hai nửa của thế giới
"Vụ hỏa hoạn được xác định là do tàn thuốc cháy bén vào rèm cửa. Nhân chứng duy nhất thấy có bóng người hút thuốc ở khoảng trống thông gió. Bốn giờ sáng. Ai lại đi ngoài đường lúc bốn giờ sáng để mà nhìn thấy cảnh đó cơ chứ?" Tôi thì thầm, như là tự giễu. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên hai chiếc ghế lót đệm bông có tay vịn được khắc họa tiết ngoằn nghèo, được ngăn cách bởi một cái bàn trà thấp, bên trên đặt hai chiếc apricot tart mọng nước cùng hai tách và một ấm trà men xanh lam. Jisoo đã bảo đầu bếp của khách sạn chuẩn bị lúc chuẩn bị đi đón tôi. Ngay lúc này, hai chiếc bánh còn nguyên, và tôi có thể cảm thấy trà bắt đầu nguội đi, hương thơm thanh nhẹ dần bị sự nặng nề của căn phòng nghiền nát.
Jisoo đưa mắt nhìn ấm trà rồi lại đến cái tách trống không của tôi, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Đưa tay, anh khẽ chúc vòi ấm xuống một góc ba mươi độ, để dòng chất lỏng từ từ chảy vào trong tách. Tiếng róc rách khiến tôi bình tĩnh lại đôi phần. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng cũng là một trong số ít những lần tôi nhận ra người tôi thương gầy như thế nào. Mắt anh sâu hơn, nhưng dấu vết của giấc ngủ không tròn cũng vì thế mà trở nên rõ ràng hơn. Những ngón tay thuôn dài và thanh mảnh run lên vì sức nặng của chiếc ấm, dòng nước sóng sánh mấy lần như muốn lệch ra ngoài lòng cốc. Làn da trắng chìm vào ánh chiều hắt ngang. Tôi giật mình, sợ Jisoo sẽ tan đi như cát bụi trước mắt mình ngay khi tia nắng cuối ngày lụi tắt.
Anh ngước mắt lên nhìn tôi, tỏ ý mời, rồi cầm tách của anh lên nhấp lên môi một ngụm nhỏ. Suốt cả quá trình đó, hơi thở như đã bỏ tôi đi mất. Cùng với tiếng nước chảy là tiếng Jisoo thở dài. Sau cùng, anh chỉ bảo, "Nếu không, em định làm gì?"
"Em..."
"Bất kể việc gì, Jeonghan à. Cứ cho rằng em tìm được nguyên nhân thật sự của vụ cháy. Cảnh sát có thể sẽ lật lại hồ sơ, bắt được thủ phạm, đền bù cho thân nhân, nhưng sẽ còn lại gì cho bản thân những người đã khuất? Có cách nào khiến họ sống lại một lần nữa đâu, dù em có lật tung thiên đường và mặt đất, quá khứ và hiện tại. Nếu em có thể, vậy thì được thôi, tôi sẽ chờ em đến khi em tìm được người đó, cũng sẽ vui lòng chúc em một đời bình an. Nhưng xin em, nếu em mong tôi sẽ làm điều đó vì em, thì thứ lỗi, tôi cũng chỉ là một công chức bình thường, một người mình thường thôi, em à."
Ngoảnh mặt đi, tôi đáp, "Em chưa từng có suy nghĩ đó..."
"Anh biết mình chẳng thể chạm tới được tâm tư của em, nhưng anh sẽ cố gắng nếu em cho anh một cơ hội. Em biết mình buồn, nhưng em có biết anh cũng đau lòng lắm không? Jeonghan à, đừng tự dằn vặt bản thân nữa."
Tôi nghe tiếng ghế trượt trên sàn gỗ và tiếng dao dĩa va vào nhau lách cách. Anh đứng dậy, bước về phía tôi. Tay anh khẽ nâng cằm tôi lên, để mắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Ngón tay mềm mại mơn trớn gò má, rồi nhẹ nhàng đóng mắt tôi lại, như chưa từng có những tuyệt vọng và đớn đau trước đó. Tôi cảm thấy Jisoo ở đó, hiện hữu, ấm áp và tràn đầy yêu thương, như mới chỉ xa nhau có vài phút đồng hồ. Bờ môi truyền đến xúc cảm mềm mại, và rồi tôi nhận ra anh đã kìm nén đến thế nào để không làm tổn thương người mà anh yêu nhất. Nụ hôn sâu đến nghẹt thở, như giam cầm, mà cũng như hờn dỗi, lại như không đành lòng mà tiết chế đến khổ sở. Rát bỏng như nắng nơi sa mạc, lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, mời mọc như ly vang đỏ mà cũng kín đáo như tầng tầng lá sen nở trong hồ. Hóa ra tôi vẫn chưa biết hết về anh, người đàn ông trầm mặc như dòng sông dài, mà bên dưới cuồn cuộn sóng ngầm.
Chỉ nhớ như in ngày nào anh nói với tôi, trong cơn say mướt mải của tuổi hoa niên, rằng anh coi tôi còn hơn cả sinh mệnh của mình.
Đẩy anh ra, tôi thở dốc. Tim đập quá ngưỡng kiểm soát, máu chảy dồn như muốn phá bung thành mạch. Jisoo xoa xoa hốc mắt tôi, lướt qua hàng mi dày. Anh thì thầm, như cầu xin:
"Jeonghan, đừng khóc. Bỏ đi em..."
Tôi dùng hết dũng khí níu lấy bàn tay anh. "Anh có ghét em không?"
Có giọt nước nóng hổi rơi xuống tay tôi. Cuối cùng, anh chỉ đáp,
"Anh chẳng thể nào ghét được em đâu."
Nốt ngày mai là Jisoo kết thúc chuyến công tác một tuần. Tối đó, tôi nằm bên cạnh anh, thao thức mãi không ngủ được. Thi thoảng anh cũng nhíu mày, như đang đuổi theo một suy nghĩ nào đó trong giấc mơ. Tôi dù khó chịu nhưng cũng không xoay người, sợ làm anh tỉnh giấc, nên cứ nằm nghiêng như vậy mà nhìn anh. Nhưng nằm mãi cũng không ngủ được, người đau ê ẩm, tôi đành ngồi dậy đi ra ban công.
Dẫu biết bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, cả một dãy đèn chạy khắp các lối đi và cả tiếng người cười nói thưa thớt phía dưới, nhưng tôi vẫn không kìm được mà rùng mình một cái. Chà, gió thổi mạnh quá. Đột nhiên, tôi cảm thấy dường như ánh đèn yếu đi hẳn, lập lòe như ánh sáng của những con đom đóm dạo chơi trong bóng tối. Như được thêm thắt và bóp méo bởi bàn tay của quỷ, cảnh vật xung quanh nhòe dần. Gió từ đâu thốc tới đẩy tôi đập vào bức tường phía sau, không đau nhưng đủ ê ẩm một lúc. Thế nhưng, khi quay lại, cảm giác giống hết khi hứng đủ một xô nước đá vào người.
Tôi biết chỗ này. Năm năm trước, tôi đã từng sống ở đây. Trong căn phòng này. Với một người đối với tôi là cả một bầu trời mùa hè đọng lại nơi đáy mắt.
"Jeonghan à, em đợi anh, cũng đã lâu lắm rồi. Anh còn nhớ em không?"
Đèn điện hành lang tự bật sáng như muốn mời tôi vào bên trong. Tôi lần theo lối đi quen thuộc, quen đến mức in hằn cả vào trong trí nhớ, dù nhắm mắt vẫn có thể đưa chân bước không ngần ngại. Cửa không khóa. Bên trong hắt ra ánh lửa. Đẩy cửa, tôi bước vào.
"... Mingyu, em đấy ư?"
Em ngồi đó, ngả mình trong lòng chiếc ghế bành bọc vải nhung, cả người chìm trong bóng tối. Bên cạnh đặt một cái giá cắm nến, nhưng chỉ cắm vài ngọn, ánh sáng chập chờn làm đường nét sắc sảo trên gương mặt biến dạng, chỗ tối chỗ sáng không đồng nhất. Nghe đâu đó tiếng thở dài rất nhẹ. Mingyu ngồi đó, tôi đứng ở giữa phòng, cảm giác thật gần mà rồi cũng phải chấp nhận rằng chúng tôi đã là người của hai thế giới. Tôi nghe em thì thào.
"Em tưởng anh quên em rồi. Cũng đã 5 năm rồi, anh à."
Tôi đưa tay quệt đi vệt nước mắt chảy lan ra gò má, tiến lại gần em hơn. Tôi không biết nói gì, chỉ biết đáp lại hai tiếng, xin lỗi.
Xin lỗi vì đã bỏ đi.
Xin lỗi vì đã không ở cạnh em.
Xin lỗi vì đoạn tình cảm này.
Xin lỗi vì tất cả, mà cũng chẳng vì cái gì cả.
Trước mắt mình, tôi như thấy khoảng trời trong xanh hôm nào. Hồi trước, cũng không nhớ là lúc nào, bên ngoài cửa sổ đã từng là một khoảng trời rất xanh. Mingyu kê một chiếc kotatsu trước cửa ban công, pha một ly Americano mà em biết là mình chẳng thể nào uống hết dù đá khi tan ra có làm mất đi cái vị chua chua đắng đắng đặc trưng. Một list nhạc indie từ từ chạy trên máy tính – thích hợp nhất là những buổi chiều lặng lờ chẳng nghe thấy tiếng còi xe ồn ã. Những khi khác sẽ là những thể loại khác – em vẫn luôn cho rằng trong một khung cảnh chỉ nên nghe một thể loại nhạc, như vậy việc tìm lại những xúc cảm quen thuộc sẽ chẳng còn quá khó. Còn tôi, tôi sẽ ngồi đối diện, trước mặt là một ly nước trắng. Quá lười để đọc sách, hay nghe nhạc, chỉ đơn giản là ngồi đó, chậm rãi đếm từng đám mây, hỏi Mingyu cái kia có phải giống con cún nhỏ nhà hàng xóm hay không. Tôi cũng không mấy mặn mà với café, luôn luôn nhăn mặt trước tách Americano của em, và sẽ chỉ trung thành với sữa bò đun nóng. Nhưng thời tiết này đã quá nóng để cần thêm sữa, nên tôi rót một cốc nước để đấy, cũng chẳng buồn động tay. Khi chán, tôi sẽ làm một hơi hết cốc nước, đập cái cốc không xuống bàn kêu cộc! một tiếng, rồi đứng dậy đi về phía bồn rửa tráng qua cái cốc và úp nó lên giá.
Chuỗi âm thanh rời rạc tưởng như chẳng có gì ăn nhập với những bản indie thế mà lại tạo thành một mảng kí ức hài hòa mà tôi suýt chút nữa đã quên đi mất. Nhưng không đủ dũng cảm để tìm về, vì sợ phải nhìn vào góc tối mà mình vẫn luôn chôn vùi trong lòng, như vùi xuống đất đen một mầm cây độc hại và hy vọng rằng nó đừng bao giờ mọc mầm hay ra hoa.
Từ lúc anh đi, Americano mất hẳn vị, indie chỉ toàn tạp âm và khoảng trời xanh của chúng mình chỉ còn lại những vệt mưa đứt quãng. Em vẫn nghĩ khi thế giới của em đổ màu tối cũng là lúc anh tìm được mặt trời của riêng mình. Và một khoảng trời khác, đẹp đẽ hơn, dịu dàng hơn. Thật ra, cho đến lúc cuối cùng, em chỉ sợ cháy rụi hết rồi, đến lúc anh về còn biết tìm ai...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro