NT2
☀️ NGOẠI TRUYỆN SONG QUỸ (P2) 🌙
Sau khi Khương Mộ rời đi, Khương Nghênh Hàn cũng không ở lại mà đi thẳng vào trong sân.
Có mấy chậu cây cần xử lý đã chất thành đống ở góc sân, ban ngày không có thời gian để làm nên bà muốn xử lý nó trước khi ngủ, tránh chuyện ngày mai lại có việc khác phải làm. Bà vẫn luôn như vậy, có việc còn dang dở gác lại bà không thể ngủ yên được.
Trước đây Cận Cường không thể hiểu được bà, theo ông, việc hôm nay làm hay vài ngày sau làm không có gì khác biệt. Ví dụ như, khi rèm cửa sổ ở nhà đã bẩn, Khương Nghênh Hàn yêu cầu ông tháo xuống giặt, ông ấy sẽ luôn kéo dài nó ra cả tuần, sau đó hai người sẽ tranh cãi về việc đó. Khi Khương Nghênh Hàn cầm xẻng xới đất cho chậu cây, Cận Triều đứng trên bậc thang im lặng nhìn bóng dáng bà.
Nhiều năm như vậy, bà vẫn kiên trì lối sống của mình và dường như đã tìm được một người bạn đời phù hợp.
Chỉ sau vài ngày bỏ bê, cành lá của những chậu cây này đã có chút lộn xộn. Ngay khi Khương Nghênh Hàn định quay lại tìm chiếc kéo thì một bàn tay lớn đã đưa nó đến cho bà.
Khương Nghênh Hàn ngước mắt nhìn Cận Triều, sau đó nhìn vào chiếc kéo trong tay anh. Nửa buổi sau, bà mới nói: "Còn nhớ cách tỉa nó không?"
Cận Triều quan sát cây Bình An trước mặt, đáp lời : "Chắc là vẫn còn nhớ."
Khương Nghênh Hàn đứng dậy, kéo một chiếc ghế nhỏ đến cho anh và nói : "Con làm đi."
Cận Triều nhận lấy ghế ngồi xuống, trong khi đó Khương Nghênh Hàn cũng xử lý những chậu cây khác, hai người im lặng làm việc của mình.
Cận Triều bỗng nhớ về tòa nhà nhỏ ở Tô Châu. Ban công rất chật chội, trên đó có một chiếc máy giặt và một số đồ lặt vặt khác, bình thường còn phải phơi quần áo, nhưng dù vậy Khương Nghênh Hàn vẫn trồng vài chậu cây, chậu hoa. Cận Cường thường hay nói những chậu cây ấy vướng víu, bảo Khương Nghênh Hàn đừng trồng chúng nữa.
Có một năm có gió lốc mạnh, chậu cây nhà ai đó bị gió thổi bay xuống tầng dưới, đập vỡ cửa sổ xe ô tô của người ta, sau đó phải đền rất nhiều tiền. Cận Cường nghe thấy chuyện đó liền vứt đi hết mấy chậu cây, chậu hoa ở nhà. Bởi vì chuyện này, không ngoài dự đoán hai vợ chồng lại cãi nhau. Lúc đó Mộ Mộ còn rất nhỏ, Cận Triều cũng không quá lớn, nhưng anh vẫn nhớ rõ đôi mắt đỏ hoe của Khương Nghênh Hàn khi chất vấn Cận Cường.
"Ông cho rằng nhà mình nhỏ, mấy chậu hoa này vướng víu cản đường ông. Vậy sao ông không nghĩ tới chuyện đổi căn nhà lớn hơn mà chỉ biết vứt nó đi cho khuất mắt thôi? Cả đời Cận Cường ông chỉ có chút bản lĩnh như thế thôi à?"
Lúc đó Cận Triều còn nhỏ không thể phân biệt được ai đúng ai sai, anh chỉ không muốn họ tiếp tục cãi vã doạ Mộ Mộ sợ. Thế là anh liền dùng tiền tiêu vặt tích góp được chạy ra ngoài mua hai chậu cây về.
Buổi chiều, hiếm khi Khương Nghênh Hàn thoải mái dạy anh cắt tỉa, xới đất, cũng luyên thuyên với anh rất nhiều. Bà nói với anh rằng sau này phải trở thành một người đàn ông có trách nhiệm, khi gặp phải vấn đề nên nghĩ đến cách giải quyết thay vì trốn tránh, đó là cách xử sự vô dụng nhất. Điều thần kỳ là một đứa trẻ đang lớn như Cận Triều lại nghe lọt tai và nhớ lâu đến vậy.
Khi Cận Triều nhớ lại quá khứ, những sự phòng bị và lạnh nhạt khó lòng chịu nổi dường như đã bị thổi bay theo năm tháng. Những gì còn xót lại phần lớn đều là những ảnh hưởng trong vô thức của Khương Nghênh Hàn đối với một đứa trẻ lúc bấy giờ còn chưa hình thành giá trị quan như anh. Những lúc không có ai bên cạnh, anh thường hay nghĩ đến những chi tiết nhỏ nhặt này.
Một lúc lâu sau, Khương Nghênh Hàn mới nói: "Có từng trách ta không?"
Chỉ vỏn vẹn năm chữ đã khiến động tác trên tay Cận Triều phải dừng lại.
Quả thực, khi cuộc đời anh đang ở ngã ba đường, nếu Khương Nghênh Hàn sẵn lòng đưa tay ra giúp anh, có lẽ số phận của anh đã khác.
Hỏi anh có từng trách bà ấy không?
Sau khi Cận Cường rời khỏi nhà, ông ấy không chu cấp phí nuôi dưỡng cho Khương Nghênh Hàn nữa, mà lại đem một đứa nhỏ không cùng huyết thống như anh theo sinh sống. Anh có thể hiểu được sự trách móc và nỗi oán giận của Khương Nghênh Hàn. Thậm chí cũng có thể đoán được đầu đuôi lý do bà ấy tức giận đến mức không cho Mộ Mộ liên lạc với họ.
Cận Cường tái hôn và sinh ra một cô con gái khác, mà cô con gái ấy còn bị bệnh, vào đúng thời điểm đó lại đưa tay xin tiền Khương Nghênh Hàn. Dù cho đó có là vì nỗi thất vọng đối với Cận Triều hay nỗi oán giận đối với Cận Cường, Khương Nghênh Hàn đều không có lý do gì phải đưa tiền cho họ, còn chưa kể bà còn cần phải nuôi dưỡng Mộ Mộ, một thân một mình người phụ nữ đem theo cô con gái phấn đấu kiếm tiền. Nếu như trước kia Cận Triều không hiểu được, thì sau khi trải qua sự hao mòn của năm tháng, nỗi cay đắng trong đó bây giờ anh có thể tưởng tượng ra.
Anh có thể trách từ đâu đây?
Cận Triều một bên cắt tỉa, một bên nói :
"Con nhớ lúc trước người từng nói, tỉa loại cây này cần phải cắt bớt đi một số lá rậm rạp ở bên trong, giữ cho cành lá thông thoáng, như vậy lá cây mới không dễ bị úa vàng, khô héo."
Trước kia khi nghe Khương Nghênh Hàn nói những lời này, Cận Triều chỉ cho rằng bà đang dạy cho anh cách tỉa cây. Khi lớn hơn một chút, anh mới nhận ra, có lẽ chính ngày hôm đó Khương Nghênh Hàn đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Nếu như hôn nhân chèn ép con người ta đến mức không thể thở được, thay vì để lòng người lạnh như tro tàn, thà cắt đứt kịp thời để cả hai đều có thể thở một cách nhẹ nhõm hơn.
Cận Triều không trực tiếp trả lời câu hỏi của Khương Nghênh Hàn, nhưng cây Bình An dưới sự chăm sóc của anh dường như đã được tái sinh. Khương Nghênh Hàn không tiếp tục hỏi nữa, nhìn phần ngọn cây đã được tỉa tót tròn trịa, mỗi một bước anh làm đều là do năm ấy bà tay cầm tay dạy ra, trong mắt bà liền hiện lên một tia nhẹ nhõm.
Không cần nói nhiều lời, thời gian chính là câu trả lời tốt nhất.
Dần dần, ánh mắt của Khương Nghênh Hàn rơi vào chân trái của Cận Triều, sau đó thu lại rồi nói:
"Mộ Mộ không biết nặng nhẹ, con không nên nuông chiều con bé. Dù sao cũng là sức nặng của người trưởng thành."
Khương Nghênh Hàn đang nói về việc Khương Mộ ngồi trên đùi anh lúc nảy, một lời nhắc nhở ngẫu nhiên đã khiến trái tim khô cạn trong thời gian dài của Cận Triều bỗng có chút mềm mại trở lại.
Ngày hôm sau, sau khi Khương Mộ tỉnh dậy, cô phát hiện lễ vật hỏi cưới Cận Triều mang đến vào hôm qua đã biến mất. Cô đi vào phòng dành cho khách liền nhìn thấy giường chiếu đã được sắp xếp gọn gàng, nhưng Cận Triều lại không có trong phòng.
Ánh nắng buổi sáng trong trẻo và ấm áp, cô duỗi người bước ra khỏi nhà, đưa mắt nhìn mẹ mình đang đứng trong sân, lau sạch đất thừa xung quanh chậu cây rồi đưa cho Cận Triều.
Cận Triều mặc một chiếc áo len sáng màu, giơ tay buộc chậu cây Điếu Lan trên giàn. Anh cao cho nên làm việc đó rất dễ dàng, phối hợp ăn ý với Khương Nghênh Hàn, không mất nhiều thời gian họ đã hoàn thành công việc còn sót lại từ tối qua.
Một lúc sau, Khương Mộ liền hỏi Cận Triều mẹ cô có nói gì với anh không. Cận Triều mỉm cười lắc đầu với cô khiến cô có chút nghi hoặc. Quả thực, Khương Nghênh Hàn cũng không có nói gì quá đặc biệt với Cận Triều, cũng không bày tỏ rõ ràng ý định chấp nhận anh làm con rể.
Vài ngày tiếp theo, các con của Chris từ khắp mọi nơi vội vã cùng đón Tết Nguyên đán của Trung Quốc.
Kể từ khi Khương Nghênh Hàn đến ngôi nhà này, Chris đã đề cập với các con của mình rằng ông ấy hy vọng rằng nữ chủ nhân của ngôi nhà sẽ cùng gia đình của bà cùng trải qua dịp lễ mà bà coi trọng nhất, cả gia đình sẽ đoàn tụ ăn mừng theo như phong tục của lễ Tết.
Các con của Chris vẫn duy trì thói quen đón Tết suốt bao năm qua. Căn phòng rộng rãi ban đầu bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Trong bếp và trước bàn ăn là hình bóng bận rộn của những người phụ nữ trong nhà, cánh đàn ông thì trèo lên cao để treo đèn lồng đỏ trước cửa, dán câu đối và đồ trang trí Tết, còn đám trẻ ít khi được tụ tập liền vui vẻ chạy quanh khắp nhà.
Đây là lần đầu tiên Cận Triều bước chân vào đại gia đình này, và đây dường như cũng là dịp Tết sôi động nhất mà anh từng trải qua trong nhiều năm qua. Không hề xuất hiện sự ngăn cách mà Khương Mộ lo lắng, cho dù đó là vì sự bao dung của gia đình Chris hay sự ung dung của Cận Triều khi đối nhân xử thế, trong vài ngày ngắn ngủi bầu không khí đón Tết vẫn luôn hài hòa và ấm áp.
Nhưng chính vì trong nhà có quá nhiều người cho nên Khương Nghênh Hàn cũng không nhắc tới chuyện hỏi cưới của Cận Triều nữa.
Thời gian đoàn tụ bên nhau cuối cùng cũng phải kết thúc, Khương Mộ và Cận Triều phải về nước tiếp tục công việc của mình.
Đêm trước khi rời đi, Cận Triều lại pha cho Khương Nghênh Hàn một tách trà. Khi đó, việc đan bện trên tay Khương Nghênh Hàn cũng đã hoàn thành rồi. Bà đeo kính lão liếc nhìn tách trà trước mặt. Lần này, bà nhét đồ đan trên tay vào túi, cầm lấy tách trà lên uống một ngụm. Cận Triều ngồi ở phía bên kia, lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, Khương Nghênh Hàn đặt tách trà xuống, đứng dậy đi lên lầu. Khi bà đi xuống lần nữa, bà đã cầm trên tay những lễ vật mà Cận Triều mang đến. Khi Khương Nghênh Hàn đẩy những thứ đó đến trước mặt Cận Triều, hàng lông mài anh khẽ cau lại, vẻ mặt u ám khó tả.
Khương Nghênh Hàn lại ngồi xuống, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi thở ra một hơi dài, như thể trút bỏ hết mọi bất hạnh và thăng trầm trong quá khứ.
Bà có bao giờ cảm thấy áy náy với đứa trẻ mà bà đã tự mình nuôi nấng ở trước mặt không?
Khi bà đang vướng vào vũng lầy của hôn nhân, bà đã chuyển sự oán giận đối với Cận Cường sang cậu bé này, đổ lỗi cho sự xuất hiện của đứa trẻ này đã khiến gia đình vốn đã khó khăn lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Khi nghe tin anh phạm pháp và phải ngồi tù, bà đã rất sốc, thất vọng, thậm chí không muốn gặp lại anh lần nào nữa. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, bà quay đầu nhìn lại nửa đầu cuộc đời mình.
Liệu bà có nghĩ đến cậu bé đã từng gọi bà là "Mẹ" trong giấc mơ lúc nửa đêm không?
Liệu bà có lo lắng cho sự an toàn của anh mỗi khi nghe Mộ Mộ nhắc đến những trải nghiệm của anh không?
Không ai biết được.
Lúc này, bà đặt tách trà vào lòng bàn tay, ngước lên nói với Cận Triều : "Tiền này con lấy lại đi. Bên cạnh con không có trưởng bối giúp đỡ, còn phải lo tiền nhà. Giá nhà trong nước ta biết rõ, gánh nặng không nhỏ."
Cận Triều nghe hiểu ý trong lời nói của Khương Nghênh Hàn, anh từ từ ngước mắt lên, vẻ mặt xúc động khó tả.
Anh bình tĩnh lại trong vài giây, trầm giọng: "Vẫn có thể ứng phó được, đây là chút tâm ý của con."
Khương Nghênh Hàn cầm tách trà nhàn nhạt nói : "Vẫn giống y như lúc nhỏ, cứng đầu."
Sáng hôm sau, Khương Nghênh Hàn dặn dò Khương Mộ rất nhiều lần, cả về công việc lẫn cuộc sống. Sau khi Cận Triều và Chris chất hành lý lên xe, họ nhìn vào trong cổng sân, Khương Nghênh Hàn dặn dò Khương Mộ xong, nhìn họ rời đi mà không nói thêm lời nào.
Cận Triều lơ đãng trong giây lát, nhưng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và đè nén những cảm xúc nhỏ nhặt không đáng kể này.
Có lẽ anh cũng đã từng mong chờ, mong rằng có một người đóng vai trò của một người mẹ tham dự vào những thời khắc quan trọng của cuộc đời anh, mỗi khi anh đi xa đều ôm anh tiễn biệt, kể cả những lúc hỏi han ân cần hay thỉnh thoảng cằn nhằn bên tai anh. Những điều ở trong mắt những khác quá đỗi bình thường này, anh lại chưa từng trải qua. Cảm xúc của con người chính là vi diệu như thế, những khoảng thời gian không thể quay trở lại đếm cuối cùng vẫn luôn là một nỗi tiếc nuối.
Chris đưa họ đến sân bay, sau khi xuống xe, ông từ trong xe lấy ra một chiếc túi màu xanh đậm đưa cho Cận Triều, trên miệng chiếc túi được buộc bằng một dải ruy băng cùng màu.
Cận Triều bối rối hỏi ông: "Đây là?"
Chris nhún nhún vai, nói với anh rằng đây là do Khương Nghênh Hàn đưa, những thứ khác bà không có nói. Cận Triều gật đầu, nói lời tạm biệt Chris và bảo sẽ sớm quay lại thăm họ.
Sau đó, Cận Triều và Khương Mộ bước vào phòng chờ chuyến bay, Khương Mộ đứng dậy mua cà phê, Cận Triều ngồi trên ghế và nhìn chiếc túi màu xanh bên cạnh. Anh đưa tay lấy chiếc túi lên, cởi nút thắt của dải ruy băng, đột nhiên nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ nam màu đen có sọc hình thoi tinh xảo bên trong. Cận Triều lấy chiếc khăn ra, bần thần một lúc.
Năm ấy tuyết rơi chất tới mắt cá nhân, Tô Châu đón mùa đông lạnh giá nhất.
Khương Nghênh Hàn đã đan một chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt cho Mộ Mộ. Cổ cô luôn được quấn một chiếc khăn ấm áp, còn cổ áo của anh lại luôn trống rỗng. Cơn gió lạnh buốt xuyên qua cổ anh, thấm vào tận xương tủy. Trường trung học cách nhà rất xa, sau khi Cận Triều đi bộ về nhà, môi anh đều luôn bị lạnh đến tím tái.
Có một lần sau khi tan học, anh đã gặp Khương Nghênh Hàn ở dưới nhà khi bà vừa tan làm, bà nhìn anh và hỏi anh có lạnh không. Vài ngày sau, Khương Nghênh Hàn đã mua một ít len sẫm màu, mỗi khi có thời gian đều đan vài đường.
Cận Triều vẫn luôn nghĩ liệu có phải là bà đan cho anh không? Và không có câu trả lời cho điều đó.
Không lâu sau, anh đã cùng Cận Cường rời khỏi ngôi nhà đó. Sau này, qua rất nhiều năm qua anh vẫn không có câu trả lời.
Chiếc khăn quàng cổ này, anh đã đợi nó tròn trĩnh 18 năm.
Dưới chiếc khăn còn có một dòng chữ "Giữ gìn sức khoẻ."
Chỉ 4 chữ ngắn ngủi đã chất chứa toàn bộ quá khứ và tương lai của anh. Cận Triều cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay, ngước mắt lên liền đối diện với Mộ Mộ đang đi về phía mình.
Mùa đông khắc nghiệt đi qua, mùa xuân lại về, đôi ta sớm tối bên nhau.
End.
🪐 Trans by Song Quỹ 双轨 1st Vietnamese Fanpage
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro