Chương 738-740

Chương 738: Ô Thiên Cơ lên cấp
Edit: Bông | Beta: Vẹt
Tiêu Thời Khâm giật mình, Kiều Nhất Phàm hiện là đối tượng bị ông chủ đề phòng, giờ tới gần định… định làm gì hả?
Tiêu Thời Khâm không chớp mắt nhìn Kiều Nhất Phàm từng bước từng bước tới gần, đi tới cạnh máy nước nóng lạnh, cầm một cốc rót đầy, sau đó quay người, đặt lên bàn nhỏ trước mặt Tiêu Thời Khâm, nói: “Tiền bối, mời uống nước.” Sau đó quay về chỗ ngồi.
Hả… Tiêu Thời Khâm cẩn thận suy nghĩ mất năm phút, hành động này của Kiều Nhất Phàm thật sự không ám chỉ gì phải không, không có vấn đề gì đâu ha?!
Nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đang định mở miệng, bỗng dưng nhận ra toàn bộ căn phòng im lặng tới đáng sợ, vô cùng đáng sợ. Mấy tiếng lạch cạch rất nhỏ đang phát ra kia, tới từ một hướng duy nhất: từ chỗ Diệp Tu.
Đang nâng cấp vũ khí bạc sao?
Tiêu Thời Khâm theo bản năng muốn tới xem, mông nhấc lên được nửa mới nhận ra không ổn, đành câm nín ngồi xuống, học theo những người khác, cả thở mạnh cũng không dám, một mực giữ im lặng.
Cấp bậc của Ô Thiên Cơ đang tăng lên…
Chưa nói tới mức độ phức tạp của các bộ phận, chỉ kể tới số lượng vật liệu hiếm dùng tới thôi, Ô Thiên Cơ đã vượt trội hơn hẳn các vũ khí bạc thông thường. Có điều vật liệu dùng hơn cũng không giúp thuộc tính tăng cao, mà nó chỉ nâng cấp sự biến hóa đa dạng đến quái dị kia. Hơn nữa, để đảm bảo biến hóa giữa từng loại, độ phức tạp của các bộ phận còn quá quắt hơn. Vũ khí thông thường chỉ duy trì một hình dáng là được, làm gì có cái nào giống Ô Thiên Cơ, có đủ mọi bộ phận có thể thiên biến vạn hóa? Trang bị loại súng cũng có một số bộ phận chuyển động, nhưng chẳng thứ nào rối rắm phức tạp như Ô Thiên Cơ.
Biết Diệp Tu chuẩn bị nâng cấp Ô Thiên Cơ, phòng huấn luyện an tĩnh hơn cả lúc Ngụy Sâm nâng cấp Bàn Tay Tử Vong.
Tiêu Thời Khâm không thể chạy tới chỗ Diệp Tu xem, đành an vị trên sô pha, không thể nhìn thấy gì nhiều. Đường Nhu, Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm đều quay lưng về phía hắn, màn hình bị cơ thể họ che gần hết. Ngụy Sâm, Diệp Tu và Trần Quả phía đối diện thì bị máy tính che hoàn toàn, chẳng thấy được gì. Tiêu Thời Khâm chỉ có thể thấy vẻ mặt Tô Mộc Tranh đang đứng cạnh Diệp Tu.
Nhưng Tô Mộc Tranh? Cô ấy chăm chú nhìn màn hình của Diệp Tu, chẳng đọc được tin tức gì từ nét mặt đó.
Tiêu Thời Khâm thấy mình khổ quá.
Lên tiếng thì e làm phiền người ta sửa vũ khí bạc. Người ta cho hắn vào, không đuổi thẳng đi đã là chừa đường lui cho hắn, giờ mà cố tình quấy rối, chuyện đê tiện như thế Tiêu Thời Khâm không làm được.
Nhưng hắn cũng không thể nín nhịn vậy được, hắn không cùng phe với họ, không hiểu nổi người ta sốt ruột chờ đợi điều gì, lại phải cẩn thận giống người ta, thật chẳng dễ chịu chút nào.
Được cái Tiêu Thời Khâm là người hiền hậu, không thoải mái nhưng vẫn nín nhịn. Phòng huấn luyện Hưng Hân yên ắng hơn một tiếng mới thấy lông mày Tô Mộc Tranh giãn ra, dáng người thẳng lên, Tiêu Thời Khâm thầm đoán: Có lẽ được rồi…
Tiêu Thời Khâm độc thoại nội tâm, Trần Quả thì hỏi thẳng: “Được rồi?”
“Ừ…” Diệp Tu đáp lại. Được rồi, chỉ là lắp ghép xong xuôi mọi bộ phận thôi, nhưng thành công không? Diệp Tu tắt hệ thống chỉnh sửa trang bị, quay lại game.
Quân Mạc Tiếu, Ô Thiên Cơ lẳng lặng nằm trong khung vật phẩm.
Con chuột chậm rãi di lên, thuộc tính Ô Thiên Cơ màu bạc lập tức được phơi bày trước mắt mọi người.
Ô Thiên Cơ, cấp 55.
Tốc độ tấn công 5, khối lượng 2,3 kg, độ bền 23.
Công kích vật lí 592, công kích pháp thuật 592, thể lực +13, sức lực +13, trí lực +13, tinh thần +13.
Những thuộc tính này, Ngụy Sâm bên phải và Trần Quả bên trái đã nhú đầu sang nhìn. Nhìn một hồi, Trần Quả mới dè dặt hỏi: “Được rồi?”
Nếu nói tăng cấp, từ thuộc tính cơ bản như công kích vật lí hay công kích pháp thuật, tới bốn thuộc tính chính đều tăng rõ rệt. Nhưng Trần Quả biết lúc Ô Thiên Cơ tăng từ cấp 45 lên 50 đã nảy sinh biến hóa rõ rệt. Vốn chỉ là các số liệu thông thường ngang bằng vũ khí trắng, lên cấp 50 lại đột ngột nâng cao bốn thuộc tính chính, có phải cấp 55 cũng sẽ có gì mới không? Hay giữ nguyên hình dạng nhưng tăng thuộc tính cũng là thành công rồi?
“Hiện tại không tệ lắm.” Diệp Tu đáp.
Quá trình kiểm tra Ô Thiên Cơ vẫn chưa kết thúc.
Quân Mạc Tiếu rời đấu trường, tiến nhập trạng thái có thể hoạt động tự do, vũ khí Ô Thiên Cơ trên tay khẽ động, biến thành hình thái mâu.
Diệp Tu nhìn nhanh, Ô Thiên Cơ lại biến đổi, tiếp tục biến hóa.
Biến biến biến, đổi đổi đổi.
Hình thái vũ khí của sáu hệ nghề nghiệp đều được Ô Thiên Cơ bày ra, nét mặt căng thẳng của Diệp Tu rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Xong rồi.” Diệp Tu nói.
“Ngon!” Trần Quả đập mạnh lên bàn.
“Mới cấp 55 thôi, còn thấp.” Diệp Tu cười nói.
“Nhưng cậu bảo tới cấp 55, cậu không còn tư liệu để làm theo  nữa, phải tự thân tìm tòi, nguy hiểm rất cao. Giờ cậu chỉ cần một lần đã thành công, lẽ nào không tuyệt sao?” Trần Quả hỏi.
“Nếu tất cả giai đoạn tiếp theo đều tăng cấp thành công, lúc đó khen cũng chưa muộn.” Diệp Tu nói. Tăng lên được cấp 55 đương nhiên đáng mừng, nhưng Diệp Tu hiểu rõ, đây chỉ là một bước tiến nhỏ. Cực hạn trang bị là cấp 70, chưa đạt tới cực hạn 70 thì tất cả đều là số 0.
Bây giờ dù sao chỉ mới cấp 55 mà thôi.
Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm đã đạt tới cấp 65, so với những trang bị khác, cấp nhiêu đó đã đủ xài rồi. Dù gì, vũ khí bạc cấp 65 sánh ngang với vũ khí cam cấp 70. Trong Liên minh Vinh Quang hiện tại, nhiều chiến đội vẫn chưa nghiên cứu được những bộ phận thích hợp cho trang bị của vũ khí bạc, phải xài tạm vũ khí cam thích hợp trong game.
Nhưng đó là nói vũ khí bạc, chứ vũ khí nói chung thì vẫn có vài khác biệt. Vì điểm sát thương của vũ khí chiếm phần lớn thuộc tính công kích của nhân vật, góp phần nâng cao thực lực, nên vũ khí chắn chắn là thứ có  giá trị nhất trong tất cả trang bị, thậm chí còn cao đến không tưởng. Do đó giá cả của nó luôn cao nhất trong game, các chiến đội chuyên nghiệp cũng ưu tiên nghiên cứu vũ khí bạc hơn.
Dù trong giới chuyên nghiệp vẫn còn nhiều người dùng trang bị cam, nhưng nếu chỉ giới hạn ở vũ khí, thì người dùng vũ khí cam thật sự rất ít. Trừ một số trường hợp đặc biệt là vài vũ khí cam chưa nghiên cứu ra thuộc tính của vũ khí bạc, ví dụ như thanh Trảm Phong mà Trảm Lâu Lan đang dùng. Hiện tại, phần lớn vũ khí cam đã không còn chỗ đứng trong giới chuyên nghiệp nữa rồi.
Vũ khí bạc cấp 65 vượt trội hơn hẳn vũ khí cam, thích hợp với tuyển thủ và có nhiều thuộc tính hỗ trợ nhân vật hơn. Thế nhưng giới chuyên nghiệp gần như đều xài vũ khí bạc cấp 70, anh cầm vũ khí bạc cấp 65 tới, thuộc tính kèm theo có cao tới mấy thì vẫn thua người ta.
Còn những trang bị bạc chỉ cần chừng 65 là đủ xài, dù sao có không ít nhân vật đến nay vẫn dùng đồ cam, cam 70 cũng thua bạc 65 thôi. Riêng vũ khí bạc, cấp 65 mà vào giới chuyên nghiệp là thua đối phương cả cây số.
Ô Thiên Cơ tăng lên cấp 55 thành công, Diệp Tu mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ vui vì giai đoạn này đã tạo ra mẫu ổn định, không cần lãng phí thời gian thêm nữa. Nhưng về giá trị, vũ khí bạc 55 còn lâu mới đủ, cấp 60, 65, 70 vẫn đang chờ hắn kìa.
Diệp Tu từng nghĩ tới những cấp bậc này, nhưng giờ phương án chưa hoàn thiện, vật liệu gom chưa đủ, muốn nhanh cũng không nhanh được. Sau khi kiểm tra vũ khí thành công, Diệp Tu log out Quân Mạc Tiếu, dựa vào ghế nghỉ ngơi. Thao tác hệ thống chỉnh sửa trang bị tốn quá nhiều sức lực, còn mệt hơn việc chỉ huy bốn công hội đấu lại Trương Tân Kiệt. Nhưng biết làm sao được, việc này cực kì cực kì quan trọng.
Tiêu Thời Khâm ngồi trên sofa đã sớm nghe rõ bên kia thành công rồi. Nhìn Diệp Tu đang rất thả lỏng, hắn đứng dậy cười nói: “Thành công rồi à? Chúc mừng nha.”
“Cậu cũng nghe thấy rồi đó, mới cấp 55 thôi, không đáng chúc mừng.” Diệp Tu nói.
“Từng bước từng bước thôi, dục tốc bất đạt mà.” Tiêu Thời Khâm rất biết ăn nói.
“Có lí lắm.” Diệp Tu khen ngợi, rồi đứng dậy đi tới chỗ Tiêu Thời Khâm, lúc này hắn mới bắt đầu tiếp khách thật, mở miệng tỏ vẻ quan tâm, nhưng nghe nhảm tới không thể nhảm hơn: “Ở Gia Thế đã quen chưa?”
“Mới tới mà, đang thích ứng.” Tiêu Thời Khâm cười nói.
“Có gì cần anh hỗ trợ cứ nói.” Diệp Tu nói.
“Tiền bối khách khí quá, mọi thứ đều tốt.” Tiêu Thời Khâm đáp.
“Vòng khiêu chiến phải đối mặt với bọn anh đó, có lòng tin không?”
“…” Tiêu Thời Khâm câm nín. Đúng vậy, tuyển thủ thuộc hạng sao, đội trưởng của một đội được liệt vào hàng mạnh như Tiêu Thời Khâm lại bị Diệp Tu hỏi tới cạn lời luôn.
Bởi thật sự thì, “có lòng tin không” nghe kiểu nào cũng giống lời bề trên hỏi kẻ dưới ấy. Tuy bàn về thân phận, địa vị hay thành tựu trong Liên minh, Tiêu Thời Khâm nhận thua cũng không thành vấn đề. Nhưng giờ đang so sánh hai đội đó! Hưng Hân làm thế nào trên cơ Gia Thế được chứ?
Nhưng tên này lại xài giọng người trên cơ hỏi Tiêu Thời Khâm, khiến Tiêu Thời Khâm bất lực không biết nên trả lời thế nào.
“À… Cũng được…” Tiêu Thời Khâm bó chân đành phải trả lời như thế, bao nhiêu lúng túng thể hiện hết ra. “Cũng được” nghe chẳng khác gì “không tốt nhưng phải nói tốt”, hay mang nghĩa là “tốt lắm”, kiểu gì cũng đáp cho có lệ mà thôi.
“Lỡ thua bọn anh thì chết, tới lúc đó cậu tính thế nào? Cậu tới Gia Thế cũng có phải chỉ vì vòng khiêu chiến đâu nhỉ?” Diệp Tu hỏi.
Đòn tâm lí, đây là đòn tâm lí, nhất định đang muốn tạo áp lực tâm lý cho mình!
Tiêu Thời Khâm hiểu rất rõ, nhưng bị hỏi thẳng vẫn có chút bối rối. Bởi lúc hắn quyết định ký hợp đồng với Gia Thế thì họ đã bị loại, hai bên chỉ thống nhất ký hợp đồng một năm. Điều này không được công bố, đó cũng là cách đề phòng nếu Gia Thế hết đường quay lại giới chuyên nghiệp. Sao Tiêu Thời Khâm có thể nói toạc móng heo chứ, nói thế khác nào bảo mình không tin mình sẽ thắng. Thật khó xử quá đi mà.

Chương 739: Ra giúp cái.
Edit: Tùm | Beta: Mei
Tiêu Thời Khâm biết rất rõ chuyến đi này của mình có hơi bốc đồng. Muốn thám thính tình báo giữa các chiến đội có thế nào cũng hiếm khi xông thẳng vào phòng huấn luyện của người ta như vậy.
Không xông vào không phải vì không muốn, mà vì không thể được. Chứ nếu chui được vào phòng huấn luyện của người ta, quan sát nội dung huấn luyện, nhất là những bài huấn luyện đặc biệt trước mỗi buổi thi, đảm bảo thông tin thu được vô cùng đắt giá.
Tiếc là chả câu lạc bộ nào lại tùy tiện để thằng lạ hoắc lạ huơ ra vào phòng huấn luyện của mình cả, cách thăm dò tình báo này ngây thơ bỏ mịe. Thông thường, có thể đặt chân vào phòng huấn luyện thì chắc chắn đó là hoạt động giao lưu mà đôi bên tổ chức, không liên quan đến điều tra tình báo.
Với chiến đội Hưng Hân, Tiêu Thời Khâm đã sử dụng cách này rất thành công. Việc này ít nhiều cũng có phần nào khi dễ được chiến đội chíp hôi như Hưng Hân. Là chiến đội chíp hôi mà thôi, quy tắc còn chưa được thành lập, Tiêu Thời Khâm nghĩ mình tìm đến cũng không đến nỗi bị đuổi về. Kết quả đúng y như hắn đoán.
Nhưng đến chỉ thấy tất cả đều đang cắm đầu vào game, không thấy họ có hệ thống huấn luyện bài bản gì. Tiêu Thời Khâm biết giờ còn quá sớm để xem họ sẽ đối phó với Gia Thế thế nào, chủ yếu hắn muốn biết thực lực của Hưng Hân nhiều hơn, cả nhân vật lẫn con người.
Tình báo này kiểu này thì chờ người ta nói cho mình là điều không thể, chỉ có thể tự lần theo vài manh mối để suy đoán. Về việc này, Tiêu Thời Khâm cảm thấy mình làm được khá tốt, nhìn hành động của Bánh Bao, hắn cho rằng đối phương đã có thực lực nhất định với nghề lưu manh. Còn những cái khác đều có dấu hiệu cho thấy, đây tuyệt đối không phải một đội chơi game online bình thường.
Nhưng chỉ biết chiến đội Hưng Hân vượt tiêu chuẩn chơi game là chưa đủ. Tiêu Thời Khâm muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng hiện giờ hắn lại không có cách nào hay để tìm hiểu. Hay cũng vào game tiếp xúc thăm dò xem sao? Đừng thấy Tiêu Thời Khâm chỉ ngồi đần ra đó, thực chất trong đầu đang không ngừng cân nhắc xem nên làm gì. Ngay cả khi Diệp Tu tìm hắn nói chuyện, hắn cũng để ý xem có thể tìm ra được manh mối gì không, kết quả là giờ đang tự đấu tranh tâm lý…
Nhưng làm đội trưởng vương bài của chiến đội, nào có dễ dàng bối rối như vậy, Tiêu Thời Khâm nhanh chóng bình tĩnh lại, “Nói chung vẫn dốc toàn lực đối phó.”
“Ừm ừm, thái độ này không tệ.” Diệp Tu khen ngợi một người từng giữ vị trí đội trưởng bốn năm lại kiêm át chủ bài và tuyển thủ hạng sao không khác gì người mới khiến Tiêu Thời Khâm chỉ có thể gượng cười.
Đang chuẩn bị nói tiếp thì Trần Quả bỗng kêu lên, “Có biến.”
“Hả?”
“Lại có BOSS mới.” Trần Quả bảo.
“Nhanh thế cơ à.”
Diệp Tu vội vàng chạy qua, Quân Mạc Tiếu của hắn không treo acc, lần này người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ phát hiện BOSS mới xuất hiện, Trảm Lâu Lan không thấy Diệp Tu trong game bèn kêu gọi ở group chat, nhưng Diệp Tu không ngồi trước vi tính, Trảm Lâu Lan lại phải tìm Trục Yên Hà của Trần Quả, cuối cũng cũng gọi được Diệp Tu về.
“BOSS gì?” Diệp Tu hỏi.
“BOSS 70, Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall.” Trảm Lâu Lan vừa thấy đại thần gửi tin hỏi, tinh thần đã phấn chấn hẳn ra.
“Tập hợp tập hợp!” Diệp Tu kêu lên, có BOSS đương nhiên phải chén luôn và ngay. Đồng thời nghiêng đầu sang phía Ngụy Sâm, “Bên các ông nhận được tin chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Ngụy Sâm nghiêm túc nhìn Diệp Tu, “Phải cướp cho bằng được.”
Diệp Tu cũng nghiêm túc nhìn gã, “Tui thấy ông đang hưng phấn lắm kìa.”
“Bằng mọi giá.” Ngụy Sâm hăng hái đáp.
Đương nhiên, Diệp Tu biết vì sao Ngụy Sâm lại hăng hái đến thế. Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm được gã nghiên cứu rất kỹ phương án thiết kế đến cấp 70. Nên lúc chia nhau tài liệu cướp được từ BOSS, Diệp Tu cũng để ý đến nhu cầu của món vũ khí bạc này.
Để chế tác Bàn Tay Tử Vong cấp 70 cần 5 loại vật liệu rất hiếm cấp 70, ba trong số đó đã được Diệp Tu giành được trong tuần trước. Hai thứ còn lại đều rớt từ Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall. Mỗi lần BOSS rơi tài liệu đều không giống nhau, nếu cướp được Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall, sẽ có cơ hội lớn kiếm được vật liệu hiếm để nâng cấp Bàn Tay Tử Vong lên cấp 70.
Còn những cái khác thì giải quyết nhờ số vật liệu trị giá 2 triệu mua từ Luân Hồi. Lúc đó, họ đã có phương án chính xác cho Bàn Tay Tử Vong, nên vụ giao dịch vật liệu này sao có thể bỏ qua nhu cầu của Bàn Tay Tử Vong được.
Ngụy Sâm vất vả mấy năm liền mới tăng được Bàn Tay Tử Vong lên cấp 60, nay có cơ hội nâng đến cấp 70 cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện mấy năm qua, bảo sao không kích động cho được?
“Ông để ý tình hình bên đó, có thể phối hợp lúc cần.” Diệp Tu nói.
“Cần mày nhắc chắc.” Ngụy Sâm đáp. Đây chính là giá trị của đội trưởng nằm vùng, lúc điều khiển đoàn tinh anh số hai có thể ngấm ngầm thực hiện một số chiến thuật trợ giúp Diệp Tu cướp BOSS.
“Phía Trương Tân Kiệt, tao sẽ nghĩ cách kìm chân.” Ngụy Sâm chuẩn bị làm quả lớn vì Bàn Tay Tử Vong của mình, gã quá rõ kẻ cạnh tranh khiến họ đau đầu là ai. Hôm qua Ngụy Sâm cũng đã chỉ huy ngầm trợ giúp nhóm Diệp Tu, nhưng không quá thuận lợi khi đối mặt với Trương Tân Kiệt. Dù sao cũng có rất nhiều đoàn đội công hội tham gia cướp BOSS, luôn có sự ganh đua lẫn nhau, Ngụy Sâm không thể ra tay quá rõ ràng, từ từ và kiên trì mới là đạo lý đứng đắn. Nhưng nay, vì Bàn Tay Tử Vong, gã lờ mờ có ý định được ăn cả ngã về không.
“Đừng cuống.” Diệp Tu vừa login Ngộ Đạo Quân vừa nhắc gã, sau đó lại ngoái sang phía Tiêu Thời Khâm đang mải mê suy tính, “Tiểu Tiêu rảnh rang cũng qua giúp cái đi.”
Lời này tùy tiện quá nha, tự nhiên quá nha, làm người ta cũng ngại từ chối quá nha?
Nhưng vấn đề là Tiêu Thời Khâm đồng ý dễ dàng thế ư?
Đương nhiên hắn nghe ra được nhóm Diệp Tu đang định làm gì, họ muốn đi cướp BOSS. Cướp BOSS vì vật liệu, vật liệu để chế đồ bạc, đồ bạc để trang bị cho nhân vật nhà mình, sau đó xử lý Gia Thế trong vòng khiêu chiến?
Tiêu Thời Khâm giúp họ chẳng phải chính là chân ngoài dài hơn chân trong trong truyền thuyết còn gì?
Sự thật lù lù ra đó chả lẽ Diệp Tu lại không biết? Đương nhiên không phải, nhưng hắn nói như thể không biết quan hệ thiệt hơn giữa đôi bên, hồn nhiên cô tiên như kiểu có bạn đến chơi nhà mà tui đang dọn đồ, ông sang giúp cái đê.
Đề nghị này, khách đến nhà có mấy ai từ chối được?
Tiêu Thời Khâm lại xoắn quẩy.
Hắn đến nhà, người ta không để hắn đứng ngoài như kẻ địch, nãy còn thấy may mắn vì chuyện đó, giờ thì bắt đầu hối hận rồi, người ta muốn hắn giúp một tay đây mà. Đồng ý thì chân ngoài dài hơn chân trong, không đồng ý thì có hơi quá đáng, người ta đã không so đo thân phận nhạy cảm để mặc anh vào phòng huấn luyện rồi, thế mà anh cứ đắn đo thiệt và hại trong đó.
Túm cái quần là, Tiêu Thời Khâm vào được là nhờ người ta, giờ người ta muốn nhờ lại, cơ mà cái việc được nhờ này lại là việc rất không đứng đắn, là ai cũng khó quyết định thôi.
Gặp phải tình huống thế này, người từng trải qua đủ sóng gió cũng phải đứng đực ra, hắn nhìn xung quanh, mọi người đều đang chờ câu trả lời của hắn, thế rồi bỗng nảy ra một ý.
Trợ giúp tác chiến chính là cơ hội hiếm có để thăm dò thực lực của Hưng Hân, cho dù cuối cùng cướp được BOSS thật, nhưng một BOSS hoang dã thôi, quyết định được mấy phân chứ? Ngược lại, có khi hắn lại thu được nhiều thông tin thực lực thành viên Hưng Hân chứ chả đùa.
Nghĩ vậy, Tiêu Thời Khâm gật đầu. Còn vì thông tin hay vì kiếm cớ do không từ chối được, Tiêu Thời Khâm phải thừa nhận: cả hai. Đây là một mũi tên bắn hai con chim trong truyền thuyết đấy, chí ít cũng vừa thu thập được thông tin vừa cố ý gây chuyện quấy rối việc cạnh tranh BOSS của người ta, may là Tiêu Thời Khâm hoàn toàn không có suy nghĩ này. Hắn không phải người bỉ ổi như thế, không muốn hỗ trợ thì từ chối, nhưng nhất quyết không giả vờ đồng ý rồi cố tình phá rối.
“Chị chủ cho cậu ta mượn một acc kỹ sư máy móc.” Diệp Tu thấy hắn gật đầu thì lập tức bảo Trần Quả.
Trần Quả lấy một tấm thẻ trong đống thẻ cất trong ngăn kéo, vừa đưa cho Tiêu Thời Khâm vừa cảnh giác bảo: “Trong acc này có rất nhiều vật liệu, cậu sẽ không lấy chứ?
Tiêu Thời Khâm dở khóc dở cười, sự nghi ngờ này có hơi hạ thấp hắn, hắn là cấp bậc gì, cần phải trộm cắp sao. Nhưng người ta nghi ngờ hỏi thẳng, kể cũng thẳng thắn, Tiêu Thời Khâm đáp “Không”, Trần Quả mới đưa thẻ cho hắn.
“Dùng máy nào cũng được chứ?” Tiêu Thời Khâm hỏi.
“Ừ, dùng đi.”
Phòng huấn luyện của Hưng Hân có tổng cộng 12 máy, mỗi ba máy xếp thành một hàng, Ngụy Sâm, Diệp Tu, Trần Quả một bên, đối diện là Đường Nhu, Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm. Hai bên còn để trống gồm tổng cộng 6 máy, Tiêu Thời Khâm hỏi xong cũng chọn một máy giữa, bật lên.
Sau đó chợt nghe thấy Tô Mộc Tranh vui vẻ hỏi: “Thế em cũng chơi với?”
Tiêu Thời Khâm suýt thì rớt kính. Giờ có hắn tiên phong đứng ra giúp, Tô Mộc Tranh cũng công khai lên sàn đúng không?
Mới đầu Tiêu Thời Khâm không hề nghĩ đến điều này, tuy hiện giờ hắn có góp sức cũng chả phải vấn đề gì to tát, nhưng hắn vẫn liếc Tô Mộc Tranh một cái, ý bảo cô em cũng ranh ma lắm.
Tô Mộc Tranh đúng là nói cho hắn nghe, đương nhiên cũng nhìn hắn, chẳng qua hoàn toàn bơ đi cái lườm của Tiêu Thời Khâm, đắc ý ngồi xuống — vị trí mà Trần Quả nhường cho mình, bản thân cô đi lấy thẻ khác mở máy login.
Tiêu Thời Khâm vào game, vừa thấy trang bị của kỹ sư máy móc đã phải than, Thảm. Lại mở bảng công hội ra xem, vắng tanh. Người onl công hội không nhiều, tính cả kỹ sư máy móc của hắn ra thì chỉ vỏn vẹn 7 người online. Trong bảy người này không có Quân Mạc Tiếu, trên công hội chỉ có một người tên Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng gửi tin, “Đến thành Sorcer.”
Tiêu Thời Khâm đảo qua danh sách thành viên, nghề nghiệp của tay Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng này là pháp sư chiến đấu, có lẽ chính là Diệp Thu, đáp “Ờ” xong thì điều khiển kỹ sư máy móc te tua của mình chạy đến. Bao năm rồi hắn chưa động vào clone? Nhất thời, Tiêu Thời Khâm cũng bần thần.
Thành Sorcer, bốn công hội đã tập kết, bốn hội trưởng cũng đã có mặt. Kỹ sư máy móc của Tiêu Thời Khâm dịch chuyển đến thì thấy Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng, sau đó nghe thấy người ta gọi hắn qua.
“Cứ hai công hội đi với nhau, tui chỉ huy 2, cậu chỉ huy 2.” Diệp Tu nói với bốn hội trưởng.
Bốn công hội đều nhìn sang kỹ sư máy móc rách nát te tua, không phục lắm với sự bố trí của đại thần. Bốn người gần như đồng thanh hỏi, “Ai đây?”
“Tiêu Thời Khâm.” Diệp Tu đáp.
oOo
Chương 740: Đến trước giết trước.
Edit: Khỉ Kha | Beta: Na
Bốn hội trưởng kia không ở nhà thì cũng đang ở nơi làm việc. Mấy thứ như game gủng này rất ít khi được tổ chức ngoài trời. Thế mà bây giờ cả bốn người đều có cảm giác “gió to vãi, tao không nghe rõ”.
“Ai?” Cả bốn người không hẹn mà cùng hỏi lại.
“Tiêu Thời Khâm”. Diệp Tu nhấn mạnh một lần nữa.
Bốn người liền im phăng phắc.
“Chào mọi người…” Tiêu Thời Khâm đành lên tiếng chào hỏi. Bốn tên trước mặt còn đang đặt chức danh hội trưởng chình ình trên đầu, Tiêu Thời Khâm biết rõ những người này cũng được xem như lãnh đạo thật sự trong câu lạc bộ, đồng thời còn đóng vai trò chủ chốt trong đấy. Chuyện mình đích thân vào game giúp Diệp Thu đánh BOSS, để bốn người này biết chính là cho câu lạc bộ biết, cũng tương tự như cho chiến đội biết, chả khác mịa gì cho cả giới chuyên nghiệp biết luôn.
Tiêu Thời Khâm thầm lo lắng, nhưng hắn không thể không thừa nhận, công bố tên tuổi ra chính là cách nhanh nhất làm cho đối phương chấp nhận hắn chỉ huy. Trong đoàn đội, điều này cực kỳ quan trọng. Bằng không cho dù Diệp Thu có tâng bốc hắn cỡ nào, mấy tên kia cũng sẽ nghi ngờ, có khi còn khoanh tay đứng nhìn, hoặc thử hắn thế này thế nọ.
Thế nhưng chỉ cần ba chữ Tiêu Thời Khâm đập vào mặt, không ai nói được câu nào. Bởi vì cái tên này đã được kiểm định trăm phần trăm rồi. Chỉ có duy nhất một vấn đề cần thắc mắc, cũng chính là câu hỏi đến từ Bạch Khê Lưu Cảnh đang run giọng: “Phải Tiêu Thời Khâm đó không?”
“Đúng, chính là cậu ta.” Diệp Tu khẳng định chắc chắn.
“Ôi giời, chào ông bạn, sao ông lại đến đây vậy?” Bạch Khê Lưu Cảnh rụt rè chào, ba tên còn lại lo ngẩn ngơ mà phớt lờ đại thần, giờ mới hoàn hồn chen nhau thăm hỏi.
“Được rồi, đừng phí thời gian nữa, xuất phát nhanh lên, Chiêu Hoa với Hạ Vũ nghe Tiêu Thời Khâm chỉ huy nhá?”Diệp Tu chỉ đạo.
“Ok ok men, không vấn đề gì.” Bạch Khê Lưu Cảnh và Vũ Tận Tri vội vã đáp ứng. Mấy chiến đội vừa và nhỏ không lên được giời cũng chẳng xuống đến biển như họ, cảm giác tồn tại yếu ớt như không, chẳng lo sẽ kết thù với chiến đội nào. Không như đám người Bá Đồ, bọn họ sẽ không có phản ứng mãnh liệt gì khi nhắc đến Diệp Thu. Tuyển thủ chiến đội của họ mới là những thần tượng được yêu thích nhất. Với các đại thần tiếng tăm trong Liên minh, bọn họ yêu ai ghét ai đều theo sở thích cá nhân chứ không bị chiến đội dắt mũi.
Danh tiếng Tiêu Thời Khâm rất tốt. Bốn hội trưởng không ai có ác cảm với hắn, đều tỏ ra thân thiết hỏi han đủ thứ.
Trảm Lâu Lam tiếc rẻ thốt lên: “Không thể tin nổi Tiêu đại thần lại chuyển đội. Sớm biết thế này Nghĩa Trảm tui nhất định sẽ rước ông về, điều kiện gì cũng được hết.”
Trảm Lâu Lan không chỉ là hội trưởng, mà còn là đội trưởng của chiến đội, ông chủ của câu lạc bộ, so thân phận có khi còn cao hơn Diệp Tu với Tiêu Thời Khâm một bậc. Kẻ có đẳng cấp như gã nói ra câu này làm bọn Việt Tử Khuynh, Bạch Khê Lưu Cảnh và Vũ Tận Tri không biết đằng nào mà lần.
“Ha, chiến đội Nghĩa Trảm bọn ông cũng được lắm.” Tiêu Thời Khâm thản nhiên cười ha ha đáp lại.
Khi người của các công hội đã đến đông đủ, Diệp Tu dẫn 2 đội, Tiêu Thời Khâm dẫn 2 đội. Lần này Hưng Hân gồm những ai Tiêu Thời Khâm đã biết rõ. Chỉ tiếc là đám Hưng Hân không về đội hắn, khó tạo cơ hội cho hắn quan sát những người này ở khoảng cách gần.
Nhưng khi tất cả nhân vật đều tập trung rồi, Tiêu Thời Khâm vẫn không tìm thấy một người. Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi Diệp Tu : “Này, Ngụy Sâm tiền bối hình như chưa đến hả?”
“Ừ” Diệp Tu nói.
Ơ thế à… Tiêu Thời Khâm vò đầu bứt tóc. Tên này nói thêm câu nữa thì chết à? Ngụy Sâm xuất thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đến thời của Tiêu Thời Khâm thì gã cũng rút lui rồi. Tiêu Thời Khâm biết đến vị đội trưởng đầu tiên này trong lúc tìm hiểu chiến đội Lam Vũ, nhưng do không phải đối thủ, hắn cũng không bỏ nhiều tâm huyết nghiên cứu nhân vật đã giải nghệ. Giờ thì sau bao năm, tên này tự dưng lại quay về rồi?
Tiêu Thời Khâm bấm ngón tay tính toán, nếu quay lại sau sáu năm giải nghệ, vậy lúc trước gã giải nghệ để làm gì? Giờ tự dưng quay lại, liệu thực lực được đến đâu?
Chuyện Tiêu Thời Khâm quan tâm nhất bây giờ vẫn là thực lực của chiến đội Hưng Hân.
Sau khi rời khỏi thành Sorcer, từng đòan người nhanh chóng tập hợp xung quanh quán rượu Đêm Khuya.
Quán rượu có lớn mấy cũng không thể to bằng khu luyện cấp. Nó chỉ là một tòa nhà ở khu luyện cấp, mà hiện tại, BOSS Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall lại xuất hiện ở đây.
Quán Đêm Khuya vì có BOSS đến chơi mà dần trở nên đông đúc. Không gian không lớn, nhưng lại chứa đầy những nhân vật có tên hoặc không có tên công hội trên đầu.
Chuyện cướp BOSS vốn là công việc chính của các công hội câu lạc bộ, tuy nhiên, có nhiều người chơi thường vẫn ôm mộng tưởng với BOSS hoang dã. Trước đó, một đám người chơi cấp 70 còn định lập đội bon chen đánh BOSS, kết quả là toàn đội bị diệt, xác nằm la liệt trên đất. BOSS còn không thèm ngó ngàng đến chỗ mình vừa tàn sát, cứ như tất cả chỉ là một cú vẫy tay bâng quơ.
“Đậu, toàn làm bậy không hà!” Mặn Không Ngọt tức tối chửi thề. Gã là người chơi thuộc phân hội 4 của Bá Đồ, chẳng phải lính tinh anh hay nhân vật chủ chốt gì. Gã chỉ loanh quanh khu luyện cấp chơi bời lại vô tình đụng phải BOSS Millwall vừa xuất hiện.
Giết BOSS hoang dã là chuyện của đoàn đội tinh anh, nhưng cung cấp tin tình báo về BOSS lại là trách nhiệm của mỗi thành viên trong công hội. Mặn Không Ngọt  vội vàng báo cáo tình hình cho quản lý công hội, rất nhanh sau đó đã nhận được chỉ thị từ lãnh đạo cao nhất của Bá Đồ – Du Phong Điện: Tiếp tục theo dõi sít sao, có biến lập tức báo.
Mặn Không Ngọt kích động vê lù.
Cướp BOSS hoang dã chính là chiến trường cao nhất của công hội, thực lực của gã e chỉ là muỗi trong cái chiến trường ấy, nhưng nếu có thể góp chút sức bằng cách này, một fan trung thành với Bá Đồ như gã tất nhiên sẽ rất vui. Hơn nữa, người chơi cung cấp tình báo cho công hội sẽ nhận được phần thưởng cống hiến.
Mặn Không Ngọt  nghiêm túc chấp hành sứ mệnh của mình, cẩn thận lượn quanh, chỉ chú ý xem có ai xuất hiện trong khu vực này chứ không hề đụng tới BOSS. Ai ngờ gã nhìn thấy một đám người chơi ất ơ tự lập đội khiêu chiến BOSS, chẳng những chết hết cả đoàn, mà xém chút còn gây ảnh hưởng đến đám lính trinh sát bọn họ. Mặn Không Ngọt tận mắt chứng kiến cảnh Thuật Sĩ Áo Đỏ quất gọn một người chơi Yên Vũ Lâu chạy trốn chậm chỉ trong vòng một nốt nhạc.
“BOSS hoang dã đáng sợ thật đấy.” Mặn Không Ngọt thán phục. Thân là thành viên của một công hội lớn, nhưng gã lại chưa từng nhìn thấy thực lực của BOSS hoang dã bao giờ.
“Trong đoàn quân tạm bợ vừa chết chùm kia, một đứa thuộc Yên Vũ Lâu.” Mặn Không Ngọt vừa trầm trồ vừa thực hiện trọng trách của mình, cập nhật tin tình báo liên tục.
“Đoàn đội của công hội sẽ đến đó ngay.”
Tin tức vừa nhận làm Mặn Không Ngọt kích động, BOSS này Mưu Đồ Bá Đạo ẵm chắc rồi.
Không làm Mặn Không Ngọt thất vọng, đoàn đội của Mưu Đồ Bá Đạo quả nhiên xuất hiện rất nhanh. Gã nhìn thấy tổng hội trưởng Du Phong Điện – một đại nhân vật mà gã hiếm khi có cơ hội được gặp trong trường hợp bình thường. Hiện tại, gã còn được gọi qua trò chuyện mấy câu nữa. Nếu là bình thường, sự vinh hạnh đặc biệt này sẽ làm Mặn Không Ngọt kích động không thôi. Thế nhưng hôm nay, sự chú ý của gã lại dồn hết vào nhân vật mục sư đứng lẳng lặng bên cạnh hội trưởng Du Phong Điện: Vọng Sơn Vân Vụ.
Mưu Đồ Bá Đạo chưa bao giờ thiếu mục sư hay cao thủ mục sư, nhưng Mặn Không Ngọt lại biết người trước mặt này, đó không chỉ là mục sư đứng đầu Mưu Đồ Bá Đạo, đứng đầu Thần Chi Lĩnh Vực, mà là mục sư đứng đầu toàn Vinh Quang, đội phó của chiến đội Bá Đồ: Trương Tân Kiệt.
Trên đời không có chuyện gì có thể giữ kín, huống chi chuyện Trương Tân Kiệt tham gia cướp BOSS cũng không phải bí mật cần che giấu, các công hội khác đều biết cả rồi, nội bộ Mưu Đồ Bá Đạo làm sao không biết được? Nhìn vị mục sư thần thú nhất Vinh Quang này, Mặn Không Ngọt kích động đến mức chả nghe được Du Phong Điện nói gì. Gã thầm tiếc nuối đây chỉ là acc clone, nếu nhân vật này mà là Thạch Bất Chuyển của đội phó, chắc chắn trông sẽ ngầu hơn nhiều.
Cuối cùng, Mặn Không Ngọt dốc hết can đảm bắt chuyện với Vọng Sơn Vân Vụ của Trương Tân Kiệt: “Hế lô Trương đội.” Lúc chào hỏi, gã mập mờ nuốt luôn chữ “phó”, trực tiếp tăng chức, đây cũng là một chiêu thường gặp trong xã hội ngày nay. Có điều, Trương Tân Kiệt lại nghiêm túc trả lời: “Chào cậu, là đội phó mới đúng.”
“À…” Mặn Không Ngọt im luôn.
Chủ nhân của Du Phong Điện, hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo – Tưởng Du vừa tức vừa cười, mình ở đây blah blah nãy giờ, vậy mà người ta lại quay sang chào hỏi Trương Tân Kiệt. Tưởng Du tất nhiên cảm thấy rất mất mặt, nhưng người làm bẻ mặt gã lại là Trương Tân Kiệt, gã có thể nói gì chứ? Hơn nữa gã cũng hiểu cảm xúc của fan khi gặp idol lắm.
“E hèm… Có người của Lam Khê Các tới.” Tưởng Du nhận được tin tình báo từ người khác.
“Còn đám Diệp Thu?” Trương Tân Kiệt hỏi, rõ ràng người mà hắn cố kỵ chỉ có một mà thôi. Tuy trước đó họ có đụng độ một kẻ cực giỏi bên Lam Khê Các, thậm chí còn khiến Trương Tân Kiệt nghi ngờ đó chính là Hoàng Thiếu Thiên, nhưng sau đó gã biết mình đã lầm. Hoàng Thiếu Thiên sẽ không liều mạng đánh, cũng sẽ không im lặng đến vậy. Mặc dù Lư Hãn Văn cũng không im lặng lắm, chẳng qua so với Hoàng Thiếu Thiên, nói tên nhóc này im sẽ không ai có ý kiến.
Nhưng đó có là Hoàng Thiếu Thiên đi chăng nữa, Trương Tân Kiệt cũng không bận tâm về Lam Khê Các như Diệp Thu, Dụ Văn Châu đến cũng vậy thôi. Đây là đoàn đội hơn trăm người, quy mô lớn gấp mấy chục lần phần đấu đoàn đội được quy định trong giới chuyên nghiệp, vai trò của những đại thần thiên về chỉ huy chắc chắn sẽ hơn hẳn những sát thủ tiên phong kia.
“Chúng hành động rồi, đến đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Tưởng Du nói.
“Còn công hội nào?”
“Luân Hồi, Yên Vũ, Hô Khiếu.” Tưởng Du đang nắm trong tay những tình báo này.
“Được rồi, ra tay đi, chúng ta chiếm trước ưu thế.” Trương Tân Kiệt không chậm trễ nữa, trong cuộc cạnh tranh giữa hai chỉ huy cấp đại thần như hắn và Diệp Thu, ưu thế cần được tích lũy trên mọi mặt, ai đến sớm hơn cũng là một ưu thế. Trương Tân Kiệt không muốn bỏ qua cơ hội này, đi theo con đường “ra tay sau lại không chế được địch”.
Ưu thế cần được tích lũy, ra tay sớm một giây chính là chiếm được một giây. Người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo nhanh chóng vây quanh Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall.
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #reup