Chương 182: Thiếu gia, cậu thật là... (1)


Cale đã có Ron và Freesia, những người đã hoàn thành rất tốt trong việc chuẩn bị mọi thứ lên xe ngựa, trước khi tiến về lãnh thổ Gyerre. Chiếc xe được điều khiển bởi một trong những thuộc hạ của Freesia.

“Giải thích chi tiết đi.”

Freesia lập tức trả lời lại.

“Đã từng có một gia tộc Nam tước trở thành chư hầu của Công quốc Gyerre vào khoảng 50 năm về trước.”

Tên của gia tộc đó là Chryshi.

“Đó là trước khi Nữ Công tước hiện tại trở thành người cai trị lãnh thổ. Các ứng viên khác cho vị trí lãnh chúa mang theo các chư hầu của mình nhằm nâng cao sức ảnh hưởng.”

Bà của Antonio cũng là Nữ Công tước hiện tại, Sonata. Việc này đã xảy ra khi bà là một trong những ứng viên tiềm năng cho vị trí Nữ Công tước. Lãnh thổ nhà Gyerre đã thu nhận rất nhiều nhà chư hầu trong quãng thời gian đó.

Nhà Chryshi là một trong những vị chư hầu ấy.

Cale ngắt lời.

“Không phải gia tộc Chryshi nổi tiếng là gia tộc của các học giả sao?”

Họ đã từng là gia tộc quân sư cho hoàng tộc 200 năm trước. Đó là lý do tại sao Công quốc Gyerre chấp nhận một gia tộc không có lãnh thổ hay của cải như vậy làm chư hầu.

“Cậu chủ.”

Ron nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của Cale.

“Quá khứ không nhất thiết phải kéo dài đến hiện tại.”

“Ta đoán đó là sự thật.”

Cale đồng tình.

Mặc kệ việc trước đây họ đã từng là gia tộc của các học giả, nhưng hiện tại thì chúng là một gia tộc đáng ghê tởm.
Sự thật rằng chúng đã thuê người bắt cóc trẻ em đã cho thấy chúng có vấn đề gì đó trong đầu rồi.

“Cậu chủ, là khoảng hai đêm trước.”

Cale nhìn Ron. Thực tế việc Ron nghiêm túc cư xử như một ông lão hiền lành từ trước đó khiến Cale thấy khó chịu. Ông trông có vẻ khỏe khoắn hơn sau khi nhận được cánh tay giả chắc chắn của mình.

“Có thể do tôi già rồi, nhưng tôi đã không thể chợp mắt vào đêm đó. Đó là lý do tôi quyết định có một cuộc dạo bộ qua những con hẻm phía sau lãnh thổ Gyerre.”

‘…Mấy con hẻm đằng sau đó có thật là một nơi tốt để dạo bộ?’

Cale muốn hỏi lại câu đó, nhưng cậu đã kìm mình lại.

“Tôi tình cờ thấy được mấy đứa nhóc đang kéo xe ngựa hướng về rìa khu ổ chuột.”

“Mấy đứa nhóc?”

Cale bối rối nhìn Ron sau khi nghe rằng vài đứa trẻ đã kéo xe ngựa. Ron nói rõ ý của mình.

“Chúng là mấy nhóc vạm vỡ có vẻ tầm 30 tuổi.”

‘…Từ khi nào lũ côn đồ lại được ví với nhóc con vậy?’

Ron tiếp tục nói khi thấy Cale ngồi im lặng.

“Dù sao thì, tôi thấy mấy nhóc đó khá thú vị nên đã quyết định đi theo chúng. Đương nhiên, tôi bám theo một cách lén lút để đảm bảo chúng không nhận ra tôi.”

Cale phớt lờ Freesia, người đang nhìn Ron với ảnh mắt kính trọng.

“Khi lặng lẽ theo sau chúng, tôi phát hiện ra vài ngôi nhà gần cây cầu nằm ở rìa khu ổ chuột. Khá nhiều người bị giam giữ ở tầng hầm của mấy ngôi nhà đó.”

Tách. Tách.

Mấy ngón tay trên cánh tay giả của ông phát ra tiếng cách nhỏ khi Ron gập chúng lại. Rồi ông nhẹ nhàng nói tiếp.

“Chúng đã làm những việc kinh khủng mà thậm chí những sát thủ cũng sẽ không làm.”

“Hừmm.”

Cale dời mắt khỏi Sát thủ Ron.

“Và?”

Tuy nhiên, Cale muốn Ron đi thẳng vào vấn đề. Và Ron đã nói ra trọng điểm.

“Tôi để ý rằng một trong những quản gia của gia tộc Chryshi đã đi vào một trong những căn nhà đó đêm qua. Những căn đó đều là kiểu nhà phổ thông cho các gia đình trong khu ổ chuột vào ban ngày. Nhưng khi mặt trời lặn, mấy gia đình đó lại trở thành những kẻ làm thuê.”

Freesia thêm vào.

“Sau khi bám đuôi tên quản gia cho tới sớm hôm sau, chúng tôi xác nhận rằng hắn đã gặp mặt với một thương nhân.”

Khả năng cao tên thương nhân đó là một phần của thương hội buôn nô lệ.

Cô nhanh chóng tiếp tục.

“Một trong những thuộc hạ của tôi đang bám theo thương nhân đó. Chúng ta sẽ sớm nhận được báo cáo đầu tiên về danh tính của thương hội đó thôi. Ta có thể biết khái quát về danh tính của chúng và sẽ nắm chắc chắn sau lần báo cáo thứ hai.”

Bộp. Bộp

Cale vỗ vào tay vịn trước khi quay đầu lại nhìn Ron. Ông nhận ra rằng cậu chủ của mình đã nhận ra điều gì đó.

Cale bắt đầu nói một cách chậm rãi

“Một thương hội thu mua Nhân loại làm nô lệ bất hợp pháp …”

Những nô lệ đó được đưa tới đâu?

Nô lệ là bất hợp pháp ở Vương quốc Roan.

Trừ phi gia tộc Chryshi điên rồi, họ sẽ không bán nô lệ trong vương quốc.
Vậy, ai sẽ cần nô lệ?

Hơn nữa, ai lại cần phải dùng đến một thương hội để lén lút thu thập nô lệ?
Cale có một ý nghĩ táo bạo để trả lời cho những câu hỏi đó.

“…Lũ khốn ấy muốn rung lên tiếng chuông kết liễu những kẻ muốn xây một tháp chuông khác ư?” (Rung tiếng chuông kết liễu có vẻ là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Hàn.)

“Thứ lỗi?”

Freesia bối rối trước những lời Cale nói, nhưng Cale phẩy tay về phía cô và nói tiếp.

“Thương hội đó chắc chắn là từ Đế quốc.”

“…Đế quốc?”

Vẻ mặt của Freesia nghiêm lại.

Chúng không chỉ bán cư dân của Vương quốc Roan như nô lệ, chúng còn dám bán họ ra nước ngoài? Chỉ có không biết sợ mới dám làm điều này.
Đó không phải điều mà một Nam tước sẽ dám mạo hiểm.

Đó là lí do tại sao Cale hỏi.

“Gia tộc Chryshi tự ý hành động phải không?”

“…Các cuộc điều tra của chúng tôi chỉ ra rằng nhà Chryshi không liên quan.”

Freesia liếm môi rồi nói tiếp.

“Gia tộc Chryshi đã trở thành chư hầu mà không sở hữu quá nhiều tài nguyên đã bị đặt trong tình thế không còn vững chắc nữa sau khi Sonata Gyerre trở thành Nữ công tước thay vì ứng viên mà họ ủng hộ. Vì vậy họ đã phải thử mọi cách có thể để nâng cao sức ảnh hưởng của mình.”

“Họ sẽ cần tiền để làm điều đó.”

Cale hỏi thêm.

“Liệu gia tộc Chryshi có biết thương gia đến từ đâu không?”

“…Tôi không dám chắc về điều đó.”

Freesia thận trọng nói với Cale, người có vẻ chắc chắn rằng thương hội ấy đến từ Đế quốc.

“Thiếu gia, bọn tôi chưa có thông tin gì về thương hội đó cả. Sao chúng ta không đợi đến khi có thông tin rồi hẵng quyết định?”

Cale không trả lời lại theo hướng nào cả. Tất cả những gì cậu làm là thở dài.

Vỗ. Vỗ.

Lũ mèo con, On và Hong, tiếp tục vỗ lên đùi Cale bằng chân chúng. Đó là cách chúng nói, ‘hãy đập những tên khốn tới chết đi.’

Raon đang nói vào trong đầu Cale.

-Nô lệ ư… Ta không thể tha thứ cho chúng.

Raon không thể tha thứ cho những kẻ đã bắt người khác làm nô lệ chẳng với lí do gì.

Những gì Gia tộc Chryshi làm là không thể chấp nhận. Sau khi phải trải qua tới 4 năm đầu đời sống trong hang động tối tăm, Raon ghét cay đắng sự nô lệ và tù đày.

“Ron.”

“Vâng, cậu chủ.”

Cale hướng mắt về phía cánh cổng của lãnh thổ Gyerre rồi nói.

“Kế hoạch thay đổi.”

“Vâng, thưa cậu.”

* * *
Sáng sớm hôm sau.

Cale nằm ườn trên chiếc giường êm ái và thoải mái trong khi tận hưởng giấc ngủ của mình. Tuy nhiên, có một bàn tay chợt vỗ lên vai cậu.

Cảm giác giống như bàn tay ấm áp đầy quan tâm của cha mẹ-

“Hừ!”

Cale mở to mắt.

“Cậu chủ, cậu dậy rồi.”

Đó là Ron.

Cale sốc đến mức tự cuộn mình lại dưới cái chăn.

“Meooooo!”

“Meoo!”

Lũ mèo đang cười nhạo cậu.

“Nhân loại, dậy đi! Ngươi không được ngủ nướng.”

Raon cũng đang thúc giục cậu. Cale đành nghe theo bộ tứ này và thức dậy.

Ron đưa cậu một tách trà khi cậu đứng lên.

“Họ không có trà chanh. Công quốc Gyerre có vẻ không tuyệt đến vậy.”

Khóe môi Cale nhếch lên khi cậu cầm lấy tách trà.

Toàn bộ nhóm của Cale, trừ Freesia và đội tình báo, hiện đang ở tại Dinh thự Gyerre. Dù họ đã đến muộn vào đêm trước, họ vẫn có thể dành vài đêm tại Dinh thự Gyerre nhờ Cale đã gửi đội phó Hilsman đi trước để thông báo về việc họ sắp đến.

Sẽ thật kỳ lạ nếu một Công tước không cho một quý tộc ghé qua ở lại dinh thự của họ vài ngày. Hơn nữa, đây không chỉ là một quý tộc bình thường, mà là thân tín của thế tử và từng được nhận huân chương của Đế quốc.

“Thật thất vọng khi họ không có trà chanh.”

Cale trông có vẻ vui dù đang nói rằng mình thất vọng trong khi nhấp một ngụm trà.

“Ụa!”

Cậu không thể không rên rỉ.

Ron từ tốn nói.

“Nhưng có vẻ nhà Gyerre lại thích trà đắng, hoho.”

‘Chết tiệt.’

Cale cau mày khi phải bắt đầu ngày mới với một tách trà đắng.

Cậu lập tức bước ra khỏi phòng ngay khi đã thay đồ xong.

“Cậu chủ!”

Đội phó Hilsman đã đứng đợi sẵn ngoài cửa đi theo sau Cale.

“He he, hôm nay trông cậu đẹp trai lắm!”

Hilsman đang nói về việc Cale hôm nay trông như một quý tộc nghiêm chỉnh. Mặc dù bộ đồ không quá cầu kỳ và chỉ khá sang trọng, cậu vẫn toát lên như một quý tộc trẻ tuổi đầy triển vọng.

“Vậy sao? Tốt.”

Thế nhưng, Hilsman nao núng sau khi nhìn thấy Cale cười một cách trong sáng.

‘Một nụ cười trong sáng?’

Nó không hợp với Cale chút nào.

‘Mình tưởng mình đã nghe nói rằng cậu ấy định đi trừng phạt gia tộc Chryshi?’

Hilsman thấy thật kì lạ là Cale trông thật trong sáng và ngây thơ dù đã nghe được kế hoạch của Cale từ Ron. Vị đội phó này vẫn chưa biết gì về vụ buôn người.

“Ở đâu?”

Dẫu vậy, anh vẫn nhanh chóng trả lời câu hỏi của Cale.

“Cậu ta được cho là đang ở trong vườn vào thời điểm này. Cậu ta thích đi dạo sau bữa sáng.”

“Ta đoán chúng ta có thể ghé qua vườn trên đường ra cổng chính.”

Cale lập tức tiến về phía vườn.

Hilsman đi theo sau cậu và liếc nhìn Ron, Ron cũng chỉ cười theo sau Cale.
Hilsman thấy còn lạ lùng hơn khi mà lũ mèo không đi cùng Cale, nhưng không thắc mắc về điều đó vào hiện tại.

Cale có thể gặp được Antonio Gyerre khi cậu ra tới vườn.

Tất nhiên, cậu sẽ giả vờ như đây chỉ là một sự trùng hợp.

“Ồ, thiếu gia Cale. Cậu ngủ ngon chứ?”

“Tôi không nghĩ là sẽ gặp được cậu trong vườn, thiếu gia Antonio. Nhờ cậu mà tôi đã có một giấc ngủ ngon.”

Cale và Antonio vui vẻ bắt tay nhau.
Antonio quan sát Cale, người ăn mặc như một quý tộc và không có gì khác thường.

Cale Henituse.

Thân tín của Thế tử, người đã ngăn chặn vụ tai nạn ở kinh đô, và là người đã làm điều gì đó đáng kinh ngạc đủ để nhận được huân chương từ Đế quốc.

Người đó đã cử binh sĩ của mình đến để hỏi liệu cậu có thể ở lại vài đêm không. Cậu ta cũng có một yêu cầu khác.

“Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”

Một cuộc trò chuyện.

Cale, thân tín của thế tử, và Antonio, thân tín của một hoàng tử khác và quản lý vùng lãnh thổ phía Tây Nam của Vương quốc, có rất nhiều điều hiển nhiên nhưng quan trọng để thảo luận.

Chắc hẳn sẽ là một cuộc nói chuyện đầy lòng tham.

Antonio cảm thấy rằng Cale cũng có lòng tham như mọi quý tộc khác dựa trên cách cậu ta yêu cầu một cuộc nói chuyện.

Buổi nói chuyện đó sẽ diễn ra bí mật vào tối nay.

“Tất nhiên chúng ta có thể. Cậu đã dùng bữa sáng chưa?”

Antonio nhanh lẹ đưa ra một chủ đề nói chuyện yên bình. Cậu có thể thấy Cale đáp lại với một nụ cười như quý tộc.

“Tôi chưa.”

“Ồ không, cậu tính đi dạo mà chưa dùng bữa sao? Cậu nên ăn đi.”

“Tôi ổn. Tôi định sẽ ăn sớm thôi.”

Cuộc trò chuyện yên bình đã thay đổi một chút sau những lời của Cale.
Cale từ tốn nói thêm.

“Tôi nghe nói rằng có một quán bar nổi tiếng ở đây, nên tôi định sẽ ăn sáng ở đó.”

“…Xin lỗi?”

Antonio bị sốc.

Cale tiếp tục nói những gì cậu muốn.

“Tôi khá thích uống. Rượu tuyệt nhất là vào buổi sáng. Cho đến lúc đó, tôi định sẽ uống ít bia như súp bữa sáng! Haha!”

Antonio nhớ lại biệt danh ban đầu của Cale trước khi cậu ta được gọi là Thiếu gia Khiên Bạc.

Kẻ vô lại Cale.

Antonio có thể thấy Cale, đang thông báo rằng mình sẽ hành động như một tên vô lại vào hôm nay.

“Tôi không có việc gì hôm nay cả. Tôi định sẽ uống cả ngày khi mà tôi vẫn đang hồi phục. Nó không tuyệt sao?”

Cale hiện được cho là đang phải hồi phục sau khi sử dụng sức mạnh cổ đại ở Đế quốc. Cậu nói rằng lý do cậu đi qua lãnh thổ Gyerre là để nghỉ chân trên đường đi đến phía Nam ấm áp hơn.

Nhưng một người như vậy lại uống rượu?

Antonio mở miệng sau một hồi lâu.

“…Cậu vẫn có thể nói chuyện sau đó chứ?”

“Đừng lo, thiếu gia Antonio. Nói chuyện sau khi uống sẽ khiến việc trò chuyện dễ dàng hơn. Vậy giờ tôi phải đi ngay thôi.”

Cale vẫn tôn trọng và đàng hoàng cho tới phút cuối, ngay cả khi cậu toàn nói mấy thứ vô nghĩa. Hilsman tái nhợt và Ron bình thản theo sau cậu.

“… Mình thực sự không thể nhìn thấu cậu ta.”

Biểu cảm của Antonio trở nên phức tạp khi nhìn Cale rời đi. Dẫu vậy, có một chút thất vọng trong mắt cậu ta.
Antonio là người sẽ đánh giá người khác dựa trên độ cao quý của họ. Cale có vẻ như đã bị đặt xuống thấp hơn trên thang điểm quý tộc cá nhân của Antonio.

“Sẽ ổn chứ?”

Hilsman quan tâm hỏi, nhưng bị Cale bỏ ngoài tai. Cậu đi lên tầng ba ngay khi tới quán.

Sau đó cậu ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ và quan sát con sông đang chảy cho đến khi quay đầu nhìn lại.

“Ngài muốn gọi đồ chứ?”

Nhân viên phục vụ thận trọng hỏi sau khi thấy ánh mắt của Cale.

Vẻ ngoài cao quý và phong thái uy nghiêm của người đó khiếu anh ta nghĩ ít nhất phải là một Bá tước. Vậy nên người phục vụ không còn cách nào khác ngoài cẩn trọng.

Cale thậm chí không nhìn vào thực đơn trước khi nói.

“Tất cả.”

Đó là một tuyên bố mạnh mẽ.

“Xin thứ lỗi?”

Cale nói lại yêu cầu của mình với nhân viên đang bối rối.

“Cho tôi mỗi loại một chai với mọi loại rượu mấy người có. Ồ, và cho tôi những món đồ nhắm đắt nhất của quán nữa.”

Hilsman chớp chớp mắt khi nghe yêu cầu ngông cuồng của Cale. Cale thẳng thừng hỏi Hilsman sau khi phục vụ rời đi với vẻ kinh ngạc.

“Anh nhìn gì thế?”

Hilsman cười rạng rỡ, trái ngược với dự đoán của Cale.

“Cậu thực sự không hề thay đổi, cậu chủ! Đúng vậy, Choi Han không ở đây! Hãy cứ hoang phí nào! Hahahaha!”

Cale lắc đầu, nhưng Hilsman đã khui một chai và bắt đầu nốc. Cale mặc kệ anh ta và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu có thể nhìn thấy con sông đang chảy qua lãnh thổ Gyerre.

Con sông đã ngăn cách khu ổ chuột với phần còn lại của lãnh thổ ở ngay bên ngoài quán bar. Cale có thể nhìn thấy cây cầu một cách rõ ràng.

Khu ổ chuột chỉ nằm ngay phía bên kia cây cầu đó.

Cale có thể thấy mười căn nhà tồi tàn phía kia của cây cầu.

Đó là những căn nhà dùng để giam những người đã bị bắt cóc.

-… Chúng ta sẽ phá nát mấy căn nhà đó! Không, chúng ta sẽ phá hủy chúng!

Cale lắng nghe câu nói đầy ác ý của Raon trước khi cầm lên một chai thay vì cái ly đã được

Hilsman rót đầy.

“Cậu, cậu chủ.”

Hilsman trở nên lo lắng.

Cạch!

Tuy nhiên, anh đã tỉnh táo lại sau khi nghe tiếng chai rỗng bị đặt mạnh lên bàn. Anh có thể thấy khuôn mặt Cale đã dần đỏ lên. Cale cầm lên một chai rượu nữa.

Cale, người với khuôn mặt đỏ bừng dù cậu không hề say, đẩy một chai rượu về phía Hilsman đang nhìn mình. Hilsman bối rối khi nhớ lại chuyện Cale từng đập phá mấy bình rượu trước đây, rồi mới chậm rãi nhận lấy chai rượu từ cậu.

Cale thật sự chỉ ăn và uống mà không nói bất cứ điều gì.

Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu lặn, Cale mới nói.

“Hilsman.”

“Vâng, cậu chủ?”

Như một vệ sĩ, Hilsman đã dừng uống sau khi nốc một hay hai chai. Anh ngưỡng mộ cách mà Cale có thể cư xử như một tên vô lại thật sự mà không phải là một lời nói dối, anh đã thấy cậu ấy có thể uống rượu cả ngày.
Cale tiếp tục.

“Ron.”

“Vâng thưa cậu chủ.”

Ron, người vẫn luôn ngồi im lặng, đứng dậy đáp lời.

Cale quay lại nhìn hai người đang đợi cậu nói. Cậu mân mê cái chai rỗng trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mặt trời lặn.

Cậu có thể thấy Freesia đang đứng trên cầu gửi cho cậu tín hiệu dưới bầu trời hoàng hôn như đang cháy rực.
Thương hội đến từ Đế quốc, đúng như Cale đã dự đoán.

Kétt.

Cale đứng lên và nói.

“Hôm nay ta sẽ dùng cái khiên.”

“Xin thứ lỗi? Sao lại đột ngột như vậy?”

‘Cậu ấy say rồi ư?’

Đội phó Hilsman nghĩ rằng Cale đã say, nhưng Cale cười rồi nói thêm.

“Ta cần phá hủy chúng.”

Cậu tiến về phía mười căn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro