CH25: LÀM TỔ VỚI QUẦN ÁO

Nhờ chất ức chế mà cậu tạm thời tránh được triệu chứng cơ thể nóng lên đột ngột.Nhưng một omega đang đến kỳ phát tình sẽ bị thu hút bởi alpha của mình một cách tự nhiên.Nam Diệc không muốn dựa dẫm vào Hạ Dư Thâm, nhưng cậu không thể tự chủVì vậy sau khi Hạ Dư Thâm đi làm như bình thường, cậu sẽ len lấy quần áo dính mùi pheromone của anh lên giường. Giống như con thỏ nhỏ xây tổ, từ vest, áo sơ mi, quần áo ở nhà đến đồ ngủ.Cậu sẽ sắp xếp chúng thành một vòng tròn dựa trên Cường độ pheromone và đặt mình vào trung tâm.Cuối cùng cậu ôm bộ đồ ngủ màu đen mà Hạ Dư Thâm thường mặc, lười biếng nằm ở giữa giường rất lâu.Cơn phát tình kéo dài bốn ngày, trong ba ngày đó, Hạ Dư Thâm không hề hay biết, Nam Diệc đã dung quần áo của anh làm tổ.Nam Diệc luôn cất quần áo vào lại trước khi Hạ Thâm về.Hôm nay cũng vậy, sau khi Hạ Dư Thâm đi ra ngoài, cậu lại (bắt đầu xây tổ như thường lệ."Cậu đang làm gì vậy?"Nam Diệc vừa đặt bộ đồ ngủ cuối cùng lên giường thì liền sững sờ.Giọng nói quen thuộc phía sau khiến trái tim cậu rung động.Hạ Dư Thâ, người đã đi làm, không hiểu sao lại quay trở lại biệt thự.Nam Diệc thậm chí không có dung khí quay đầu lại nhìn.Quần áo của anh lộn xộn trên giường, thậm chí còn thành một vòng tròn.Hạ Dư Thâm nhìn chằm chằm vào thân hình cứng ngắc và mảnh khảnh trên giường."Quay lại và nhìn tôi."Anh cau mày, frong giọng điệu không có chút vui vẻ nào.Nam Diệc cứng đờ quay lại, trên tay vẫn cầm bộ đồ ngủ màu đen."Lại phát tình à?"Hạ Dư Thâm bối rối nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ của mình.Nam Diệc lắc đầu, ném đồ trong tay trở lại giường.Hạ Dư Thâm: "..."Hạ Dư Thâm không hỏi Nam Diệc bất cứ điều gì khác.Nam Diệc cứng đờ gấp đống quần áo dưới ánh mắt của Hạ Dư Thâm."Dừng lại đi, lát tôi sẽ bảo dì lên đem đi giặt."Động tác của Nam Diệc dừng lại theo lời của Hạ Dư Thâm và cậu cảm thấy hơi xấu hổ.Hạ Dư Thâm có lẽ nghĩ rằng cậu đã làm bẩn quần áo của anh."Tôi đói quá, xuống nấu cơm cho tôi đi." Hạ Dư Thâm nói.Nam Diệc theo anh xuống lầu, đứng ở phía sau anh có thể ngửi thấy mùi pheromone bạc hà.Mùi hương này thoải mái hơn là được bọc trong quần áo nhiều.Lúc đầu Nam Diệc nghĩ rằng đó chỉ là do pheromone của alpha quá mạnh thôi và đó không phải là cố ý.Nhưng khi cậu ngửi thấy mùi bạc hà từ rất xa trong Bếp, cậu biết rằng chính Hạ Dư Thâm đang toả ra pheromone êm dịu.Nam Diệc nhếch lên khoé miệng, khoé mắt lạnh lùng thường ngày cũng cong lên thành một nụ cười.Hôm nay tâm trạng của cậu đặc biệt tốt.Đồ ăn nấu cho Hạ Dư Thâm cũng ngon mắt hơn rất nhiều."Cậu bí mật học nấu ăn à?"Ăn cháo trắng với trứng và xúc xích hơn nửa tháng, lần đầu tiên món cháo lại có đầy màu sắc như này. Có thêm tôm và thịt gà xuất hiện trong bát, thậm chí trứng còn được biến thành trứng hấp bí đỏ.Chiếc đĩa được sắp xếp đẹp mắt trước mặt cậu trông giống như một bữa sang được chuẩn bị một cách yêu thương."Nó ngon đấy, cậu đúng là biết cách chiều long người khác. Nhưng lần sau nên bỏ ít muối lại."Hai người đối mặt ăn sang muộn một tiếng, Hạ Dư Thâm ăn xong liền lên lầu.Pheromone êm dịu dần nhạt đi rất nhiều, Nam Diệc (b)ắt đầu cảm thấy không khoẻ.Ngay lúc cậu đang kiếm cớ đến thư phòng để kiếm chút pheromone của alpha thì trợ lý của Hạ Dư thâm đã đưa cho cậu một số tài liệu."Xin chào, cậu có thể đưa tôi tới thư phòng của sếp được không?"Một beta khá dễ thương, người không lập tức tiến lại gần mà đứng bồn chồn gần cửa.Nam Diệc nhìn thấy cơ hội, không chút do dự, dẫn cậu ấy lên lầu.Chỉ cần vài giây bên trong đó thôi cũng có ích rồi."Mời vào."Cửa thư phòng đóng chặt, sau khi trợ lý beta vào frơng, Nam Diệc vẫn đứng ở cửa không rời đi.Thư phòng tràn ngập mùi bạc hà nhẹ hơn và cậu tự hỏi đó có phải do mình đang trong kỳ phát tình hay không.Cậu vẫn có thể phát hiện ra những pheromone tinh tế như vậy.Mặc dù pheromone yếu nhưng Nam Diệc, một omega lặn lại cảm thấy thoải mái."Vào đây giúp tôi sắp xếp mấy tài liệu này đi."Người đàn ông ngồi trước bàn không ngẩng đầu lên, nhưng Nam Diệc biết anh đang nói chuyện với ai.Niềm vui rạng rỡ trên khuôn mặt cậu và bước di của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều."Đống trên bàn trà kìa."Trên bàn trà trước sofa quả thực có rất nhiều tài liệu. Vì đứng làm việc không thuận tiện nên Nam Diệc ngồi xuống và lặng lẽ (b)ắt đầu sắp xếp đống tài liệu kho" hiểu."Sếp, anh chắc chắn hôm nay không đến công ty sao? Buổi chiều có một cuộc họp rất quan trọng."Trợ lý beta ở bàn làm việc trông gần như muốn rơi 8 mắt. Cậu ta không hiểu tại sao hôm nay ông chủ thường tỉ mỉ của mình lại nhất quyết đòi làm việc ở nhà.Việc phải manh hết hợp đồng về biệt tự sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của cậu ta."Mở một cuộc họp online lúc 1 giờ chiều,""Sau đó sắp xếp kế hoạch giấy tờ và biên bản cuộc họp cho tôi."Hạ Dư Thâm ra lệnh.Trợ lý beta cảm thấy như sắp hết oxy, ước gì mình có thể ngất xỉu ngay tại chỗ."Vâng, thưa sếp."Nhưng cậu ta không thể không làm, nhất là khi Hạ Dư Thâm trả cho cậu ta một mức lương lớn như vậy."Tôi đi đây, thưa sếp."Nam Diệc chăm chú nghe cuộc trò chuyện của họ, nhận thấy giọng điệu của trợ lý có phần hơi chán nản hơn so với lúc họ nói chuyện dưới lâu.Trong phòng bớt đi một người, Nam Diệc cảm thấy có chút lạc lõng.Nhưng cậu thực sự rất cần pheromone ở đây.Mặc dù Nam Diệc đã làm rất chậm việc phân loại nhưng cậu vẫn hoàn thành tất cả khi Hạ Dư Thâm họp online.Cậu liếc nhìn Hạ Dư Thâm, người đang cắm tai nghe trong cuộc họp.Giả vờ bất cẩn, cậu lại một lần nữa trải tài liệu lên bàn.Sau đó, cậu lại (b)ắt đầu xếp lại từ đầu.Thời gian trôi qua, mí mắt cậu (bắt đầu nặng trĩu, mùi bạc hà như thôi mien.Hạ Dư Thâm họp suốt hai tiếng, sau khi ngắt máy anh nhìn người đã ngủ say trên ghế sofa, nhếch môi.Omega nằm mềm mại trên ghế sofa, mặt đỏ bừng dị thường, khoé miệng chảy ra chút ở dãi.Hạ Dư Thâm đứng dậy rời khỏi thư phòng, rất nhanh sau đó quay lại trở lại bàn làm việc của mình.Nam Diệc cũng ngủ đủ lâu, khi tỉnh lại, trong thư phòng chỉ còn lại cậu.Cậu không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.Mùi bạc hà trong phòng đã nhạt đi rất nhiều, Hạ Dư Thâm chắc hẳn đã đi khá lâu rồi.Nhưng sức nóng trong cơ thể cậu đã giảm bớt, báo hiệu cho chu kỳ phát tình của cậu đã kết thúc.Nam Diệc vui mừng ngồi dậy, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.Cậu bối rối nhìn xuống chiếc chăn đã rơi xuống sàn.Dì giúp việc đã đắp cho cậu à? Cậu nghi ngờ nhặt chiếc chăn dưới đất lên và đặt nó lên chiếc ghế sofa trước."Dì ơi, không phải tôi đã nói tôi không ăn được cay sao?"Nam Diệc đứng ở đầu cầu thang, nhìn dì đã bốn mươi năm mươi đứng trước bàn ăn với vẻ mặt lo lắng.Giọng điệu của Tổng Cảnh trong phòng ăn không tốt chút nào."Tôi chỉ làm ít món cay vì Nam thiếu gia thích ăn thôi." Dì không tự nhiên giải thích.Nam Diệc dừng lại khi đi xuống cầu thang.Cậu không nói với ai frong biệt thự này rằng cậu thích ăn cay.Và cũng bởi vì khẩu vị của Hạ Dư Thâm và Tống Cảnh nên những món ăn trước đó luôn nhạt nhẽo.Lúc mới đến dì đã vô tình chuẩn vị vài món cay và cậu đã ăn hết nó.Cậu không ngờ dì giúp việc lại nhận ra sở thích của cậu nhanh đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy