Chương 15: Lời Cuối Trong Ngọn Lửa


Lại là một ngày mưa giữa mùa hè, Yumi khi ấy vừa tròn sáu tuổi.

Năm ấy, mùa hè bừng cháy, không phải bởi nắng, mà bởi ngọn lửa không tên đã âm ỉ suốt bao năm, chờ một cơn gió nổi loạn.

Cha em, Sakamoto Satoshi, người từng mang họ của một dòng nhánh, đã rời bỏ gia tộc vì không thể sống tiếp dưới cái bóng của thứ quyền lực mục ruỗng được gọi là "chính tông".

Ông từng van xin cha mình cùng rời khỏi nơi đó, rũ bỏ xiềng xích để làm người tự do, nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn từ mặt cùng cái lắc đầu bạc bẽo.

"Tư tưởng làm đầy tớ đã ăn sâu vào gốc rễ của ông rồi." Satoshi từng nói, không giận, không đau, chỉ thở dài như một đốm lửa vừa lụi.

Thuở thiếu thời, Satoshi là cái bóng cúi đầu phía sau đám tộc nhân dòng chính, cơm bưng nước rót, tay bưng lưng cúi. Ông sống như một cái bóng mờ, cho đến khi chọn rẽ lối.

Ra đi, ông tìm thấy người phụ nữ ấy - người sau này sẽ trở thành mẹ của hai đứa con ông yêu hơn cả sinh mạng.

Trớ trêu thay, bà lại là một chú thuật sư - người đối lập với cái thế giới ông muốn rũ bỏ.

Nhưng định mệnh chẳng màng trớ trêu.

Họ yêu nhau. Rồi sinh ra Haru và sau đó là Yumi.

Bà mất đi không lâu sau khi sinh con gái, để lại ông một mình gồng gánh, không dùng chú lực, không tộc lực, chỉ là một người cha sống bằng đồng lương trưởng phòng và đôi tay trần.

---

Bên kia, chính tông điên cuồng lật tung dòng huyết thống.

Tam Muội Chân Hỏa - ngọn lửa bất tử - đã mất chủ từ đời gia chủ trước, và không hiện hình suốt hơn một thập kỷ.

Họ thử tất cả mọi cách: nghi lễ triệu hồn, đốt huyết thư, thậm chí hiến tế một cô gái nhỏ trong phân gia để mong lửa về.

Nhưng lửa chẳng đáp.

Đứa bé Tông gia được chọn tiếp nhận... năm năm, mười năm... vẫn chỉ là tro nguội.

Và rồi họ tìm thấy cái tên "Satoshi".

---

Một đêm mưa nặng hạt. Satoshi nhận được tin cha mình – người đã đoạn tuyệt năm xưa đã bí mật gửi tin cảnh báo cuối cùng... rồi bị bắt giam.

Satoshi không do dự. Ông gửi Haru và Yumi đi trước, còn mình ở lại xóa dấu vết.

Nhưng chúng nhanh hơn một bước. Hai đứa trẻ bị bắt, điệu đến trước mặt ông như hai con cờ vô lực.

---

Căn phòng đá cao vút.

Nơi từng có máu của bao kẻ bị hiến tế thấm vào đá nền. Đây là nơi "thế mạng" được thực hiện – nơi họ tin rằng có thể ép lửa phải chọn lại chủ.

Satoshi quỳ giữa vòng tròn phong ấn. Dây trói bằng chú lực bó siết đôi tay ông.

Hai bên là Haru – tóc rũ máu, ánh mắt gượng gạo và Yumi, gục đầu trong lòng anh, ánh mắt tròn ướt đẫm mà chưa kịp hiểu đời đã dập em thế nào.

Một lão tộc nhân nâng đoản đao, đọc lên những lời xưa cũ bằng ngữ âm cổ: "Vì huyết mạch tổ tiên, vì thịnh vượng gia tộc, Tam Muội Chân Hỏa, hãy rời khỏi thể xác tội đồ..."

Satoshi ngước lên.

Yumi bỗng vùng dậy, giãy khỏi tay Haru, khóc òa lên giữa tiếng mưa: " Cha! Đừng đi! Con mơ thấy cha bốc cháy... cha đừng đi..."

Âm thanh ấy... Giống như bật lửa xoẹt qua vệt tim đã nguội.

Satoshi đứng bật dậy. Dây trói nổ tung trong làn lửa vô hình.

"Không, Yumi. Cha không chết... vì tụi nó."

Một tiếng ẦM! chấn động cả sảnh đường.

Ngọn lửa không tuôn ra, mà trào lên từ lưng ông rồi hóa thành hình một con rồng lửa cổ đại, gào thét xé toang kết giới.

Bức tường đá nứt toác. Tộc nhân thiêu rụi chỉ trong một hơi thở.

Lão già chủ lễ bốc cháy trước khi niệm xong câu cuối.

Satoshi ôm lấy hai đứa con.

"Giữ lấy nhau. Không được rời nhau. Dù có chuyện gì xảy ra!"

Rồi ông bế cả hai đứa xuyên qua màn lửa.

Căn phòng nghi lễ bốc cháy phía sau như một cơn giận bị nén quá lâu.

Ba người chạy dọc hành lang cổ - lối thoát cuối cùng.

Chú thuật sư tông gia đuổi theo, kết giới sập xuống từng lớp.

Satoshi dần loạng choạng. Ngọn lửa yếu dần.

Một nhát đâm từ sau lưng xuyên qua.

Ông quay lại, ném lửa ra phía sau, đốt cháy cả đoạn hành lang như đang thiêu chính số phận mình.

Haru gào lên: "Cha!!"

Satoshi quỳ xuống. Ông ôm lấy Yumi. Bàn tay ông đẫm máu, nhưng vẫn dịu dàng như lần đầu bế con.

" Yumi... xin lỗi... Cha không thể đi tiếp..."

Yumi òa khóc, ghì lấy ông: "Cha đừng bỏ con... Cha đừng đi mà..."

Đôi tay nhỏ xíu đặt lên lồng ngực đang phập phồng lần cuối.

Tước Đoạt... vô thức...  kích hoạt.

Không ai niệm. Không ai ép.

Chỉ là đứa trẻ chạm vào trái tim cha khi nó ngừng đập.

Một ánh sáng đỏ mờ bừng lên. Ngọn lửa không bùng mà chui ngược vào người cô bé.

Không nóng. Chỉ ấm. Như vòng tay từng ôm em giữa đêm đông.

Bên ngoài, Tông gia đã vây kín. Kết giới khép lại.

Tiếng lệnh vang vọng: "Phản tộc Satoshi đã chết! Hai đứa con... bắt về giam giữ!"

"Cảnh giới cấp cao. Không để lọt dấu vết."

Haru đứng chắn nhưng chỉ bằng cơ thể, chưa có bộc phát gì.

Anh gào lên, ôm lấy Yumi, đôi mắt như hoen lửa, không phải lửa của Tam Muội Chân Hỏa, mà lửa của giận dữ.

Còn Yumi... vẫn chưa hiểu vì sao trong lòng bàn tay em lại âm ấm đến vậy.

Và thế là... Hai đứa trẻ – một mang bí mật lớn, một mang hận thù ngút ngàn bị đưa đi như hai quân cờ.

Chưa ai biết... nhiều năm về sau, chính một trong hai sẽ thiêu rụi cả nền móng của cái dòng họ tự xưng là huyết thống thượng đẳng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro