Chương 821-823

Chương 821: Đặc điểm địa hình
Edit: Kha | Beta: Na
“Chiến đội Vô Cực được quá chứ.” Sau khi vắt óc tìm cách gợi chuyện, Trần Dạ Huy giả vờ thốt lên.
“Đúng, hay lắm.” Đào Hiên liên tục gật đầu. Trên thực tế, từ khi bị loại khỏi Liên minh Chuyên nghiệp, chiến đội Vô Cực đã trải qua nhiều lần thay đổi thành viên, trình độ sao có thể được một gã khổng lồ như Gia Thế chú ý? Nhưng bây giờ có còn hơn không, chiến đội Vô Cực đang giải quyết khó khăn giúp họ, cả bọn vừa thấy Vô Cực ngăn được Hưng Hân liền tấm tắc khen hay.
“Aish…Tiếc quá…” Trần Dạ Huy theo dõi đến khúc quan trọng, chợt thở dài tiếc nuối.
Hắn cứ gây chú ý liên tục, cuối cùng Đào Hiên không thể cho hắn ăn bơ nữa. Bản thân gã gọi Trần Dạ Huy đến cũng không phải kiếm bạn coi trận đấu  chung.
“Gần đây Diệp Thu ăn nên làm ra ở Thần Chi Lĩnh Vực lắm nhỉ?” Đào Hiên nhìn trận đấu một hồi mới bâng quơ hỏi. Có điều càng tỏ ra bâng quơ, càng thể hiện gã quan tâm đến nó. Bởi người gã nhắc chính là Diệp Thu, chứ không phải cả chiến đội Hưng Hân. Sự uy hiếp của Hưng Hân đối với gã chỉ có mình Diệp Thu, người xứng làm nỗi uy hiếp của gã, cũng chỉ duy độc Diệp Thu mà thôi. Diệp Thu ở đấy đã đại biểu cho tất cả rồi.
“A… Nói sao đây ta?” Trần Dạ Huy thoáng đắn đo rồi mở miệng, “Nếu chỉ mỗi sức Diệp Thu thì khủng quá rồi. Nhưng ổng lại gom thêm bốn công hội, tính cả ổng là năm nhà cạnh tranh cùng những người khác. Chiến lợi phẩm kiếm được sẽ chia đều cho mọi người, thành quả có lẽ cũng kha khá.”
“Có lẽ cũng kha khá là sao hả?” Đào Hiên không hài lòng với câu nói mơ hồ này, nhưng trận đấu đang diễn ra theo chiều hướng tốt, gã cũng không làm lớn chuyện, chỉ liếc nhìn Trần Dạ Huy thúc gã mau nói rõ.
“Thời gian bọn chúng tham gia cạnh tranh không hề dài, bên trong còn có mấy bận lên voi xuống chó, thế nên chúng ta không thể ước lượng chính xác được. Nếu chỉ xét cái lợi trước mắt, cả năm nhà chia nhau cũng kiếm được thành quả tương đương những công hội đứng đầu. Tuy nhiên, còn chưa biết phi vụ của chúng sẽ duy trì được đến đâu.” Trần Dạ Huy vội vàng trả lời.
“Thế thu hoạch gần đây của chúng ta thì sao?” Đào Hiên chợt hỏi.
Trần Dạ Huy sợ nhất hỏi câu này. Thu hoạch gần đây của Gia Vương Triều quả thật thảm chưa từng thấy. Nếu họ chỉ là một công hội vừa và nhỏ thì không sao, đằng này họ đã từng là một công hội huy hoàng, trụ cột đủ vững dù bị loại một năm. Thêm nữa, một công hội có thể mời được vị tuyển thủ hạng sao như Tiêu Thời Khâm thì sẽ càng không bị ảnh hưởng gì mới phải. Thế nhưng lúc này đây, công hội Gia Vương Triều lại gặp nhiều trắc trở trên con đường cướp BOSS. May mà kẻ gặp hạn không chỉ có mình họ. Trần Dạ Huy lại nhanh chóng bổ sung những tuyển thủ từng thó chân vào việc cướp BOSS trong kỳ nghỉ hè này, còn thêm việc Diệp Thu không ngừng hoạt động nữa…
Đào Hiên nghe xong, im lặng không nói gì. Gã bất chợt nhớ tới Liên minh thưở ban đầu. Lúc đó làm gì có kỳ nghỉ hè, Liên minh cũng không gồm 20 đội ngũ như hiện tại. Mùa giải ngắn ngủi, ngày nghỉ lại nhiều. Nhưng chỉ cần ngày nghỉ vừa đến, gần như tất cả tuyển thủ đều tự động vào game, hăng hái giúp chiến đội giành vật liệu và trang bị. Liên minh của những ngày ấy, trang bị bạc chưa chiếm đa số, đồ cam mới là mặt hàng cao cấp nhất mà mọi người sử dụng.
Gia Thế có thể giữ vững vương triều ba năm quán quân liên tiếp của mình, cũng là nhờ tranh thủ thời điểm này ra sức tích lũy, gầy dựng nền móng kiên cố. Mà nay, người đội trưởng hết lòng tận tụy vì Gia Thế ngày đó lại trở thành nỗi phiền não của Đào Hiên.
Nghĩ vậy, Đào Hiên lại cảm thấy rối ren. Gã không còn nghe rõ Trần Dạ Huy nói gì nữa. Thôi Lập lại như phối hợp với Trần Dạ Huy đẩy tài liệu tới. Đào Hiên cầm lấy, hời hợt lướt sơ qua, rồi nhanh chóng bảo: “Cứ xem trận đấu trước đã, anh nghĩ trận này cậu ta không qua cửa dễ dàng đâu.”
Là cậu ta, mà không phải bọn họ. Cả chiến đội Hưng Hân, Đào Hiên chỉ chú ý duy nhất một người.
“Chiến đội Vô Cực rất thành thạo bản đồ này.” Thôi Lập cũng thuận miệng nhận xét, “Lợi dụng cờ bay che dấu hành tung nhân vật, tuy mỗi người một nơi, nhưng lại có sự gắn kết cùng nhau. Những kỹ năng diện rộng bao phủ khắp nơi hình thành vòng vây.”
“Nếu Vô Cực dám chơi liều hơn, thật ra có thể đẩy nhân vật dự bị thứ sáu lên thế chỗ cho mục sư, góp phần nâng cao sức tấn công. Thành viên Hưng Hân còn đang bị mất tập trung vì đặc điểm bản đồ cơ mà.” Trần Dạ Huy góp miệng.
“Có lẽ chúng đang định làm vậy.” Thôi Lập quan sát trận đấu, có góc nhìn bao quát toàn cảnh, họ có thể nhìn thấy mục sư của chiến đội Vô Cực đang tiến về khu cứu viện dưới sự yểm trợ của những lá cờ. Hệt như những gì Trần Dạ Huy nói, rõ ràng trong trường hợp chiếm ưu thế này, Vô Cực lựa chọn bỏ qua việc trợ máu, tăng khả năng tấn công, dồn hết sức gây đả kích cho đối thủ.
Năm tay công kích am hiểu những kỹ năng diện rộng, hỏa lực bao phủ bản đồ của chiến đội Vô Cực thoáng chốc đạt đến cực hạn. Chiêu chiêu rải đều thỉnh thoảng quét ngang những lá cờ, kích động hiệu ứng của khu vực cờ đang ghim. Hố lửa hố nước trên bản đồ ngày càng nhiều. Những khu vực bị bại lộ cũng không xuất hiện cờ chắn mới, trái lại thuận lợi cho việc nhìn đường hơn.
Chiến đội Hưng Hân khó khăn chống chọi hoàn cảnh này, giữa các nhân vật gần như không còn phối hợp gì, mạnh ai nấy trốn bằng khả năng của mình. Thỉnh thoảng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu còn kiêm thêm nghề trị liệu, quay sang hồi máu cho đồng đội. Chẳng qua trình độ hồi máu của tán nhân còn kém xa nghề trị liệu, quả thực không đáng cho tán nhân hao mana
“Mục sư này kém quá.” Trần Dạ Huy kết luận, nhìn Diệp Thu cố gắng chống đỡ vì đồng đội đang chật vật, gã thầm cảm thấy vui sướng.
“Diệp Thu hồi máu ở đâu, nó liền hồi ở đấy. Có thế mà không tính ra được, vậy còn cần nó làm gì?”
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, Đào Hiên và Thôi Lập chợt biến sắc.
Diệp Thu hồi máu ở đâu, nó liền hồi ở đấy.
Đứa hồi máu có ngu tới đâu cũng không cần ai tự tay chỉ dẫn. Mời một kẻ như vậy trở thành một thành viên quan trọng trong chiến đội, trừ khi Diệp Thu bị chập mạch.
Thế nên chỉ có một khả năng, Diệp Thu cố tình an bài đối phương trị liệu theo ý mình.
Quả thật trình độ của tên mục sư này không cao, nhưng cũng không dở quá sức tưởng tượng như vậy. Diệp Thu làm thế, có lẽ đây là cách giúp đoàn đội của họ chống đỡ được lâu nhất?
Nghĩ như vậy, ba người không kiềm lòng được bắt đầu chú ý cách hồi máu của Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Từ cách di chuyển hay mục tiêu trị liệu đều bắt chước Quân Mạc Tiếu, nhưng kỹ năng bấm ra sau cùng, Quân Mạc Tiếu không thể nào làm mẫu được. Có lẽ Diệp Thu sẽ nhắc nhở, chỉ là trên kênh chỉ huy đoàn đội lại rất sạch sẽ, không hề có tin nhắn nào từ Quân Mạc Tiếu.
Tất nhiên có thể nhắc miệng tận nơi rồi…
Ba người bất giác nghĩ giống nhau. Trận đấu online không người giám sát, mọi người ngồi cùng một nơi, chuyện hô hào nhắc nhở nhau như đang quây quần chơi game cũng không phải chuyện bất khả thi.
Cả bọn chợt nghĩ đến khả năng vô căn cứ này cũng là vì cách trị liệu của mục sư nọ không hề kém tẹo nào. Cách lựa kỹ năng và thời cơ phóng chiêu đều đạt đến mức cao nhất. Đổi hao tổn thành hiệu quả trị liệu sít sao, không thừa không thiếu.
Mục sư này rất giỏi tính toán, hoặc là… người nọ phán đoán rất cặn kẽ.
Ba kẻ giỏi quan sát đứng đầu câu lạc bộ đều cảm thấy như thế.
Tuy làm vậy có thể kéo dài trận đấu, nhưng mục đích là gì? Chỉ để kéo dài hơi tàn thôi ư?
Không ai trong cả ba sẽ nghĩ thế, bởi mặt trận bên kia còn có người nọ.
Những tên tép riu khác có thể không quen bản đồ này, nhưng người nọ thì làm sao có thể? Dù cho bản đồ trong Vinh Quang rất nhiều, tuyển thủ nhiều kinh nghiệm đến mấy cũng không thể thân kinh bất chiến tất cả bản đồ được. Thế nhưng, không phải bản đồ nào cũng có đặc điểm độc đáo. Nhiều đặc điểm đan xen trên bản đồ, điều chỉnh một chút sẽ tạo nên vô số bản đồ. Thứ những tuyển thủ lão làng quen thuộc không phải từng tấm bản đồ, mà là từng thiết lập, đặc điểm của từng loại địa hình. Họ sẽ không cảm thấy bỡ ngỡ khi gặp phải một bản đồ có đặc điểm và môi trường lạ lẫm chưa từng chơi qua. Họ luôn có thể nhanh chóng hiểu được điều kiện của bản đồ, tìm được thứ có thể lợi dụng hoặc cách để thoát khỏi khốn cảnh.
Còn Suối Nước Nóng Phủ Cờ của hiện tại, Diệp Thu đã tìm được biện pháp giải quyết chưa?
Đào Hiên, Thôi Lập và Trần Dạ Huy cũng không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra, nhưng trong suy nghĩ tận sâu đáy lòng, họ lại cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra. Người nọ sẽ để trận đấu này thua thảm thế ư?
Cho dù có chết, người ta cũng sẽ hù chết đối thủ trước khi nhắm mắt!
Đùng!
Hiểu Thương của Ngũ Thần thả một quả Phi Đạn xuống, đám khói hình nấm bốc lên, nổ tung hai khu đất. Đất bùn sụp xuống, một khu nhanh chóng bị nguồn suối phun ra nhấn chìm, một khu khác lại nhanh chóng bị cuốn vào biển lửa, biến thành dung nham.
Thế công của chiến đội Vô Cực lại quét ngang hai khu vực ghim cờ. Đây cũng không phải chuyện bất ngờ với họ.
Nhưng khi Ngũ Thần vội vàng thực hiện bước tiếp, hắn nhìn lướt qua rồi bất chợt giật mình.
Trên mặt đất lõm chõm đã phủ đầy vùng nước và hố lửa. Địa hình này có lẽ sẽ quanh co hơn vùng đất bằng trước đó, thế nhưng, vì sao hắn lại cảm thấy bản đồ này trở nên trống trải hơn?
Ngũ Thần quả là một tuyển thủ chuyên nghiệp đích thực, với ba năm trong nghề, kinh nghiệm đối chiến cấp cao của hắn hơn hẳn Hà An.
oOo
Chương 822: Cần trợ giúp
Edit: Dưa | Beta: Kha
Trên bản đồ trái một nguồn nước nóng, phải một cái hố lửa, tất cả đều lộ ra xấu xí. Địa hình hiện ra trần trụi như vậy không ảnh hưởng gì đối với chiến đội Vô Cực, bọn họ vốn nắm rõ vị trí và phạm vi của những cạm bẫy được ghim dưới những lá cờ, nhưng đối với chiến đội Hưng Hân mà nói, điều này quả thực đã giúp họ rất nhiều. Họ không cần phải tốn nhiều suy nghĩ khi nhìn thấy mấy lá cờ, mấy cái hố rõ ràng như vậy chỉ cần tránh là xong.
Ảnh hưởng của địa hình không hoàn toàn vô hiệu, nhưng tuyển thủ cũng không cần hao tổn tinh thần quá mức ở phương diện này.
Ngũ Thần có kinh nghiệm chuyên nghiệp rất rõ sự khác biệt đấy, vì vậy trong nháy mắt đã hiểu rõ ý đồ của đối phương. Tình hình hiện giờ, chiến đội Hưng Hân bị vây đánh, nhưng thực ra bọn họ đang chuyển bị động thành chủ động, vừa vất vả chống đỡ, vừa tranh thủ thay đổi cả hoàn cảnh. Toàn bộ bản đồ đều bị xới tung, không còn giữ đặc điểm của Suối Nước Nóng Phủ Cờ nữa.
“Mọi người cẩn thận!” Ngũ Thần vội vàng truyền tin trong kênh trò chuyện.
Đối thủ không nhìn được kênh chiến đội của mình, nhưng người xem thì có thể. Tin nhắn vừa hiện lên, nhiều khán giả liền ngơ ngác. Chiến đội Vô Cực đang chiếm ưu thế rất lớn, thậm chí còn đổi công kích thay thế trị liệu, sức tấn công mạnh mẽ không gì cản nổi, vậy mà ngay lúc này lại cẩn thận cái gì?
Đừng nói khán giả, ngay cả tuyển thủ Vô Cực nhìn thấy câu nói bất thình lình của Ngũ Thần cũng chưa kịp hiểu.
“Gì cơ?”
Tuyển thủ nhà mình còn không hiểu nổi, để khán giả biết thì rất mất mặt. Nhưng đang chiến đấu ai lại để ý được nhiều, phải nhanh chóng hiểu rõ ý của Ngũ Thần mới là lẽ thường.
“Bản đồ không giống lúc trước nữa.” Ngũ Thần nói.
Khán giả còn chưa hiểu lắm, nhưng chiến đội Vô Cực dù không có kinh nghiệm của dân chuyên thì vẫn có trình độ, vừa nghe Ngũ Thần nhắc nhở, họ liền chú ý và nhanh chóng phát hiện vấn đề.
Trong số khán giả, đám người Gia Thế như Đào Hiên, Thôi Lập, Trần Dạ Huy nghe thế cũng lập tức nhận ra. Bọn họ vốn cảm thấy Diệp Thu không thể dễ dàng chịu thua như vậy, giờ mới thấy tên này quả nhiên có âm mưu, hoàn toàn không ngoài dự liệu của họ. Nhưng cái “không ngoài dự liệu” này chả làm cho người ta vui vẻ tẹo nào, mà còn khiến họ buồn phiền không thôi.
“Chú ý giữ vững khoảng cách, ai gần khu viện trợ nhất? Đổi trị liệu tiến vào.” Ngũ Thần quyết đoán ra chỉ thị tiếp theo.
“Gần nhất…là tôi…” Hà An buồn bực trả lời.
“Là anh thì cũng đi.” Ngũ Thần không do dự hạ lệnh. Cảm giác nguy cơ trong lòng hắn ngày càng tăng cao, giờ không phải lúc so xem ông có phải đứa chủ chốt trong trận hay không, phải nhanh chóng đổi mục sư về mới là quan trọng nhất.
Hà An đương nhiên cũng biết điều quan trọng này, gã cũng không phải một người vì danh lợi riêng mà bất chấp đội ngũ. Nên dù bực, gã vẫn vội vàng chạy đến khu viện trợ.
Một lá cờ phất ngang màn hình, một bóng người chợt xuất hiện đằng trước Anh Đi Rồi. Hà An nhìn thấy Bánh Bao Xâm Lấn, chiến đội Hưng Hân từng bỏ lỡ một điểm duy nhất cũng chính là vì thằng nhóc này, một tên mù đường khó hiểu.
“Cút!”
Hà An đang buồn bực vì bị đổi ra ngoài, thấy Bánh Bao Xâm Lấn cản đường liền bổ luôn một chiêu Động Kiếm Phá Đất.
Trong tất cả loại sóng kiếm lan tỏa, chiêu Động Kiếm Phá Đất ra chiêu nhanh nhất. Đường kiếm quét qua, đất đá bay loạn, hất thẳng về phía Bánh Bao Xâm Lấn.
Chỉ có điều khoảng cách giữa hai bên quá xa, cự ly của Động Kiếm Phá Đất có đủ cũng khó lòng trúng đối thủ, quả là xem thường người khác quá rồi.
Bánh Bao Xâm Lấn bước sang bên cạnh là né được ngay, sau lại ngứa tay ném một nắm cát.
Hà An thoáng chuyển góc nhìn, quyết ăn trọn nắm cát. Kỹ năng này ngoài hiệu quả gây mù thì tổn thương không hề đáng kể.
Đầu xoay đi dính cát, đầu xoay về… ăn gạch.
Hà An chóng cmn mặt.
Tên Bánh Bao Xâm Lấn này thế mà lại giấu viên gạch đằng sau nắm cát, gã không hề phát hiện chút nào. Hà An thầm may mắn, may mà mình chuyển góc nhìn về nhanh, nếu chậm hơn chút thì viên gạch sẽ nện vào sau gáy, chứ không phải đập vào mặt. Theo quy định của kĩ năng, nếu trúng công kích từ sau lưng sẽ bị 100%.
Nhưng một giây sau, Hà An phát hiện mình mừng hụt.
Bởi vì Anh Đi Rồi cũng bị choáng.
Bị gạch trúng vào đầu sẽ có 50% tỉ lệ bị choáng, giờ dính chưởng rồi, có trúng ở đâu cũng không quan trọng nữa.
Bánh Bao Xâm Lấn thừa cơ nhào tới trước mặt, Hà An nhìn chăm chú vào đồng hồ cát đang đếm ngược hiệu quả gây choáng, ngón tay sốt ruột cào phím và chuột.
Được rồi!
Hiệu quả bình thường của Ném Gạch thông thường là ba giây, nhưng thuộc tính tinh thần của nhân vật lại có mối liên hệ chặt chẽ với trạng thái debuff. Điểm tinh thần của ma kiếm sĩ thường tăng 3,5, cao hơn lưu manh 2,5, cộng thêm sự khác biệt về trang bị, dẫn đến điểm tinh thần chênh lệch cũng cao hơn một bậc. Hiệu quả gây choáng từ Ném Gạch của Bánh Bao đối với Anh Đi Rồi còn chưa đến hai giây.
Bánh Bao Xâm Lấn vừa xông tới trước mặt Anh Đi Rồi, hiệu quả gây choáng vừa hết. Anh Đi Rồi vung kiếm chém ra một chiêu Liệt Ba Trảm.
“Chú tưởng chú có thể khiến anh chóng mặt ba giây hả?” Gã nắm bắt thời cơ ra chiêu Liệt Ba Trảm khá hoàn mỹ, Bánh Bao không kịp né tránh, loại kĩ năng bắt lấy này không thể chống đỡ bằng công kích được, lập tức trúng chiêu, Hà An cũng đắc ý giễu cợt một câu.
“Thế mấy giây thì được?” Bánh Bao Xâm Lấn trả lời.
Hà An hơi giật mình.
Cần lời giải thích!
Mình đang mỉa mai nó cơ mà! Chẳng lẽ nó tưởng mình đang tán phét với nó sao?
Bánh Bao hỏi xong, Hà An không thể tiếp lời. Nói không nên lời đành phải thể hiện bằng hành động. Liệt Ba Trảm kết thúc, Bánh Bao Xâm Lấn rơi xuống, Anh Đi Rồi đã chém tới một chiêu Sóng Kiếm Lửa. Ngọn lửa lập tức bao trùm cả người Bánh Bao Xâm Lấn, hơn nữa Sóng Kiếm Lửa còn gây tác động rất mạnh, hiệu quả đánh lui cực kỳ rõ rệt.
Hà An chưa quên mục đích của mình là phải nhanh chóng chạy tới khu viện trợ thế chỗ cho mục sư.
“Hay lắm, ông giỏi đó.” Bánh Bao Xâm Lấn bị Sóng Kiếm Lửa cuốn bay tự nhiên lại khen ngợi Hà An. Nhưng lời khen tặng này nghe sao mà ngứa tai đến thế, cứ như mang hàm ý giễu cợt người khác ấy.
Có điều Hà An vẫn biết việc nào quan trọng, không để ý tới, Anh Đi Rồi gấp gáp phóng về phía trước. Vừa đi vài bước đã thấy Bánh Bao Xâm Lấn hét lớn trong kênh trò chuyện: “Xem gạch!”
Hà An vội vàng điều khiển Anh Đi Rồi lăn người, lại thấy Bánh Bao Xâm Lấn cười to trong kênh trò chuyện: “Há há, bị lừa rồi nhé.”
Hà An bốc hỏa! Không nhịn được nữa, gã bèn quay người bổ chiêu Sóng Kiếm Băng Sương xuống, nào ngờ vừa quay lại đã thấy một cánh tay vươn đến phía trước, thoáng cái đã nắm được cổ họng của Anh Đi Rồi, Sóng Kiếm Băng Sương vì thế cũng bị cắt đứt.
Tới nhanh thế á?
Hà An giật mình. Gã vẫn cho rằng Bánh Bao hẳn phải cách gã một khoảng, nào ngờ đối phương đã vọt thẳng đến phía sau gã. Lưu manh cũng không có kỹ năng nào gia tăng tốc độ di chuyển tức thời, gã nghĩ mãi, vấn đề chỉ có thể nằm ở chiêu Sóng Kiếm Lửa trước đó.
Bánh Bao Xâm Lấn cũng không hoàn toàn trúng chiêu Sóng Kiếm Lửa như Hà An đã tưởng, cậu ta đã tránh được Sóng Kiếm Lửa ngay lúc Liệt Ba Trảm kết thúc, chỉ một cú xoay người cũng có thể chống lại hiệu quả kĩ năng.
Hà An quá sơ suất, xét cho cùng, gã không quá coi trọng Bánh Bao Xâm Lấn, trong lòng gã, một tên thua trận vì không tìm thấy đường chẳng khác gì một thằng ngu cả. Nhưng bây giờ, gã lại như con chíp hôi bị thằng ngu này nắm gọn trong tay.
Khóa Yết Hầu là một kĩ năng cắt ngang, nhưng vì thuộc tính tinh thần, Bánh Bao Xâm Lấn không thể khống chế Anh Đi Rồi trong thời gian quá dài. Có điều cứ dùng liên tiếp một đấu pháp, Hà An cuối cùng cũng hiểu âm mưu của đối phương, đối thủ đang ngăn cản bọn họ đổi mục sư về trận.
E rằng Bánh Bao Xâm Lấn không phải kẻ duy nhất được cử đến cầm chân, có lẽ viện binh của đối phương cũng sắp tới trợ giúp rồi.
“Anh bị bao vây rồi, thay người đổi mục sư đi!” Hà An vội vàng hô to trong kênh trò chuyện. Tuy nhiên, lúc truyền tin gã lại có chút mừng thầm. Gã vốn không vui vẻ gì khi bị thay thế, mà giờ lại có một lý do vô cùng hợp lý để gã ở lại. Còn việc đối phương sẽ cản trở thế nào, gã cũng không quá lo lắng, cứ thu hút sự chú ý của Hưng Hân để giúp đồng bọn đổi mục sư về thôi mà!
“Qua giúp đi!” Ai ngờ Ngũ Thần lại đưa ra mệnh lệnh như vậy.
“Giúp gì nữa! Anh giữ chân bọn chúng, mấy đứa mau đi đổi mục sư vào!” Hà An hô to.
“Anh không giữ nổi.”
Hà An lập tức nổi giận, Ngũ Thần trả lời chắc chắn như thế chẳng nể mặt gã tẹo nào. Không giữ nổi? Ý là trình độ của mình không đủ chứ gì?
Khóa Yết Hầu không thể phong tỏa công kích của mục tiêu, bị Bánh Bao Xâm Lấn khóa cổ, Hà An vẫn thao tác Anh Đi Rồi mài không ít máu của Bánh Bao Xâm Lấn. Lúc kỹ năng sắp chấm dứt, gã đang tính ra đòn phủ đầu để Ngũ Thần nhìn rõ mình sẽ khống chế đối thủ như thế nào, thì đột nhiên hàng loạt kỹ năng chợt bay đến phía sau, thừa lúc hiệu quả Khóa Yếu Hầu vẫn còn mà cho Anh Đi Rồi một trận no đòn. Bánh Bao Xâm Lấn cũng chọn chuẩn thời cơ ra tay, Anh Đi Rồi bị đánh bay, lộn hai vòng trên mặt đất cũng không hóa giải được. Trong lúc lộn vòng, đối phương vẫn không hề ngừng tay. Hà An hoảng hồn nhìn thanh máu của Anh Đi Rồi trượt thẳng xuống, lăn xong mới ngước mắt nhìn lên.
Móa, đếu nổi thiệt! Chiến đội Hưng Hân “quan tâm” gã quá mức, cả năm nhân vật đều chạy tới đánh giáp lá cà mình gã. Năm đánh một không chột cũng què, gã tạch chỉ là chuyện chớp mắt mà thôi. Dù bên mình có đổi được mục sư vào thì đội ngũ cũng kém hơn một người, cực kì bất lợi. Giữ chân mà thế này thì trả giá quá lớn.
“Cứu!” Hà An không chút chần chừ, kêu cứu ngay và luôn.
Chương 823: Chiến thuật viện trợ.
Edit: Kha | Beta: Na
Tuyển thủ trong cuộc khó lòng mà biết được tình hình cả trận. Nhiều tình huống phải dựa vào kinh nghiệm và phản xạ của mình để dự đoán.
Ngũ Thần thuộc trường hợp này. sau khi phát hiện chiến đội Hưng Hân lèo lái trận đấu theo chiều hướng ngoài tầm kiểm soát của mình, hắn nghĩ đến việc mau chóng đổi mục sư về, không thể giữ nguyên thế được.
Không có mục sư chính là sơ hở lớn nhất của chiến đội Vô Cực hiện giờ. Chuyện này chính họ còn biết, Hưng Hân làm sao lại không biết? Đối phương dư sức phát hiện họ gồm những nghề gì từ những đợt tấn công vừa nãy, có lẽ chuyện đổi mục sư cũng nằm trong dự đoán của chúng. Chúng bèn lợi dụng cơ hội này để ra tay.
Do đó, ngay khi Ngũ Thần bảo Hà An đổi mục sư về, Hiểu Thương của hắn cũng nhanh chóng tiến về phía Anh Đi Rồi của Hà An.
Sau khi Hà An báo mình gặp phải địch, Ngũ Thần càng xác định suy đoán của mình, bèn quyết định kêu gọi viện trợ sang đấy. Bởi theo kết luận của hắn, đối phương nắm được đằng chuôi ắt ra quân không ít, một mình Hà An chắn chắc đỡ không nổi, thêm cả hắn chưa chắc giúp được gì. Vì vậy hắn vội tập hợp tất cả lại, hòng đánh lui đối thủ đổi mục sư trở về.
Kế hoạch của Ngũ Thần khá chu toàn. Nhưng khi nhìn thấy Hà An chủ động kêu cứu, hắn bất chợt nhận ra vấn đề dường như nghiêm trọng hơn mình nghĩ.
Hắn rất am hiểu con người Hà An. Hà An luôn cho rằng mình có tài nhưng không gặp thời, lòng tự tin khá cao. Sau khi được Vô Cực phát hiện, chứng thực tài năng của gã, sự tự mãn ấy càng trở nên bành trướng. Với tính cách của mình, trừ khi bó tay hoàn toàn, gã sẽ không dễ dàng kêu cứu như thế.
“Mấy người?” Ngũ Thần vội vàng hỏi.
“5”
Hà An chỉ kịp gõ số, ngay cả dấu chấm câu cũng chả buồn quan tâm.
Ngũ Thần nhận được tin mà giật mình. Không ngờ đối phương lại dắt hết cả bầy sang, chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng.
Vả lại bọn họ luôn vây công đối thủ, họ không phải không rõ hướng đi của địch. Sao chỉ trong chớp mắt năm nhân vật lại chạy sang kia hết? Mà bằng kinh nghiệm hiểu biết và phán đoán của mình, hắn lại chẳng phát hiện tẹo nào?
Đối phương rõ ràng đã chuẩn bị trước.
Ngũ Thần rút ra kết luận theo kinh nghiệm bản thân.
Đối phương lợi dụng hoàn cảnh bị vây công cực kỳ bị động, tạo ra tình thế chủ động. Chuyện này quả thực vượt xa trí tưởng tượng của Ngũ Thần.
Việc Anh Đi Rồi của Hà An cách khu viện trợ gần nhất cũng không phải trùng hợp, đối phương đã tranh thủ dẫn dắt mọi thứ trong quá trình biến bị động thành chủ động, còn sắp xếp trước nơi tập kích kế tiếp chính là chỗ này. Chiến đội Vô Cực lại cử người gần nhất đổi mục sư, cứ thế mà thuận theo kịch bản mà Hưng Hân bày ra sẵn.
Cũng vì vậy mới tạo nên cục diện như hiện nay,  Anh Đi Rồi chạy về phía khu viện trợ, toàn bộ chiến đội Hưng Hân đã nhanh chân chạy đến ngăn cản gã.
“Cố chịu đựng”
Ngũ Thần chỉ có thể an ủi Hà An như vậy, sau đó lại hối thúc mọi người chạy về phía khu viện trợ bằng tốc độ nhanh nhất.
May mà vị trí bao vây của chiến đội Vô Cực không quá xa, khoảng cách của mọi người khá gần nhau, bất kỳ ai cũng sẽ đến cứu kịp thời.
Hà An cuối cùng cũng chịu được đến lúc gà nhà xuất hiện.
“Bình tĩnh, đừng vội tấn công, tìm cơ hội đổi mục sư trước đã.” Ngũ Thần là người thứ ba tới nơi, hai người tới trước đang cùng Anh Đi Rồi chiến đấu với Hưng Hân. Ba chọi năm trông lép vế vô cùng. Hiểu Thương của Ngũ Thần vừa tới đã bắn liên tiếp hai phát giải vây cho cả ba, sau khi bốn người hội họp liền nhanh chóng phản công. Tất cả đều là những nghề có kỹ năng diện rộng, trong hoàn cảnh đánh hội đồng này, bọn họ chiếm ưu thế hơn hẳn. Bốn người đồng loạt xả skill, công kích rải nơi nơi, cả năm thành viên Hưng Hân nhất thời bị ép lùi một bước.
“Hay lắm”
Hà An mới đầu còn chật vật chờ viện binh, nằm lăn ra đất không đánh trả được gì. Giờ vừa thấy đồng bọn đến nơi, đối thủ không thể làm càn nữa, Hà An lập tức dâng cao ý chí chiến đấu, tốc độ tay bất chợt bùng cháy.
Băng, lửa, điện quang.
Ba sóng kiếm lần lượt xuất hiện trùng điệp lên nhau. Đây chính là kỹ xảo nổi tiếng của ma kiếm sĩ,  “Tam Sóng Trùng Điệp”.
Khán giả trong kênh đồng loạt hoan hô ầm ĩ, đa phần đều là fan chân chính của Vô Cực đang khen ngợi át chủ bài nhà mình. Thế nhưng cú “Tam Sóng Trùng Điệp” này thật sự quá tuyệt vời, ngay cả fan chân phụ cũng kích động vô cùng, nhiều người không nhịn được còn lớn tiếng hô hào bè cho kỹ năng này, chế giễu Hưng Hân nên đầu hàng.
Trước đó Hà An trông rất thảm, nhưng ai gặp trường hợp một chọi năm mà không bị dập tơi tả. Hiện giờ thành viên của Vô Cực đã tề tụ ở đây, mới bốn người lại có thể xoay chuyển tình thế. Thế thì chứng tỏ điều gì? Là chênh lệch thực lực đó, người ta có bốn mống cũng đủ đánh cho năm người tụi bây sấp mặt, chờ bên kia tề tụ đông đủ rồi, Hưng Hân chắc đỡ bằng niềm tin?
Bởi vì kênh chỉ huy được hiển thị công khai, ai xem không hiểu cũng có thể dự đoán bằng tin chỉ huy của hai phe.  Tuy hiện tại chiến đội Hưng Hân nom rất có mưu lược, nhưng vì sao chúng lại không thực hiện được Đó là vì Vô Cực quá mạnh, chiến đội xuất thân từ giới chuyên nghiệp quả nhiên có trật tự và phối hợp tốt hơn nhiều.
Bốn người sóng vai chiến đấu, công kích lũ lượt ập tới, thoáng chốc, người thứ năm của Vô Cực cũng đến nơi. Lúc này, fan chân chính hay chân phụ đều vô cùng kích động, ai cũng cảm thấy hai bên chạm mặt là cuộc chiến sắp phân thắng bại rồi, có thể bắt đầu cố vũ, ném gạch, chúc mừng được rồi.
Nhưng còn tuyển thủ trên sàn đấu?
Ngũ Thần vẫn không yên tâm. Có lẽ thói quen ở một đội yếu kém đánh đâu bại đó đã tạo cho hắn sự nhảy cảm với nguy hiểm. Hắn vẫn cảm thấy tình hình hiện tại có gì đó không ổn.
“Đừng đánh nữa, qua kia đổi mục sư trước.” Hà An gõ xuống kênh tán gẫu, Ngũ Thần nhìn thấy bèn gật đầu.
Chắc hẳn vì nguyên nhân này nhở? Ngũ Thần thầm nghĩ. Cứ chém giết thế này, thế công thuộc về bọn họ, nhưng xác suất an toàn khi không có mục sư lại rất thấp, một lỗi nhỏ có thể tạo thành sơ hở không thể cứu chữa. Hơn nữa thanh máu của Anh Đi Rồi không còn bao nhiêu nữa, có khi sẽ bị đối phương dồn sức diệt gọn. Thôi trước hết cứ đổi mục sư tăng đầy máu cho an lòng cái đã.
“Dồn qua, dồn qua kia” Hà An như được trút cơn tức vì cảnh chật vật vừa nãy. Không có mục sư, sức tấn công diện rộng của năm nghề này thật sự quá bá đạo. Dù mày có là ai cũng phải dựa vào mục sư để chống đỡ, trừ khi có thể làm thế công của đối thủ rối loạn trong nháy mắt. Bằng không cứ phải hứng chịu mấy đợt AOE liên tục, thanh máu cả lũ đồng loạt giảm xuống, dựa vào một mục sư thì khó lòng kéo dài. Cho dù kỹ thuật có thừa, hao tổn quá nghiêm trọng cũng không thể bù đắp vào được.
Hưng Hân hứng chịu cơn mưa công kích từ Vô Cực, vừa đánh vừa lui, không bao lâu, bọn họ ngược lại trở thành người đến khu viện trợ đầu tiên.
Đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm vừa thoáng qua trong đầu Ngũ Thần lại xuất hiện. Hắn chợt nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
“Lui” Ngũ Thần chợt hô to trong kênh chat. Khán giả và tuyển thủ Vô Cực không hiểu mô tê gì, thậm chí có người còn hỏi: “Sao vậy?”
“Là chiến thuật Viện Trợ, mau đi thôi.” Ngũ Thần hô to.
Chiến thuật Viện Trợ?
Trông tình hình trước mặt, người hiểu biết nhiều về Vinh Quang vừa nghe đã sáng tỏ ngay. Nhưng chiến thuật Viện Trợ thật sự không phải được dùng trong điều kiện này. Song nếu chiến đội Vô Cực vẫn tiếp tục dằn co không lùi, họ sẽ trở thành con mồi dâng tận cửa để Hưng Hân thực hiện chiến thuật Viện Trợ.
Ngay cả khán giả còn hiểu, tuyển thủ Vô Cực dù thiếu kinh nghiệm cũng không ngốc đến vậy.
“Lùi lùi lùi, mau lùi lại” Hà An cũng bắt đầu kêu gọi trong kênh chat.
Ai dè bên Hưng Hân như ngó được mấy câu này, trong kênh tán gẫu chung, Quân Mạc Tiếu của Hưng Hân đột nhiên xuất hiện: “Giờ mới lùi có muộn quá không?”
“Qua đây, để bố mày mở cửa cho nhé”
Nối gót Quân Mạc Tiếu chính là Nghênh Phong Bố Trận, người thứ sáu của chiến đội Hưng Hân được gọi lên sân thông qua khu viện trợ, tuyển thủ mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá của Hưng Hân lại bị đổi ra ngoài ngay lúc này.
Đó chính là chiến thuật Viện Trợ.
Lợi dụng khu viện trợ mà thay đổi luân phiên giữa người thứ sáu và nghề trị liệu, sau khi nắm chắc tình hình, đội ngũ vừa được nâng cao sức chiến đấu vừa được buff đều, hệt như sáu người đang cùng chiến đấu.
Thế nhưng chiến thuật cần khu viện trợ này bị hạn chế rất lớn. Nếu mình bị phát hiện gần khu viện trợ, không vượt qua được đối thủ thì thế nào cũng phải khó quá bỏ qua thôi. Do đó, chiến thuật này bị hạn chế ở phần lớn bản đồ, trừ một vài bản đồ có khu viện trợ nằm ở vị trí đặc biệt, có thể dẫn dụ đối phương mắc kẹt rồi lợi dụng chiến thuật Viện Trợ để hành hạ.
Nhưng Suối Nước Nóng Phủ Cờ lại không bao gồm những đặc điểm ấy, nếu chiến đội Vô Cực sớm chú ý điểm này, họ sẽ không chạy sang đây để rơi vào tình cảnh thê thảm như hiện nay. Cuối cùng người muốn đổi mục sư lại là họ, thúc nhau chạy về khu viện trợ còn gấp hơn Hưng Hân cũng là họ. Bọn họ hoàn toàn phớt lờ chiến thuật này. Đợi đến lúc nhận ra, Hưng Hân đã chiếm được ưu thế, còn bọn họ lại vì lao quá nhanh quá nguy hiểm mà khó lòng thoát thân.
Chỉ trong thoáng chốc Nghênh Phong Bố Trận lảm nhảm, gậy trong tay gã đã vươn cao, từng luồng khí đen bắt đầu vờn quanh. Ngũ Thần giật mình, vừa điều khiển Hiểu Thương xoay người bắn pháo, vừa kêu gọi mọi người: “Là Cánh Cửa Tử Vong, cắt ngang nó.”
Một tia laser bắn ra từ họng pháo của Hiểu Thương, Quân Mạc Tiếu đứng cạnh Nghênh Phong Bố Trận chợt bước qua mở rộng tán ô.
Pháo Laser vốn có hiệu quả đẩy lùi, nhưng nó sẽ bị giảm mạnh khi gặp phải lá chắn. Ngũ Thần vừa thấy đối phương có khiên chắn, vội đẩy họng pháo lên trên hòng dùng Pháo Mảnh Đạn. Chẳng ngờ trước mặt chợt sáng lóe, tia laser hắn bắn ra đang bị phản công ngược lại…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #reup