Chương 1001-03

Chương 1001: Đừng khinh địch

Thấy Đường Nhu như thế, Diệp Tu không thể không lên tiếng nhắc nhở, không thể không hô to một câu khiến ai nghe vào cũng phải hốt cả hền.

“Ê, em đừng có khinh địch đó!” Diệp Tu hướng về phía Đường Nhu đã cách xa mình, hô lên.

Khinh địch?

Đang đi vào phòng thi đấu bên kia, Tiêu Thời Khâm nghe thấy hai chữ này thì suýt cắm đầu xuống đất. Nói cái gì vậy chời? Đã bao lâu rồi mình chưa nghe thấy hai chữ này?

Ráng đứng cho vững, Tiêu Thời Khâm nhịn không nổi phải quay đầu nghía qua. Suy cho cùng hắn cũng không hiểu lắm tính cách của Đường Nhu. Nếu chỉ từ biểu hiện thi đấu, Tiêu Thời Khâm thực sự nhìn không ra cô em Đường Nhu này có lý do gì sẽ khinh địch khi đánh với mình. Chẳng lẽ mình mới rời khỏi liên minh có một năm đã bị người ta coi khinh tới mức độ này rồi sao?

Ba chữ “đừng khinh địch” của Diệp Tu khiến Tiêu Thời Khâm đơ như cây cơ suốt một hồi lâu, cho đến khi nhìn thấy Đường Nhu đã sắp vào đến phòng thi đấu, hắn mới quay đầu về tiếp tục bước đi.

Đến khi vào ngồi trong phòng, Tiêu Thời Khâm đã điều chỉnh xong tâm trạng. Tốt xấu gì, hắn cũng là tuyển thủ cấp ngôi sao đã từng gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn, không đến nỗi dễ dàng bị một câu nói làm cho hoang mang style. Tuy vậy, cái gì cần đề phòng thì vẫn phải đề phòng. Trình độ của Đường Nhu, hắn đã nắm rất rõ từ các replay thi đấu, nhưng không lẽ vẫn còn ẩn giấu thực lực gì đó? Hoặc biết đâu họ có chiêu gì chưa tung ra, chỉ để dành đối phó với riêng mình mình?

Tiêu Thời Khâm cẩn thận suy xét hết tất cả các khả năng. Chính bởi vì tính cách này, hắn mới trở thành một bậc thầy chiến thuật rất biết lợi dụng các chi tiết nhỏ.

Diệp Tu nhắc nhở Đường Nhu đừng nên chủ quan, kết quả rốt cuộc lại khiến Tiêu Thời Khâm đề phòng.

Trận đấu lập tức bắt đầu, bản đồ Thị Trấn Bến Tàu sử dụng trong trận chung kết đã được công bố từ khi vòng đấu LAN vừa mới bắt đầu. Một chiến đội như Gia Thế chắc chắn đã nghiên cứu một cách vô cùng triệt để, vì họ sẽ không đặt câu hỏi liệu mình có thể tiến vào trận chung kết hay không. Còn Hưng Hân, chỉ riêng trình độ vận dụng bản đồ của Kiều Nhất Phàm trong trận với Tru Tiên đã có thể nhìn ra họ không dám lơ là việc nghiên cứu bản đồ của bất kì trận nào. Vì thế, mức tập trung của họ dĩ nhiên sẽ không bằng Gia Thế. Do đó nói về bản đồ, tuy cùng là bản đồ mới, nhưng khả năng cao là Gia Thế tường tận hơn Hưng Hân rồi. Tờ tuần báo Thể Thao Điện Tử xuất bản cùng ngày đã từng phân tích qua vấn đề này, mà hiện tại, bình luận viên trực tiếp trên TV cũng đã tranh thủ khoảng thời gian tải bản đồ ít ỏi để phân tích thêm một lần nữa.

Trận chung kết vòng khiêu chiến năm nay rất được quan tâm, bên phía đài truyền hình cũng không ngoại lệ. Trước đây những trận trực tiếp trên TV đều là một bình luận viên, thế mà lần này lại phái ra hẳn cặp đôi vàng bình luận viên của giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang: Phan Lâm và Lý Nghệ Bác.

Sau khi Phan Lâm phân tích nhanh về phương diện nghiên cứu bản đồ của đôi bên, Lý Nghệ Bác lập tức chụp lấy cơ hội tiếp lời, bắt đầu bình luận về bản đồ thi đấu.

“Bản đồ Thị Trấn Bến Tàu này cũng theo đặc điểm từ trước đến nay mà liên minh chỉ định khi thi đấu, thuộc style toàn diện: có đầy đủ các địa hình để chiến đấu dưới nước, trên bờ hoặc không gian nhỏ hẹp… Nhưng nói mới thấy, tôi nghĩ bản đồ này nên gọi là Thị Trấn Toàn Hẻm mới đúng hơn nhỉ?” Lý Nghệ Bác nói.

“Haha, chỉ đạo Lý nói đúng lắm. Bản đồ này lẽ ra nên gọi là Thị Trấn Hẻm Ơi Là Hẻm thì hợp lý hơn. OK, bây giờ mọi người đã thấy nhân vật của hai bên đăng nhập vào rồi, trên góc trái của bản đồ là tuyển thủ Đường Nhu bên chiến đội Hưng Hân, nhân vật Hàn Yên Nhu. Dưới góc phải của bản đồ là tuyển thủ Tiêu Thời Khâm bên chiến đội Gia Thế, nhân vật Diệt Sinh Linh, cũng chính là tuyển thủ và nhân vật mà tất cả chúng ta đều hết sức quen thuộc, thế nhưng đã rời khỏi tầm nhìn của chúng ta gần suốt một năm rồi! Bây giờ gặp lại, tôi tin rằng rất nhiều khán giả đều cảm thấy thân thương đúng không?” Phan Lâm nói.

“Khác với các tuyển thủ nổi danh còn lại của Gia Thế, Tiêu Thời Khâm chuyển nhượng về Gia Thế vào đúng thời điểm chiến đội này đã bị loại khỏi liên minh. Từ việc đó, ít nhiều chúng ta có thể thấy được sự quyết tâm và tầm nhìn xa của anh ấy.” Lý Nghệ Bác nói.

“Đúng vậy! Anh ấy dĩ nhiên không thể nào gia nhập Gia Thế chỉ vì muốn đánh khiêu chiến. Cái mà anh ấy chấm trúng, chính là năm sau của Gia Thế.” Bình luận viên Phan Lâm nói.

“Giờ thì phải nói là nửa cuối năm nay rồi.” Lý Nghệ Bác nói.

“Chỉ có điều bây giờ anh ấy phải trợ Gia Thế thắng được trận đấu này đã. Hiện tại nhân vật của hai bên đều đã bắt đầu di chuyển, Đường Nhu điều khiển Hàn Yên Nhu lao thẳng ra giữa bản đồ, còn Tiêu Thời Khâm thì dùng chiến thuật đi vòng.” Phan Lâm nói.

“Đây cũng là phong cách từ trước đến nay của anh ấy.” Lý Nghệ Bác ra vẻ rất hiểu biết.

“Vâng, tôi nghĩ không cần phải giới thiệu quá nhiều về tuyển thủ Tiêu Thời Khâm nữa. Vậy tuyển thủ Đường Nhu của Hưng Hân, không biết chỉ đạo Lý có cái nhìn thế nào về cô ấy?” Phan Lâm hỏi.

“À, những trận đấu của tuyển thủ này gần đây tôi cũng có để ý. Thực lực cô ấy rất mạnh, mà theo tôi được biết, có rất nhiều chiến đội cảm thấy hứng thú với cô ấy rồi. Thật là tương lai rộng mở!” Lý Nghệ Bác nói.

“OK, bây giờ tuyển thủ Đường Nhu đã cho Hàn Yên Nhu chạy đến chính giữa bản đồ, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của đối thủ.”

“Phải, xem ra cô ấy đã phát hiện đối phương đang lẩn khuất rồi. Cô lập tức điều khiển Hàn Yên Nhu di chuyển.” Phan Lâm xem trận đấu, tường thuật không ngừng.

“Tiêu Thời Khâm là một bậc thầy chiến thuật, đấu pháp của anh ấy chắc chắn sẽ không câu nệ hay cứng nhắc theo một cách. Lối đánh khó lường như Tiêu Thời Khâm trên thực tế là rất trí mạng đối với một người mới vẫn chưa tiếp xúc Vinh Quang quá lâu như Đường Nhu.” Lý Nghệ Bác vội vàng ngắt lời Phan Lâm để chen vào bình luận, vì từ góc nhìn thượng đế, Tiêu Thời Khâm dường như đã phát hiện ra dấu vết của Hàn Yên Nhu và đang đi vòng qua.

“Xem ra trước đó chúng ta phân tích rất đúng, phía Gia Thế đã nghiên cứu và tìm hiểu bản đồ này tường tận rồi. Có lẽ ngay từ ban đầu họ đã đặt trọng điểm nghiên cứu vào bản đồ dùng trong trận chung kết.” Thấy tuyến đường mà Tiêu Thời Khâm chọn đi, Lý Nghệ Bác lập tức đánh giá, “Trái lại, tuyển thủ Hưng Hân có vẻ như đang lạc lối. Đối với một người mới mà nói, việc nắm bắt bản đồ lạ chắc chắc sẽ không bằng tuyển thủ cũ.”

“OK, bây giờ Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đã thành công di chuyển đến gần Hàn Yên Nhu nhưng Đường Nhu vẫn chưa phát hiện. Cô ấy vẫn tiếp tục điều khiển nhân vật tiến về phía trước. Uầy, địa hình trước mặt cực kì trống trải, không lẽ cô ấy định phơi thân ra dưới tầm nhìn công kích của đối thủ sao?” Phan Lâm kêu lên.

“Nếu địa hình khu vực này bị kỹ sư máy móc lợi dụng được, e rằng sẽ bị chơi zâm đến chết!” Lý Nghệ Bác dự đoán diễn biến trận đấu.

“Vậy Tiêu Thời Khâm sẽ làm gì? Diệt Sinh Linh đang âm thầm bám đuôi, không lẽ muốn chơi zâm thật? Diệt Sinh Linh cắm xuống một quả mìn, rõ ràng muốn chơi zâm rồi! Anh ấy thả Người Máy Theo Dõi ra, sau đó… Máy Móc Nhảy Dù! Diệt Sinh Linh triệu hồi Máy Móc Nhảy Dù phát động thế tấn công rồi!” Phan Lâm kêu lên.

Hai con máy được người chơi gọi là “Trực Thăng Bí Đao” vừa đảo mắt đã bay tới trên đỉnh đầu Hàn Yên Nhu, bụng mở ra, bom trong đó rầm rầm xếp hàng rơi xuống. Hàn Yên Nhu lăn người né tránh, sau đó lập tức đứng dậy bỏ chạy. Hai con “Trực Thăng Bí Đao” đuổi theo không tha, bom thả xuống hầu như đều rơi sát gót chân Hàn Yên Nhu, nổ thành một đường dài sau lưng cô, lửa cháy phừng phừng, đất đá văng loạn xạ.

Máy Móc Nhảy Dù cứ thế mà hít khói cho đến khi kĩ năng hết thời gian. Cả thế giới chỉ vừa yên lặng được một tích tắc, Đường Nhu bỗng nghe thấy một âm thanh cọt kẹt vang lên. Cô vội hạ thấp góc nhìn, một con Người Máy Theo Dõi be bé xinh xinh đã chạy đến bên chân cô. Cuống quýt nhảy lên, chiến mâu trong tay Hàn Yên Nhu điểm xuống, gõ chính xác lên đầu con robot con, ầm một tiếng, robot con nổ thành từng mảnh.

“Đường Nhu phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không kịp…”

Phan Lâm còn chưa dứt câu đã thấy Hàn Yên Nhu đang lơ lửng giữa trời bỗng nhiên nghiêng người qua một bên.

“Ủa, tránh thoát rồi??” Phan Lâm kinh ngạc kêu lên.

Từ góc nhìn thượng đế hắn thấy rất rõ, sau Máy Móc Nhảy Dù và Người Máy Theo Dõi, Tiêu Thời Khâm lại điều khiển Diệt Sinh Linh ném ra một Máy Nén Khí. Máy Nén Khí dùng khí áp để công kích mục tiêu, khi tấn công sẽ không hề có dấu hiệu như lóe sáng hay gì cả. Dấu hiệu duy nhất có thể biết rõ là một tiếng “phụp” vang lên như mở sâm panh, mà tiếng động này cũng đã được che giấu bởi vụ nổ của Người Máy Theo Dõi vừa rồi, thế nhưng dưới tình huống đó vẫn bị Hàn Yên Nhu tránh thoát.

“Cô ấy làm cách nào phát hiện được? Còn nữa, lúc nãy làm sao cô ấy có thể di chuyển giữa không trung?” Phan Lâm gào lên hoảng hốt. Những lúc thế này, khách mời Lý Nghệ Bác thường sẽ giải thích ngay lập tức. Giải thích những tình huống có trình chuyên môn cao là nhiệm vụ của chuyên gia khách mời mà!

Ai ngờ lần này Phan Lâm gào lên cho đã, trả lời hắn lại chỉ là một bầu không khí yên lặng. Hắn quay đầu nhìn mới thấy Lý Nghệ Bác đang ngạc nhiên nhăn nhó. Thì ra Lý Nghệ Bác cũng chả hiểu mô tê gì cả. Bình luận viên thì tha hồ gào thét khi gặp tình huống bất ngờ hoặc phức tạp cần có chuyên gia giải thích, nhưng Lý Nghệ Bác chính là chuyên gia, nếu cũng nhìn không hiểu thì chui đi đâu mà trốn!

Tuy vậy Phan Lâm đã lỡ hỏi ra miệng rồi, không trả lời cũng phải trả lời, Lý Nghệ Bác kêu tổ ghi hình chiếu lại màn vừa rồi cho hắn ngâm kíu kỹ hơn. Nhưng cuộc đụng độ trong trận vẫn chưa ngừng, Hàn Yên Nhu vừa mới rơi xuống đất liền vọt tới vị trí của Máy Nén Khí. Tung tích của Diệt Sinh Linh đã bị bại lộ, hắn xoay người thực hiện kế thứ 36, Hàn Yên Nhu đuổi sát theo, đạp trúng quả mìn Tiêu Thời Khâm đã chôn trước đó.

Một tiếng nổ vang dội, Hàn Yên Nhu lăn thêm một vòng, mượn sóng xung kích nhảy lên ưỡn lưng một cái, không màng đến sát thương do các mảnh vỡ nổ ra văng đến, cô chỉ muốn tiếp tục đuổi theo Diệt Sinh Linh.

Tổ ghi hình tranh thủ thời gian, vội vàng chiếu lại cảnh Hàn Yên Nhu nhảy lên đâm nổ Người Máy Theo Dõi, sau đó tránh thoát Máy Nén Khí. Màn hình zoom vào, chiếu chậm khoảnh khắc chiến mâu của Hàn Yên Nhu điểm về phía Người Máy Theo Dõi, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ: Sau khi đâm nổ robot con, chiến mâu lẽ ra phải rút về, nhưng không, nó đột nhiên đâm tới luôn. Chiến mâu điểm xuống đất, Hàn Yên Nhu mượn lực để nhích thêm một đoạn ngắn trong không trung, mới né được cú ép không khí vừa rồi.

“Chỉ một tích tắc, Đường Nhu không thể nào đã chuyển góc nhìn mà thấy được Máy Nén Khí bên kia, do đó chỉ có một khả năng duy nhất là giữa tiếng nổ của Người Máy Theo Dõi, cô ấy đã nghe được tiếng phát động của Máy Nén Khí.” Lý Nghệ Bác giải thích.

“Cái đó… cái đó có thể làm được hả?” Phan Lâm hỏi.

“À thì, có vài tuyển thủ kinh nghiệm vẫn có khả năng phân biệt được các âm thanh pha lẫn vào nhau.” Lý Nghệ Bác nói.

“Nhưng Đường Nhu chỉ là một người mới thôi mà!” Phan Lâm nói.

“Xem ra tân binh này có tài năng không hề tầm thường!” Lý Nghệ Bác chỉ đành trả lời qua loa, có điều câu trả lời này lại chó ngáp phải ruồi: Đối với âm thanh, Đường Nhu thực sự có thính lực phân biệt cực cao.

Chương 1002: Một phút huy hoàng

Trận đấu vẫn đang diễn ra. Sau khi chiếu chậm một đoạn, màn hình TV đã quay về diễn biến hiện tại. Hai người Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phân tích khoảnh khắc đặc sắc lúc nãy xong, cũng vội vàng tiếp tục với những gì đang xảy ra trước mắt.

Cứng cổ ăn sát thương từ những mảnh mìn bắn ra, Hàn Yên Nhu nhất quyết đuổi theo bóng dáng của Diệt Sinh Linh đã biến mất sau ngã rẽ. Đường Nhu khuất sight, nhưng đông đảo khán giả đều thấy rất rõ ràng từ góc nhìn thượng đế: Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm vừa rẽ qua, lập tức bỏ lại xuống đất một Cuộn Dây Từ Trường.

Cuộn Dây Từ Trường không cần phải giẫm hẳn lên mới phát huy tác dụng như các loại bẫy rập. Phương thức hoạt động của kỹ năng này thật ra rất giống quỷ trận của quỷ kiếm sĩ: bao bọc một phạm vi nhất định. Có điều quỷ trận được phóng ra sẽ có hiệu ứng một vòng ánh sáng của sức mạnh quỷ thần, còn nguồn lực của Cuộn Dây Từ Trường thì kín đáo hơn.

Không hề hay biết, Đường Nhu chỉ lo điều khiển Hàn Yên Nhu truy đuổi sát gót, khiến Phan Lâm và Lý Nghệ Bác bình luận không ngừng.

“Hình như Đường Nhu có hơi chủ quan, cứ đuổi theo thế này không phải đúng ý của Tiêu Thời Khâm sao?” Phan Lâm nói.

“Phải, ngay cả các tuyển thủ có kinh nghiệm, khi đối mặt với kỹ sư máy móc cũng sẽ không ai muốn dây dưa ở những khu vực có địa hình phức tạp thế này. Đó là điều kiện ẩn giấu tốt nhất cho mớ đồ nghề linh kiện quái gở của kỹ sư máy móc. Tiêu Thời Khâm đã thành công đưa Đường Nhu vào môi trường thích hợp nhất cho mình phát huy.” Lý Nghệ Bác nói.

“Bây giờ Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đã đuổi đến ngã rẽ.” Phan Lâm nói càng lúc càng nhanh theo diễn biến trận đấu, “Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm thực ra đang trốn ở ngay phía sau ngã rẽ, chắc chắn đang chờ Hàn Yên Nhu bước trúng vào phạm vi từ trường là sẽ phát động công kích ngay. Nhưng lúc này anh ấy cũng quá khuất sight, không thể nắm được hướng đi của Hàn Yên Nhu, vậy làm sao Tiêu Thời Khâm đoán được thời điểm nào nên tấn công?”

“Bước trúng rồi!” Phan Lâm kêu to lên một tiếng. Trên bảng thống kê kỹ thuật cập nhật trực tiếp bỗng nhảy ra một số liệu tăng vọt gấp bội, chính là phụ trọng hiện tại của Hàn Yên Nhu.

“A! Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm gần như đã ra tay cùng lúc. Anh ta làm cách nào vậy?” Phan Lâm kêu lên.

“Chắc chắn từ tiếng bước chân…” May quá, vấn đề lần này không làm khó được Lý Nghệ Bác. Khả năng phán đoán khoảng cách dựa vào tiếng bước chân là thế mạnh có sẵn của rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Cú Đấm Rocket! Một Cú Đấm Rocket đã bay ra, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đang bị suy giảm tốc độ hành động do phụ trọng tăng vọt, rất khó tránh thoát.”

“Wác! Cô ấy định…”

“Hào Long Phá Quân!”

“Dưới tình huống Hàn Yên Nhu đã đạp trúng phạm vi khống chế của Cuộn Dây Từ Trường, Đường Nhu dứt khoát đánh ra một chiêu Hào Long Phá Quân. Cô không hề muốn tránh né Cú Đấm Rocket mà Diệt Sinh Linh đánh tới!”

Giơ chiến mâu lên, Hàn Yên Nhu ra một chiêu Hào Long Phá Quân đâm mạnh về phía Diệt Sinh Linh. Dưới sức ảnh hưởng của Cuộn Dây Từ Trường, Hào Long Phá Quân đã không còn tốc độ nhanh như lốc xoáy nữa, nhưng lúc này khoảng cách song phương rất gần nhau, chỉ là một chỗ ngoặt thì có thể cách nhau cự li mấy bước được chứ! Hào Long Phá Quân tuy chậm nhưng chỉ trong chớp mắt đã đâm tới trước mặt Diệt Sinh Linh. Cú Đấm Rocket cũng đánh trúng Hàn Yên Nhu rồi, nhưng kỹ năng Hào Long Phá Quân lại có hiệu ứng chụp bắt mạnh hơn, Cú Đấm Rocket căn bản không đủ tuổi ngăn cản thế đi của nó.

Tiêu Thời Khâm không cách nào tiếp tục tấn công nữa, vội điều khiển Diệt Sinh Linh lách qua một bên để né Hào Long Phá Quân.

Hàn Yên Nhu cũng mượn thế của Hào Long Phá Quân xông tới mà miễn cưỡng vượt ra khỏi phạm vi từ trường của Cuộn Dây Từ Trường. Sau đó không nói hai lời, chiến mâu rung lên một cái, một chiêu Long Nha lại rất nhanh đâm về phía Diệt Sinh Linh.

Diệt Sinh Linh lăn một vòng tránh được, lúc đứng dậy đã tức tốc mở Chong Chóng Máy, nhún người lên bay khỏi bức tường lân cận, thời điểm rơi xuống đất còn kịp lật người hất tay, ném trả Hàn Yên Nhu một quả lựu đạn. Mà đúng vào tích tắc chuyển nửa góc nhìn đó, Tiêu Thời Khâm thoáng thấy Hàn Yên Nhu rụt khuỷu tay phải về, kéo chiến mâu ra sau, sóng ma pháp lập tức dâng trào quanh thân chiến mâu, cuồn cuộn tuôn về phía mũi mâu.

Lựu đạn rơi xuống, chiến mâu đâm tới, sóng ma pháp cuồn cuộn hóa thân thành một con rồng lớn, trước mặt nó chỉ có một bức tường, thế là nó liền đâm sập tường mà thoát ra!

Một tiếng rầm vang lên đinh tai nhức óc, Phục Long Tường Thiên giương nanh múa vuốt húc nát bức tường cản trở trước mặt. Kỹ năng đến đó là hết, nhưng Hàn Yên Nhu đã xông qua khỏi lỗ thủng từ bức tường, chiến mâu trong tay tiếp tục nhắm về phía Diệt Sinh Linh.

Lãng phí một đại chiêu chỉ để đâm xuyên tường? Còn trước đó nữa, thà rằng dùng một cú Hào Long Phá Quân để thoát khỏi từ trường cũng không muốn lùi dù chỉ một bước?

Lần này, Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đành phải bật Động Cơ Phản Lực để tăng tốc chạy trốn, vì tình huống đã hơi vượt khỏi dự liệu của hắn. Lối xử lý siêu cứng của Đường Nhu đã triệt để xáo trộn tiết tấu mà hắn tạo ra.

Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nhìn lối đánh của Đường Nhu mà cũng im như con chym đang ngủ, nói không nên lời. Cho đến khi hai phe trong trận lại tiếp tục chơi trò anh chạy em rượt, bình luận viên không thể nào cứ giữ im lặng mãi, hai người mới ý thức rằng mình cần phải lên tiếng.

“Cô Đường Nhu này… ờ ừm…” Phan Lâm cố gắng tìm từ.

“Có hơi ẩu.” Lý Nghệ Bác đã dứt khoát nói thẳng, “Thế mà cô ấy vẫn thành công.”

“Bây giờ Tiêu Thời Khâm cần phải điều chỉnh tiết tấu trở lại. Tôi tin rằng cuộc chạm trán vừa rồi đã khiến anh ấy phải suy xét kỹ hơn về đối thủ trước mắt. Lối đánh của tuyển thủ Đường Nhu, nói thế nào nhỉ… Đây không phải là vấn đề kỹ thuật. Tiêu Thời Khâm cần phải nghiên cứu thêm về đối thủ mới được.” Phan Lâm nói.

“Đúng.” Lý Nghệ Bác ở bên cạnh gật đầu như bằm tỏi, “Đánh như Đường Nhu trong tình huống vừa rồi cần phải có dũng khí hơn người bình thường. Rõ ràng Tiêu Thời Khâm đã không chuẩn bị thấu đáo cho việc đó. Thế nhưng trận đấu cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, chúng ta cứ theo dõi xem có chuyện gì sẽ diễn ra đi!”

“Lúc này Động Cơ Phản Lực của Diệt Sinh Linh đã chạy hết thời gian, nhưng nhờ vào ưu thế tốc độ mà nó tạo ra, Diệt Sinh Linh đang ở một khoảng cách tuyệt đối an toàn. Hàn Yên Nhu từ đầu đến giờ vẫn chưa có cơ hội đánh ra huyễn văn nên trên người không có trạng thái huyễn văn nào. Tôi tin rằng Tiêu Thời Khâm cũng sẽ không cho cô ấy có thêm cơ hội.” Phan Lâm nói.

“Phải, nhìn thấy tuyển thủ Đường Nhu manh động đến vậy, tôi nghĩ Tiêu Thời Khâm sẽ tránh việc giao chiến chính diện với Đường Nhu. Thay vào đó, anh ấy có thể sẽ duy trì lối đánh chiến thuật.” Lý Nghệ Bác nói.

“Đúng vậy, bây giờ anh ấy đã bắt đầu di chuyển tiếp rồi. Lần này chúng ta cùng nhìn xem Tiêu Thời Khâm sẽ bố trí kiểu gì?” Phan Lâm nói.

Dưới sân đấu, ở khu vực tuyển thủ của Hưng Hân, có một thoáng chốc Trần Quả đã cho rằng Đường Nhu sẽ xúc luôn trận này rồi. Với phong cách đuổi đánh tới cùng của Đường Nhu, nếu đổi lại là những đối thủ trước đó, chỉ e là đã khủng hoảng đến mức bị Hàn Yên Nhu bắt kịp mà thông nát ass từ lâu. Thế nhưng trận này, đối thủ của Đường Nhu không hổ là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu liên minh. Bị Đường Nhu xáo trộn tiết tấu chiến thuật mình đã tạo ra, hắn không hề bối rối, chỉ quả quyết tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, sau đó dễ dàng điều khiển trận đấu về lại cục diện ban đầu. Hắn chạy không ngừng, Đường Nhu cũng đuổi theo không buông, nhưng trong lúc rượt bắt, quyền chủ động giữa đôi bên đã thay đổi hai lần. Ban đầu Tiêu Thời Khâm đóng vai trò dẫn dắt thế trận, đến Đường Nhu mạnh mẽ xáo trộn tiết tấu mà giành quyền ấy vào tay, mà hiện tại, bất tri bất giác quyền chủ động đã lại quay về với Tiêu Thời Khâm.

Hai nhân vật cứ thế chạy tới chạy lui trong Thị Trấn Bến Tàu. Tiêu Thời Khâm thả dọc đường đi đủ loại linh kiện máy móc để tấn công, Đường Nhu lại không cách nào phòng bị. So sánh với hắn, Đường Nhu quá thiếu thốn giải pháp, cô đã không còn có thể tranh thủ thêm bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận hắn như lần duy nhất trước đó nữa. Tình hình bây giờ ai có ưu thế, ai bất lợi chỉ cần nhìn vào là thấy. Thậm chí, nói Đường Nhu bị Tiêu Thời Khâm bỡn cợt trong lòng bàn tay cũng không quá đáng.

“Làm… làm sao bây giờ?” Ngoài sân Trần Quả nóng hết cả ruột, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của Đường Nhu, cô cũng cảm thấy bó tay. Đấu pháp của Tiêu Thời Khâm cứ như là vô địch vậy, cô hoàn toàn không nghĩ ra bất kỳ cách nào để thay đổi cục diện.

Người Hưng Hân ngồi gần đó ai nấy sắc mặt cũng đều trầm trọng, họ đều nhìn ra tình thế trận đấu không hề khả quan. Nhưng từ trước đến nay Đường Nhu thường là người làm nên kỳ tích. Những chuyện trông có vẻ không thể hoàn thành luôn là niềm cảm hứng lớn nhất của cô. Vì thế tất cả mọi người đều tiếp tục khấn vái trong lòng, mong rằng cô có thể tạo ra bất ngờ.

Nhưng không, không hề…

Trong cả trận đấu còn lại, không hề xảy ra bất kì chuyển biến nào. Cứ thế từng chút từng chút một, thanh máu của Hàn Yên Nhu giảm dần, cuối cùng cô cũng ngã xuống.

Trần Quả không tin nổi vào mắt mình.

Cô không phải không nghĩ đến việc Đường Nhu sẽ thất bại, mà là hoàn toàn không ngờ rằng một trận đấu do Đường Nhu đánh sẽ có thể diễn ra như vậy. Nếu phải dùng một từ để miêu tả trận đấu này, chỉ sợ không gì thích hợp hơn “nặng nề”. Màn chạm trán dữ dội nhỏ nhoi đầu game căn bản không là gì với style chủ đạo của cả trận.

Trần Quả nhìn theo Đường Nhu từ phòng thi đấu đi ra, bước xuống sân rồi đi về khu vực ngồi của Hưng Hân. Tiếng la ó tiễn cô suốt cả đoạn đường. Rất nhiều fan hâm mộ Gia Thế trong nhà thi đấu không hề xem xét Đường Nhu là một cô gái hoặc là gái đẹp mà mềm lòng. Khoảng thời gian Hưng Hân vừa mới xuất hiện, Hàn Yên Nhu chính là nhân vật chủ lực mà Hưng Hân đưa ra để tát vỡ mặt những người chơi đến thách đấu. Đối với những người này mà nói, chỉ số thù hận đối với Đường Nhu chỉ đứng sau Diệp Tu. Bây giờ nhìn thấy Đường Nhu thua một cách uất nghẹn đến thế, trong nhà thi đấu rầm rầm tiếng la hét sung sướng. Fan hâm mộ Gia Thế ai nấy ra sức nhạo báng thất bại của cô.

“Đây chỉ là mới bắt đầu!”

“Đứa nào lên kế tiếp?”

“Bây giờ biết cái gì gọi là chênh lệch chưa?”

Fan hâm mộ Gia Thế phách lối kêu gào, nhất là đám khán giả ngồi gần với khu vực tuyển thủ của Hưng Hân. Họ nỗ lực la ó phản đối người Hưng Hân. Trận thắng đầu tiên của Gia Thế đã triệt để bùng lên ngọn lửa kiềm nén quá lâu nơi các fan hâm mộ. Từ trước đến nay fan Gia Thế chỉ mong sao nhìn thấy Hưng Hân nhục mặt, thế nhưng hết lần này đến lần khác người nhục mặt luôn luôn là họ. Bây giờ, chiến đội nhà mình đích thân ra tay dạy dỗ Hưng Hân không chừa chút thể diện nào, nói xem bọn họ sao có thể không sung sướng?

An Văn Dật và La Tập đều cực kỳ kinh ngạc nhìn xung quanh, hiển nhiên quá bất ngờ với tình huống đang diễn ra. Đừng nói là họ, ngay cả Ngụy Sâm cũng phải hoảng hồn. Năm xưa lúc hắn còn đánh giải chuyên nghiệp cũng chưa bao giờ gặp phải cảnh này. Vòng khiêu chiến căn bản là không chia đội nhà và đội khách, nhưng Gia Thế bằng vào sức ảnh hưởng của ông lớn đã khiến nhà thi đấu Lục Lý Tùng trở thành không khác gì sân nhà của họ luôn.

“Ồn như cái đồn, sao có cảm giác như đang ở nhà thi đấu Gia Vương Triều vậy trời?” Trên khán đài, có một người tỏ vẻ bực bội với sự ầm ĩ của đám fan hâm mộ Gia Thế, đè vành mũ lưỡi trai mà mắng. Nhà thi đấu Gia Vương Triều mà cậu ta nói tới chính là sân nhà của chiến đội Gia Thế. Cậu ta có vẻ như không xa lạ gì với những tràng tiếng la ó xung quanh.

“Biết sao giờ, trận này Hưng Hân thua uất thật mà!” Lại một người khác nói, sau đó hất đầu qua bên cạnh, “Tiểu Cao, em thấy sao?”

“Dạ… chắc vậy…” Người được gọi là Tiểu Cao cũng đè vành mũ xuống rất thấp như anh bạn đi chung. Cậu đang xa xa mà nhìn về phía chỗ ngồi của tuyển thủ Hưng Hân, nơi đó có một bóng người rất quen thuộc.

Cố lên, Nhất Phàm!

Chương 1003: Vinh Quang khó thật

Có ba tuyển thủ Vi Thảo đang trà trộn giữa khán đài, thận trọng theo dõi trận đấu: Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt và Cao Anh Kiệt.

Nhà thi đấu Lục Lý Tùng tuy không phải sân nhà của Vi Thảo bọn họ, nhưng dù gì đi nữa thành phố B vẫn là địa bàn của chiến đội Vi Thảo. Trên địa bàn nhà mình, đột nhiên phát hiện có từng ấy người hùng hổ cổ vũ cho chiến đội khác, tuyển thủ Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố B không quen cho lắm.

“Điểm đầu người đầu tiên của Hưng Hân gần như chưa cào được bao nhiêu máu của đối thủ thì đã thua, trận sắp tới hơi khó đánh.” Ngược lại, Hứa Bân chỉ chăm chú xem thi đấu. Hắn là tuyển thủ mới chuyển nhượng vào Vi Thảo được một năm, không phải người bản địa nên không ngứa như Lưu Tiểu Biệt.

“Phải, thật không ngờ…” Lưu Tiểu Biệt cũng đã tập trung chú ý trở lại vào trận đấu, theo đó mà than thở. Nói đến Hàn Yên Nhu, trong giới chuyên nghiệp còn có ai tiếp xúc sớm hơn Vi Thảo bọn họ sao? Lúc khu 10 mới mở, họ đã cầm tài khoản hai mươi mấy cấp mà giao lưu với cô gái này rồi.

Hàn Yên Nhu lúc đó vẫn chỉ là một người mới toanh từ đầu đến đuôi, mà hiện tại thì sao? Chưa tới một năm rưỡi… Chính vì vậy mà tuyển thủ Vi Thảo không hề dám xem thường Đường Nhu. Trên thực tế, nếu không phải Đường Nhu là một người chơi Vinh Quang quá đặc biệt, có khi bây giờ cô ấy đã trở thành đồng đội của đám Hứa Bân và Lưu Tiểu Biệt rồi. Có người chơi Vinh Quang nào sẽ từ chối lời mời từ đội quán quân Vi Thảo chứ?

“Không biết người kế tiếp ra trận của Hưng Hân sẽ là ai đây?” Hứa Bân suy đoán. Thật sự thì những tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ không xa lạ gì với người của Hưng Hân, không một chút nào. Quãng thời gian trước, trong cuộc đại chiến cướp BOSS mới của game, đám tuyển thủ bọn họ thay phiên nhau ra trận mà giao phong liên tục với người của Hưng Hân, do đó rất hiểu về Hưng Hân. Nên biết, trong suốt cả một năm đánh giải chuyên nghiệp, hai đội không vào vòng tứ kết thì chỉ có cơ hội giao thủ cao lắm một hai lần. Nhưng dân Hưng Hân vì tranh BOSS mà gần như cứ một tuần lễ sẽ đụng độ một lần với họ, mà đây đã là dưới tình huống các tuyển thủ thay phiên nhau ra trận rồi đó.

“Chắc Nhất Phàm không xuất hiện trong phần lôi đài đâu nhỉ?” Lưu Tiểu Biệt liếc mắt nhìn Cao Anh Kiệt một cái rồi mới nói. Cậu ta biết hai thiếu niên này có tình cảm không tầm thường, cũng biết rõ hôm nay Cao Anh Kiệt muốn đến đây, lí do lớn là để thấy Kiều Nhất Phàm.

“Trong tình huống trước mắt của Hưng Hân, nói không chừng cũng sẽ để cậu ta lên.” Hứa Bân nói. Lúc hắn đến Vi Thảo thì Kiều Nhất Phàm đã đi rồi, hai người chưa từng tiếp xúc qua. Nhưng khi tiếng tăm của Hưng Hân rầm rộ khắp nơi, cái tên này cũng được đề cập đến ở chiến đội Vi Thảo không ít, Hứa Bân nghe mãi đến thuộc lòng luôn.

“Không phải Nhất Phàm…” Lúc này Cao Anh Kiệt lắc đầu, vì cậu đã nhìn thấy tuyển thủ đứng dậy và chuẩn bị bước ra khỏi chỗ ngồi của Hưng Hân.

Mạc Phàm. Tính luôn trận đánh với Huyền Kỳ trước đó, đây chỉ mới là lần thứ hai cậu chính thức lên sàn sau khi đến Hưng Hân.

“Sao? Cảm nhận thế nào về bầu không khí thi đấu này?” Diệp Tu hỏi Mạc Phàm.

Mạc Phàm vốn đách care bố thằng nào, dĩ nhiên đang định đi thẳng vào phòng thi đấu. Hắn nghe thấy câu hỏi của Diệp Tu, do dự một chút, vẫn dừng chân. Đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ đứng đó suy nghĩ một hồi mới đáp: “Ồn quá.” Nói xong lại tiếp tục đi vào sân.

Lúc này Đường Nhu đã từ phòng thi đấu đi xuống. Lúc sát qua vai Mạc Phàm, hai người không hề giao lưu cái gì cả, Đường Nhu chỉ nói một câu “cố lên”, Mạc Phàm cũng chỉ khẽ gật đầu.

Về tới chỗ ngồi cũ, vẻ mặt Đường Nhu dĩ nhiên cực kì sầu não và không cam lòng. Trần Quả cào đầu cả buổi cũng nghĩ không ra nên an ủi thế nào. Bởi vì tình thế trận vừa rồi thật sự rất đáng ngại, nhìn lượng máu Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm sau trận thì Đường Nhu rõ ràng là thảm bại. Bốn chữ “tuy bại mà vinh” cũng không thể nói ra được, Trần Quả cào muốn rách da đầu.

“Cảm giác thế nào?” Trong lúc Trần Quả do dự, đã nghe thấy Diệp Tu hỏi cực kì đơn giản.

“Bực quá.” Đường Nhu nói.

“Haha, có gì đâu, một tuyển thủ cấp bậc như Tiêu Thời Khâm, dù phóng mắt khắp cả liên minh cũng sẽ không có bất kì ai dám lớn tiếng nói chắc chắn có thể thắng được cậu ta. Thi đấu dĩ nhiên có thắng có thua.” Diệp Tu nói.

“Cái đó em biết.” Đường Nhu gật đầu. Thật ra cô đâu có ấu trĩ đến mức cho rằng có cái gọi là Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ. Đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày, đó mới là quy luật vĩnh viễn của thi đấu.

“Nhưng em không làm gì được anh ta cả.” Đường Nhu nói. Đây mới là việc khiến cô thật sự bực bội và sầu não. Suốt cả trận cô không cách nào chiếm được chủ động, hoàn toàn bị đối thủ nắm mũi mà dắt đi, cảm giác có sức lực nhưng không có chỗ để dùng thật sự rất khó chịu.

“Vấn đề này nếu dăm ba câu là có thể giải quyết, thì trước khi em lên sân đấu anh đã nói cho em biết rồi. Người mà em đối mặt chính là tuyển thủ có trình độ vào bậc cao nhất của Vinh Quang, nếu cậu ta có khuyết điểm nào lớn bằng trời để người khác có thể dễ dàng lợi dụng mà đánh bại, thì cậu ta đã không có địa vị như ngày hôm nay. Cố gắng hết sức làm cho bản thân mình mạnh lên ở mọi mặt đi, từ này về sau sẽ không còn bất kì đường tắt nào nữa.” Diệp Tu nói.

Đường Nhu nhìn về trên sân đấu. Lúc này hình chiếu 3D đang phát lại trận đấu vừa rồi. Quả thật trận này không hề có điểm sáng đặc sắc hay xung đột kịch liệt nào. Nếu muốn vẫn có thể tính khoảnh khắc Đường Nhu bùng nổ đầu game, nhưng khi so sánh với kết quả cuối cùng của trận đấu, phút huy hoàng le lói đó lập tức không còn đáng chú ý nữa.

“Vinh Quang… thật sự khó quá…” Nhìn bóng dáng Hàn Yên Nhu trên sân đấu giãy giụa trong bất lực, Đường Nhu muôn vàn ngậm ngùi.

“Cho nên mới thú vị, không phải sao?” Diệp Tu nói.

“Vâng.” Đường Nhu gật đầu, ánh mắt đã hướng về trận thứ hai sắp diễn ra. Một trận thất bại khiến cô gặp phải đả kích rất nặng, nhưng sẽ làm cô càng thêm phấn chấn mà tiến lên. Với cô của lúc này, mode học tập kinh nghiệm đã ON rồi.

Theo hình chiếu 3D mới xuất hiện, trận thứ hai chính thức bắt đầu. Đấu lôi đài sẽ không thay đổi bản đồ nhưng điểm đăng nhập của nhân vật sẽ đổi ngẫu nhiên, mặc dù thông thường đều sẽ là hình thức đường chéo.

“Hại Người Không Mệt à?” Tiêu Thời Khâm nhìn tuyển thủ thứ hai ra trận của Hưng Hân. Vì đây chỉ mới là lần thứ hai lên sân của Mạc Phàm nên tài liệu về tuyển thủ này dĩ nhiên rất ít ỏi. Nhưng chỉ một trận đấu duy nhất với Huyền Kỳ cũng đã khiến đặc điểm của Mạc Phàm thể hiện ra vô cùng rõ ràng.

Tiêu Thời Khâm đã nghiên cứu rất kĩ trận đấu đó, nhưng lúc này hắn vẫn không dám buông lơi cảnh giác dù chỉ một chút.

Trận vừa rồi đánh với Đường Nhu, một tuyển thủ nhiều lần ra trận, tài liệu để nghiên cứu cũng có quá nhiều. Trong mắt Tiêu Thời Khâm, lối đánh của Đường Nhu căn bản không tồn tại bao nhiêu tính chiến thuật, chỉ là dùng cách đơn thuần và bạo lực để phá hủy tiết tấu của đối phương, bắt đối phương phải theo nhịp độ mà cô tạo ra. Một khi để cho Đường Nhu thực hiện được, đối thủ của cô đều sẽ rơi vào bị động. Nếu chỉ luận về trình độ thao tác thì cô gái này đã không nằm dưới level tuyển thủ chuyên nghiệp.

Tiêu Thời Khâm tự nhận đã hiểu rõ đặc điểm của Đường Nhu, ai ngờ khi thi đấu thực sự thì vẫn bị Đường Nhu phá hủy tiết tấu. Phương thức tấn công mạnh mẽ ngang ngược, không cần nói lý của cô thậm chí còn dữ dội hơn hẳn dự liệu của Tiêu Thời Khâm. May sao Tiêu Thời Khâm là một người thân trải trăm trận, không phải là kẻ ất ơ bình thường. Sau khi bị Đường Nhu xáo trộn cục diện mà mình bày ra, Tiêu Thời Khâm đã tạo dựng lại tiết tấu mới. Đúng, người quyết định tiết tấu không phải Đường Nhu mà là hắn.

Có vết xe đổ này, Tiêu Thời Khâm không thể không xem lại phán đoán của bản thân lần nữa. Đối với tuyển thủ Hưng Hân, nhận định của mình phải chăng vẫn còn theo lề lối thủ cựu?

Một Đường Nhu đã có quá nhiều tư liệu để mình nghiên cứu kĩ càng mà còn như vậy, thì một Mạc Phàm chỉ quan sát qua một trận đấu có phải cũng ẩn giấu tiềm năng lớn mạnh hơn nhiều không?

“Ok, bây giờ trận đấu bắt đầu rồi. Tiêu Thời Khâm vẫn chọn cách di chuyển chiến thuật. Mà đối thủ của anh ấy là Mạc Phàm của chiến đội Hưng Hân, trong vòng đấu LAN lần này, hoặc có thể nói cả một vòng khiêu chiến đều chỉ ghi nhận duy nhất một lần ra trận. Chỉ đạo Lý, không biết anh có xem trận đó không?” Phan Lâm bắt đầu mở bài.

“Đương nhiên là có! Trận đấu ấy khiến cho người xem có ấn tượng quá sâu, có thể nhìn ra rằng tuyển thủ Mạc Phàm này có lòng kiên nhẫn hơn hẳn bình thường, đã vậy còn nắm bắt thời cơ tiến lùi cực kì chính xác.” Lý Nghệ Bác nói.

“Haha, thật ra cái tên của nhân vật Hại Người Không Mệt này, tôi nghĩ có lẽ rất nhiều khán giả cũng đã biết đến. Cậu ấy là một người nhặt mót lừng lẫy có tiếng tăm ở Thần Chi Lĩnh Vực. Chỉ đạo Lý, anh nói có phải thói quen và đấu pháp của cậu ta cũng là mày mò từ trong quá trình nhặt mót mà ra không?” Phan Lâm nói.

“Cũng có thể cho là vậy.” Lý Nghệ Bác ung dung nói, “Kiên nhẫn, nắm chặt thời cơ, an toàn thoát thân, tất cả những thứ đó đều là tố chất cần có của một người làm nghề nhặt mót.”

“Chỉ có điều đề tài này chúng ta nên ít nhắc tới thì hơn.” Phan Lâm nói.

“Phải phải, theo dõi trận đấu, theo dõi trận đấu.” Lý Nghệ Bác lập tức ngậm miệng. Dù sao đi nữa, nhặt mót không phải là một hành vi đáng để tung hô, ngồi trên TV mà ca bài “nhặt mót là một nghệ thuật và người nhặt mót là một nghệ sĩ” thì khó coi quá.

Song phương trong trận đều sử dụng lối di chuyển chiến thuật, quanh co mà tiến đến giữa bản đồ.

Vì thế vị trí vốn nên là nơi mà hai nhân vật gặp nhau lúc này cực kì trống trải. Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm đang rụt người phục sẵn dưới một nóc nhà, lặng lẽ nhìn khắp xung quanh. Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đâu?

Diệt Sinh Linh đã dừng lại cách khu vực ấy một quãng đường. Hắn cũng không hề lộ diện, chỉ thả ra một con Mắt Điện Tử, áp sát vào chân tường mà bay là đà đến.

Tầm nhìn của Mắt Điện Tử không rộng như của nhân vật, bằng tầm nhìn hạn chế đó, Tiêu Thời Khâm thận trọng thăm dò bốn phía. Ai ngờ chưa được bao lâu, trong cửa sổ nhỏ show góc nhìn của Mắt Điện Tử bỗng lóe lên một chuỗi lấp lánh như hoa tuyết, sau đó cửa sổ nhỏ của Mắt Điện Tử lập tức vụt tắt.

“Không hổ là một anh ve chai có sức quan sát cực kì nhạy bén!” Phan Lâm kinh ngạc hô lên.

“Đúng vậy, con Mắt Điện Tử nhỏ đến thế mà vẫn bị phát hiện, đúng là khả năng quan sát đáng gờm.” Lý Nghệ Bác nói.

“Đã vậy còn ở khoảng cách quá xa mà mục tiêu thì quá bé, thế mà vẫn phóng shuriken trúng phóc!” Phan Lâm nói.

“Trận đấu này xem ra giống như trò chơi mèo vờn chuột vậy. Ai là mèo, ai là chuột, chúng ta còn phải chờ xem mới thấy rõ được!” Lý Nghệ Bác thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #reup