặt.

tôi tìm đến tiệm sách cũ như một thói quen từ thời còn học phổ thông, những ngày cần một góc yên tĩnh để giấu mình khỏi thế giới ồn ào.

một tiệm sách nhỏ nép mình dưới gốc bằng lăng, nơi ấy dường như chưa bao giờ thay đổi.

mùi giấy cũ và âm thanh lật sách rất khẽ khiến tôi thấy lòng mình lắng lại, nhẹ tênh như đang trôi trong một ngày xưa cũ nào đó.

tôi đang tìm một quyển sách đã cũ lắm rồi, chẳng còn ai nhớ đến : những mùa hoa trôi.

và rồi tôi nghe thấy giọng nói ấy vang lên sau lưng. nhẹ và ấm, nhưng quen thuộc đến lạ, như thể vừa được thả ra từ ký ức.

"cậu cũng thích những mùa hoa trôi à?"

tôi quay lại. là reo.

cậu đứng đó, giữa sắc chiều dịu mát, áo len màu kem ôm lấy dáng người cao gầy, kéo theo cả sự dịu dàng của một buổi chiều mát mẻ.

một bên tay cậu cầm cuốn sách mỏng, bên còn lại cầm ly trà quế còn vương khói trắng.

mái tóc cậu rối nhẹ như bị gió vờn qua, ánh mắt tím lặng lẽ mà sâu thẳm, như nước hồ mùa thu không gợn sóng nhưng giấu cả bầu trời trong đó.

mắt cậu vẫn là màu tím nhạt ngày nào, chỉ có điều... dường như đã lặng hơn, sâu hơn, như mặt hồ không còn đợi ai đến khuấy động.

tôi không biết phải nói gì trong khoảnh khắc ấy, chỉ khẽ gật đầu.

"ừm... lúc buồn, tớ hay đọc những đoạn tả cảnh trong đó. nó làm người ta thấy nhẹ hơn một chút."

reo không nói gì, chỉ cười. nụ cười ấy tựa ánh nắng xuyên qua vòm lá, không chói lòa, chỉ lặng lẽ ở đó, dịu dàng đến mức khiến người ta chẳng nỡ quay đi.

nụ cười không rực rỡ, nhưng đủ làm tan đi cái se lạnh đầu thu.

cậu không nói gì thêm, chỉ đứng cạnh tôi, cùng nhìn trang bìa cũ kỹ bọc da màu xanh nhạt.

cả hai đều im lặng, nhưng sự im lặng ấy không khiến chúng tôi ngượng ngùng. trái lại, nó giống như một chiếc chăn mỏng phủ lên đôi vai, khiến lòng người ấm lại mà chẳng cần đến lời nào.

giữa hai người, có một khoảng lặng thật mềm, thật mỏng, như thể chỉ cần cử động mạnh cũng có thể làm tan vỡ mất.

và khoảnh khắc ấy, nhẹ tênh như làn gió đầu mùa, mỏng mang, chậm rãi, thoáng qua như một chiếc lá rơi. tưởng chừng chẳng để lại gì, nhưng thật ra đã in dấu lên lòng tôi một dư âm không dễ phai.

từ ngày hôm đó, chúng tôi gần như bắt đầu bước vào cuộc sống của nhau, một cách lặng lẽ và tự nhiên như sương sớm thấm vào vạt áo.

không có những buổi hẹn trước, cũng chẳng cần cố gắng tìm gặp. chỉ là, tôi tình cờ ghé qua quán cà phê nơi reo làm thêm vào cuối tuần, một góc nhỏ có nắng, mùi bánh quế thơm thoảng trong không khí, và tiếng nhạc piano chảy chầm chậm như đang thì thầm vào lòng người.

hoặc đôi khi, tôi bắt gặp reo ở công viên, nơi tôi vẫn giữ thói quen chạy bộ. cậu ngồi một mình trên ghế đá, tay cầm quyển sổ phác thảo, có khi là bức tranh phong cảnh, có khi chỉ là vài dòng ghi chú lặng lẽ.

nét bút của cậu nhẹ tênh như tiếng gió lướt qua vòm cây, mi mắt rủ xuống như đang mơ về điều gì rất xa, rất lặng.

cũng có lúc, chúng tôi cùng ngồi ở trạm xe buýt vào những buổi chiều muộn. mỗi người một quyển sách, không ai nói gì, cũng chẳng ai đứng dậy rời đi trước.

chúng tôi không gọi tên nhau, không kể quá nhiều chuyện. nhưng tôi dần cảm thấy, cái lặng im giữa tôi và reo không phải khoảng trống, mà là nơi để tâm hồn được thảnh thơi nghỉ ngơi.

không cần vội vã, chỉ cần biết rằng người kia đang ở đó, là đủ để lòng thấy an yên.

một chiều nọ, khi nắng rơi dịu như tấm voan vàng phủ lên mái tóc, tôi quay sang hỏi khẽ.

"cậu... lúc nào cũng dịu dàng như thế này với mọi người à?"

reo ngước lên, ánh sáng cuối ngày hắt lên đôi mắt cậu, trở nên ấm hơn, sâu hơn, ánh tím như cánh hoa oải hương lặng lẽ nở giữa thung lũng tĩnh mịch

"không, tớ chỉ dịu dàng với người tớ thích thôi."

tôi ngẩn người.

trái tim rung lên một nhịp rất khẽ, như cánh hoa rơi xuống mặt nước, lặng lẽ chạm vào mặt hồ đã yên, không gây sóng nhưng vẫn để lại vệt lăn tăn dài vô tận.

tôi không hỏi lại. cũng không né tránh ánh mắt ấy.

bởi có lẽ, trong lòng tôi, khoảng trống từng có tên hyoma đã thôi lạnh lẽo như trước. nó đang dần được lấp đầy, không vội vã, không ồn ào, mà bằng những khoảnh khắc êm đềm mang tên reo.

một nụ cười trong quán cà phê yên ả, một ánh nhìn trong chiều muộn đầy gió, hay chỉ là sự hiện diện lặng lẽ mà ấm áp bên cạnh tôi trong những ngày tưởng như rất một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro