25

Vừa trở về nhà, Đức Duy ném chìa khóa sang một bên, duỗi người một cách mệt mỏi. Cậu thò tay vào túi quần, lôi ra chiếc điện thoại đã tắt nguồn từ đời nào, cắm sạc rồi ung dung ngồi xuống giường.

Nhưng chưa kịp thở được hai nhịp, màn hình điện thoại bỗng sáng lên, kéo theo một loạt tiếng chuông thông báo réo rắt, dồn dập như thể có ai đang đánh trống thúc giục nợ nần. cậu giật bắn người, trợn mắt nhìn cơn bão thông báo quét qua màn hình, suýt nữa thì trật tay làm rơi điện thoại.

"Cái gì vậy trời? Mình nhớ đã trả hết nợ rồi mà? Hay còn thiếu ai nữa?"

Cậu lẩm bẩm, hoang mang tột độ, nhưng vừa mở tin nhắn ra, mặt cậu lập tức tối sầm lại như trời đổ giông. Một loạt tin nhắn với những từ ngữ chẳng mấy hay ho liên tục hiện lên

"Đồ tra nam!"

"Đồ tệ bạc!"

" em dám lừa dối tình cảm của tao!" Mắt Duy giật giật, đầu óc quay cuồng.

"Ủa? Mình làm gì chứ? Mình mới đi off điện thoại một buổi tối, sao tự nhiên thành tội đồ thiên cổ rồi?"

Đang lúc còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, một tin nhắn chứa video chễm chệ xuất hiện trước mắt cậu. Tò mò, Duy nhấn vào xem... và rồi suýt thì sặc nước bọt.

Trong video, Quang Anh – người yêu cũ của cậu – đang ôm chặt một cái cây bên đường, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa gào lên như bị ai đó cướp mất gia tài

"Người yêu cũ là đồ tra nam! Tệ bạc! Lừa dối tình cảm của tôi!"

Cảnh tượng trước mắt khiến Duy hóa đá, không khí trong phòng như đông cứng lại trong vài giây. Cậu chớp mắt mấy lần, tự hỏi có phải mình đang nằm mơ hay vừa xuyên vào một bộ phim truyền hình cẩu huyết nào đó.

"Cái gì vậy trời?"

Đến nước này thì không thể im lặng nữa rồi, Duy lập tức bấm gọi Quang Anh để hỏi cho ra lẽ. Nhưng điện thoại đổ chuông mãi mà chẳng ai bắt máy, cậu bấm gọi lần hai, lần ba, nhưng kết quả vẫn y hệt. Cơn giận bắt đầu dâng lên, Duy mở tin nhắn định gửi một câu

" khùng hả cha làm cái trò mèo gì vậy?"

nhưng vừa ấn gửi, một dấu chấm than đỏ chói lòe ngay trước mắt. Bị chặn rồi! Mắt Duy giật mạnh, trong lòng bùng lên một cơn sóng dữ.

"Cái quái gì đây? Tên người yêu cũ này không chỉ khóc lóc bêu rếu mình mà còn dám chặn cả số mình nữa á? Gan to nhỉ!"

Duy quăng điện thoại xuống giường, vỗ trán thở dài, chưa bao giờ cậu thấy mình vô tội mà lại mang danh "tra nam" một cách oanh liệt đến thế.

Nằm trên giường, cơn giận trong lòng Đức Duy bốc lên ngùn ngụt như lửa cháy, nhưng hơn cả tức giận, cậu cảm thấy bất an. Quang Anh tính trẻ con, thích giận dỗi, nhưng trước nay chưa bao giờ cắt đứt liên lạc với cậu triệt để như vậy, nhất định đã có chuyện gì đó.

Không chần chừ nữa, Duy bật dậy, với lấy chìa khóa xe rồi lao ra ngoài, tăng tốc hết mức có thể. Cơn gió đêm quất vào mặt lạnh buốt, nhưng trong lòng cậu lại nóng như lửa đốt. Cậu phóng xe thẳng đến nhà Quang Anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất

"Mong là anh không sao, chỉ giận dỗi một chút thôi."

Đứng trước cửa nhà Quang Anh, Duy gõ cửa liên tục, tiếng gõ dồn dập vang vọng trong đêm tối, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh, trái tim cậu đập nhanh hơn. Không đúng? Bình thường dù có giận thế nào, Quang Anh cũng sẽ lên tiếng chửi một câu rồi mới lơ cậu đi, chứ đâu có im lặng thế này.

Duy nhìn bảng khóa mật khẩu, cảm giác bối rối ập đến. Nhà cũ của Quang Anh thì cậu còn nhớ mật khẩu, nhưng giờ hắn đã chuyển nhà mới, cậu hoàn toàn không biết mật khẩu mở cửa.

Chết tiệt! Cậu thử lần lượt nhập các con số quan trọng: sinh nhật Quang Anh – sai, số điện thoại – sai, sinh nhật mình – vẫn sai nốt. Đứng chần chừ một lúc, cậu hít sâu, ngập ngừng nhập một dãy số khác, ngày họ quen nhau.

Bíp! Cánh cửa mở ra, Duy đứng sững lại trong vài giây, hóa ra, dù đã cắt đứt liên lạc, Quang Anh vẫn để ngày này làm mật khẩu nhà. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cậu, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, Duy vội lao vào trong. Căn nhà tối đen như mực, không có lấy một ánh đèn, không khí lạnh lẽo bao trùm khiến cậu có chút sợ hãi. Cậu hít sâu, gọi lớn

"Quang Anh ơi? Anh có ở nhà không?"

Không có tiếng trả lời, Duy vội vàng lần mò tìm công tắc đèn. Khi ánh sáng bừng lên, cậu đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên, không có dấu hiệu xáo trộn. Nhưng khi vừa bước đến phòng ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến tim cậu như rớt xuống đáy vực.

Quang Anh nằm sõng soài trên sàn, cơ thể co rút lại, tay ôm chặt một món đồ gì đó. Hắn không nhúc nhích!

"Quang Anh!"

Duy hoảng hốt chạy đến, quỳ xuống bên cạnh, tay run run chạm vào hắn. Bỏng rát! Người Quang Anh nóng ran như lửa, hơi thở nặng nề, trán lấm tấm mồ hôi. Cậu lay hắn mạnh hơn, giọng lạc đi vì hoảng

"Quang Anh! Tỉnh dậy đi! Anh có nghe em nói không?"

Nhưng Quang Anh đã mê man, hoàn toàn không có phản ứng. Một nỗi sợ hãi lạnh lẽo tràn qua lồng ngực Duy, không do dự nữa, cậu lập tức cúi xuống, luồn tay dưới người Quang Anh, bế hắn lên. Cảm giác cơ thể nóng rực của hắn áp vào lòng bàn tay khiến tim cậu đập loạn. anh ấy sốt cao quá rồi! Duy siết chặt vòng tay, ôm Quang Anh vào lòng, giọng trầm khàn, gần như là cầu xin

"Đừng có chuyện gì đấy, em xin anh."

Không nghĩ ngợi thêm, Duy vội vàng lao ra ngoài, bế quang anh chạy thẳng ra xe đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro