31: Cậu cũng có bạn bè

Không có thời gian để chuẩn bị, thậm chí còn cấp bách hơn giai đoạn nhạy cảm cuối cùng của alpha. Trong bóng tối, alpha cực kỳ hung hãn.Mãi cho đến khi mặt trời mọc, Nam Diệc mới không chịu được mà ngủ thiếp đi.Vai của omega đỏ bừng và môi cậu cũng đỏ mọng và sưng lên.Con thỏ nhỏ kiệt sức co ro frong vòng tay của alpha.Đôi mắt của alpha chăm chú nhìn con thỏ nhỏ.Nhìn con thỏ nằm rũ rượi trong lòng, đáy mắt anh hiện lên một tia dịu dàng.Hạ Dư Thâm ôm omega đã kho"c cả đêm vào phòng tắm.Ngay sau đó, căn phòng trở nên tối mịt, rèm cửa được kéo kín lại, omega nằm ngủ trên giường cau mày.Phần gáy lộ ra là minh chứng cho sự cuồng nhiệt của đêm hôm trước.Hạ Dư Thâm thay bộ đồ ngủ màu đen, buồn bã ngồi trong phòng khách.Đôi mắt anh như sự bình yên trước cơn bão vậy.Động tác của Tống Cảnh đi từ trên lầu xuống tầng dưới có chút cứng ngắc. Cậu ta hít một hơi thật sâu, mỉm cười đi đến bên cạnh Hạ Dư Thâm."Anh Dư, anh dậy rồi à.""Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Dư Thâm lạnh lùng nhìn omega đang cười.Đôi mắt sắc bén đó dường như đang nhìn xuyên qua Tống Cảnh bên cạnh.Nụ cười của Tống Cảnh có chút cứng ngắc, không nhịn được mà cúi đầu, bất an vặn vẹo hai tay."Xin lỗi, anh Dư, không ngờ đêm qua em lại đến thời kỳ.""Là vậy sao?"Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Dư Thâm không thể thay đổi, vẫn lạnh lùng."Anh không tin em sao?" Tống Cảnh vẻ mặt không thể tin nhìn người ngồi trên sofa."Anh Dư, chúng ta cùng nhau lớn lên, anh nghĩ em sẽ nói dối anh sao?"Đôi mắt Tống Cảnh ươn ướt, tràn ngập tầng 3 mông, như thể giây tiếp theo sẽ ngưng tụ thành mắt mà rơi xuống.Hạ Dư Thâm khẽ cau mày: "Tôi say, không ngất."Đôi mắt đó nheo lại đầy nguy hiểm: "Chỉ riêng pheromone toà ta thôi không đủ để tôi vào kỳ nhạy cảm đâu.""Tiểu Cảnh, sao em dậy sớm thế?" Giọng nói của Nghiêm An từ phía sau vang lên. Anh ta đi xuống lầu, không nhìn thấy vẻ mặt của Omega"Đầu tôi đau quá, chắc hôm nay không thể đi làm được rồi." Giọng nói phía sau vẫn tiếp tục.Cả hai người trong phòng khách đều không nói gì."Tiểu Cảnh... Em sao vậy?" Nghiêm An đến gần, nhìn thấy vẻ mặt kho" chịu của Tống Cảnh, nhất thời có chút ngơ ngác."Em nên chuyển ra ngoài sống đi. Tôi đã tìm người sắp xếp cho em một căn nhà ở đường Thánh Hoa rồi."Hạ Dư Thâm lạnh lung nói xong, đứng dậy đi lên lầu."Anh Du !"Nước mắt của Tổng Cảnh không ngừng rơi như vỡ bờ, cậu ta không thể tin được nhìn bóng dáng mình đã theo đuổi nhiều năm."Em thích anh là sai sao? Nếu không phải tại Nam Diệc kia...""Cho dù không có em ấy, tôi cũng sẽ không thích em. Tôi có thể không điều tra số rượu tối hôm qua, em tự lo liệu cho tốt đi."Giọng điệu sắc bén cắt đứt lời nói của Tống Cảnh. Hạ Dư Thâm không quay đầu lại mà đi lên lầu.Cậu ta frong phòng khách, như kiệt sức, ngồi phịch xuống sàn."Tiểu Cảnh..." Người bên cạnh nhìn cậu ta đầy thông cảm.Lá cây chuyển sang màu vàng, đầu mùa đông có cảm giác mát mẻ hơn.Trên cành cây ngoài biệt thự chỉ còn sót lại vài mành vàng héo.Không có ánh nắng chói chang, chỉ có sương mù mờ ảo.Nam Diệc hôm nay mặc một chiếc áo len màu vàng ngỗng, ngơ ngác đứng trên ban công tầng hai.Đã gần một tháng rồi.Kể từ ngày đó, Nam Diệc đã không gặp Hạ Dư Thâm frong một tháng.Ngay cả Tống Cảnh, người luôn không ưa cậu cũng không thấy xuất hiện trong biệt thự nữa.Biệt thự có quản gia mới, một beta trạc tuổi Hạ Dư Thâm, luôn có vẻ mặt lạnh lùng.Anh ta thích Gọi Nam Diệc là 'ngài".Nam Diệc bảo anh ta cứ gọi tên cậu, nhưng quản gia lại bình tĩnh từ chối.Thời gian trôi qua, Nam Diệc cũng quen dần, cứ mặc kệ như vậy.Nam Diệc nghi ngờ Tổng Cảnh và Hạ Dư Thâm đã bỏ trốn cùng nhau.Nhưng suy nghĩ này đã bị cậu bác bỏ ngay khi nó xuất hiện.Nam Diệc nghĩ có lẽ hai người họ đi chơi cùng nhau thôi.Nhưng không nhìn thấy hai người họ, Nam Diệc cũng yên tâm.Đứng một lúc, Nam Diệc đi ra ngoài.Cậu thân thiết với Doãn Phong, người mà cậu gặp frong bữa tiệc sinh nhật của Tống Cảnh và họ (bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.Hôm nay là lần đầu tiên có người bạn mời Nam Diệc đi chơi, cậu rất hào hứng, sự hào hứng của cậu được thể hiện rõ ràng trên đường đi.Nam Diệc lần theo địa chỉ mà Doãn Phong gửi và tìm đến được một quán bar cao cấp.Ánh sang bên tông nhấp nháy và mơ hồ, có hai tầng rõ rệt.Nam Diệc được phục vụ đưa lên tầng hai.Doãn Phong ngồi ở rìa tầng hai, liếc nhìn là có thể thấy hết dưới tầng một. Trên ghế sofa có bốn năm người, Nam Diệc liếc nhìn thấy hai bóng người quen thuộc."Bên này."Doãn Phong hào hứng vẫy tay khi nhìn thấy Nam Diệc ở phía sau người phục vụ.Nam Diệc vừa đến gần, Doãn Phong đã nhanh chóng đứng dậy khỏi vị trí của mình."Cậu Nam, chúng ta lại gặp nhau rồi." Bạch Thiện Nghiêu mỉm cười và nâng ly về phía Nam Diệc đang ngồi.Một người khác mà Nam Diệc quen chính là Bạch Thiện Nghiêu, người mà cậu đã lâu không gặp.Nam Diệc gật đầu với Bạch Thiện Nghiêu."Phong Phong, đây là người bạn đầu Bếp omega mà em nói à, khá là dễ thương đó."Một người đàn ông có nét mặt giống Doãn Phong nhìn Nam Diệc nói.Mặc dù lông này của người đàn ông này giống với Doãn Phong nhưng với những đường nét được điêu khắc hoàn hảo thì lông mày của anh ta lại sau hơn và sắc xảo hơn khuôn mặt của Doãn Phong.Trên sống mũi cao có đôi mắt sau thẳm đẹp đẽ, đuôi hơi cong, dáng vẻ có chút tà ác.Người đàn ông nhìn Nam Diệc với một nụ cười trên môi, hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng của Doãn Phong."Doãn Luật, ánh mắt của anh ghê quá đấy, đìmỹ có nhìn bạn em như thế."Doãn Phong ôm chặt Nam Diệc và nhìn người tên Doãn Luật với vẻ ghê tởm."Phong Phong, sao em không gọi anh là anh trai? Ôi, anh buồn quá đi."Thì ra hai người là anh em.Nam Diệc liếc nhìn Doãn Luật và cậu (bắt gặp đôi mắt đào hoa hơi nheo lại. Nam Diệc xấu hổ quay đi."Anh Thiện Nghiêu, sao anh có thể kết bạn với một người như anh trai em được vậy?"Doãn Phong hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Bạch Thiện Nghiêu bên cạnh, mọi người đều có thể nghe thấy."Hahahaha, Doãn Luật, mày hoá ra cũng có ngày này."Bên cạnh anh ta, một alpha với mái tóc ngắn gọn gàng vỗ nhẹ vào vai Doãn Luật. Khi hắn mỉm cười, tám chiếc rang trắng đều lộ ra.Cóva alpha ở đây, cộng thêm Nam Diệc và ba omega khác.Omega ngồi cạnh alpha tóc ngắn có đôi mắt hình quả hạnh đáng yêu, ngoan ngoãn im lặng, đầu hơi cúi, không nói gì.Bàn tay dưới gầm bàn vẫn đang giữ ống quần của alpha.Con thỏ nhỏ lo lắng.Một omega còn nhút nhát hơn cả cậu."Tránh ra."Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh ta hơi nheo lại, những giọng điệu lại có phần lạnh lùng."Hahaha, Phong Phong, cậu không biết đâu, hồi học cấp hai anh trai cậu đã theo đuổi Thiện Nghiêu đó.""Ha!"Không chỉ Doãn Phong mà cả Nam Diệc cũng trợn tròn mắt."Thiện Nghiêu đẹp trai mà, tử tế lại dịu dàng. Hồi học cấp hai, cậu ta có chiều cao trung bình thôi, anh trai cậu thì lại luôn cho rằng cậu ta là omega.""Em không biết đâu, vẻ mặt của anh trai em khi biết Thiện Nghiêu là alpha còn tệ hơn là bị ăn phân. Sau đó tình yêu hoá hận thù, hai người thậm chí còn đánh nhau, hahaha."Bị tiếng cười sảng khoái của alpha lây nhiễm, Nam Diệc cũng nhếch khoé miệng lên.Vô thức nhìn về phía Doãn Luật, cậu lại (bắt gặp đôi mắt đẹp đẽ đó.Hàng mi dài cong vu"t lay động, Nam Diệc có chút ngượng ngùng đỏ mặt.Thật xấu hổ khi (bắt gặp đang cười nhạo một người mới gãoj."Được rồi, lão Hạ, chúng ta không nói chuyện quá khứ nữa."Bạch Thiện Nghiêu bất đắc dĩ sờ trán, thật sự không muốn nhớ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy