Chương 1716-1719

Chương 1716: Một kết quả không hề ổn

Cú chích máu phút chót của Quân Mạc Tiếu không thể cứu mạng Hàn Yên Nhu, nhưng đã giúp Phục Long Tường Thiên của cô đánh trúng tướng địch. Đấu khí ma pháp nổ tung như sự tỏa sáng cuối cùng, khi HP Hàn Yên Nhu về 0 và HP Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc giật mạnh.

Chết thật rồi chứ?

Các tuyển thủ Luân Hồi chưa dám tin cho lắm. Với thanh máu cạn sạch, Hàn Yên Nhu không gục ngã mà vẫn duy trì tư thế Phục Long Tường Thiên, chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm trong tay rướn về phía trước.

Để đảm bảo, Chu Trạch Khải bồi thêm một phát súng.

Đạn ghim vào cơ thể Hàn Yên Nhu. Cô không có động tác né tránh nào, theo lực chấn động của viên đạn mà ngã xuống.

Chết thật rồi...

Góc nhìn của Đường Nhu bị zoom rộng, từ trên cao nhìn thấy nhân vật của mình ăn thêm một viên đạn và quỵ ngã.

Dừng chân rồi.

Đường Nhu nhả chuột.

Khá tiếc nuối khi không thể đánh đến sau cùng, nhưng cảm giác chiến đấu bằng tất cả những gì mình có quả thật không tệ.

Nhất định sẽ thắng! Cô tin chắc như vậy.

Có điều, không nhiều người nghĩ giống cô.

Nhìn theo logic bình thường, "chơi liều quá mức" là nhận định của tướng Luân Hồi và hội tuyển thủ chuyên nghiệp về đợt tấn công vừa rồi của Hưng Hân. Những người có kinh nghiệm, kể cả Phương Duệ và Ngụy Sâm, đều không nằm ngoài nhóm này.

Một nhân vật đã chẳng còn bao nhiêu HP lại chọn lối chơi hổ báo thay vì thận trọng, đồng đội thì không ngăn cản mà còn hùa theo.

Đợt tấn công này rất mạnh, ai cũng thừa nhận. Đường Nhu dùng 28% máu, tức chưa tới nửa cây, để tạo nên một lượng sát thương lớn hơn nhiều: Chu Trạch Khải từ 72% rơi xuống 51%, Ngô Khải cũng chỉ còn 32%. Tổn thất của hai người gộp lại đã vượt quá lượng máu Đường Nhu đánh đổi. Tuy nhiên, Luân Hồi không có ai chết trận. Đây là sự khác biệt lớn lao.

Nếu lượng sát thương gây nên bởi Hưng Hân chỉ tập trung vào một mình Chu Trạch Khải hoặc Ngô Khải và dứt điểm, thì một mạng Đường Nhu đổi về mới gọi là thành công. Như bây giờ, phần lời Hưng Hân kiếm được chẳng đáng là gì so với yếu thế về quân số.

Xét HP, tình hình hai đội như sau:

Luân Hồi có Nhất Thương Xuyên Vân 51%, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc 32%, Nhất Diệp Chi Thu 70% và Vô Lãng 40%.

Hưng Hân có Quân Mạc Tiếu 71%, Mộc Vũ Tranh Phong 82% và Bánh Bao Xâm Lấn 81%.

Tổng lượng máu Luân Hồi là 193%, không bằng 234% của Hưng Hân.

Thế nhưng, Luân Hồi lại nhiều hơn Hưng Hân một tướng.

Ưu thế này quá đủ để san bằng cách biệt HP. Thêm một tướng là thêm một nguồn sát thương, một khâu phòng thủ, một lựa chọn chiến thuật. Đừng nói tuyển thủ chuyên nghiệp, người chơi bình thường cũng sẽ bắt tướng chứ không thèm tẹo máu kia.

Hưng Hân lại chọn hướng trái ngược.

Đó chưa chắc là điều họ muốn. Nếu chẳng phải tình thế ép buộc, Hưng Hân dĩ nhiên biết rõ cái nào có lợi hơn chứ. Kết quả không như ý và Hưng Hân bị gọi là chơi liều, nhưng có ai dám chỉ trích họ? Không chơi liều thì còn cách nào khác? Tập trung hỏa lực để đổi tướng ư? Nếu có thể, Hưng Hân chắc chắn không từ chối. Đáng buồn thay, tình huống không cho phép họ làm vậy.

Đường Nhu rất khác với Phương Duệ. Thánh zâm Phương Duệ dư sức cầm cây máu 28% lăn lộn chui nhủi bằng thứ đấu pháp mà Đường Nhu không hề sở trường. Nhưng Đường Nhu là Đường Nhu, và pháp sư chiến đấu càng không sinh ra để chơi tầm xa, nên cuối cùng cô đã chọn phương thức thích hợp nhất với mình.

Đó là tấn công.

Đường Nhu đã chiến đấu đến phút chót. Cào được bao nhiêu máu là bấy nhiêu, vẫn tốt hơn tặng không cái đầu. Hơn nữa, việc yolo cũng mang về cơ hội mới cho Hưng Hân khi áp lực máu đè nặng trên vai Luân Hồi.

"Hên mà ẻm chỉ có 28% máu!" Ý nghĩ vui mừng dâng lên trong lòng Ngô Khải khi nhìn thấy Đường Nhu ngã xuống. Hắn thật sự sợ rằng, nếu Hàn Yên Nhu còn hơn 28% HP, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc có thể sẽ đi theo cô về miền cực lạc.

Hên thiệt luôn.

Quá hên chứ chẳng phải hên thường nữa.

Trụ vững đợt dồn dame đẫm máu, Luân Hồi giết được Hàn Yên Nhu và chiếm ưu thế về mặt quân số. Tình huống quá đẹp, sắp tới Quân Mạc Tiếu giằng co với Nhất Diệp Chi Thu, Mộc Vũ Tranh Phong thì ở quá xa, vậy ngứa mắt nhất chính là tên Bánh Bao Xâm Lấn. Nếu không bị quấy rối bởi ku cậu, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc làm sao bị Phục Long Tường Thiên đánh trúng?

Đi chết đi!

Dao găm trong tay Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc xọc tới, Đâm Xuyên Tim!

Đã tưởng tượng thấy cảnh máu văng òng ọc, nhưng sự thật hiện ra trước mắt hắn là... Bánh Bao Xâm Lấn chạy mất.

Con dao đâm vào không khí, Ngô Khải chưng hửng hết một giây.

Trên sàn đấu chuyên nghiệp, một giây là cả vấn đề. Vô số thao tác có thể hoàn thành trong một giây, mà Ngô Khải lại tốn hẳn từng ấy thời gian chỉ để ngẩn ra. Hắn quá bất ngờ với việc Bánh Bao quay đầu chạy. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc là người dặt dẹo nhất lúc này với 32% HP, đáng lẽ phải trở thành mục tiêu tấn công kế tiếp của Hưng Hân. Dù Hưng Hân không vội vã, thì Bánh Bao Xâm Lấn đang ở gần sát bên hắn, ít nhất cũng nên tranh thủ vài hit mới hẵng dứt áo ra đi chứ nhỉ?

Nhưng cậu ta cứ chạy, chạy rất dứt khoát và quả quyết.

Ủa, sợ mình hay gì?

Ngô Khải dùng một phần ngàn giây trong một giây sửng sốt để nghĩ về điều đó, và rất nhanh gạt phắt đi.

Thái độ của người điều khiển phía sau một nhân vật có thể được nhận biết từ hành động của nhân vật ấy. Sợ ư? Đừng nói là Ngô Khải, đến Chu Trạch Khải còn chưa chắc được ku Bánh Bao này để vào mắt. Cậu ta có cái tánh thích là nhích, muốn gì làm nấy, chẳng buồn suy xét quá nhiều. Giống bây giờ nè, chả thèm tranh thủ dù chỉ một hit, quay gót phắn luôn!

Thời gian Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc ngơ ngác, Bánh Bao Xâm Lấn đã té hẳn cả khúc xa. Đến khi hắn hoàn hồn nhìn lại, mới thấy ku cậu đang giúp Quân Mạc Tiếu gõ đầu Nhất Diệp Chi Thu rồi.

Vâng, cái chú Nhất Diệp Chi Thu nhiều máu nhất Luân Hồi ấy.

Nghĩ sao vậy trời?

Ngô Khải hiểu chết liền

Chương 1717: Đột phá

Ở góc độ của Ngô Khải, hắn không thể hiểu nổi việc Bánh Bao làm. Ở góc độ của khán giả, họ lại cho rằng Bánh Bao hành động khá logic.

Vị trí Bánh Bao Xâm Lấn đang đứng chính là nơi Hàn Yên Nhu vừa gục ngã, rất dễ bị gọng kìm Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng thuận thế kẹp vào. Ấy là chưa kể đến sự phối hợp của tay cận chiến như Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, chỉ cần một đợt focus, Bánh Bao không quặt cũng què.

Cho nên, việc Bánh Bao ù té chạy là một điều vô cùng sáng suốt. Dù vậy, lẽ ra ku cậu nên rải ít kỹ năng trên đường để kềm chân Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc vì chẳng tốn thời gian, lại có thể ngăn cản hắn truy sát mình. May sao quá trình đào thoát của Bánh Bao rất thuận lợi. Thậm chí, chính vì ku cậu chỉ cắm đầu chạy một mạch nên mới khiến Ngô Khải sửng sốt, tác dụng câu giờ chẳng kém rải chiêu là bao.

Sau đó, Bánh Bao quay ra đập Tôn Tường. Cái này thì đừng nói Ngô Khải, đến phần đông người xem cũng bó tay. Thanh máu của Nhất Diệp Chi Thu đang cao nhất hội, chẳng lý do gì để Hưng Hân chọn làm mục tiêu focus kế tiếp cả.

Chỉ có các tuyển thủ Hưng Hân mới hiểu rõ ngọn nguồn.

"Những lúc không biết làm gì, thì cứ theo anh."

Đó là lời dặn dò Diệp Tu dành cho Bánh Bao để giảm thiểu thời gian chết của ku cậu trên chiến trường.

Và lúc này, Bánh Bao đã thực hiện đúng như vậy.

Không phải ai trong Luân Hồi cũng tốn thời gian cho việc sững sờ như Ngô Khải. Bánh Bao bỏ chạy quá nhanh, quá dứt khoát, Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cũng bất ngờ đấy, nhưng bởi vì cả hai đều có chiêu tầm trung hoặc xa nên vẫn dư sức tấn công ku cậu. Mới mấy bước thôi mà, điều chỉnh tí là được.

Thế giáp công của thiện xạ và ma kiếm sĩ lập tức ập tới.

Đạn từ nòng súng Nhất Thương Xuyên Vân đuổi theo sát gót Bánh Bao Xâm Lấn, Kiếm Sóng của Vô Lãng thì thiên về dự đoán, chặn quét những tuyến đường ku cậu có thể chọn. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc thấy thế mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo nhưng lại gặp phải đạn pháo từ Mộc Vũ Tranh Phong.

Chuyển mục tiêu là hành vi đối phó tạm thời do chẳng biết làm gì của Bánh Bao, và suy cho cùng thì lời dặn dò "hoang mang cứ theo anh" của Diệp Tu cũng không phải biện pháp tốt nhất, nên Tô Mộc Tranh không hỗ trợ Bánh Bao mà chỉ tập trung rút máu Ngô Khải. Ngô Khải ít máu, Tôn Tường nhiều máu, Hưng Hân vẫn rất tỉnh táo trong việc nhận định tình hình.

Hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong đổ dồn xuống Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc. Tuy nhiên, sát thương đến từ một tướng không đủ để đảm bảo hiệu suất. Khi Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng hợp lại, đó luôn là bài toán một cộng một lớn hơn hai, dù HP Bánh Bao Xâm Lấn dày hơn Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc cũng có thể chết trước như thường. Nếu pha trao đổi này thành công, Hưng Hân sẽ thiệt hại nặng nề trong bối cảnh đã thiếu hụt quân số.

Các pha trao đổi xảy ra trước đây không phải nguyện vọng của Luân Hồi, nhưng bây giờ thì khác. Chênh lệch lượng tướng trong trận, trao đổi là cách tuyệt vời để đẩy Hưng Hân vào ức chế và tuyệt vọng.

Hưng Hân cần thay đổi. Họ không thể duy trì tình trạng hiện tại.

Khó khăn của Hưng Hân là vui sướng của Luân Hồi. Ngược với Hưng Hân, Luân Hồi rất mong hiện trạng này kéo dài. Cuộc đua sinh mạng giữa Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc và Bánh Bao Xâm Lấn sẽ quyết định cục diện sắp tới, mà việc Tôn Tường kèm cặp Diệp Tu cũng cực kỳ quan trọng. Nếu để Diệp Tu bứt ra, thật khó biết hắn sẽ gây thêm họa gì.

Đừng hòng!

Tôn Tường hạ quyết tâm. Đã bao nhiêu lần, cậu mong mỏi mình có thể chiến thắng Diệp Tu một cách thực thụ. Ngày nào chưa làm được, ngày đó Nhất Diệp Chi Thu vẫn là tâm bệnh trong lòng cậu, là gốc rễ sinh ra những trói buộc, những ngột ngạt, ngăn cậu cảm thụ niềm hạnh phúc toàn vẹn dù có đạt đến thắng lợi, bởi cậu sẽ luôn giằng co trong ý nghĩ: Nếu Nhất Diệp Chi Thu còn dưới tay người kia điều khiển, cục diện sẽ ra sao?

Cho tới ngày hôm nay, cậu đã biết giây phút cầm vào tấm thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu, sức mạnh imba không phải là thứ duy nhất đến với mình. Cái tên ấy là nơi chất chứa muôn vàn ký thác, là biểu tượng của sự vô địch, là tượng đài Đấu Thần đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngự trị trên đỉnh Liên minh suốt ba năm liền. Giai đoạn về sau thành tích kém, cả Diệp Tu cũng phải chịu chỉ trích dữ dội chứ đừng nói là thảm họa K.O và thua luôn chung kết khiêu chiến như Tôn Tường.

Không thành tâm bệnh mới lạ.

Tiếp nhận một tấm thẻ tài khoản rất đơn giản, cầm lấy nó bỏ túi là được. Nhưng tiếp nhận một tượng đài như Nhất Diệp Chi Thu, vầng hào quang của tự thân tấm thẻ chính là áp lực bằng trời đè lên vai người tuyển thủ.

Tôn Tường đã đánh giá nó quá thấp. Cậu từng cho rằng mình có thể làm tốt hơn, xuất sắc hơn, nhưng sự thật chứng minh, cậu đã sai.

Cái giá cho sự sai lầm là thất bại và vấp ngã liên tiếp. Cậu gánh lấy áp lực nặng nề, mò mẫm từng bước trên con đường trưởng thành.

Nhất Diệp Chi Thu, vị Đấu Thần bất bại.

Có lẽ cậu không xứng đáng với vầng hào quang Đấu Thần, nhưng cũng nhất quyết, không để Đấu Thần gục ngã.

Diệp Tu bất bại, nhưng Tôn Tường tuyệt không để hắn vượt qua ải của mình.

Bá Toái!

Tôn Tường đoán được Diệp Tu sẽ lách thật nhanh khỏi Nhất Diệp Chi Thu, bèn chọn Bá Toái ngáng đường. Diệp Tu bị buộc phanh gấp, bẻ cua với tốc độ cực gắt gần như bằng với cú quét của Bá Toái. Nhưng Tôn Tường ngay lúc này lại ngắt chiêu. Phản ứng vô cùng nhạy bén, cậu kịp thời đổi sang chiêu khác khi thấy cách xử lý của Diệp Tu.

Lạc Hoa Chưởng!

Trượt tới trước một bước, tung chưởng và dùng cơ thể mình làm chướng ngại, Nhất Diệp Chi Thu chắn mất hai hướng tháo chạy của Quân Mạc Tiếu.

Bức tường phòng thủ kín kẽ đến mức hoàn hảo, bất kỳ ai cũng khó thể tìm thấy sơ hở.

Tôn Tường đã bỏ xuống mọi tham vọng cá nhân. Cậu không đặt mục tiêu đánh bại Diệp Tu làm chân lý sống nữa, cậu chỉ một lòng một dạ thủ ải cho Luân Hồi, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để thực hiện nhiệm vụ.

Lạc Hoa Chưởng đã đến trước mặt. Không chỉ đóng vai trò kềm giữ, hit đánh này còn quyết tâm phải trúng đích.

Tình huống quá ngặt nghèo, Quân Mạc Tiếu đành đưa tay đỡ đòn.

Lạc Hoa Chưởng! Pha phản công tương tự đến từ Quân Mạc Tiếu, nhưng vì chậm hơn nên không mạnh bằng, chưa kể chỉ số thuộc tính của hắn còn thua xa Nhất Diệp Chi Thu.

Rầm!

Cú va chạm của hai bàn tay gây nên âm thanh chát chúa bởi sự ma sát đấu khí ma pháp. Dùng kỹ năng tương đồng, quả nhiên Quân Mạc Tiếu lép vế hoàn toàn dưới Nhất Diệp Chi Thu, hắn không bị hất văng nhưng vẫn trượt về phía sau, đôi chân khoét mặt đất thành hai rãnh sâu hoắm.

Các cao thủ ngoài trận bỗng sáng bừng mắt.

Cơ hội!

Khoảng cách được kéo giãn, cơ hội quá tốt để thoát kèm cặp! Với khả năng di chuyển thần sầu của Quân Mạc Tiếu, làm một cú lượn qua người Nhất Diệp Chi Thu có khó gì?

Đó cũng là ý định của Diệp Tu. Quân Mạc Tiếu vừa kịp lấy thăng bằng liền lao lên, Xung Phong!

Không nhắm vào Nhất Diệp Chi Thu mà hơi nghiêng sang bên, rõ ràng hắn muốn cua một cú thật đẹp.

Nhất Diệp Chi Thu sải bước, chiến mâu trong tay đâm ra ở phạm vi xa đến cực hạn.

Viên Vũ Côn!

Với sức đè áp đảo, Khước Tà xọc thẳng về phía Quân Mạc Tiếu.

Không kịp.

Các cao thủ có khả năng tính toán chớp nhoáng đều chung nhận định: Đã quá trễ cho Diệp Tu bẻ cua lần nữa. Tôn Tường với sức tập trung tối đa đã phản ứng quá nhanh, quá chuẩn.

Nhưng Diệp Tu vẫn quyết định bẻ cua.

Hắn ngắt bỏ Xung Phong và đổi thành kỹ năng khác, vì nếu chỉ mượn quán tính để lách mình thì không đủ. Song, kể cả khi thao tác gấp bội cũng chẳng cách nào kịp, cho nên hành động của Diệp Tu thực tế là một cú nhảy nhẹ sang bên.

Hồ Quang Thiểm!

Dùng kỹ năng thích khách, Quân Mạc Tiếu hóa thành một vệt sáng bỏ rơi Viên Vũ Côn sau lưng, bẻ góc 90 độ và lao đi.

Diễn biến xảy ra trong dự đoán của mọi người, trừ việc Nhất Diệp Chi Thu cũng biến đổi hit móc trượt của mình.

Hào Long Phá Quân!

Nhất Diệp Chi Thu tung đại chiêu, vụt đuổi theo với khí thế quyết tâm hừng hực.

Bẻ thêm một phát 90 độ nữa? Không được, vì Hào Long Phá Quân đã bao trùm mọi ngóc ngách, phạm vi kiểm soát không chỉ vỏn vẹn ở mũi mâu. Nơi nào không khí ma sát với đấu khí ma pháp sinh ra từ sức bật mạnh mẽ của nó, nơi đó tính là sát thương.

Phanh gấp, bắn ngược về!

Chê góc 90 độ, Diệp Tu chọn hẳn 180 độ. Dịch chuyển song song ở tốc độ thần thánh, hắn đặt thử thách lên phản ứng và trình thao tác của đối thủ. Nhưng Tôn Tường là ai cơ chứ? Một khi đã chiến đấu bằng lý trí, diễn biến nhỏ nhặt nhất cũng đừng hòng qua mặt cậu, thao tác khó khăn nhất cũng đừng mong làm khó cậu.

Vẩy chuột!

Kỹ thuật mà Đường Nhu từng sử dụng với đại chiêu ưa thích, Tôn Tường thực hiện rất dễ dàng. Cú nhích khẽ của Hào Long Phá Quân chắc chắn móc trúng Diệp Tu!

Tôn Tường quá imba, còn lối nào cho Diệp Tu đây?

Thua rồi, vượt không nổi ải này rồi...

Phút thót tim nối liền bởi sự chán chường nơi khán giả. Sự thật vốn là thứ không thể chối bỏ.

Phải, chưa ai có thể chối bỏ sự thật.

Rằng Quân Mạc Tiếu đã lách khỏi Nhất Diệp Chi Thu.

Cái gì?

Khán giả ồ lên, các cao thủ cũng phải trợn mắt. Họ cần kíp một pha chiếu lại.

Tổ ghi hình lập tức cho họ như ý.

Cú vẩy chuột Hào Long Phá Quân của Nhất Diệp Chi Thu đã hủy diệt mọi lối thoát của Quân Mạc Tiếu ư?

Không, không hề. Đúng vào thời điểm mũi mâu Khước Tà vẩy góc, Quân Mạc Tiếu đã có hành động. Hắn cũng nhích khẽ, phương hướng ngược với mũi mâu.

Đâm Xung Phong.

Bằng kỹ năng di chuyển tốc độ cao, Quân Mạc Tiếu vùng chạy. Khoảnh khắc sượt ngang nhau, hai người áp sát ở khoảng cách 0 tuyệt đối như một cặp song sinh trong bụng mẹ. Sau tích tắc ấy, họ liền chia cắt phương trời.

Né được cơ à?

Tôn Tường sững sờ.

Một cú nhích hủy diệt mọi không gian cục cựa? Đúng, nhưng là của Quân Mạc Tiếu, không phải của Nhất Diệp Chi Thu.

Hào Long Phá Quân của Tôn Tường có thể bóp chết tất cả những hành động xảy ra sau cú vẩy chuột. Còn nếu xảy ra trước? Dĩ nhiên không tính.

Mà Diệp Tu, thì đã dự đoán và xử lý từ sớm rồi.

Chương 1718: Phối hợp dưới khiên

Vượt ải!

Hai nhân vật sượt qua nhau, Tôn Tường vội ngắt Hào Long Phá Quân và xoay người nhưng đã vuột mất cơ hội, bởi Diệp Tu cũng không đợi Đâm Xung Phong đi hết đà mới đổi chiêu.

Trượt Đất!

Lại một kỹ năng di chuyển khác, tốc độ kém hơn Xung Phong và Đâm Xung Phong. Có điều, đây là chiêu thuộc hệ Súng nên Ô Thiên Cơ đã chuyển hình thái, bắt đầu nã đạn.

Đạn Lơ Lửng, Đạn Đông Cứng, toàn là những phương thức nhắm vào phá hoại tiết tấu mà chẳng ai có thể mặc kệ.

Nhờ chú ý Diệp Tu từ sớm, Chu Trạch Khải né gọn hai chiêu này. Diệp Tu càng lúc càng đến gần, còn Chu Trạch Khải đã vào thế sẵn sàng từ khi nhìn thấy Quân Mạc Tiếu ngắt Trượt Đất bật dậy.

Để tránh bị bắt thóp vì sử dụng kỹ năng theo lối mòn, các tuyển thủ thường dùng cách ngắt chiêu và biến tấu theo hướng riêng. Trượt Đất bị hủy, Quân Mạc Tiếu nhảy lên và hất tay.

Đạo Cụ Ninja - Yên Ngọc.

Luồng khói tím khổng lồ lan rộng, phủ lấp tầm nhìn của Nhất Thương Xuyên Vân. Hắn lập tức chui ra ngoài, sau đó phát hiện Quân Mạc Tiếu đã biến mất dạng.

Bên trong!

Câu trả lời chẳng phải quá rõ ràng sao? Nhất Thương Xuyên Vân giương súng bắn xối xả vào đám khói.

Nhưng sự thật là Quân Mạc Tiếu không định lợi dụng Yên Ngọc làm trò gì phức tạp. Hắn chỉ muốn mượn cover để tiếp cận mục tiêu ban đầu: Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc! Hắn di chuyển rất dứt khoát, chạy hết chiều dài vùng phủ khói và đổi hình thái Ô Thiên Cơ thành súng, nã liền hai phát về phía Vô Lãng. Đồng thời, kênh Hưng Hân phát sinh dòng chat: "Bánh Bao theo anh!"

Không chỉ hai người, cả Hưng Hân đều tập trung sát thương vào Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc.

Nhận thấy ý đồ của Hưng Hân, Luân Hồi vạch ngay kế hoạch xử lý. Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng không hấp tấp lao lên mà duy trì thế giáp công ở một khoảng cách nhất định, trong khi Nhất Diệp Chi Thu phía sau đã đuổi đến rìa ngoài Yên Ngọc. Phạm vi khói phủ quá rộng, thật khó kiểm tra mức độ an toàn. Quân Mạc Tiếu đâu có thiếu kỹ năng cấp thấp của các nghề? Rải vài cái bẫy đạo tặc hoặc mấy chiếc tetsubishi của ninja trên đường chạy là điều quá dễ dàng với hắn.

Vậy mà Nhất Diệp Chi Thu không hề do dự, vọt thẳng vào trong.

Tôn Tường không tìm thấy bất kỳ chướng ngại nào. Cũng không rõ Diệp Tu quá vội vàng hay Tôn Tường quá may mắn, cậu chỉ biết rằng mình sẽ mất rất nhiều thời gian nếu chọn đi vòng. Ở xa hơn hẳn đồng bạn, mỗi phút giây trì hoãn của cậu sẽ thắp lên niềm hi vọng cho Hưng Hân.

Đối thủ cầu cái gì, thì mình hủy cái đó. Đây là phương thức tranh đua đơn giản nhất trên chiến trường. Vượt qua Yên Ngọc là cách đuổi tới Diệp Tu nhanh nhất nên Tôn Tường chọn làm, mặc cho khả năng bị ám hại.

Qua ải!

Khoảnh khắc chui ra khỏi làn khói mù mịt, lòng Tôn Tường như được rót đầy ánh sáng. Cậu đã thấy Ngô Khải đằng xa trong tư thế sẵn sàng. Hai người hình thành liên kết, thêm Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào hai cánh, Luân Hồi đang có đội hình chữ thập tiêu chuẩn.

Vâng, đó chính là kế hoạch để Luân Hồi đối đầu trực diện với Hưng Hân. Sở hữu ưu thế về quân số, họ không có gì để sợ.

Xông lên!

Hơi tiếc rằng Hào Long Phá Quân đang cooldown, nhưng tốc độ lao về phía trước của Nhất Diệp Chi Thu cũng chẳng thua kém là bao. Bật kèm buff Phóng Chạy, hắn triển khai một đại chiêu khác.

Phục Long Tường Thiên!

Đại chiêu cuối cùng mà Hàn Yên Nhu đã chọn trước lúc ra đi, giờ phút này được thực hiện bởi bàn tay Nhất Diệp Chi Thu. Đấu khí ma pháp hình rồng do Khước Tà hóa thành có màu đen nhánh, gầm thét mà ra.

Bất kể là ai, cũng buộc phải né đại chiêu này. Nhất Diệp Chi Thu sử dụng nó không hẳn để tấn công một mục tiêu nhất định mà chỉ muốn phá vỡ gọng kìm Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn, bắt họ tách xa nhau. HP Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc còn quá ít để gánh chịu sự focus từ ba tướng địch, trong khi Luân Hồi lại rất cần bảo vệ ưu thế quân số của mình. Nếu mất đi Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, họ sẽ rơi vào thế yếu hoàn toàn.

Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào gia tăng sức ép từ hai cánh. Mài bớt máu địch đồng thời bảo vệ ưu thế quân số là yếu tố quan trọng xây đắp cơ sở cho cục diện sắp tới.

Bốn cánh chữ thập đang khép vào trung tâm.

Hưng Hân không có biện pháp xử lý tay đấm tầm xa và trung như Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng. Họ chỉ muốn tóm Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc thật nhanh để focus. Tuy nhiên, Phục Long Tường Thiên không thể không né. Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn chia nhau né sang trái và phải. Họ để lộ khoảng trống lớn, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc lập tức chui vào giữa dưới sự cover của Nhất Diệp Chi Thu.

Liệu có sẽ xuất hiện Rồng Ngẩng Đầu, hay thậm chí Rồng Ngoảnh Đầu?

Nhìn thấy Phục Long Tường Thiên của Tôn Tường, fan Luân Hồi đã khấp khởi mong đợi.

Nhưng không.

Tôn Tường quả quyết ngắt bỏ đại chiêu level 70 ngay sau khi hình thành liên kết với Ngô Khải, dù chưa thật sự đánh trúng ai.

Những tiếng ồ à tiếc nuối vang lên trên khán đài. Chỉ các tuyển thủ chuyên nghiệp mới biết, hành động ngắt chiêu của Tôn Tường là cách sử dụng Phục Long Tường Thiên đúng đắn nhất, bởi mục đích của cậu không phải tấn công đối thủ mà là bảo vệ đồng đội. Tránh được debuff đông cứng nhờ ngắt chiêu hợp lý, Tôn Tường lại có thêm thời gian lao lên.

Chẳng còn cách nào khác, Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn đành quay đầu, tiếp tục truy đuổi Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc dù gặp phải sự giáp công từ Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng.

Đâm Liên Tiếp!

Nhất Diệp Chi Thu đâm hai hit về hai phía, kiên quyết cản đường. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc nhân cơ hội lủi vào sau lưng hắn, chuẩn bị hỗ trợ cho pha phản công kế tiếp. Là một tay đấm, hắn không chọn chơi liều như Đường Nhu mà chấp nhận làm support phía sau đồng đội.

Né!

Tiếp tục tách hướng né chiêu, Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn quyết không buông tha Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc. Một người vòng ra sau lưng hắn, một người chặn phía trước, họ xem Nhất Diệp Chi Thu chỉ như cục đá cản đường và cũng chẳng buồn để tâm xử lý sát thương từ Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng.

Luân Hồi có ưu thế quân số, thì Hưng Hân cũng có lợi thế máu nhiều.

Máu nhiều để làm gì? Để bán. Họ có tư cách chơi cứng chứ!

Đừng hòng!

Tôn Tường đã bị Diệp Tu công phá một lần, bây giờ lại phải đối mặt với hai người và cả hỏa lực tầm xa của Tô Mộc Tranh, nói rằng lấy một địch ba cũng không quá. Nhưng Tôn Tường rất kiên định. Cậu muốn thủ vững ải này, ít nhất giành đủ thời gian cho Ngô Khải vào thế.

Chiến mâu Khước Tà hiên ngang giương trước ngực Nhất Diệp Chi Thu.

Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên chạy gần vào nhau.

Đổi vị trí ư?

Tôn Tường sửng sốt.

Chi vậy?

Né sát thương chăng? Né sát thương từ Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng?

Ủa nhưng mà... Coi tui không tồn tại hở? Đổi chỗ cho nhau ngay trước mặt tui luôn?

Nhất Diệp Chi Thu lập tức ra tay.

Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn đã nhanh hơn một bước.

Không phải đổi chỗ, mà là tấn công.

Với cùng mục tiêu: Nhất Diệp Chi Thu!

Mình có nên gồng gánh? Một ý nghĩ vụt qua đầu Tôn Tường. Nhất Diệp Chi Thu còn nhiều máu, gánh tí cũng chẳng sao.

Tuy nhiên, ý nghĩ này rất nhanh bị gạt phắt. Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn đều là những người mạnh về khống chế, thí máu sẽ chơi không lại. Muốn gánh, cũng phải gánh bằng cách tấn công câu giờ. Họ thích bán máu, thì mình mua cho họ vui.

Giao Long Xuất Hải!

Khước Tà chấn động, tỏa lan đấu khí ma pháp có hình dạng như bọt nước.

Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu liền bung thành khiên, kháng cự Giao Long Xuất Hải và đâm thẳng đến Nhất Diệp Chi Thu.

Thuẫn Kích?

Chiêu này có debuff gây choáng, không thể không tránh. Nhất Diệp Chi Thu vội vã nhảy lùi.

Soạt! Mặt khiên thu về và một bàn tay chộp tới.

Bánh Bao Xâm Lấn, Khóa Yết Hầu!

"Coi chừng!" Kênh Luân Hồi nhảy lên dòng chat.

Tôn Tường không lo lắng. Cậu đã sớm đề phòng đối thủ dùng khiên choán tầm nhìn. Nhất Diệp Chi Thu né sang bên, Bánh Bao Xâm Lấn chộp hụt.

Nhưng cổ họng Nhất Diệp Chi Thu vẫn bị tóm.

Quân Mạc Tiếu, Khóa Yết Hầu...

Khiên Thiên Cơ chuyển hình thái tonfa, bàn tay Quân Mạc Tiếu miết sát theo cán vũ khí nên Nhất Diệp Chi Thu không nhìn thấy dù đã phòng bị từ sớm. Mà khi hắn bị bóp cổ, hai tay Bánh Bao Xâm Lấn vẫn cứ tiếp tục rướn tới.

Chết!

Nhất Diệp Chi Thu lúc này mới sực nhận ra.

Dùng khiên chắn tầm nhìn, Quân Mạc Tiếu nhắm vào hắn. Trong lúc đó, Bánh Bao Xâm Lấn cũng áp dụng cùng một trick với Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, và "tấm khiên" chính là Nhất Diệp Chi Thu.

Trúng!

Nấp phía sau Nhất Diệp Chi Thu, góc nhìn của Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc bị hạn chế bởi lưng đồng đội. Bất thình lình, một bàn tay xa lạ bỗng thế chỗ, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc có nhanh đến mấy cũng không kịp đỡ bởi đang trên đà tốc độ. Hắn có thể phanh gấp hoặc tung chiêu, nhưng quán tính đã đẩy hắn vào vòng tay kẻ địch.

Ầm!

Vệ Tinh Xạ Tuyến từ trên trời giáng xuống.

Được Luân Hồi thả tự do vì thiếu biện pháp kèm cặp, Mộc Vũ Tranh Phong muốn hỗ trợ Hưng Hân là dễ như trở bàn tay. Cô chọn đúng lúc Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc dính debuff giảm 50% phòng ngự của Khóa Yết Hầu mà thả đại chiêu, phối hợp đẹp mắt với quyền đấm cước đá từ Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn.

Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng vội tìm cách phá vây từ vòng ngoài. Thấy thế, bộ đôi cận chiến của Hưng Hân bèn bật Xương Cốt Sắt Thép, miễn dịch với mọi hành vi phá hoại.

Cuộc đua giữa hai đội đã quay về thuần sát thương.

Chương 1719: Thả diều tập thể

Xét về sức chiến đấu cá nhân, Luân Hồi dĩ nhiên mạnh hơn. Xét về quân số, Luân Hồi cũng nhiều người hơn. Tiếc rằng, Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn đã tóm cổ họng hai tướng Luân Hồi.

Con mồi bị Khóa Yết Hầu vẫn được tự do chân tay nên Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc cố giãy dụa, nhưng tương tự, Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn cũng có thể một tay túm, một tay đánh. Khóa Yết Hầu giảm 50% chỉ số phòng ngự và tấn công của mục tiêu, trong khi nhóm Quân Mạc Tiếu thì bật Xương Cốt Sắt Thép buff giáp. Bên mạnh bên yếu, Luân Hồi có ưu thế cỡ nào cũng chỉ mang về sát thương tương đương Hưng Hân trong đợt công kích này.

Mấy giây ngắn ngủi trôi qua.

Khi Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc thoát khỏi Khóa Yết Hầu, HP của hắn đã cạn.

Phá Trảm Rạch Chớp Diệt!

Hắn cố gắng tung đại chiêu cuối cùng, nhưng thanh máu đã về 0 ở hit Phá đầu tiên trong năm hit.

Chỉ trong chớp nhoáng, vì thiếu đề phòng trick Khiên Kị Sĩ Chắn Tầm Nhìn và để đối thủ tóm cổ, lợi thế về quân số của Luân Hồi tan tành mây khói. Thanh HP khá đầy của Nhất Diệp Chi Thu cũng trượt không ít, may mà trọng điểm focus của Hưng Hân là Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc nên hắn chỉ tốn 20% HP. Quân Mạc Tiếu một tay chế ngự hắn, tay kia lại đánh Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc ngã xuống, để lại Nhất Diệp Chi Thu với thanh HP 50%.

Vì tranh thủ cơ hội dứt điểm một tướng Luân Hồi, cái giá mà Hưng Hân phải trả không nhỏ. Nhờ Xương Cốt Sắt Thép giúp chống chọi một phần, Quân Mạc Tiếu mất tổng cộng 29%, còn dư 42%, Bánh Bao Xâm Lấn mất tổng cộng 27%, còn 54%. Thiệt hại nặng hơn Luân Hồi, nhưng đợt trao đổi này rất xứng đáng. Sau cái chết của Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, Hưng Hân gần như đã san bằng cách biệt.

Đây không phải lần đầu tiên.

Đây đã là lần thứ mấy Hưng Hân đuổi kịp Luân Hồi? Fan Luân Hồi ngoài sân vô cùng thất vọng. Hết lần này tới lần khác, họ cứ phấn khích hò reo để rồi bị tạt nước lạnh, buốt giá từ da thịt đến trái tim.

Quân số đồng đều, thậm chí xét về tổng HP, Hưng Hân đã vượt quá Luân Hồi.

Mộc Vũ Tranh Phong còn 80%. Lượng máu 2% tiêu hao ít ỏi trong đợt tấn công vừa qua cho thấy Luân Hồi không gây áp lực gì lớn với cô. Tuy Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng không tốn giọt máu nào vì Hưng Hân tập trung toàn bộ sát thương lên Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, nhưng thanh máu 51% và 40% của họ chẳng thể gọi là ưu việt.

Ưu việt nhỏ nhoi nhất nằm ở sức chiến đấu.

Tấn công! Phải tấn công mới phát huy được lợi thế này.

Thoát khỏi Khóa Yết Hầu, Nhất Diệp Chi Thu lập tức lùi về sau. Khước Tà trong tay hắn xoay vòng tạo nên một cơn lốc, quét về phía Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn.

Gió Cuốn Mây Bay!

Nhất Diệp Chi Thu chọn đại chiêu level 75 để mở đầu combo.

Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng đang ở khá gần, vì lượng HP xấp xỉ nhau nên không cần chia ra ai trước ai sau, cùng lúc dồn chiêu gia cố thế tấn công. Đạn bay, sóng gầm, trước mặt Nhất Diệp Chi Thu như dựng lên một bức tường phòng ngự vừa bảo vệ quân ta, vừa công kích quân địch.

Lên luôn!

Thời gian tác dụng của Xương Cốt Sắt Thép dài hơn Khóa Yết Hầu, Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn vẫn còn buff Bá Thể, thêm vào ưu thế HP, họ không ngần ngại lao thẳng lên focus Nhất Diệp Chi Thu.

Long Nha!

Khước Tà đâm ra dưới sự ngạc nhiên của mọi người.

Long Nha có hiệu ứng đông cứng nhằm gián đoạn các chiêu tấn công, nhưng lúc này, hai tướng Hưng Hân đều có buff Bá Thể. Lẽ nào Nhất Diệp Chi Thu trông chờ vào tí sát thương không đáng kể của nó?

"Né!"

Ấy vậy mà kênh Hưng Hân lại nhảy lên dòng chat từ Diệp Tu. Đích đến của Long Nha là Bánh Bao Xâm Lấn, Diệp Tu vội nhắc Bánh Bao né chiêu. Hiển nhiên, hắn đã phát hiện vấn đề. Tiếc rằng IQ Vinh Quang của Bánh Bao còn thấp, thấy lời nhắc nhở mới trốn thì đã muộn. Tôn Tường ra tay quá nhanh, đâm phát trúng luôn!

Quả nhiên, ngoài lượng sát thương ít ỏi, Long Nha không làm gì được Bánh Bao Xâm Lấn. Tốc độ lao lên của cậu chàng vẫn giữ nguyên, mà cùng lúc, Huyễn Văn ma pháp vùn vụt bay tới. Long Nha trúng mục tiêu sẽ sản sinh Huyễn Văn không thuộc tính là điều mà ai cũng biết, cách phóng chiêu của Nhất Diệp Chi Thu không lạ lẫm chút nào.

Song, Diệp Tu lại phản ứng rất dữ dội. Quân Mạc Tiếu triển khai kỹ năng di chuyển

Viên Vũ Côn!

Thêm một hit từ Nhất Diệp Chi Thu với hiệu ứng chụp bắt, bất chấp trạng thái Bá Thể. Quân Mạc Tiếu vội vã lách sang bên, Nhất Diệp Chi Thu vùng chạy với tốc độ bàn thờ nhờ kỹ năng Phóng Chạy kèm Huyễn Văn không thuộc tính. Né được Viên Vũ Côn, Quân Mạc Tiếu bẻ cua định đuổi theo thì một luồng Kiếm Sóng Băng Sương đã quét tới trước mặt, buộc hắn phanh gấp bởi Bá Thể không kháng nổi các debuff ma pháp.

Thế là chỉ trong chớp mắt, Nhất Diệp Chi Thu đã kéo dài khoảng cách giữa mình và hai tướng Hưng Hân. Quân Mạc Tiếu cố cản đường hắn nhưng vô hiệu. Nhất Diệp Chi Thu tiếp tục chạy, hai tướng Hưng Hân tiếp tục rượt, còn Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng thì ở phía sau đánh tới.

Đây chẳng phải thả diều sao? Chẳng qua vì tác chiến đoàn đội nên việc thả diều và việc tấn công được giao cho hai người riêng biệt mà thôi.

Tới tận lúc này, mọi người mới hiểu vì sao Diệp Tu cấp thiết đến vậy. Hit Long Nha thành công mang về cho Nhất Diệp Chi Thu một Huyễn Văn không thuộc tính, yếu tố quan trọng giúp hắn thoát khỏi gọng kìm. Quân Mạc Tiếu có ưu thế về tốc độ thì sao? Hắn dám lao lên càn giết dưới sự giáp công của Nhất Thương Xuyên Vân và Vô Lãng ư? Chưa kể, Nhất Diệp Chi Thu vẫn còn một con bài tẩy chưa xài.

Blink.

Kỹ năng ép trên Khước Tà cho hiệp đấu tối nay. Chắc chắn nó đã cooldown xong, nhưng Tôn Tường không vội vã dùng ngay. Nếu như bị Diệp Tu đuổi kịp, nó sẽ giúp cậu ta tiếp tục kéo dài khoảng cách.

Một cuộc thả diều tập thể không dễ đột phá. Vừa chạy vừa đánh, Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào rất biết duy trì cự ly vừa phải, tránh cho Quân Mạc Tiếu quay sang focus một trong hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #reup