48: Dính lấy

Cánh cửa không mở.Nam Diệc đứng ngoài cửa thêm vài giây nữa, cầm thẻ chìa kho"a màu đen, hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào.Hoàng hôn dẫn buông xuống, trong phòng chỉ còn ánh đèn mờ nhạt.Thứ dầu tiên dập vào mắt là bàn ăn và ghế sofa phía trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sản. Một chương trình tạp kỹ nào đó vẫn đang chiếu trên TV, căn phòng tràn ngập tiếng cười của một nhân vật nổi tiếng và người dẫn chương HD trình tạp kỹ.Alpha đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, để lộ một vùng da lớn trên ngực, mái tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, đang uể oải dựa lưng vào chiếc ghế sau sofa.Tấm thảm màu xám nhạt và tiếng ồn ào khiến Nam Diệc ngay cả tiếng bước chân của chính mình cũng không thể nghe thấy.Căn phòng tràn ngập pheromone của alpha, mặt cậu dần đỏ lên và cơ thể cậu (b)ắt đầu nóng dần.Từ từ đến gần alpha trên ghế sofa, alpha lười biếng nhắm mắt lại không biết rằng cậu đang đến gần.Ngay cả một omega bình thường cũng không thể cưỡng lại được pheromone của alpha trội, nói gì đến omega lặn như Nam Diệc.Cậu bước đến trước mặt Hạ Dư Thâm và toả pheromone ra.Ngay khi mùi caramel toả ra, alpha trên ghế sofa đột nhiên mở mắt.Không kinh ngạc, chỉ cau mày nói: "Sao cậu vào đây mà không có động tĩnh gì?""Qua đây."Hai chân thon thả của anh thả lỏng và rộng mở, đôi mắt đầy dục vọng đang nhìn chằm chằm vào Nam Diệc.Pheromone alpha mạnh mẽ khiến người ta yếu ớt nuốt khan, vừa bước tới một bước nhỏ thì đã bị kéo vào vòng tay của người trên ghế sofa.Không một lời nào, giống như một con sư tử đang đói khát.Một chiếc dép thỏ dưới chân cậu rơi xuống đất, chiếc còn lại treo trên đầu ngón chân.Chiếc cổ trắng nõn mềm mại lộ ra, Nam Diệc rùng mình vì lạnh khi làn da tiếp xúc với không khí lạnh dù không có điều hòa.Bàn tay to lớn của alpha chạm nhẹ vào phần trên của cổ, cằm và xương đòn. Lòng bàn tay rộng của anh không lạnh như mong đợi.Cái nóng lại đến.Không chỉ khuôn mặt đỏ bừng mà ngay cả chóp tai, vai và ngón chân cong cũng nhuộm màu đỏ thẫm.Hạ Dư Thâm nguy hiểm nheo mắt lại, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cậu.Cảm giác nhói lên khi chạm nhẹ nhất, kho" thở khi chạm vào thô bạo.Một cơn ớn lạnh lan khắp xương đòn, Nam Diệc cắn môi ngẩng đầu lên.Chiếc cổ trắng nõn và mềm mại vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp.Đột nhiên có một chuyển động xoay tròn, đôi mắt đang nhìn lên trần nhà biến thành chiếc ghế sofa bọc da màu đen.Sau tiếng vải xào xạc, một cơn ớn lạnh lan khắp chân cậu.Dù cơ thể đã ấm lên rất nhiều nhưng cậu vẫn thấy lạnh đến mức phải co chân lại.Nam Diệc vùi cái đầu ngượng ngùng của mình vào ghế sofa cho đến khi hơi ấm quay trở lại cơ thể.Được bao quanh bởi sự ấm áp, cậu nghiêng đầu không chịu nổi.Chương trình tạp kỹ trên TV vẫn đang chiếu khiến nó trở nên ồn ào.Căn phòng có mùi bạc hà và caramel.Nam Diệc cảm thân đã mắc chứng ham muốή... Alpha.Sofa, bàn ăn, phòng tắm, căn phòng, Nam Diệc cảm giác như cơ thể mình đang rã rời.Sự lo lắng và nhức nhối lúc đầu và sự phản kháng khi kết thúc."Tốt."Giọng điệu nhẹ nhàng cũng khiến người ta không vui.Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu qua khung cửa sổ đang mở, chiếu vào mặt người đang ngủ yên trên giường.Sau khi Hạ Dư Thâm mở mắt ra, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt được ánh sáng chiếu sáng rõ ràng và trong suốt rồi nhếch môi lên.Cái cổ lộ ra trong chăn của omega này nổi đầy những đốm đỏ, môi khi ngủ mím lại như thể đang cầu hôn.Vài giây sau, Hạ Dư Thâm đứng dậy và đi đến cửa sổ với thân hình cao lớn. Sau khi rời đi, căn phòng tối om.Cánh cửa được đóng lại và mở ra vài phút sau đó.Hạ Dư Thâm mặc áo choàng tắm rồi nằm xuống cạnh omega đang ngủ.Anh nhẹ nhàng kéo Nam Diệc vào lòng, nhắm mắt lại và ngửi mùi caramel đáng yêu.Nam Diệc ngủ đến trưa.Sau khi thức dậy, cậu nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường và chiếc gối nhàu nát một lúc.Toàn thân câui như bị ô tô cán mấy lần, khắp nơi đều đau nhức, đặc biệt là vùng thắt lưng và một bộ phận nào đó không thể diễn tả được.Chỉ sau một đêm, cậu đã nửa sống nửa chết, còn có hai ba ngày trong kỳ phát tình, không thể bị tra tấn đến chết được!Trong phòng chỉ có chút ánh sáng lờ mờ phát ra từ rèm cửa, cậu không biết bây giờ là mấy giờ.Nam Diệc sờ dưới gối, nhưng không phát hiện được gì ngoài lớp vải trơn trượt.Quên mất, điện thoại không có trong phòng ngủ.Nam Diệc run rẩy bước ra khỏi giường, may mắn là khách sạn đã trải thảm.Khoảng cách từ phòng ngủ đến phòng khách không lớn nhưng Nam Diệc chỉ có thể di chuyển chậm rãi.Hạ Dư Thâm ngồi trên ghế sô pha nhìn vào laptop, ngón tay gõ nhanh trên phím chữ.Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngước mắt lên nhìn.Omega mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉ che đến đùi, đôi chân trần thẳng tắp đầy những đốm đỏ di chuyển từng bước nhỏ."Sao cậu không đi dép?"Hà Dư Thâm đặt cuốn sổ trong tay xuống, đứng dậy đi vài bước đến trước mặt Nam Diệc cúi xuống bế cậu lên.Trên mặt Nam Diệc hiện lên một tia hoảng sợ.Hạ Due Thâm bế cậu đến bàn ăn bày đầy các món ăn sáng nhẹ nhàng."Hôm nay ăn thứ gì đó nhẹ nhàng thôi."Nam Diệc hơi đỏ mặt và gật đầu.Ôm omega của mình trong tay, anh thậm chí còn không đặt cậu xuống trong khi ăn. Thỉnh thoảng anh lại xoa gáy cậu.Hai người hiếm khi thân thiết đến vậy. Có vẻ như alpha trong giai đoạn nhạy cảm sẽ thực sự dựa vào pheromone của omega.Nam Diệc được anh ôm vào lòng, ăn xong bữa đầu tiên từ tối qua đến trưa hôm nay. Cậu vốn tưởng rằng ăn ngon miệng sẽ bình tĩnh lại một chút, nhưng ai ngờ lại bị Hà Dư Thâm ôm ngồi xuống ghế sofa.Nam Diệc muốn đi vệ sinh, lại không biết di động của mình bị ném đi đâu, chật vật giãy ra.Ngón tay gõ phím của Hạ Dư Thâm theo động tác của cậu cong vẹo, anh hơi cau mày nói: "Đừng cử động."Nhưng Nam Diệc muốn đi vệ sinh nên đành phải đẩy tay Hà Dư Thâm ra, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất."Muốn về nhà sao? Trước mắt ở khách sạn mấy ngày đã."Hạ Dư Thâm đã hiểu nhầm ý của Nam Diệc.Cậu không còn cách nào khác ngoài chỉ về hướng phòng tắm."Muốn sử dụng phòng tắm sao?"Hạ Dư Thâm lên tiếng, Nam Diệc xoay người tiếp tục đi vào phòng tắm.Hạ Dư Thâm nhìn chằm chằm tấm lưng cứng ngắc của cậu, đi vào phòng tắm lấy điện thoại di động ra cọi cho Hồ Văn."Có chuyện gì? Không ngờ có ngày cậu Hạ đích thân cọi cho tôi đấy."Âm thanh nhàn rỗi truyền đến, đồng thời cũng có tiếng ồn ào."Ở bệnh viện à?""Sao vậy? Lại cọi tôi đến khám tận nhà à? Tôi không rảnh, cậu có thể tự tìm bác sĩ khác.""Tôi không cọi anh đến nhà, tôi muốn hỏi anh chút chuyện.""Có chuyện gì?""Việc alpha gắn bó với omega frong kỳ phát tình có phải là điều bình thường không?""Tất nhiên là bình thường. Alpha khá mỏng manh trong kỳ phát tình. Alpha trội thì độ tương phản trong kỳ phát tình của họ càng lớn. Đây chuyện mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết...... Tại sao cậu lại hỏi như vậy?" Hồ Văn dừng lại giữa câu."Chết tiệt, cậu đang trong kỳ phát tình à? Cậu chắc sẽ không rơi lệ cầu xin omega nào đó giúp mình đấy chứ." Hồ Văn vừa nói vừa nén cười.Hạ Dư Thâm cau mày không nói nên lời, đưa điện thoại ra xa tai với vẻ mặt chán ghét: "Cúp máy đây.""Đừng, chúng ta nói chuyện..."Với một tiếng "bíp", giọng nói của Hồ Văn bị cắt đứt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy