Chương 3: Lửa Dần Bốc Cháy

Sáng hôm sau, Quang Anh thức dậy muộn, cảm giác kỳ lạ vẫn vương vấn trong lòng. Cảm giác thất bại tối qua khi bị Đức Duy từ chối, nhưng lại mang đến sự thách thức đầy kích thích. Anh biết, đây không chỉ là một trò chơi bình thường. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu.

Tại văn phòng của công ty, Quang Anh ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt vẫn chưa thôi ám ảnh bởi hình ảnh của Hoàng Đức Duy tối qua. Cậu ta không giống những người anh từng gặp. Đức Duy có một vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại đầy quyến rũ, một sự bí ẩn khó lòng đoán định. Điều này khiến Quang Anh phải quyết tâm chinh phục cậu.

"Quang Anh, cậu lại làm gì vậy?" – Trần Đăng Dương bước vào, giọng nói trầm ấm như thường lệ. Dương là bạn thân của Quang Anh, là người duy nhất hiểu được tâm trạng và những suy nghĩ ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh.

"Chỉ đang suy nghĩ về một thứ." – Quang Anh nhướn mày, không giấu nổi sự bất mãn. "Về một người."

Dương im lặng một lúc, rồi ngồi xuống ghế đối diện. Cậu biết rõ ai đang khiến Quang Anh bận tâm.

"Hoàng Đức Duy à?"

Quang Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Dương cười khẽ, tay cầm một tách cà phê:
"Nghe nói cậu ta là kiểu người không dễ dàng bị khuất phục. Cậu chuẩn bị gì chưa?"

"Chuẩn bị?" – Quang Anh nhếch môi. "Tôi đâu cần chuẩn bị gì. Cậu ta chỉ là một con mồi, tôi sẽ khiến cậu ta tự nguyện bước vào vòng tay tôi."

Dương nhìn Quang Anh, ánh mắt sắc bén:
"Nhớ kỹ lời tôi nói, Quang Anh. Đừng để mình rơi vào trò chơi này quá sâu. Khi lòng tự tôn của cậu bị đe dọa, đôi khi lại chẳng thể kiểm soát được."

Quang Anh nhún vai, không mấy quan tâm đến cảnh báo của Dương. Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng, quyết tâm bắt đầu kế hoạch của mình.

---

Chiều tối – Sự Đụng Độ Tình Cờ

Đức Duy đang đứng bên ngoài một quán cà phê nổi tiếng, mắt chăm chú vào điện thoại di động. Ánh mắt của cậu vô cùng lạnh lùng, nhưng lại chứa đầy sự tinh tế, khiến không ít người phải ngoái nhìn.

Ngay khi Đức Duy chuẩn bị bước vào, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu. Là Quang Anh.

"Có chuyện gì sao?" – Đức Duy hỏi, giọng đều đều nhưng mang theo sự thách thức.

Quang Anh mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên đầy quyết tâm:
"Không có gì, chỉ là muốn mời cậu uống một ly cà phê."

Đức Duy nhìn anh một lúc lâu, rồi nhún vai, chẳng có vẻ gì là bị lay động:
"Và tại sao tôi phải đồng ý?"

"Chỉ đơn giản là tôi muốn cậu nghe tôi nói." – Quang Anh bước tới gần hơn, ánh mắt như không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào trên khuôn mặt cậu.

Đức Duy im lặng nhìn anh, rồi đưa tay về phía cửa quán cà phê.
"Vào đi. Nhưng tôi không chắc sau cuộc nói chuyện này, chúng ta sẽ kết thúc như thế nào."

Quang Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, bước theo vào.

---

Trong Quán Cà Phê

Không khí trong quán khá nhẹ nhàng, âm nhạc nền du dương và ánh sáng mờ ảo khiến mọi thứ như chìm trong một lớp sương mù mỏng. Quang Anh và Đức Duy ngồi đối diện nhau, bàn tay Quang Anh vẫn giữ chặt ly cà phê trong khi ánh mắt không rời khỏi Đức Duy.

"Thế nào, bây giờ cậu có thể nói được chưa?" – Đức Duy bắt đầu cười khẩy, nhẹ nhàng khuấy tách cà phê.

Quang Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác như những lời nói đang dồn nén trong lòng anh đã đến lúc phải thốt ra.

"Tôi không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Cậu đã làm tôi thất vọng, nhưng... tôi lại cảm thấy thú vị." – Quang Anh nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, ánh mắt không rời khỏi Đức Duy. "Cậu có biết rằng lần đầu tiên trong đời, tôi mới bị từ chối như thế?"

"Vậy sao? Tôi không thấy gì đặc biệt." – Đức Duy nhún vai, giọng nói vẫn đều đều, không có chút dao động.

Quang Anh khẽ cười, nhưng lần này không có sự tự mãn như mọi lần. Anh thật sự cảm thấy thách thức từ cậu.

"Chúng ta thử một trò chơi đi. Cậu không cần phải chấp nhận tôi ngay lập tức. Nhưng tôi sẽ khiến cậu phải nhớ đến tôi. Nhớ đến cái tên Nguyễn Quang Anh này."

Đức Duy nhìn anh, mắt lấp lánh một tia sắc bén. Cậu không nói gì, chỉ mỉm cười một cách đầy ẩn ý.

"Trò chơi sao?" -Đức Duy nhướng mày nhìn người đàn ông trước mắt..anh ta muốn chơi một trò chơi với cậu ư? Trò chơi tình ái sao?

"Đúng, xem ai là kẻ rung động và bị khuất phục trước.."

"Được, tôi chấp nhận trò chơi này. Nhưng nhớ kỹ, Quang Anh, tôi không phải là người dễ dàng bị chinh phục."

Cả hai đối diện nhau, sự căng thẳng trong không gian dường như đã tăng lên. Mỗi người trong họ đều có những suy nghĩ riêng, nhưng một điều chắc chắn là trò chơi này sẽ không đơn giản, và nó sẽ khiến cả hai thay đổi mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro