tình yêu không tha hóa
tôi tỉnh dậy sau giấc mơ đêm qua
người bảo tôi rằng không ai có lỗi
điện thoại rung như lần tìm đầu mối
-
rồi thôi.
Cơn đau nửa đầu khiến anh không thể tập trung nổi vào tờ văn kiện kín chữ trước mặt. Ánh sáng như được khúc xạ qua một cái thấu kính, trở nên gãy vỡ và nhòe mờ. Tiếng mọi người lần lượt thảo luận và đọc báo cáo trôi từ tai này qua tai khác rồi lại trở về thinh không, chẳng in lấy một cái nếp nhăn lên thùy não vốn đã hằn những vệt mòn mỏi. Mọi thứ đập vào anh rồi dội ngược lại như đập vào một tấm kính trong suốt. Mắt không cố định nổi tiêu cự, tầm nhìn cứ thế trượt dần, trượt dần rồi mờ hẳn đi.
Hóa ra đó chỉ là giấc mơ. Khách sạn không cháy, nhưng cũng chẳng có đồng nghiệp nào.
Bài hát ma quái cứ lởn vởn trong đầu anh, như vòng quay của một cái máy hát chỉ chạy đúng một cái đĩa và trong cái đĩa cũng chỉ có đúng một bài. Nghĩ về nó, anh vẫn thấy lạnh sống lưng. Nhân sinh như mộng, thế sự vô thường – ít khi con người ta nhận biết được rằng mình đang mơ cho đến khi họ tỉnh dậy. Biết là thế nhưng khi mở bừng mắt ra, nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ điện tử chỉ bốn giờ hai mươi phút sáng, anh vẫn thấy tim mình như bị hỏng van và bơm từng dòng andrenaline xối xả vào mạch máu. Ngay lập tức ngồi dậy, để chân chạm mặt sàn lạnh. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tóc ẩm như vừa chạy bộ dưới trời ướt sương đêm. Bốn giờ hay mươi phút sáng, bài hát kì lạ không chịu biến mất. Bốn giờ hai mươi phút sáng, một mình đối diện với đêm đen đặc hơn cả cốc café đặc nhất, cố gắng ngửa cổ dốc hết vào họng như nuốt chửng những nỗi sợ hãi của mình. Nhưng không được, không tài nào làm cho chúng biến mất được.
"Reng... reng..."
Điện thoại đổ chuông. Anh giật thốt. Số lạ. Mã vùng quen. Anh nhấc máy. Bên ngoài không mưa mà tiếng từ ống nghe vọng ra cứ như tráng qua một màn nước. Có tiếng khóc nghẹn lại, tiếng hít thở và cả những lần thút thít như cố nín nhưng không được. Mười lăm phút, chỉ có tiếng khóc, tiếng hít thở và đè nén. Sau mười lăm phút ấy, không một lời chào, không một lời tạ từ, cứ như vậy, dở dang như lúc bắt đầu, đầu dây bên kia ngắt máy.
Anh biết đó là số Jeonghan. Kể cả có là số lạ, mã vùng quen. Kể cả tiếng khóc và tiếng gọi "Jisoo ơi..." dù có cố lấp liếm vẫn lọt vào ống nghe. Nhưng em vẫn bảo em không hề khóc. Em chỉ không muốn đọc sách, không muốn ăn sáng, không muốn sưởi nắng, không muốn ra ngoài mỗi lúc anh vắng nhà. Quyển sách lăn lóc dưới chân bàn. Bữa sáng bày sẵn trên đĩa nhưng không buồn động đũa. Nắng sớm mềm như tơ nhưng chẳng làm em mảy may rung động. Thật ra, em chỉ muốn anh ở cạnh bên, có phải? Sao mà anh nhớ những ngày sống cùng Jeonghan thế. Sao một tuần công tác này tự dưng dài như thế?
Những ngày như thế này, đừng hỏi anh muốn gì. Anh chỉ muốn bỏ đi, vùi thân trong tuyết, một mình chết lạnh không ai biết. Kể cả em. Kể cả em. Ừ, kể cả em.
Suốt từ lúc đó, anh cứ nằm như vậy, mắt nhìn trần nhà, không cách nào trở lại giấc ngủ, vốn đã trở nên nhàu nhĩ.
Sếp nhìn anh, vẻ mặt giận dữ. Hóa ra đã đến lượt anh đọc báo cáo, nhưng trong đầu anh chẳng có lấy một chữ nào. Đầu anh đau nhói, từng cơn đau như bị búa bổ lên rồi xát muối vào. Anh thấy sợ chính mình. Sợ cả ánh nhìn của đồng nghiệp. Anh đứng lên, cảm giác như có dao đâm vào sau lưng. Miệng anh mấp máy dòng chữ vô nghĩa. Đồng nghiệp gật gù, sếp nhíu mày lắng nghe. Đứng mà chân như không chạm đất, anh chỉ sợ cà vạt trên cổ biến thành thòng lọng gỡ mãi không ra. Anh sợ đèn chùm trên trần rơi xuống, thủy tinh găm vào áo sơ mi, hoa máu đỏ sậm. Anh sợ điện tắt, phòng họp tối om, quái vật từ bóng tối nhảy ra chộp lấy anh mà cắn nuốt.
Lửa bén từ tờ giấy anh đang cầm trên tay, tàn đóm đỏ lửa rơi xuống sàn nhà trải thảm lông cừu. Nụ cười trên mặt sếp cháy rụi như tờ tiền âm phủ. Lửa lan ra cả căn phòng. Tường màu kem giờ hừng hực ánh lửa cháy. Lửa bén vào tay anh rát bỏng. Một mình anh đứng giữa gian phòng.
Tro tàn tứ tán trong không gian.
-
"Reng...reng..."
Tiếng chuông báo thức vang lên đột ngột nhưng đúng lúc lôi anh ra khỏi viễn vọng ảo thức. Bên ngoài, nắng tràn qua khung cửa sổ, đọng thành một vệt hư ảo phía chân giường. Gió lay nhẹ tấm rèm thưa. Ý niệm về thời gian gần như biến mất. Anh không, dù chỉ là mường tượng, về một con số cụ thể cho ngày hôm nay. Anh chỉ biết hôm nay là một ngày trung tuần tháng bảy. Một ngày giữa giữa dở dang trong chuyến công tác tẻ nhạt mà các kết quả đạt được của nó chẳng bao giờ cho anh chút lợi lộc gì.
Đứng dậy, nhìn vào gương, trông anh cũng có chút tướng tá của người vừa trải qua hai lần ác mộng trong một buổi đêm. Nhưng tháng Bảy lại sang, chẳng ai bảo tháng Bảy là dễ, nhất là khi tâm trí anh vẫn còn đang thả trôi ở những ngày mùa xuân, tay em hái những búp chè xanh ở trên đồi, ươm chút tình mong manh vào tách trà có vị đắng chát dịu êm. Anh muốn tích cóp những tháng ngày tuổi trẻ này để ở bên em, nhưng cuộc đời đâu chỉ có tháng Hai, tháng Ba trời xanh rét ngọt. Và tháng Bảy vẫn sang, có ai bảo tháng Bảy là dễ.
Anh toan vớ lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại đường dài vào máy em, mặc kệ tiếng chờ có vang lên mà em không bắt máy. Ít ai nghĩ tiếng tút...tút... vô vị đó có thể đóng vai trò như một liều thuốc an thần có thể làm dịu đi từng đợt andrenaline rush trong mạch máu của một cá thể.
"Jisoo ơi...?"
Em bắt máy rồi. Anh vội vàng nói, giọng gấp gáp, "Ừ, anh đây." Ở đầu dây bên kia, tôi nghe tiếng Jeonghan khẽ thở hắt ra, cố gắng nói chậm nhưng giọng vẫn run run, "Em nhớ anh lắm."
Anh cũng nhớ em.
"Anh, em không biết nói thế này có kì lạ quá không nhưng... Dạo gần đây anh có hay mơ thấy những thứ kì lạ không? Có không?"
Nên trả lời như thế nào đây? Tất nhiên là có, thậm chí, hai lần trong một ngày. Nó làm anh kiệt sức. Nó làm anh hoang mang rằng tại sao nụ cười trên mặt sếp và đồng nghiệp lại có thể bén lửa mà cháy thành than, cũng không biết bài hát kia do đâu mà có. Nhưng có nên kể không, lại là một chuyện khác. Nhưng trong giây phút phân vân do dự ấy, anh chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã ngắt lời, "Không cần thiết. Em sẽ đáp chuyến bay đến đấy lúc hai giờ chiều. Nhắn cho em địa chỉ khách sạn chỗ anh ở. Em sẽ tự bắt taxi đến đó."
"Nhưng tại sao?"
"Đến nơi anh sẽ hiểu."
Chẳng đợi tôi trần tình thêm câu gì, em đã ngắt máy. Tiếng tút...tút... vang lên, dội ngược vào tai tôi. Giờ thì tôi không tin rằng nó vẫn là liều thuốc an thần hoàn hảo nữa rồi. Tôi nhắn địa chỉ khách sạn cho em. Ngay lập tức, em gửi đường link một bài báo. Báo trong nước mới cập nhật hôm nay. Tiêu đề ghi, "Lật lại vụ án năm năm: hỏa hoạn chung cư ở quận A – đầu mối mới xuất hiện."
-
với cảm hứng lấy từ rất nhiều ý thơ của Zelda.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro