CH27: TIỆC SINH NHẬT CỦA TỐNG CẢNH

Tắm xong Hạ Dư Thâm nhớ tới sang hôm đó anh đã nhờ người giúp việc giặt hết quần áo ngủ của anh nên giờ anh chẳng còn bộ nào cả.Sau khi im lặng nhìn chiếc khăn tắm trên tường trong vài giây. Anh quẩn lại bộ phận quan trọng của mình và rời khỏi phòng tắm.Vừa rồi omega ngồi ở trước bàn đã nằm xuống giường, hơi cong thân hình nhỏ nhắn của mình.Hạ Dư Thâm vốn có ý định tìm bộ đồ ngủ khác, nhưng xét đến sự thân mật giữa họ, anh quyết định không tìm nữa.Chỉ mặc quần đùi, anh leo lên giường.Người trên giường thở đều đều, lộ ra một phần cổ. Khi Hạ Dư Thâm đưa tay kéo chăn, long mi cong nhẹ của omega run rẩy.Hạ Dư Thâm đang động thì tay dừng lại, lông mày hơi nhướng lên. Sau đó anh kéo cậu bé vào lòng.Cơ thể mềm mại trong lòng anh có chút cứng ngắc, Hạ Dư Thâm đưa tay vào dưới lớp quần áo, sờ nắn cái bụng phẳng lì của cậu rồi di chuyển lên trên.Cơ thể mềm mại của omega khẽ run lên. Hạ Dư Thâm mỉm cười nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cậu dưới lớp áo.Một lúc sau, frong lúc mơ màng, anh cảm thấy trên tay mình có cảm giác mềm mại chạm vào, chận rãi nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.Anh tiến lại gần nơi ấm áp và siết chặt tay mình lần nữa.Trong bóng tối, không thể thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của omega.Đôi tay ôm cậu quá chặt, Nam Diệc đành phải để Hạ Dư Thâm ôm mình, mí mắt ngày càng nặng. Cậu tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.Sau khi thời điểm phát tình qua đi, Nam Diệc (b)ắt đầu chuẩn bị bữa sáng hàng ngày cho Hạ Dư Thâm như mọi ngày.Liên tục bốn năm ngày, Nam Diệc đương nhiên sẽ ăn xong bữa sáng trên bàn ăn rồi mới ra ngoài.Thỉnh thoảng Hạ Dư Thâm dậy sớm, anh sẽ ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại trong khi chờ bữa sáng của Nam Diệc.Nam Diệc cảm thấy mình giống như một đầu Bếp vậy.Mà Hạ Dư Thâm hiển nhiên không thích ăn bữa sáng đúng như quản gia nói.Nhưng hôm nay ăn sáng xong Hạ Dư Thâm lại không ra khỏi nhà.Nam Diệc cho rằng hôm nay anh muốn nghỉ ngơi, nhưng hoá ra đó là vì hôm nay là sinh nhật của Tổng Cảnh.Nam Diệc cũng phát hiện ra chuyện đó khi xuống nhà lấy nc trái cây vào buổi chiều.Phòng khách trở nên khác biệt một chút với vài dải ruy băng và những quả bóng bay nhiều màu sắc. Đặc biệt là có một chiếc bánh lớn trên bàn.Nam Diệc lấy trái nc cây rồi rời đi luôn, cũng không có trực tiếp đi vào phòng. Cậu đứng ở lầu hai, nhìn Nghiêm An chỉ huy đám người bên ngoài.Thật không ngờ một thiếu gia nổi tiếng lại tổ chức sinh nhật cho con trai của quản gia.Nam Diệc lắc đầu thích thú.Thật buồn cười, người Tống Cảnh thích không phải Nghiêm An.Ban công có chút lạnh, dù trời đang nắng nhưng mùa đông cũng sắp đến rồi.Cảm thấy hơi lạnh, Nam Diệc cầm NC trái cây đi về phía phòng ngủ.Cửa thư phòng làm việc hé mở, cậu vô thức liếc nhìn vào, người bên trong đang làm việc.Alpha đang làm việc chăm chỉ chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh từ ngoài cửa. Đôi môi mỏng gợi cảm, lông mi hơi nhướng lên, lông mày thỉnh thoảng hơi cau lại và đôi tay lật xem tài liệu.Nam Diệc nhìn chằm chằm mấy phút, sau đó hai mắt sang lên, hưng phấn trở về phòng ngủ.Hạ Dư Thâm ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nhưng chỉ nhìn thấy góc áo thoáng qua. Anh nhấc khoé mắt lên và tiếp tục làm việc chăm chỉ.Một khi cảm hứng ập tới, Nam Diệc sẽ quên mất thời gian và không để ý đến ngày đêm vì đèn trong phòng sang chưng.Ban đầu vẫn yên tĩnh, nhưng bên ngoài càng lúc càng ồn ào, Nam Diệc cau mày tiếp tục công việc của mình.Dần dần, tiếng ồn ào trở nên quá lớn, ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của Nam Diệc.Cậu cáu kỉnh cất đồ nghề, đứng bên cửa sổ nhìn xuống.Bên ngoài có rất nhiều người, đều là nam sinh, trẻ con cùng tuổi với Tổng Cảnh. Nam Diệc đoán họ có lẽ là bạn học của Nam Diệc.Nam Diệc không xuống lầu, nhưng cậu có chút đói bụng. Cậu liền nhắn tin cho dì, nhờ dì giúp cậu mang đồ ăn lên lầu.Về phần những người trong khi phòng, khi trời sắp tối, Tổng Cảnh đã Gọi họ xuống.Khi mọi người trong phòng khách nhìn thấy Tống Cảnh và Hạ Dư Thâm đi xuống lầu, đều đưa ánh mắt ngưỡm mộ nhìn tới.Người không biết còn tưởng Hạ Dư Thâm là bạn trai của Tổng Cảnh.Vừa xuống lầu, đã có vài người kéo cậu ta sang một bên."Tống Cảnh, làm sao cậu tìm được một alpha hoàn hảo như vậy thế?"Tống Cảnh hưởng thụ sự ghen tị của người khác, ngượng ngùng nói: "À, vẫn chưa chính thức."Người qua đường 1: "Anh ấy cho cậu tổ chức sinh nhật ở đây, thì chuyện đó cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đừng khiêm tốn."Người qua đường 2: "Đúng đúng, Tống Cảnh, cậu thật khiêm tốn. Nếu như tôi mà có được một alpha trội đẹp trai và giàu có như vây, chắc chắn tôi phải cười ngay cả trong mơ.""Không có gì mà." Tổng Cảnh khiêm tốn nói.Trong mắt cậu ta có chút do dự.Omega mặc áo hồng đứng gần đó nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa, rồi tập trung vào Nghiêm An hài hước."Alpha bên cạnh bạn trai cậu đẹp trai quá. Cậu có nghĩ anh ấy sẽ thích tôi không?"Tổng Cảnh kiêu ngạo liếc nhìn Nghiêm An.Có rất nhiều omega vây quanh anh ta và bất kể ai tiến tới, Nghiêm An vẫn luôn nở nụ cười.Anh ta là một người đàn ông lịch thiệp và vui tính, không coi thường những người bạn cùng lớp của Tổng Cảnh khi hầu hết họ đều là những người bình thường.Mặc dù ngoại hình của anh ấy cũng nổi bật và xuất thân có thể sánh ngang với Hạ Dư Thâm. Nhưng Nghiêm An, một alpha bình thường, có vẻ hơi lu mờ khi đứng bên cạnh Hạ Dư Thâm."Tôi không biết, anh ấy cũng thích tôi nhiều năm rồi, hay cậu thử xem." Tống Cảnh có chút tự hào nói.Nghe được lời nói của cậu ta, ánh mắt của những người bên cạnh sáng lên rất nhiều."Tống Cảnh, cậu đúng là may mắn mà. Hai alpha quyến rũ như vậy đều thích cậu, giá như tôi có thể đẹp như cậu thì tốt quá."Omega trong bộ quần áo màu hồng lẩm bẩm với vẻ mặc cảm tự ti.Tống Cảnh vốn coi thường các omega trước mặt, tính cách kiêu ngạo đã được thoả mãn nên cũng không buồn nói chuyện với họ nữa."Tôi qua đó trước."Nói xong, cậu ta đi vòng qua vài người rồi đi về phía hai alpha trước mặt họ cách đó không xa.Những người bên cạnh nhìn cậu ta với vẻ ghen tị.Ở đây không thiểu những chàng trai trẻ xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy những alpha giàu có, đẹp trai như Hạ Dư Thâm và Nghiêm An.Những người ngồi trong góc nhìn Tống Cảnh đang khoe khoang khắp nơi với vẻ mặt khinh thường. Vẻ mặt của omega lạnh lùng, mọi người ở một bên nhìn thấy cậu ta đều bỏ đi."Anh Dư, anh Nghiêm An."Tống Cảnh ngồi đối diện hai người."Chúng ta ra ngoài đi, phần lớn mọi người đều ở bên ngoài kìa.""Được rồi, đi thôi." Nghiêm An đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy."Hai người ra ngoài trước đi, tôi ngồi lại một lát."Hạ Dư Thâm thản nhiên liếc nhìn bóng người trong βếp."Vậy thì em...""Thế chúng ta ra ngoài trước đi. Chúng ta không thể bỏ bê những vị khách đến dự tiệc sinh nhật của em được." Nghiêm An nghe được lời của Tổng Cảnh thì liền vòng tay qua vai cậu ta.Tổng Cảnh không khỏi nhíu mày.Sau khi hai người ra ngoài, dì ở trong bếp cũng bưng tô mì lên tầng hai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy