Chương 838-840

 
Chương 838: Không cần xin lỗi
Edit: Na | Beta: Kha
Đợt phản kích bất thình lình làm Kiều Nhất Phàm hoảng hồn. Ấy cũng tại vì “học” nhiều nhưng “hành” ít, cậu đã vào giới chuyên nghiệp hơn một năm nhưng lại chưa hề tự thân xuất trận. Đấu với người chơi bình thường thì dễ, thực lực chênh lệch nhau khoảng lớn. Nhưng tuyển thủ chiến đội Vô Cực đâu có đơn giản, sao có thể để bị lợi dụng sơ hở dễ dàng như người chơi bình thường được.
Nói cho cùng, Kiều Nhất Phàm vẫn còn thiếu kinh nghiệm cho những trận đấu bậc cao thế này. Dù trong huấn luyện nội bộ cậu luôn có cơ hội luận bàn với những tuyển thủ trình độ ngang với đội quán quân Vi Thảo, nhưng huấn luyện cũng chỉ là huấn luyện, đấu thật và đấu giả là hai chuyện khác nhau.
Kiều Nhất Phàm bị lộ sơ hở nhất thời luống cuống chân tay, tuyển thủ thuật sĩ của Vô Cực ngược lại chiến thêm hăng hái. Leopold ban đầu bị Một Tấc Tro áp sát giờ đang nhân tràng công kích liên tục để kéo giãn khoảng cách. Chỉ là lúc này gã không quá quan tâm tới cự ly an toàn nữa, chỉ kéo một lúc rồi ngưng. Cự ly gần sẽ khiến đối thủ không thể né được những kỹ năng công kích tầm xa, tuyển thủ thuật sĩ Vô Cực quyết định chơi chiêu tấn công ào ạt, không màng tới câu nhấn mạnh “cẩn thận khi đấu với Một Tấc Tro” trong kế hoạch nữa.
Trong thi đấu, tuân theo kế hoạch là điều rất quan trọng, nhưng đôi lúc cũng cần sự tùy cơ ứng biến của người đấu. Lúc này thuật sĩ Vô Cực cũng đang làm như vậy, gã đã hoàn toàn thay đổi được cục diện nhờ vào sự quyết đoán của mình.
Trái lại, Kiều Nhất Phàm đang lâm vào thế bị động không thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái. Càng gấp rút càng hỏng việc.
Kênh trò chuyện song song đó cũng ầm ầm theo. Ban nãy khi Leopold bị áp đảo thì ai ai cũng nắm chặt tay im thin thít, bây giờ tình thế đảo ngược, cả đám bắt đầu quơ tay múa chân.
Leopold được khen lấy khen để nhưng không hề hay biết. Suy nghĩ của khán giả vốn cũng không khác gì thuật sĩ Vô Cực, trận này không cầu thắng, nhưng chí ít cũng phải tạo được ưu thế cho người đấu sau. Nhưng giờ xem kìa, họ thấy Leopold thế đánh dồn dập, còn Một Tấc Tro càng đánh càng gượng, càng không theo kịp nhịp của trận đấu. Có lẽ Leopold có thể sẽ xử đẹp Một Tấc Tro không chừng!
Kiều Nhất Phàm cũng nghĩ tới điểm này. Nếu cậu thua, vậy trận sau sẽ là một chọi hai, sau nữa sẽ là một chọi ba, chẳng khác nào lặp lại phiên bản hiệp trước. Mà hiệp trước người cười cuối cùng chính là Hưng Hân – với thành tích ba chọi một dẫn trước.
Không thể để nó xảy ra!
Kiều Nhất Phàm sốt ruột, nhưng bản thân cậu thật sự không có kinh nghiệm giữ bình tĩnh trong trận đấu, ra tay càng lúc càng bất cẩn, lập tức lại lộ sơ hở. Leopold nhanh trí phát hiện, combo liên kích xuất hiện lần hai. Chết người hơn nữa là lần này cậu bị trói chặt bởi kỹ năng khống chế của thuật sĩ, muốn thoát thì phải trả giá rất đắt. Mà cái giá đắt đó, Một Tấc Tro hiện giờ không trả nổi.
Thua… Thua rồi…
Một Tấc Tro ngã xuống.
Cục diện quá thuận lợi cho đối thủ phản công ào ạt, Kiều Nhất Phàm ngay lập tức hoảng loạn, không tài nào đảo ngược tình thế nữa.
Chiến đội Hưng Hân bị loại hai người, còn phía chiến đội Vô Cực? Thuật sĩ Leopold hiện nay còn 1/3 thanh máu, ưu thế hơn hẳn ưu thế Đường Nhu tạo ra ở hiệp trước.
“Xin… Xin lỗi…” Bên Hưng Hân, Kiều Nhất Phàm áy náy đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào ai.
Cậu là tuyển thủ vô hình, thuộc hạng dự bị của chiến đội Vi Thảo, ngoài bạn thân là Cao Anh Kiệt ra, trong đội chẳng ai thèm ngó ngàng tới. Hưng Hân tuy là chiến đội vẫn chưa thể sánh bằng Vi Thảo, nhưng ít ra cậu cũng nhận được sự tôn trọng ở bên này.
Kiều Nhất Phàm sung sướng lắm, cậu nghĩ mình không thể phụ lòng kỳ vọng của mọi người. Ấy thế mà cậu lại thất thủ trong một trận chiến quan trọng. Đường Nhu bị dính chiêu liên hoàn thua trắng, một kẻ có nhiều kinh nghiệm hơn Đường Nhu như cậu lại không biết xoay chuyển cục diện. Nhất là khi đang ở thế có lợi, bị đối thủ đột ngột tung đợt phản kích rồi bị xoay mòng mòng, cuối cùng đi chầu ông bà. Đừng nói đồng đội, tới cả cậu cũng không thể tha thứ cho chính mình.
“Không cần xin lỗi.” Lúc này cậu lại nghe được giọng nói ấy. Đó chính là giọng nói từng thắp sáng niềm tin trong cậu, khi cậu suy sụp tinh thần đến mức định giải nghệ ở Ngôi Sao Cuối Tuần.
“Thắng thua là chuyện thường tình, nếu cứ thua một cái rồi xin lỗi một cái thì mệt đầu lắm.” Diệp Tu nói.
Thắng thua là chuyện thường tình thật, nhưng thua ngay trận quan trọng không phải là đã phụ kỳ vọng của mọi người sao?
“Em đánh tệ quá…” Kiều Nhất Phàm nói.
“Thì lần sau phải đánh tốt hơn.” Diệp Tu bình thản đáp, cái giọng thờ ơ mà thường ngày Trần Quả nghe muốn cho ăn đạp. Song lúc này nó lại khiến Kiều Nhất Phàm thấy
nhẹ nhõm không ít.
“Lão đại cố lên!” Bánh Bao đột nhiên hô to. Mọi người mới giật mình nhớ lại, trận đấu vẫn chưa kết thúc, Diệp Tu và Quân Mạc Tiếu của hắn vẫn chưa lên sàn, chỉ cần có thể một đấu ba thắng…
“Một đấu ba có sao không?” Trần Quả hỏi thẳng.
“Ha ha.” Diệp Tu cười.
“Cậu cười cái gì?” Trần Quả nóng.
“Một chọi ba gì?” Diệp Tu hỏi, “Một chọi hai với 1/3 thôi.”
“Ờ…” Trần Quả thừa nhận mình sai. Leopold hiện giờ chỉ còn 1/3 thanh máu thôi.
“Tới đâu tính tới đó!” Diệp Tu chốt, Quân Mạc Tiếu đã được dịch chuyển lên sân đấu. Về phía chiến đội Vô Cực, họ vừa mới kết thúc trận ăn mừng tưng bừng. Tuyển thủ chiến đội Vô Cực vốn cũng như các khán giả, không trông mong nhiều, chỉ mong Leopold chém được chút chút máu của đối thủ. Ai ngờ Leopold thắng luôn trận hai, ai ai cũng mừng vui.
“Đánh quá đẹp!”
“Tuyệt vời ông mặt giời!”
Phút nghỉ giữa trận là lúc các tuyển thủ trao đổi. Toàn đội Vô Cực túm tụm lại với nhau, trao nhau những lời khen.
“Tiếp tục cố gắng nhé!” Câu nói chân thành cuối cùng là của ông chủ tự mình tới hiện trường cổ vũ bọn họ.
Trận lôi đài thứ ba nhanh chóng tiến hành.
Tán nhân Quân Mạc Tiểu VS thuật sĩ Leopold vào bản đồ sau khi đếm ngược xong.
Quân Mạc Tiếu!
Đây chính là nhân vật hàng đầu trong hàng đầu được chiến đội Vô Cực để tâm tới. Tiếng tăm Quân Mạc Tiếu dạo này khá lớn, nhưng tiếc là không có nhiều video clip quay cảnh hắn pk thực chiến. Hà An, người duy nhất có kinh nghiệm solo với Quân Mạc Tiếu ở hiệp trước đành phải chia sẻ kinh nghiệm ít ỏi của mình cho mọi người.
Những ai ngắm đánh đổ Quân Mạc Tiếu tuần này đã quá quen với 120 kỹ năng cấp thấp. Đối với các tuyển thủ, viết hết đống đó ra một tờ giấy là một chuyện quá ư dễ dàng. Cơ mà, bình sinh chưa hề có ai được chứng kiến cảnh 120 kỹ năng đó phối hợp với nhau cả.
Nghề với nghề trong game khác biệt vốn là nhờ kỹ năng. Tổ hợp kỹ năng mới tức là một nghề mới. Một tuần ngắn ngủi làm sao đủ hiểu thông một nghề mới? Lại còn muốn đánh bại nó? Nói thì dễ nhưng làm đâu có dễ.
Giả dụ không nói tới nghề, ta chuyển sang nói tới tuyển thủ…
Mặc dù truyền thông có khẳng định rằng người báo danh không phải Diệp Thu, nhưng người báo danh là một lẽ, người đích thân đi đấu lại là một lẽ khác.
Trong thi đấu đầy những chuyện phạm quy. Diệp Thu dù xuất thân từ giới chuyên nghiệp nhưng hắn ta cũng có thể vì mục đích mà vứt hết sĩ diện vậy? Lúc ấy có ai dám bảo không được không?
Chiến đội Vô Cực chắn chắn không dám, họ đành phải tượng tưởng kẻ cừ nhất ấy là kẻ địch để phòng hờ.
Nếu đổi lại là ngày xưa, chỉ sợ mọi người vừa hay tin Diệp Thu là đối thủ sẽ run lẩy bẩy. Nhưng bây giờ là trận sống mái, mọi người bèn cố gắng động viên nhau, người có chí khí thì thề phải ép chết đại thần, người không có thì lén tự thôi miên mình “đó không phải Diệp Thu”.
Bên chiến đội đã cố phóng đại khuyết điểm của Quân Mạc Tiếu hết cỡ.
Đặc biệt là ở điểm sát thương thấp, ai xem trận Quân Mạc Tiếu đấu với Anh Đi Rồi của Hà An đều có thể dễ dàng nhận thấy được.
“Cho nên, dù là Diệp Thu, chúng ta cũng có cơ hội thắng. Hãy nhớ, mục tiêu của chúng ta là lật đổ Gia Thế.”
Những lúc này, chiến đội Gia Thế sẽ được bổ sung thêm. Một mình Diệp Thu sẽ trở nên lép vế trước chiến đội giàu mạnh. Chiến đội Vô Cực dùng quen kiểu so sánh này lắm, do hồi đầu ở giới chuyên nghiệp đã hiểu thấu mấy chuyện này rồi.
“Cứ đấu như vừa nãy, có là Diệp Thu cũng đừng xoắn, mình đang thi đấu, Diệp Thu cũng không phải trăm trận thăm thắng.” Phút cuối trước khi bắt đầu, tuyển thủ Vô Cực cổ vũ cho tuyển thủ thuật sĩ xong bèn im lặng lùi lại.
Tuyển thủ thuật sĩ lúc này đang trong trạng thái đỉnh cao, gã quyết định theo đấu pháp trước ở nửa hiệp sau – chủ động khiêu chiến đối thủ, có chết cũng phải đổi được tí máu của đối phương.
Quân Mạc Tiếu, nhào vô!
Thuật sĩ đội Vô Cực phấn khởi trong bụng, Leopold sải bước tới trước. Rất nhanh, thuật sĩ đội Vô Cực trông thấy Quân Mạc Tiếu đứng giữa mưa hoa phấp phới bên phía đình Hoa Hồng nằm ở trung tâm bản đồ.
“Quân Mạc Tiếu, phi ngựa qua đây!”
Tuyển thủ anh dũng thậm chí còn hô hào trong kênh trò chuyện, khiến khán giả trong kênh ồ lên spam cổ vũ.
“Tới rồi.” Quân Mạc Tiếu trả lời đơn giản và ngắn gọn, hắn thích biểu hiện bằng hành động hơn.
Ba phát Pháo Chống Tăng vù vù bay tới.
Mày nghĩ có thể bắn trúng tao với cự ly này hả? Tuyển thủ thuật sĩ điều khiển Leopold lách nhẹ, nhưng giữa tiếng súng dòn vang, Quân Mạc Tiếu vừa chạy vừa tiếp tục bắn. Việc chuyển động nhanh dường như không hề gây ảnh hưởng gì tới việc bắn chuẩn.
Leopold đành tiếp tục né, nhưng Quân Mạc Tiếu vẫn công kích, cự ly càng lúc càng gần.
Mà gương mặt của thuật sĩ đội Vô Cực lại không hề lộ vẻ hoảng hốt, ngược lại còn cười giễu như trúng mánh.
Chương 839: Dẫn sói vào nhà
 
Edit: Kha | Beta: Na
Tuyển thủ Vô Cực tiếp thu kinh nghiệm từ ván trước, không cẩn thận quá mức như lúc bắt đầu nữa. Gã quyết định chơi liều để giành được ưu thế vượt trội.
Quân Mạc Tiếu đến gần rất nhanh?
Tất nhiên, gã có ngăn đâu mà đòi không nhanh, gã cố ý để Quân Mạc Tiếu lại gần thêm chút nữa. Đợi đến khi khoảng cách đạt được như ý, gã sẽ lập tức thay đổi nhịp đấu, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Mặt khác, gã không quan tâm chuyện Quân Mạc Tiếu vừa áp sát vừa tấn công lắm. Cho dù tên nọ không tấn công kiềm chân gã, gã cũng sẽ không vội đánh tên nọ văng xa.
Thuật sĩ Vô Cực dán chặt mắt vào Quân Mạc Tiếu, mỗi một bước tiến của tên nọ đều khiến gã cảm giác mình cách lý tưởng ngày càng gần.
Chắc được rồi nhỉ?
Quân Mạc Tiếu và Leopold rốt cuộc cũng bước đến khoảng cách mà thuật sĩ hài lòng.
Khoảng cách này giúp gã dễ dàng tiến công lùi thủ, đối phương muốn tránh kỹ năng cũng khó.
Thuật Trói Buộc trước nào.
Thuật sĩ chờ mong giờ phút này đã lâu, kế hoạch cũng bày sẵn rồi, ra chiêu liền tay không cần suy nghĩ. Gã bấm chiêu, chờ Thuật Trói Buộc phóng ra, thì chợt nghe một tiếng súng vang to.
Xui quá…
Thuật sĩ nhìn họng súng của Quân Mạc Tiếu tóe lửa, bực bội rủa thầm.
Đó chỉ là một đòn tấn công thông thường, nhưng nó lại bắn trúng ngay lúc gã đang phóng kỹ năng, cắt ngang quá trình làm phép của gã.
Khả năng khống chế của thuật sĩ vốn rất khủng bố, người bị trúng chiêu thường sẽ bị hạn chế trong mấy giây. Chứ nếu ra chiêu mà còn nhẹ nhàng thì cũng biến thái quá rồi. Cho nên thuật sĩ cần phải đọc phép hoặc tạo dáng trước khi làm phép, khó mà giống những nghề cận chiến chỉ cần giơ tay nhấc chân là quất tới bến như nhà quyền pháp hay kiếm khách thuộc hệ Vật Lộn.
Lại học hỏi kinh nghiệm thêm lần nữa, tuyển thủ thuật sĩ quyết định từ bỏ chuyện ngâm phép. Những bùa chú không bị cắt ngang còn lại tuy thời gian ra chiêu hơi chậm, nhưng ít ra chúng có thể vừa đọc vừa di chuyển.
Không đợi gã kịp thao tác xong, súng lại âm vang lần nữa, không phải một tiếng mà là một tràng dài liên tục. Quân Mạc Tiếu chơi luôn một phát Súng Nóng Xoay, đạn nối thành một đường khó lòng né tránh. Thuật sĩ nọ làm sao còn rảnh tay để hoàn thành kỹ năng?
Trốn trốn nữa trốn mãi. . . . . .
Thuật sĩ liên tục điều chỉnh vị trí của Leopold, né tránh chuỗi đạn liên tục từ Súng Nòng Xoay. Gã luống cuống tay chân thao tác trông vô cùng chật vật.
Cách kiểm soát kỹ năng của đối phương tốt quá thì phải? Dường như chả lãng phí phát nào của chiêu liên kích Súng Nòng Xoay này, trình độ có vẻ trên cơ đội trưởng Ngũ Thần của họ.
Chuyện càng bất ngờ còn ở phía sau. Viên đạn cuối cùng của Súng Nòng Xoay vừa rời nòng, Quân Mạc Tiếu đã đổi ngay hình thái Ô Thiên Cơ thực hiện kỹ năng tiếp theo. Thuật sĩ nọ vô cũng quen thuộc kỹ năng này: Mũi Tên Nguyền Rủa.
Quả cầu sáng màu đen lập tức ngưng tụ, thuật sĩ còn chả để ý nó có được tích lực hay không. Bởi trong mắt gã, gã vừa thoát khỏi màn nã đạn liên tục của Súng Nòng Xoay, mưa tên ào ạt kia đã chợt ập đến.
Tuy những mũi tên màu đen này không nhanh bằng đạn của Súng Nòng Xoay, nhưng nó nối tiếp chặt chẽ chẳng hề thua kém đạn súng. Mà khoảng cách bây giờ giữa cả hai cũng không đủ thời gian cho gã “lấy tên trị tên” nữa.
Thôi xác định.
Thuật sĩ đã nhận ra rồi.
Vốn dĩ gã định đẩy Quân Mạc Tiếu vào tình cảnh khó khăn vì khoảng cách quá gần, vậy mà vào phút chót, người rơi vào hoàn cảnh này trước lại là gã?
Từ Súng Nòng Xoay cho đến Mũi Tên Nguyền Rủa, tất cả đều vì khoảng cách mà khiến gã phóng tránh bất lực.
Nên lùi trước? Hay vừa né vừa phản công?
Lúc này, thuật sĩ những tưởng mọi chuyện đã đâu vào đấy lại lừng chừng lựa chọn.
Nhưng Mũi Tên Nguyền Rủa lại lao tới không hề do dự. Sau khi quả cầu sáng nổ tung, nhân vật chấm dứt tạo hình ra chiêu. Cùng với những mũi tên đang bay vun vút, tốc độ của Quân Mạc Tiếu cũng không hề chậm, hắn lao theo chúng như thể muốn gấp gút chạy đến trước mặt Leopold.
Không ổn.
Thuật sĩ không lừng chừng nữa, gã phải giữ khoảng cách với Quân Mạc Tiếu, vì thế gã vừa cho Leopold né tránh vừa lùi về sau.
Đoàng!
Tên nguyền rủa còn chưa dứt, Quân Mạc Tiếu đã bồi thêm phát súng nữa.
Xen lẫn giữa những mũi tên là đạn bay tới…
Ngoài tán nhân thì còn thằng nào solo chơi được trò này, thuật sĩ bất cẩn bị trúng đạn. Leopold bị trúng đạn nên thoáng tê cứng người, tiếp đó lại bị dính thêm vài mũi tên nữa. Đây chỉ là những kỹ năng cấp thấp, Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu cũng có lực sát thương thấp, thương tổn quả thật không cao. Nhưng nó lại có thể đả kích nặng nề đến lòng tự tin của tuyển thủ thuật sĩ.
Một trận trước đó còn thuận buồm xuôi gió, y theo kế hoạch.
Lại một trận tự do bùng cháy mà xoay chuyển ngoạn mục.
Trong quãng đời theo Vinh Quang của gã, hôm nay có lẽ là lần gã thể hiện hoàn mỹ nhất, gã tin mình đang trong trạng thái đỉnh cao. Nên dù đối mặt một đối thủ Diệp Thu nửa thật nửa giả, gã vẫn không lùi bước, không dè dặt, gã dốc hết can đảm cà màu lót đường cho đồng đội phía sau.
Thế mà hiện tại, gã rơi vào cảnh bị động, hoàn cảnh ức chế này làm gã bất an. Khác xa trận đấu trước đó cùng Một Tấc Tro.
Trận đấu đó gã bị Một Tấc Tro tiếp cận bất ngờ, thoáng bị động chỉ là chuyện bình thường. Thế nhưng trận này, Quân Mạc Tiếu chạy từ xa tới, thẳng mặt đẩy gã vào tình thế mất kiểm soát. Mà đây lại là tình thế gã đã tỉ mỉ cài trước. Bây giờ gã bảo mình cố ý thả Quân Mạc Tiếu đến gần để dạy cho hắn ta một bài học, ai sẽ tin nữa?
Khoảng cách càng gần càng nguy hiểm chứng tỏ chính gã đã dẫn sói vào nhà mất rồi.
“Thuật phân thân”
Trên kênh chung trong trận đấu đột nhiên xuất hiện một dòng chữ. Công kích dày đặc như thế, vậy mà Quân Mạc Tiếu còn có thời gian gõ chữ.
Ba chữ nọ xuất hiện lại hù thuật sĩ sợ hết hồn. Thuật Phân Thân đủ để rút ngắn khoảng cách hiện tại của cả hai. Tất nhiên tán nhân chắc chắn sẽ có kỹ năng ninja cấp thấp dưới 20 này.
Thuật sĩ tuyển thủ cuống quít xoay góc nhìn quanh, nào ngờ trong chớp mắt Leopold chuyển góc,  tất cả khán giả cùng nhìn thấy Quân Mạc Tiếu sử dụng Thuật Phân Thân ngay lúc này.
Đê tiện vãi nồi!
Khán giả ngồi thấp thỏm. Dám khai tên kỹ năng quấy nhiễu đối thủ, chú mày tưởng mình là Hoàng Thiếu Thiên chắc?
Đồng chí Vô Cực cũng không nên thế chứ! Người ta chỉ báo tên kỹ năng troll chú thôi, đáng ra chú nên chú ý hành động của hắn, Thuật Phân Thân có thể thấy được mà. Chú ngó trái ngó phải chi vậy hả?
Suy nghĩ này có hơi độc đoán.
Leopold bị Quân Mạc Tiếu tấn công liên tục, bối rối đến mức phớt lờ hành động của Quân Mạc Tiếu cũng là chuyện dễ hiểu. Lúc này gã nhìn thấy Quân Mạc Tiếu hô hào như thế, tất nhiên sẽ lo lắng gặp phải ảnh phân thân của Quân Mạc Tiếu ở trước mặt.
Đợi đến khi gã phát hiện xung quanh mình không có ai, thì ai đó đã đến thật rồi.
Long Nha, Thiên Kích, Liên Chớp, Lạc Hoa Chưởng. . . . . .
Diệp Tu chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể thành thạo đánh ra bộ kỹ năng của pháp sư chiến đấu. Có điều phía sau Lạc Hoa Chưởng mới chính là điểm đặc sắc của tán nhân. Leopold vừa bị một chưởng đánh bay liền ăn tiếp một nhát kiếm, tiếp đó gã bị chết cứng ở trên không, một sóng kiếm xoay tròn quanh gã. Đó là kỹ năng của ma kiếm sĩ: Liệt Ba Trảm.
Mà đón tấn công sau Liệt Ba Trảm cũng đã được chuẩn bị sẵn.
24 nghề, 120 kỹ năng cấp thấp được Quân Mạc Tay đánh liền tay, khiến cho ai nấy đều thán phục. Dường như mọi người đã quên mất kết quả trận đấu, lúc này, trong lòng họ chỉ nghĩ đến một điều: Đậu má, hóa ra có thể như thế à?
Những bộ combo mà người chơi chưa từng gặp liên tục được Quân Mạc Tiếu thi triển, làm cả bọn cảm thấy thú vị và mới mẻ hết sức. Tiếp đó họ lại mong được chứng kiến nhiều skill đa dạng hơn nữa. Mãi đến khi thanh máu của Leopold đổi màu, mọi người mới nhớ về trận đấu.
Đây là trận đấu, hai đối thủ đang phân thắng bại, mà hiện tại thanh máu của Leopold đã chuyển sang màu đỏ, gã sắp thua rồi, ý hóa ra còn có thể chơi combo thế nữa?
Cả đám lại mất tập trung…
So ra, nhữg tuyển thủ Vô Cực không đến mức như thế. Bọn họ coi trọng kết quả trận đấu hơn, nó liên quan đến chiến đội và tương lai mai sau của họ. Cảnh tượng có hoành tránh thế nào cũng không thể nào quên được ảnh hưởng của nó đến mỗi cá nhân.
Sắp thua rồi…
Ai cũng cảm thấy mọi chuyện đã xác định.
Quân Mạc Tiếu thành công áp sát, thể hiện sự tấn công dai dẳng của một tán nhân. Nhưng số liệu liên kích trên hệ thống lại có vài chỗ gián đoạn, đó là những liên kích mà hệ thống không thừa nhận. Mà đối với người chơi, những “ngụy liên” này là do người chơi không thể tránh hoặc phòng thủ trong một vài tình huống thực tế. Chúng còn đáng sợ hơn liên kích trong thực chiến. Bởi liên kích có thể bùng cháy cắt ngang, còn ngụy liên phải dựa vào đối thủ không phản ứng kịp mới có thể nối tiếp công kích.
oOo
Chương 840: Nhược điểm của Quân Mạc Tiếu
Edit: Tam | Beta: Kha
Leopold nằm.
Lúc này mọi người như mới tỉnh hồn. Sau đó bỗng cảm thấy khinh bỉ chính mình. Bởi lúc nãy, cả đám như bị tẩy não quên mất thân phận anti chuyên nghiệp mà say sưa theo dõi liên chiêu của kẻ thù, với những antifan Hưng Hân chân chính mà nói, còn gì nhục nhã hơn cơ chứ?
Giây phút tuyển thủ thuật sĩ của Vô Cực thấy Leopold trên màn hình ngỏm tỏi, không có cảm giác khiếp sợ, mặt mũi mờ mịt như trên trời rơi xuống.
Gã có cảm giác như cuộc đấu này chẳng can hệ gì với mình. Nhất là khi bị Quân Mạc Tiếu tiếp cận, Leopord đã chẳng khác một bãi sình mặc người kia nhào nắn, bất lực đến mức tuyệt vọng, như vai quần chúng làm nổi bật màn biểu diễn kỹ năng trác tuyệt của Quân Mạc Tiếu.
Nhân vật của gã ngã xuống, cạn sạch 1/3 HP cũng không rút được một giọt máu của đối thủ. Cục diện vốn chiếm trước 2 và 1/3, vậy mà 1/3 này có cũng như không.
Đám tuyển thủ Vô Cực an ủi thuật sĩ vài câu, sau đó hai tuyển thủ tiếp theo lên đài lợi dụng thời gian nghỉ giữa trận trao đổi ngắn gọn với nhau. Đánh lôi đài xem như một loại đấu đội, cũng cần đồng lòng ăn ý ăn mới được.
Tuyển thủ ra sân tiếp theo bên Vô Cực là khí công sư. Hà An và ma kiếm sĩ Anh Đi Rồi của gã là lá bài tẩy của chiến đội Vô Cực, tất nhiên được xếp cuối cùng để giữ lôi đài.
Hai người bàn bạc mấy câu, Hà An thấy tuyển thủ thuật sĩ vẫn đứng ngẩn người, cười cười bước tới vỗ vai gã.
“Ông làm khá lắm.” Nụ cười của Hà An vô cùng chân thật.
Thuật sĩ lại càng hoang mang, đối thủ không mất một giọt máu thế kia thì khá chỗ nào?
Hà An vẫn cười: “Tình hình là bây giờ chúng ta đã có thể lợi dụng nhược điểm lớn của Quân Mạc Tiếu rồi.”
“Nhược điểm gì?” Thuật sĩ không hiểu.
“Mana.” Hà An cười càng sáng sủa.
“Mana?” Ánh mắt thuật sĩ lướt qua màn hình máy tính. Lúc này phần đấu của gã đã chấm dứt, nhân vật Leopord tất nhiên không thể đứng nguyên trên sân, bị hệ thống đá ra, đổi thành góc nhìn của khán giả. Từ đó thuật sĩ có thể trông rõ Quân Mạc Tiếu đứng bên sân đấu của chiến đội Hưng Hân bên kia, còn có thanh máu và mana trên đầu nhân vật.
Máu của Quân Mạc Tiếu vẫn đầy cây, nhưng mana đã tuột mất 1/4.
Thuật sĩ chợt hiểu.
Kỹ năng của tán nhân Quân Mạc Tiếu là kỹ năng cấp thấp, cần mana ít, nhưng vì damage thấp, nên đánh xong một trận, so ra cũng không hời được giọt nào hơn các nghề khác.
“Dựa theo tư liệu trận đấu trước, thêm thí nghiệm chúng ta mô phỏng, damage của vũ khí bạc trong tay Quân Mạc Tiếu khá thấp so với bình thường. Dù không biết stat mấy món trang bị bạc còn lại của hắn thế nào, nhưng xét tổng thể, sát thương Quân Mạc Tiếu đánh ra thấp hơn chừng ba lần trung bình sát thương vũ khí bình thường gây ra.” Hà An nói tiếp.
Thuật sĩ gật đầu. Đây là kết luận rút ra từ công trình mang tên Quân Mạc Tiếu cả tuần nay họ vất vả nghiên cứu, có ghi chép đầy đủ trong bản báo cáo chiến thuật. Bây giờ Hà An nhấn mạnh lần nữa, thuật sĩ càng thấm sâu hơn. Mana Quân Mạc Tiếu cần trong một trận chiến tuyệt đối không ít hơn những nghề khác, ngược lại còn tốn nhiều hơn. Bởi vì sát thương của Quân Mạc Tiếu không chỉ thấp vì dùng kỹ năng cấp thấp, mà còn vì chỉ số công kích của vũ khí không cao.
Bình thường kỹ năng cấp thấp hao ít mana, kỹ năng cấp cao hao nhiều mana, đây là một mối tương quan cân bằng. Nhưng vì sát thương vũ khí đánh ra thấp, dẫn đến việc phải tốn thêm một lượng mana bù vào.
Trong trận đấu chuyên nghiệp, nhân vật có thể đem thuốc theo, nhưng rất hạn chế. Chỉ được dùng một lần duy nhất. Bây giờ Quân Mạc Tiếu giết một thuật sĩ máu 1/3 phòng yếu đã đi hết 1/4 MP. Dù giờ hắn nốc bình hồi mana tốt nhất cũng chỉ hồi được 20% là cùng. Chẳng ảnh hưởng mấy đến cục diện hiện tại. Tiếp theo đây, Quân Mạc Tiếu còn phải đối mặt hai tuyển thủ lành lặn máu đầy cây!
“Sao tui lại quên chuyện này chứ!” Thuật sĩ bấy giờ đã sáng ra, tự trách mình, “Biết vậy tui đã tìm cách mài mana chứ không phải đi mài máu Quân Mạc Tiếu rồi. . .”
“Tụi tui cũng đâu ai để ý, nhưng giờ phát hiện vẫn chưa muộn.” Hà An cười nói.
Lúc trước không để ý, một phần bởi không ai ngờ trận lôi đài có thể chơi khá đến mức này. Dù mana Quân Mạc Tiếu tuột nhanh đến đâu, nhưng thêm một bình mana, hắn có thể dễ dàng xử gọn một tên cạn máu và một đối thủ nữa. Bình thường đây là chỗ quyết định thắng bại trên lôi đài. Đừng nói một chọi ba, hai chọi ba trong giới chuyên nghiệp vẫn rất hiếm gặp.
Chiến đội Vô Cực tuy tất bật chuẩn bị suốt cả tuần, nhưng đừng quên, tuần trước họ xém bị một tuyển thủ Hưng Hân búng một lượt ba người, nên không lường đến tình huống ưu thế nghiêng về đội nhà thế này, thành ra không ai suy xét đến vấn đề pháp lực của Quân Mạc Tiếu.
Đến khi thuật sĩ K.O hai đứa, vào đến hiệp ba solo với Quân Mạc Tiếu, Hà An mới chợt nghĩ ra.
Trận đấu đã bắt đầu, Hà An lương thiện không nhắc bài thuật sĩ. Theo gã thấy, mana của Quân Mạc Tiếu không đủ cân hai đứa sau là cái chắc. Leopord rút được bao nhiêu thì rút thôi! Cuối cùng kéo tuột 1/4 thanh mana của Quân Mạc Tiếu, cũng tương đương một bình mana loại tốt, đã khá mỹ mãn rồi, nên Hà An mới cười tự tin là vậy.
Tuyển thủ khí công sư bắt đầu vào trận, nhân vật nhanh chóng xuất hiện ở vị trí chiến đấu. Hắn đã bàn bạc xong với Hà An. Ván của hắn không cần thắng, nhưng phải cố mài mana Quân Mạc Tiếu ra bã. Tất nhiên, tranh thủ được thêm chút máu càng tuyệt nữa.
Ván đấu thứ tư bắt đầu.
Nhân vật Thiên Nộ của khí công sư vừa vào trận đã tích cực tấn công. Bởi tùy theo nghề nghiệp, MP và HP nhân vật qua mỗi phút sẽ được hồi theo tỷ lệ nhất định. Trong lúc nghỉ chờ hiệp mới, sẽ reset các loại debuff/buff hiệp trước, ngoài ra các trạng thái khác của nhân vật sẽ được giữ nguyên hiện trạng, không hồi chỉ số. Khi trận đấu mới vừa bắt đầu, tất cả lại hoạt động như bình thường.
Hà An là người cẩn thận, trong lúc dặn dò khí công sư cũng tính cả chuyện này. Thực ra máu mana tự hồi rất ít, cơ hồ không đáng kể, bem nhau mà đợi tự hồi thì tuyệt đối chịu không nổi. Nhưng Hà An sợ đối thủ chơi hèn giả chết không đánh, nhây một hai ba tiếng quyết đợi mana hồi tới lúc thấy đủ mới thôi. . .
Thiên Nộ lao lên.
Hà An quan sát động tĩnh của Quân Mạc Tiếu từ góc nhìn khán giả, phát hiện Quân Mạc Tiếu cũng xông tới, không trốn tránh sử dụng phương pháp đê hèn kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Trận đấu đã bắt đầu, Hà An sẽ không nhắc khí công sư, yên lặng đứng xem thi đấu.
Xét cự ly công kích, nghề khí công sư chỉ vào tầm trung, không có kỹ năng đánh xa như thiện xạ. Nên khi hắn và Quân Mạc Tiếu chạm mặt, người ra đòn đầu tiên tất nhiên không phải hắn, mà là Quân Mạc Tiếu.
Nếu lúc trước gặp đối thủ như vậy, khí công sư sẽ thấy hơi bực trong mình, nhưng bây giờ lại trở thành niềm vui bất ngờ dành cho hắn. Đánh xa thì xác suất trúng mục tiêu thấp hơn nhiều. Nếu Quân Mạc Tiếu lợi dụng khoảng cách tấn công, mình cứ đứng yên làm bộ không lên được, mời hàng cho hắn bắn tới cạn mana mới thôi.
Khí công sư quyết định xong xuôi, thấy bóng Quân Mạc Tiếu thấp thoáng xa xa, rồi đến gần, gần hơn nữa, rốt cuộc quả nhiên ra tay bắn phát mở màn trước.
Nhưng khí công sư cóc vui.
Đoàng! Đoàng đoàng! Đoàng đoàng!
Tiếng súng liên thanh nối nhau, lại toàn ngắt quãng hai tiếng, tức là Quân Mạc Tiếu chỉ đang đánh thường thôi, mà đánh chay thì sao tốn mana được chứ!
Tuyển thủ khí công sư giả vờ điều khiển Thiên Nộ tránh né, kết quả Quân Mạc Tiếu vẫn tiếp tục tỉa chay “đoàng đoàng” mấy phát liền.
Mịe, săn thỏ hả cha nội!
Khí công sư tức giận. Súng của Quân Mạc Tiếu thuộc loại súng trường, chỉ bắn được hai phát là tối đa. Bấy giờ Quân Mạc Tiếu đứng tạo dáng đằng xa xa, súng vác trên vai, lâu lâu ung dung nã hai phát, cứ như đang đi săn không bằng.
Nhưng câu giờ kiểu này không phải là tạo điều kiện cho hắn hồi mana sao? Tuyển thủ khí công sư biết âm mưu mình phá sản, chỉ đành tiến lên trước. Nhưng hắn đi lại từ tốn, chỉ cần Quân Mạc Tiếu xài skill sẽ lập tức giả bộ “ây da bắn rát quá làm sao lên đây” để người kia dập thêm chục skill nữa.
Vì vậy Thiên Nộ loạng choạng chạy lên, Quân Mạc Tiếu dường như không có hứng thú thả diều, cũng lập tức kéo gần khoảng cách.
Skill, skill tới đây mau!
Khí công sư hét thầm trong lòng, khoảng cách này có đủ loại skill cho bây thoải mái lựa!
Dưới ảnh hưởng của thứ tâm lý hoàn toàn lệch lạc này, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, càng gần. . . Gần đến mức cả người xem bắt đầu há hốc mồm.
Móa! Thằng Thiên Nộ bị ngu à? Cự ly như vầy khí công sư còn chưa tấn công? Định xông lên vật tay đôi với Quân Mạc Tiếu sao?
Nghề khí công sư tất nhiên cận chiến được, nhưng không mấy xuất sắc. Mà Quân Mạc Tiếu dù có thể tấn công xa, nhưng ban nãy nhìn hắn diệt gọn thuật sĩ Leopord tạo cho người xem cảm giác tán nhân đánh cận chiến cực kỳ kinh khủng. Bây giờ, Thiên Nộ đã vào khoảng cách khí công sư có thể ra tay, vậy mà vẫn cứ uốn éo ở đó như chờ bị đập, thằng này. . . chẳng lẽ bán độ cho Hưng Hân rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #reup