Chương 998-1000
Chương 998: Giông tố sắp đến
Ông chủ Đào Hiên của Gia Thế đích thân nhận phỏng vấn là quá có thể diện. Thế nhưng sau khi sửa lại bản thảo, Tào Quảng Thành mới thấy được một nhân vật cấp BOSS xảo trá và già đời đến cỡ nào. Trong cuộc phỏng vấn này Đào Hiên đã thể hiện toàn bộ lòng thông cảm và tha thứ mà hắn và Gia Thế dành cho Diệp Thu. Miệng nam mô bụng bồ dao găm, hắn rõ ràng đang chơi chiêu.
Gia Thế thông cảm và khoan dung với Diệp Thu đến vậy, nhưng Diệp Thu lại xách chiến đội đến vòng khiêu chiến mà nhất quyết một mất một còn với Gia Thế. Hình tượng của đôi bên theo đó cũng thấy rõ khác biệt. Những từ mà người ta có thể nghĩ về hành động của Diệp Thu, ngoại trừ lấy oán báo ân, thì chỉ có vong ơn phụ nghĩa…
Toẹt zời!
Khi Tào Quảng Thành beta bản thảo, trong lòng không thôi khen ngợi. Vậy bên phía Hưng Hân sẽ trả đũa bằng cách nào?
Gia Thế và Hưng Hân tuy không ngồi cùng chỗ để nhận phỏng vấn, nhưng đừng quên rằng phóng viên đến gặp họ đều đến từ báo Thể Thao Điện Tử. Hai phóng viên hoàn toàn có thể dẫn dắt đề tài để nội dung hai cuộc phỏng vấn trở thành đối chọi gay gắt. Tào Quảng Thành phụ trách bên Gia Thế, gã chỉ hận không thể đích thân đi bên Hưng Hân luôn, nhưng cuối cùng chỉ có thể dặn dò đủ chuyện với Thường Tiên.
Nào ngờ khi Thường Tiên đi phỏng vấn về, Tào Quảng Thành nhìn vào bản thảo thì giận đến xịt khói.
Trong bản thảo của Thường Tiên chỉ viết thế này: Nghe hỏi đến quá khứ, đội trưởng Diệp Tu cười trừ, sau đó đốt một điếu thuốc, bắt đầu hồ hởi nói về hiện tại.
Đúng là thầy hay có trò giỏi! Câu này quá giống câu mình viết “Đào Hiên quay qua người viết xin một điếu thuốc”. Nhưng giống rồi sao nữa, Đào Hiên chơi chiêu giấu kim trong gối, mà Diệp Tu thì dứt khoát bấm next luôn: Câu kế tiếp, please.
Tào Quảng Thành ngay lúc đó đã đập bàn mắng cho Thường Tiên một trận xối xả, coi như trút hết bao nhiêu cơn tức đối với Thường Tiên thời gian vừa qua. Thật ra trong lòng Tào Quảng Thành cũng hiểu rõ rằng không phải là Thường Tiên không muốn, mà là đối phương không hợp tác, cố ý lảng tránh đề tài này. Nhưng nếu cạy miệng đối tượng phỏng vấn quá dễ thì ai cần đến phóng viên nữa? Bản thảo lần này đã trở thành minh chứng để Tào Quảng Thành có đầy đủ lí lẽ mà chất vấn năng lực của Thường Tiên.
Nhưng chất vấn rồi thì bản thảo vẫn phải dùng thôi pa. Dù không phỏng vấn ra được cái gì hay ho nhưng ít ra cũng là duy nhất. Bây giờ người có thể phỏng vấn được Hưng Hân chỉ có một mình Thường Tiên. Cứ nhìn vào hai tên được tờ tuần báo Thể Thao Điện Tử phái tới chuyên tháp tùng vòng khiêu chiến kìa! Trong thời gian chờ trận chung kết diễn ra, nhìn họ thảm thấy thương, vì cả hai chiến đội vào chung kết đều không nhận phỏng vấn bừa bãi. Do đó hai người bọn họ chỉ đành bắt chước mấy tờ báo khác, núp lùm khắp nơi như paparazzi, hễ phát hiện tuyển thủ của hai đội này là nhào tới hỏi đủ thứ.
So với mấy thứ linh tinh chắp vá mà họ viết ra, bản thảo của Thường Tiên ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Chỉ có điều lúc cầm hai bản thảo phỏng vấn của hai đội giao cho tổng biên tập, Tào Quảng Thành đã chuẩn bị sẵn tâm lí ăn chửi.
Đúng như dự đoán, vừa nộp bản thảo chưa tới một tiếng, tổng biên tập lập tức gọi thẳng vào di động của Tào Quảng Thành mắng cho vuốt mặt không kịp. Bản thảo không ra gì rõ ràng là lỗi của Thường Tiên nhưng tổng biên tập thì lại mở miệng rằng: “Tiểu Thường là người mới, không biết cách làm việc, còn chú cũng mới làm phóng viên ngày đầu à?”
Cũng hệt như Tào Quảng Thành không thèm quan tâm việc Thường Tiên làm sao để mớm lời cho Diệp Tu, tổng biên tập đại nhân cũng hoàn toàn đách care sự thật rằng Tào Quảng Thành không cách nào nhúng tay vào cuộc phỏng vấn của Thường Tiên với Hưng Hân, cứ ra sức trút giận lên đầu gã.
Thế nhưng kết quả rồi cũng giống như khi Tào Quảng Thành quát tháo Thường Tiên vậy: mắng thì mắng, mắng xong vẫn phải dùng bản thảo đó thôi. Vốn hi vọng rằng đợt phỏng vấn này có thể dựng nên màn kịch ân oán tình thù giữa hai nhà, vậy mà rốt cuộc ra thành một người nói chuyện thời tiết, người còn lại hỏi ăn cơm chưa.
Vì thế nên cuối cùng, cuộc phỏng vấn Hưng Hân của Thường Tiên chỉ đưa thêm thông tin về chiến đội này, còn những lời Đào Hiên nói ra thì thành công khơi dậy làn sóng căm thù thứ hai của fan Gia Thế đối với Diệp Thu.
Câu nào câu nấy đều ám chỉ hoặc định hướng, khiến rất nhiều fan Gia Thế vốn ban đầu cảm thấy khó xử vì yêu quý và ủng hộ cả hai bên nay đã kiên quyết nghiêng về phía chiến đội Gia Thế. Nhất thời trên internet lại dấy lên những cuộc bàn tán sôi nổi, hội anti Diệp nhảy nhót tưng bừng như cá mắc cạn, cảm thấy việc Đào Hiên tỏ thái độ lần này chính là chứng cứ tốt nhất cho thấy Diệp Thu lòng lang dạ sói.
Trong hai ngày sau đó, Trần Quả căn bản không dám lướt net xem người ta tranh luận, sợ sẽ tức chết. Cũng may bầu không khí trong đội rất ổn định, Diệp Tu từ đầu tới cuối đều thản nhiên như không có gì, mà lần này rốt cuộc Trần Quả đã hết còn phun lửa vì cái bản mặt nhởn nhơ của Diệp Tu rồi. Trận chung kết đã đến trước mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy ơn trời vì Diệp Tu là một người như vậy, chứ nếu không cứ gặp chút việc là nóng nảy giống như mình thì e rằng đã rối beng lên rồi, làm sao thi đấu được nữa?
Phải, thi đấu.
Diệp Tu lúc này chỉ đặt toàn bộ chú ý vào việc thi đấu. Mấy ngày nay hắn bận trao đổi rất nhiều thứ với Ngụy Sâm, Tôn Triết Bình hoặc mỗi người trong chiến đội.
Đó không phải là nước tới chân mới nhảy.
Mùa hè năm trước, kết quả Gia Thế K.O truyền ra ngoài thì công tác chuẩn bị để đánh bại Gia Thế cũng đã bắt đầu từ khi đó.
Đặc điểm lấy game làm gốc của Vinh Quang đã tạo ra qui tắc cuộc chơi: những thứ có thể ảnh hưởng đến kết quả thi đấu không chỉ là mấy chục phút trong trận.
Một phút trong trận, công sức mười năm ngoài trận. Cách nói này cũng có thể áp dụng cho Vinh Quang. Sau bao nhiêu cực khổ dốc ra suốt một năm để chuẩn bị ngoài trận, mấy chục phút trong trận rốt cuộc sắp đến rồi.
Nói cho cùng, mọi thứ vẫn quyết định bởi mấy chục phút này. Một năm khổ ải mài đao rèn kiếm có hoàn hảo đến cỡ nào đi nữa, nếu không thể đem toàn bộ những gì đã chuẩn bị truyền tải vào mấy chục phút cuối cùng thì tất cả sẽ biến thành con số 0.
Trận quyết đấu sinh tử này Hưng Hân sẽ đối mặt thế nào? Trần Quả cũng không rõ. Những gì mấy ngày nay Diệp Tu trao đổi với mọi người, có cái cô nghe thấy, có cái không, nhưng cô chưa từng đi hỏi. Cô hi vọng Diệp Tu có thể dùng toàn bộ thời gian và tâm sức của mình vào việc thi đấu, chuyện giải thích với mình không hề quan trọng.
Thế là Trần Quả bỗng trở thành người rảnh nhất ở Hưng Hân. Một người trước nay rất ham vui như cô lại không mảy may định chõ mũi vào việc của những người xung quanh. Giờ phút này cô đang nỗ lực hết sức để không quấy rầy đến mọi người. Chỉ thế thôi cũng đã khiến cho cô cảm thấy rất vui vẻ. Cô không hề cảm thấy bị lạnh nhạt hay bỏ rơi, càng không cảm thấy cô đơn. Nhìn bóng dáng mỗi người đều tới lui bận rộn, cô chỉ cảm thấy cực kì vững tâm và ấm lòng.
Lúc này, Trần Quả lại nghĩ đến một người khác. Một người đang ở giữa lòng địch.
Tô Mộc Tranh.
Bây giờ Tô Mộc Tranh đang có tâm trạng gì ha? Có phải cũng giống mỗi người trong Hưng Hân, đang nghiêm túc nỗ lực chuẩn bị cho trận sắp tới? Tuy rằng hiện tại Trần Quả rất ghét Gia Thế, nhưng nếu Tô Mộc Tranh cũng như cô thì Trần Quả lại cảm thấy không thỏa đáng lắm. Đó là tinh thần nghề nghiệp mà tuyển thủ chuyên nghiệp nên có: đã thi đấu thì phải dốc hết sức ra mà đánh. Dù ngoại giới đang gán ghép rất nhiều thứ, nhưng mỗi ngày sống bên cạnh Diệp Tu đã khiến Trần Quả chứng kiến rõ ràng: đối với trận chiến này, Diệp Tu căn bản không hề pha tạp bất kì thứ gì ngoài việc thi đấu.
Vì bị buộc giải nghệ mà muốn chiến một trận để báo thù? Hắn không hề. Vì sợi dây liên kết không cách nào dứt bỏ với Gia Thế mà trong lòng ngổn ngang? Hắn cũng không hề.
Đúng, là vậy đó. Không tốt cũng không xấu, trong có vẻ rất lạnh lùng vô tình, nhưng hắn đã dùng chính thái độ chân thành đó mà đối đãi Vinh Quang, đối đãi việc thi đấu. Đây chính là đệ nhất đại thần của Vinh Quang mà Trần Quả nhìn thấy bằng đôi mắt của mình. Chỉ bằng vào điểm ấy, Trần Quả cảm thấy mình hâm mộ hắn bấy nhiêu năm không hề uổng phí. Đây là một người đáng kính thực sự, vì hắn có thể làm được chuyện mà người khác không thể. Ví dụ như Trần Quả, tuy cô hiểu rất rõ những lí lẽ đó, rất tán thành thái độ đó, nhưng kêu cô làm, cô không làm được.
Cô không cách nào dùng một trái tim bình thản mà đối mặt với Gia Thế. Nghĩ đến những hành vi mà Gia Thế đã gây ra để nhắm vào Diệp Thu, cô chỉ hận không thể bắt Gia Thế bị Hưng Hân thồn hành vào mồm, cho xếp hàng quỳ gối sám hối, khóc lóc xin tha ngoài cửa.
Thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua, ngày thi đấu càng lúc càng đến gần. Trần Quả không chỉ ra sức ngáp gió, cô còn nhận hết vào mình tất cả những việc có khả năng quấy rầy đến những người khác. Ngay cả Thường Tiên trong khoảng thời gian này đến thăm hỏi cũng chỉ có thể tiếp xúc được Trần Quả. Nhìn thấy sự nghiêm nghị của Trần Quả, Thường Tiên cũng bó tay không dám làm phiền người Hưng Hân nữa.
Thứ Sáu là ngày thi đấu, cũng là ngày ra báo Thể Thao Điện Tử. Trận quyết đấu cuối cùng trong vòng khiêu chiến giữa Hưng Hân và Gia Thế rốt cuộc đã leo lên trang đầu của tờ tuần báo Thể Thao Điện Tử hôm nay, còn nổi hơn hẳn bất kì trận thứ Bảy nào của giải đấu chuyên nghiệp.
Mà trong tiêu đề trên trang đầu, hai chữ Diệp Thu được zoom lớn hơn cả Hưng Hân. Đây vốn là trận quyết đấu giữa hai đội, nhưng đối với nghề chỉ chuyên kiếm chuyện để nói như báo chí thì họ chỉ coi trọng vụ Diệp Thu vs Gia Thế. Nếu không phải Hưng Hân có Diệp Thu, thì cho dù chiến đội này có xuất sắc cỡ nào, bằng vào tuổi của vòng khiêu chiến e rằng không đủ để được leo lên trang báo đầu.
Nhưng trong bài báo này, phóng viên mặt trận cũng không bắt được tin nào là thực sự mắt thấy tai nghe. Thường Tiên sợ quấy rầy Hưng Hân, còn Gia Thế cũng đã tiến hành bootcamp, Tào Quảng Thành không cách nào tiếp cận. Thế thì lại càng dễ cho hai người dùng góc nhìn của chính mình để xào nấu thông tin, đọc vào thấy rõ gió thổi phần phật báo hiệu giông tố sắp đến. Họ viết bằng hình thức ghi chép như thể được sống cùng hai chiến đội, kể lại những ngày tiếp xúc vừa qua, nhờ đó mà được đăng lên trang chuyên về vòng khiêu chiến trong đợt báo lần này. Còn vị trí đầu mặt báo tấc đất tấc vàng thì dĩ nhiên toàn là tít lớn tít nhỏ hoành hành, sẽ không có những bài viết đưa tin thực tế thế này.
Tờ tuần báo Thể Thao Điện Tử phát hành ngày thứ Sáu được giao đến khắp các sạp báo từ sáng sớm, mà cùng lúc, Hưng Hân cũng đang theo bố trí của liên minh lên xe khách đi tới nhà thi đấu.
Mặc dù đến tối mới đánh, nhưng vì thay đổi địa điểm nên việc phải đến làm quen, thích ứng điều kiện môi trường là rất cần thiết. Sau khi liên minh trưng cầu ý kiến phía Hưng Hân thì đã sớm cho người qua đưa chiến đội Hưng Hân đến nhà thi đấu để tập luyện trước trận. Bên phía Gia Thế cũng y hệt, đã lên xe chạy về địa điểm diễn ra trận chung kết đêm nay: nhà thi đấu thể thao tổng hợp Lục Lý Tùng.
Thế là trên lối đi dành cho tuyển thủ ra sân, hai đội không hẹn mà gặp.
Bootcamp: giai đoạn tập luyện đóng kín của cả team, ăn ngủ tại nơi huấn luyện, không tiếp xúc với bên ngoài để đảm bảo sự tập trung của tuyển thủ. Thường chỉ diễn ra trước những trận đấu quan trọng.
Chương 999: Làm quen sân bãi
“Hey, lão Diệp!”
Người chủ động chào hỏi Hưng Hân không phải ai khác mà chính là Đào Hiên. Ông chủ Gia Thế vừa hô to vừa nhanh chân bước qua. Cả giọng điệu lẫn tư thế của hắn đều ra vẻ nhiệt tình và thân thiết, khiến Trần Quả ngu mặt tưởng mình nhìn lầm người.
Diệp Tu nở nụ cười, giơ tay lên với hắn coi như chào hỏi.
“Đến sớm thế?” Đào Hiên cười tươi rói.
“Mấy ông cũng vậy mà.” Diệp Tu nói.
Ánh mắt của Đào Hiên lướt qua từng thành viên của chiến đội Hưng Hân mà quan sát. Hắn là người có thâm niên trong giới, những người như Ngụy Sâm và Tôn Triết Bình hắn chỉ để ý một chút là nhận ra được. Nhưng thân là ông chủ của một chiến đội nhà giàu, đương nhiên hắn không cần thiết phải tốn sức làm thân với hai tuyển thủ lỗi thời kia làm gì, cho nên gom luôn hai người vào hàng ngũ cân đường hộp sữa, gật đầu một cái coi như chào hỏi toàn bộ đội viên của Hưng Hân.
“Thật không ngờ, chiến đội này của cậu cũng thú vị lắm. Hưng Hân đúng không? Hồi trước nhìn không ra, thì ra hàng xóm nhà mình cũng là ngọa hổ tàng long!” Đào Hiên nói, nhìn về phía các đội viên sau lưng mình mà cười. Ông chủ đã cười, mọi người còn có thể không hưởng ứng sao? Các tuyển thủ chiến đội Gia Thế đều lập tức ha ha cười rộ.
Đào Hiên đùa một câu xong cũng không cần chờ Hưng Hân có ai trả lời, ánh mắt đã dừng ở một người trong chiến đội Hưng Hân.
Đường Nhu.
Trong chiến đội Hưng Hân, thật sự khiến Đào Hiên nảy sinh hứng thú thì chỉ có Đường Nhu, có điều hiện nay vị trí pháp sư chiến đấu của Gia Thế đã có át chủ bài là Tôn Tường, Đào Hiên không hề có ý muốn thay đổi. Thế nhưng nhìn thấy tuyển thủ thế này lại ở trong một đội như Hưng Hân, hắn còn tiếc nuối hơn hết thảy những chiến đội đã từng chú ý Đường Nhu.
“Cô Đường, hân hạnh.” Đào Hiên bấm next tất cả các nhân, chỉ chào riêng Đường Nhu.
Đường Nhu có xuất thân máu mặt nên tình huống kiểu này không quá xa lạ với cô. Cô mới chào lại, Đào Hiên đã vội nói: “Một nhân tài xuất sắc như cô Đường đây nhất định đừng để bị mai một, sau trận đấu này nếu còn hứng thú, bất cứ khi nào cũng có thể liên hệ với tôi. Đây là danh thiếp của tôi.”
“Ê, ông có ý gì?” Trần Quả đứng bên cạnh nghe thấy liền nổi giận. Đào Hiên nói năng không coi ai ra gì, mời chào tuyển thủ nhà người ta trước mặt bàn dân thiên hạ không nói, còn ám chỉ Hưng Hân nhất định sẽ tèo?
“Có ý gì đâu.” Đào Hiên cười cười, giọng điệu rất thoải mái, vì lúc này Đường Nhu đã nhận lấy danh thiếp mà hắn đưa, còn gật đầu nói: “Cảm ơn.”
“Thôi tôi không nói nữa, tối nay lên sân gặp.” Đào Hiên lập tức dắt các tuyển thủ chiến đội Gia Thế nghênh ngang đi tiếp. Các tuyển thủ trong đội ai nấy đều đi thẳng theo sau ông chủ, chỉ có Tô Mộc Tranh rơi lại cuối cùng, chạy qua tìm Diệp Tu và Trần Quả trò chuyện như chỗ không người. Đào Hiên ở tuốt phía trước đương nhiên biết rõ, nhưng cũng quay đầu liếc một cái rồi thôi chứ không nói gì khác.
“Tên này đáng ghét quá mà. Sao mấy người không có phản ứng gì hết vậy?” Trần Quả nhìn trái nhìn phải, mấy thằng già Diệp Tu với Ngụy Sâm mọi khi chọc người khác ứa gan không phải thuận miệng lắm hả, sao bây giờ lại im thin thít rồi?
“Thấy chưa, tao nói mà! Làm lớn tới cỡ ông chủ mà phải lạch bạch chạy đến trước mặt chúng ta để phun rác rưởi, tội nghiệp quá, thôi mình cứ để cho người ta thể hiện đi.” Ngụy Sâm rất nghiêm túc nói.
“Ủa, ổng là ai vậy?” Lúc này những người như An Văn Dật và La Tập mới hiếu kì hỏi. Đào Hiên cho rằng mình là nhân vật lớn, nhưng hắn đã quên, nhân vật lớn quá thì người bình thường có tiếp xúc được đâu mà nhận ra. Hắn ra sức diễn sâu làm trò mèo, nhưng đáng tiếc ở Hưng Hân còn có người không biết hắn là ai. Họ chỉ để ý đến hành động phát danh thiếp cho Đường Nhu của hắn.
“Tuyển trạch viên à?” An Văn Dật và La Tập đoán 80% là vậy rồi.
Trần Quả nghe xong hết giận nổi, kéo tay Tô Mộc Tranh hỏi han toàn những câu như chị lớn trong nhà quan tâm em gái. Rõ ràng trận đấu đã ở sát trước mắt nhưng cô lại không hề nhắc đến Vinh Quang dù chỉ một chữ. Hiển nhiên Trần Quả muốn tránh né đề tài mẫn cảm này. Nói cho cùng, lòng của Tô Mộc Tranh có nghiêng về Hưng Hân đi nữa thì trong trận đấu sắp tới họ vẫn là đối thủ. Dù luôn nói sẽ lấy thái độ chuyên nghiệp để đối diện, nhưng nội tâm thực sự thì thế nào? Cho nên Trần Quả cảm thấy thôi thì không nói về việc này sẽ tốt hơn.
Vào nhà thi đấu, hai chiến đội đều có người tiếp đón riêng, Tô Mộc Tranh rốt cuộc vẫn phải quay về bên Gia Thế. Mọi người được dẫn về phòng nghỉ của riêng đội mình. Sân thi đấu đã được bố trí đâu vào đó, mỗi đội đều có thời gian 2 tiếng để thích ứng trang thiết bị trên sân.
“Chiến đội Gia Thế nói có thể nhường cho mọi người làm quen sân bãi trước.” Nhân viên tiếp khách nói.
“Ồ, giúp tôi cảm ơn họ.” Diệp Tu gật đầu.
“Được, tôi sẽ nhắn lại.” Nhân viên tiếp khách lễ phép rời khỏi, để lại đám người Hưng Hân đi vòng vòng trong phòng nghỉ ngơi cực lớn khiến ngay cả Ngụy Sâm cũng phải bùi ngùi. Những năm tháng hắn còn ở liên minh, ngay cả chiến đội chuyên nghiệp cũng không có cửa được thi đấu trong điều kiện tốt thế này. Nhà thi đấu? Đùa à, thời đó làm gì cần thùng chứa lớn đến vậy, tìm đại một trung tâm hội nghị nào đó có sức chứa khoảng vài trăm đến 1000 người là tổ chức được rồi. Mà bây giờ chưa tới 10 năm, đã phát triển tới mức rất nhiều chiến đội đều đã có trung tâm thi đấu của riêng mình. Tốc độ chuyên nghiệp hóa của Vinh Quang có thể nói là đổi khác từng ngày.
“Khá quá, khá quá, thật sự khá quá!” Ngụy Sâm hết sờ mó chỗ này đến tăm tia chỗ kia. Xong hết một vòng, hắn rất có tinh thần mà phất tay kêu lên: “Mau mau, để tao đi mở mang kiến thức một phen, xem thiết bị thi đấu bây giờ ra sao nào.”
Người Hưng Hân ra khỏi phòng nghỉ của mình, men theo lối đi dành cho tuyển thủ vào nhà thi đấu.
Nhìn từ khán đài xuống thì thật ra cũng không khác nhà thi đấu trước đó bao nhiêu, nói chung là có sức chứa gần như nhau. Nhưng thiết kế của sân thi đấu lại khác biệt rất lớn. Khu vực ngồi của tuyển thủ được thống nhất ở phía Nam, mà phòng thi đấu chia ra làm bên Đông và bên Tây, chính giữa sân chừa ra không gian cực rộng để hình chiếu 3D sẽ được phóng lên khu vực này. Trải qua thử nghiệm gần một mùa giải, kĩ xảo phát sóng trực tiếp trận đấu bằng hình chiếu 3D đã được nghiên cứu và nâng cấp, khán giả đến xem ở nhà thi đấu chắc chắn sẽ có cảm giác khác hẳn khi xem tại nhà, chứ không chỉ đơn giản là trải nghiệm bầu không khí phấn khích mà thôi. Sự cải cách này đã khiến tỉ suất ghế ngồi trong cả mùa giải đều tăng vọt, liên minh và các chiến đội thu về lợi nhuận cực lớn, nên sẽ càng lúc càng đẩy mạnh phương pháp này.
Chiến đội Hưng Hân đi một vòng khu vực ngồi của mình rồi vào xem thử phòng thi đấu. Đối với tuyển thủ mà nói, khu vực hình chiếu 3D ở giữa sân đấu không hề quan trọng, vì họ ngồi trong phòng thi đấu có thấy được gì đâu. Phòng thi đấu mới là chiến trường chân chính của họ.
Phòng thi đấu mỗi bên đều có 6 ghế ngồi, dĩ nhiên là thiết kế dành cho phần đấu đoàn đội có số lượng người tham gia cao nhất. Điều kiện cấu hình của tất cả các máy trong phòng thi đấu là thống nhất theo quy định mà liên minh đưa ra. Tuy nhiên, chuột và bàn phím mà tuyển thủ sử dụng có thể do tuyển thủ tự chuẩn bị, có cổng cắm để tiện thay đổi ngay tại ghế ngồi trong phòng thi đấu, chỉ cần trước khi cắm vào phải thông qua kiểm tra xem có phù hợp với quy định của liên minh hay không là được. Nếu xảy ra chuyện vớ vỉn như quên mang theo thì cũng không phải lo, liên minh sẽ không vì thế mà hà khắc đến mức hủy bỏ tư cách thi đấu, chỉ cần mượn của đồng đội hoặc thậm chí sử dụng thiết bị dự phòng, loại sản xuất hàng loạt, do nhà thi đấu cung cấp cũng được.
Sân đấu đã cho phép tuyển thủ đến thích ứng làm quen thì dĩ nhiên đã hoàn tất khâu thử nghiệm vận hành. Trận chung kết vòng khiêu chiến lần này được đánh giá có quy cách khá cao, toàn bộ đều theo thiết lập của giải đấu chuyên nghiệp.
Chiến đội Hưng Hân bước vào phòng thi đấu, mạnh ai nấy tự test máy, ngay cả Trần Quả cũng thung thướng thử trải nghiệm cảm giác thi đấu của tuyển thủ chuyên nghiệp. Lúc cô đi ra khỏi phòng, bỗng thấy Ngụy Sâm đứng một mình ở trên sân, ngơ ngẩn nhìn khắp nhà thi đấu.
Trần Quả không đến quấy rầy, mà chỉ học theo Ngụy Sâm nhìn quanh một vòng. Vị lão tướng đã giải nghệ nhiều năm này vốn chưa bao giờ nghĩ rằng có thể một lần nữa quay về chiến trường mà mình quen thuộc, nào ngờ có một ngày hắn lại thật sự đứng nơi đây, bây giờ tâm trạng của hắn sẽ thế nào?
Trần Quả lại quay đầu nhìn về phía Ngụy Sâm, nào ngờ chỉ thấy Diệp Tu đã chụm vô đứng chung rồi, hai thằng mỗi thằng đều đang khói hương nghi ngút. Khói thuốc lượn lờ trong không khí nhìn thấy rõ hết cả rệt.
Trần Quả cạn lời với hai thằng này. Bộ không thể chừa chút không gian cho người ta cảm động hả?
Ngụy Sâm tuy chưa từng trải nghiệm nhà thi đấu lớn đến thế này, nhưng dù gì cũng là lão tướng, hắn vẫn thể hiện tính thích ứng rất mạnh chứ không như các cháu tuyển thủ trẻ hiếu kì đến mức ngồi thử từng cái ghế thi đấu. Tới lui một hồi thì hết 2 tiếng, đã bắt đầu có bóng vài người bên Gia Thế rời khỏi lối đi dành cho tuyển thủ.
Trên thực tế, việc làm quen sân bãi của hai chiến đội chẳng có gì để xung đột nhau cả. Mà chưa kể 2 tiếng thích ứng cũng không có hạn định, muốn kéo dài thêm cả nửa tiếng hay 1 tiếng cũng không tính là làm trái quy tắc, chỉ bất quá trước khi vào thi đấu chính thức thì toàn bộ mọi thiết bị sẽ được kiểm tra khép kín một lượt cuối, lúc đó chắc chắn tuyển thủ phải quay về.
Cho nên Gia Thế nói nhường cho Hưng Hân thích ứng sân bãi trước, đúng là khách sáo kiểu tào lao, chỉ để thể hiện style đại gia của họ mà thôi.
Lần này chỉ có tuyển thủ Gia Thế mới đến, Đào Hiên không theo nữa. Nhìn thấy Hưng Hân vẫn đứng đó, tuyển thủ Gia Thế cũng không phát biểu gì, họ chỉ lòng vòng ở khu vực ngồi rồi vào xem phòng thi đấu của mình. Cho đến khi nhìn thấy người Hưng Hân chuẩn bị rời đi, bên phía Gia Thế bỗng đột nhiên có người “ê”một tiếng.
Hưng Hân dừng bước quay đầu nhìn. Thì ra là Tôn Tường, chú em đã bị họ troll vô số lần nhưng vẫn chơi ngu một cách nghị lực.
“Từ hồi đánh LAN đến giờ, trận nào tôi cũng đều lấy được 5 điểm solo.” Tôn Tường xòe bàn tay 5 ngón vẫy vẫy về phía Hưng Hân, “Tối nay cũng sẽ không ngoại lệ.”
“Thằng con này hết cứu rồi.” Trần Quả bất đắc dĩ nói, ngay cả cô cũng chả buồn để ý đến sự khiêu khích của Tôn Tường nữa thì khỏi phải bàn cái vụ “hô sói tới nào ngờ sói không tới” của Tôn Tường đã thọt hết bao nhiêu lần.
Nhét bơ vào mồm Tôn Tường, đoàn người Hưng Hân cứ thế rời khỏi nhà thi đấu.
8h tối, trận chung kết vòng khiêu chiến chính thức bắt đầu.
Chương 1000: Chiến thuật 3 vs 1
Trận chung kết này quả nhiên không phụ lòng chờ mong của đảng phái khắp nơi, cách thời điểm thi đấu chính thức 1 tiếng đồng hồ, nhà thi đấu tổng hợp Lục Lý Tùng đã không còn chỗ ngồi.
Nơi này không phải sân nhà Gia Thế, nhưng sức ảnh hưởng của chiến đội ông lớn, Tru Tiên và Huyền Kỳ trước đây há có thể so sánh? Trong trận quyết đấu cuối cùng, fan hâm mộ Gia Thế tụ lại ngồi chung một chỗ. Có những nhóm là tổ chức tự phát trong thành phố B hoặc fan cứng đến từ thành phố H, thêm vào quân đoàn trung thành nhất luôn luôn tháp tùng mọi cuộc chinh chiến của Gia Thế cũng đã giá lâm. Nhìn xung quanh nhà thi đấu, khắp nơi đều có băng rôn ủng hộ Gia Thế. Nhưng tính ra thì băng rôn chúc thắng lợi cho trận tối nay đúng là quá ít, phần lớn khẩu hiệu đều hướng tới năm sau, hướng đến việc Gia Thế quay về càn quét liên minh.
Cũng như những cuộc thăm dò trước đây, dù có rất nhiều người kỳ vọng Hưng Hân thắng lợi nhưng số lượng người dự đoán Gia Thế chiến thắng mới chiếm số đông. Là fan trung thành nhất của Gia Thế, không lẽ bây giờ có người còn nghi ngờ siêu chiến đội nhà mình? Mà ngay cả những người trông cho Hưng Hân thắng cũng chỉ im im mà ngồi coi phim thôi. Hô hào cổ vũ Hưng Hân? Có khi sẽ bị nhìn như thằng dở.
Nhưng dưới tình cảnh nghiêng về một chiều thế này, cứ có một nhóm những thằng dở khăng khăng ở giữa một biển cờ Gia Thế mà giơ lên băng rôn Hưng Hân thật cao, gào lên “Đánh đổ Gia Thế!” Họ trở thành trò cười của rất nhiều người xung quanh nhưng họ vẫn bất chấp. Đó chính là những người ủng hộ kiên định nhất của Hưng Hân, những người mà từ khi còn ở trong game đã có ràng buộc vô cùng thân thiết với các tuyển thủ và nhân vật của chiến đội Hưng Hân.
“Hưng Hân! Hưng Hân!” Điền Thất dẫn đầu 500 anh em ra sức hú hét để nhắc nhở mọi người đừng xem nhẹ sự tồn tại của Hưng Hân.
Fan hâm mộ Gia Thế phát hiện ra trong nhà thi đấu có một đám điếc không sợ súng, lập tức đâm thóc thọc gạo, móc xỉa xóc hông các kiểu. Đám Điền Thất không hề dao động, tiếp tục dùng hành động của mình để thể hiện tinh thần ủng hộ Hưng Hân vô bờ bến.
7 giờ rưỡi tối, hệ thống đèn bên trong nhà thi đấu dần dần giảm độ sáng. Khán giả lập tức phấn khích hẳn lên, vì điều đó báo hiệu rằng thời điểm trận đấu bắt đầu càng lúc càng gần.
Màn hình phát sóng và khu vực hình chiếu 3D dĩ nhiên là nơi cần được ánh đèn tập trung chiếu tới nhất. Xem giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp cũng giống như đi xem phim vậy, lúc chính thức bắt đầu thì tất cả mọi nơi đều sẽ tối thui ngoại trừ sân đấu. Nếu không phải do điều kiện đặc biệt này, việc Diệp Tu giấu mặt thi đấu suốt mấy năm vẫn không bị người ta tóm được cũng rất khó trở thành hiện thực.
Đợi ánh đèn trong nhà thi đấu toàn bộ tối xuống, bình luận viên trên sân liền lớn tiếng giới thiệu tuyển thủ hai đội đang bắt đầu ra sân. Đầu tiên là chiến đội Gia Thế với người đi trước là Tiêu Thời Khâm, vị đại thần vì đánh giá cao tương lai của Gia Thế mà dứt khoát chuyển hợp đồng về dù chiến đội này đã bị K.O. Ánh đèn đang chiếu rọi đến lối đi của tuyển thủ, Tiêu Thời Khâm bước nhanh ra phất tay chào hỏi khán giả. Cảnh tượng thế này hắn không hề xa lạ, nhưng hắn đã không trải nghiệm nó suốt ròng rã một năm nay. Nhìn thấy hình chiếu 3D của Diệt Sinh Linh hiện ra trên sân đấu theo sự xuất hiện của mình, cả Tiêu Thời Khâm cũng cảm thấy hay hay.
Nhân vật đứng trên sân thực hiện vài động tác chiến đấu vô cùng sống động, khiến tiếng vỗ tay tràn ngập khắp khán đài. Sau đó ánh đèn chuyển về phía tuyển thủ ra sân thứ hai của Gia Thế, hình chiếu 3D của nhân vật cũng theo đó mà thay đổi.
Đây là cách thức ra sân hoàn toàn mới của tuyển thủ sau khi hình chiếu 3D được đưa vào sử dụng. Bầu không khí trong nhà thi đấu đã nổi lửa lên em rồi, fan Gia Thế thì rào rào vỗ tay la hét, càng lúc càng xôm mãi cho đến cao trào khi tuyển thủ cuối cùng của họ lên sân: Tôn Tường và nhân vật át chủ bài Nhất Diệp Chi Thu.
Sau Gia Thế, đến phiên Hưng Hân. Bình luận viên vừa mới gọi tên chiến đội, trong nhà thi đấu đã lập tức có tiếng la ó ầm ĩ. Khi bình luận viên giới thiệu tuyển thủ đầu tiên bước ra là Diệp Tu, tiếng la ó quá độ đến cao trào luôn, trong đó còn chen lẫn không ít âm thanh chửi bới. Khi nhân vật Quân Mạc Tiếu mà Diệp Tu sử dụng được chiếu thành hình 3D trên sân đấu, khắp khán đài bỗng rộ lên tiếng cười vang.
Đây là màn biểu diễn của riêng từng nhân vật nên không cần phải thu nhỏ tỉ lệ, hình chiếu nhân vật còn lớn hơn người thật, vì thế trang bị trên người nhân vật cũng nhìn rõ hơn rất nhiều. Mớ trang bị quần hồng áo xanh nõn chuối của Quân Mạc Tiếu thế là được zoom to ra.
Trên người Quân Mạc Tiếu tuy đều là trang bị cam cấp 75, nhưng bao gồm đủ 5 loại giáp vải, da, xích, nặng, tấm, nhìn vào có thể nào không muốn phun? Style phối đồ loạn xạ này thiệc là thú dzị.
Trong tiếng cười ồ, nhà thi đấu càng thêm hỗn loạn. Đám fan trung thành của Gia Thế nhạo báng style ăn mặc của Quân Mạc Tiếu xong thì đổi qua lớn tiếng chửi rủa kẻ mà họ nhìn là vong ân phụ nghĩa, thậm chí có fan Gia Thế kích động còn ý đồ nhảy xuống sân, nhưng rất nhanh đã bị bảo an tóm lại đuổi cổ khỏi nhà thi đấu. Một trận có đề tài xung đột cao thế này, nhà thi đấu đã sớm bố trí đầy đủ các phương án đối phó với những hành vi manh động có khả năng cao sẽ xảy ra.
Sau Diệp Tu, tiếng la ó dành cho Hưng Hân rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều, cuối cùng đến những người như La Tập hay An Văn Dật ra trận thì hầu như không còn. Ngược lại, đám Điền Thất vẫn tiếp tục ra sức hú hét, chỉ có điều tiếng gào của họ thật quá bé nhỏ trong nhà thi đấu đầy ắp không còn chỗ ngồi.
Sau khi giới thiệu tuyển thủ hai đội xong thì đã gần hết nửa tiếng, phòng thi đấu dành cho hai bên lúc này đã chuẩn bị ổn thỏa. Ở khu vực ngồi dành cho tuyển thủ, ông chủ Đào Hiên của Gia Thế đích thân đến đốc chiến. Trước khi chính thức khai cuộc hắn lại còn khách sáo đến chào hỏi với Diệp Tu thêm một lần. Có biết bao nhiêu fan Gia Thế đang hóng chằm chằm cơ mà, đương nhiên hắn phải thể hiện cho đủ bài chứ.
Đến phút chuẩn bị cuối cùng, danh sách ra trận của song phương đã xác định, không thể thay đổi được nữa. Mà gần đây có vài tin tức nội bộ lọt ra ngoài rằng: Cùng với việc đưa vào sử dụng thể thức thi đấu mới, liên minh có thể cũng sẽ thay đổi cách sắp đặt tuyển thủ ra trận, từ việc xác định danh sách trước khi lên sân trở thành để cho các đội lâm thời chỉ định tại chỗ. Nhưng đó là nói sau chứ trận đấu này vẫn sử dụng cách làm từ trước đến nay thôi. Sắp 8 giờ, trọng tài bắt đầu đến gọi tuyển thủ đầu tiên vào trận của hai bên chuẩn bị. Tuyển thủ đầu tiên xuất chiến của phía Hưng Hân đứng dậy.
Đường Nhu!
Tướng đánh trận đầu do phía Hưng Hân phái ra là Đường Nhu.
Đây là sắp đặt của Diệp Tu, và bản thân Đường Nhu cũng cực kỳ vừa ý. Bởi vì tuyển thủ đầu tiên xuất chiến của Gia Thế nếu không có gì đặc biệt thì chắc chắn sẽ là Tôn Tường, một kẻ rất mạnh mà dĩ nhiên Đường Nhu vô cùng hứng thú được giao thủ. Nhất là theo lời phân tích trước trận của Diệp Tu, thì tổ hợp Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu trước mắt không ai trong Hưng Hân có thể chính diện chọi lại. Diệp Tu đã suy tính qua rất nhiều phương án, cuối cùng vẫn quyết định cho Đường Nhu ra trận trước để lấy cứng chọi cứng. Lỡ đâu Đường Nhu bùng nổ vượt mức tưởng tượng, giành được thắng lợi luôn thì quá tốt, còn nếu không thể thì phong cách chiến đấu của Đường Nhu hẳn cũng sẽ kích cho Tôn Tường high lên hết cỡ. Cho nên người thứ hai ra trận chính là Mạc Phàm.
Đấu pháp lặng như một dấu nặng mà lại siêu kiên nhẫn của Mạc Phàm sẽ khiến Tôn Tường không cách nào phát tác nguồn năng lượng mãnh liệt đã tích trữ trong trận trước, khiến nó chuyển thành bực bội kiềm nén. Dưới tâm lý này, Tôn Tường sẽ dễ dàng nảy sinh sơ hở, để cho Mạc Phàm từ từ giải quyết cậu ta là rõ ràng không gì thích hợp hơn. Ngay cả khi trận thứ hai cũng hốt không nổi Tôn Tường, thì trận thứ ba Hưng Hân bố trí Ngụy Sâm xuất chiến, dùng kinh nghiệm lão làng và sự bỉ ổi của hắn để đối phó một Tôn Tường mới vừa lội qua cái ải mass lầy Mạc Phàm.
Đường Nhu, Mạc Phàm, Ngụy Sâm.
Đây chính là thứ tự ba người đầu tiên đấu lôi đài của Hưng Hân. Lối sắp đặt này hoàn toàn chỉ nhắm vào một mình Tôn Tường. Tuy xưa nay Tôn Tường chưa hề chiếm được nửa phần thắng nào với Hưng Hân trên mặt trận troll, nhưng điều đó cũng không khiến Diệp Tu mảy may dám coi thường trình độ Vinh Quang của cậu ta, thậm chí ngược lại, hắn còn không tiếc bố trí cho 3 vs 1.
Đường Nhu đi về phía phòng thi đấu của Hưng Hân bên tay phải, cùng lúc đó loa phát thanh trong nhà thi đấu cũng đang tuyên bố tên 2 tuyển thủ đánh trận lôi đài đầu tiên.
Chiến đội Hưng Hân: Đường Nhu. Nhân vật: pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu.
Chiến đội Gia Thế: Tiêu Thời Khâm. Nhân vật: kỹ sư máy móc Diệt Sinh Linh.
Tiêu Thời Khâm!?
Trong tích tắc nghe thấy cái tên này, Đường Nhu kinh ngạc dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại. Cô vẫn chưa đi được bao xa nên có thể thấy rất rõ ràng: giữa khu vực ngồi của Gia Thế, người đứng dậy chuẩn bị bước ra chính là vị tuyển thủ đeo kính nhìn lịch sự đến cực điểm.
Tôn Tường không phải là người đầu tiên xuất chiến? Lúc này, trong chiến đội Hưng Hân không chỉ có một mình Đường Nhu sửng sốt. Mọi người đều nhìn về phía hàng ghế bên Gia Thế, ánh mắt của họ khiến Tôn Tường sung sướng quá cỡ, cậu ta ngồi đó vỗ tay cười ha hả, chỉ vào Hưng Hân như nhìn khỉ trong vườn thú.
“Mấy người tưởng người đầu tiên ra trận là tui hả? Bị lừa rồi chứ gì, ahahaha!” Tôn Tường đâu có dễ dàng bỏ qua cơ hội, lập tức lớn tiếng kêu lên.
Tiêu Thời Khâm cũng quay đầu qua các tuyển thủ Hưng Hân mà khẽ cười, sau đó kiên định đi về phía phòng thi đấu của Gia Thế.
Hưng Hân không hề ôm bất kỳ tâm lý xem thường nào đối với Tôn Tường, mà bây giờ xem ra, Gia Thế cũng không hề có ý đánh giá thấp Hưng Hân. Sự khiêu khích lộ liễu của Tôn Tường khi nói muốn giành 5 điểm phần đấu cá nhân là cố ý gài hàng, hay sau khi thằng này thiếu não xong thì chiến đội mới tương kế tựu kế mà điều chỉnh? Hiện tại ngồi đoán già đoán non chuyện đó đã không còn ý nghĩa nữa rồi. Chỉ riêng việc Tôn Tường không phải người đầu tiên xuất chiến đã nói lên rằng bố trí chiến thuật của Hưng Hân hoàn toàn thất bại, càng khỏi bàn đến việc đối thủ còn đọc ngược kế hoạch của Hưng Hân mà sắp đặt đối phó.
Tiêu Thời Khâm vs Đường Nhu?
Nhìn thấy tuyển thủ sẽ ra trận, Diệp Tu đã ngửi thấy mùi công kích ở đây. Lấy một tuyển thủ có căn cơ chiến thuật cực cao như Tiêu Thời Khâm để đối phó với một em chỉ khoái lao vào đập như Đường Nhu, xác thực chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một tuyển thủ có chỉ số IQ Vinh Quang cao vút như Tiêu Thời Khâm thì dù có đối mặt bất kỳ loại hình tuyển thủ nào, cũng hoàn toàn không thể lép vế. Vậy Gia Thế để hắn xuất chiến đầu tiên cũng có khả năng chỉ là xuất phát từ ý đồ ổn định thế trận.
Bố trí chiến thuật của mình bất ngờ bị xáo trộn, Diệp Tu không ngừng phân tích tình thế. Danh sách ra trận tuy đã xác nhận, nhưng vẫn có thể căn cứ theo tình thế trước mắt mà hạ chỉ thị khác cho tuyển thủ.
Diệp Tu nhìn về phía Đường Nhu. Cô em phát hiện rằng người xuất chiến bên Gia Thế là Tiêu Thời Khâm thì lập tức để lộ vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối.
Diệp Tu quá hiểu vẻ mặt này của Đường Nhu. Thế nhưng bây giờ người khiến cô có vẻ mặt này lại là Tiêu Thời Khâm, nếu người khác nhìn thấy thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào nữa.
Tiêu Thời Khâm! Đó chính là tuyển thủ cấp bậc ngôi sao á! Tuy rằng cái danh bậc thầy chiến thuật của hắn ta vang dội đến mức che lấp mọi tố chất khác, nhưng nếu nói solo, chắc chắn cả Tôn Tường cũng không dám lớn tiếng rằng mình sẽ thắng. Một tuyển thủ đạt đến cấp bậc này, đừng nói là Tiêu Thời Khâm, cho dù để cho Trương Tân Kiệt cầm mục sư ra trận, sẽ đánh thành cục diện thế nào cũng chưa biết chắc được đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro