Chương 1: Định Mệnh Va Chạm
Tiếng chuông báo thức réo rắt inh ỏi, như một lời nhắc nhở phũ phàng cắt ngang giấc mộng đang dang dở của Hoàng Đức Duy. Cậu nhăn mặt, đưa tay với lấy chiếc điện thoại, quờ quạng tắt nó đi, rồi lại rúc sâu vào chiếc chăn ấm áp, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Mới 7 giờ sáng, ánh nắng ban mai đã len lỏi qua ô cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng nhỏ của cậu, phản chiếu lấp lánh trên hàng trăm bản vẽ tay, mô hình kiến trúc nhỏ xinh và cả những cuốn sách thiết kế nội thất xếp chồng chất trên bàn làm việc.
Duy năm nay 22 tuổi, là một nhà thiết kế đồ họa tự do, chuyên trị mảng nội thất và đồ họa 3D. Cậu nổi tiếng trong giới freelancer không chỉ bởi sự tỉ mỉ, óc sáng tạo độc đáo mà còn vì cái tính nhõng nhẽo, ấm áp đến lạ kỳ. Ai làm việc chung với Duy cũng đều cảm thấy dễ chịu, muốn cưng chiều cậu hết mực. Có lẽ vì vậy mà dù đôi khi trễ hẹn một chút, Duy vẫn luôn được khách hàng ưu ái.
"Ông có muốn chết đói không hả? Khách hàng đang đợi đó!"
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này là của Đặng Thành An, cậu bạn thân chí cốt và cũng là "người quản lý" không chính thức của Duy mỗi khi cậu lỡ "ngủ quên trong chiến thắng". Giọng An hóm hỉnh vang lên qua loa ngoài, khiến Duy không nhịn được mà bật cười khúc khích.
"Biết rồi, biết rồi! Ông cứ làm như tôi sắp bỏ bữa ấy!" Duy vươn vai uể oải, mái tóc nâu hạt dẻ rối bù xù. "Ông đừng quên tôi còn có cái bụng đói meo này để nuôi nha."
An bật cười lớn ở đầu dây bên kia
"Dù có đói meo thì ông cũng phải dậy đi chứ! Nhớ là hôm nay gặp khách lớn đấy. Sếp cũ của ông đã khen ông hết lời rồi đấy, đừng để người ta thất vọng nha."
Duy nghe vậy thì phồng má, ra vẻ giận dỗi.
"Biết rồi mà! Tôi sẽ không làm mất mặt ông bạn tôi đâu."
Kết thúc cuộc gọi, Duy bật dậy khỏi giường, bước vào phòng tắm. Dòng nước mát lạnh xua đi cơn buồn ngủ còn sót lại, giúp cậu tỉnh táo hơn. Mười lăm phút sau, Duy bước ra với vẻ ngoài tươm tất hơn nhiều. Cậu chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, được là phẳng phiu, kết hợp với quần kaki sáng màu và đôi giày sneakers trắng, trông vừa lịch sự lại vừa giữ được nét trẻ trung, năng động của một chàng trai tuổi đôi mươi.
Duy nhìn vào gương, mỉm cười tự tin
"Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời!"
Hồ sơ thiết kế đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, laptop đã sạc đầy pin. Đây là một dự án lớn, một cơ hội để Duy thể hiện năng lực và đưa tên tuổi của mình lên một tầm cao mới. Khách hàng lần này là Tập đoàn R&C, một ông lớn trong lĩnh vực xây dựng và bất động sản, nổi tiếng với những công trình đẳng cấp và sự quản lý chặt chẽ. Đặc biệt, vị Tổng Giám đốc của tập đoàn này, Nguyễn Quang Anh, được đồn đại là lạnh lùng, khó tính, và chưa bao giờ nở một nụ cười xã giao. Điều này khiến Duy vừa tò mò lại vừa có chút lo lắng, một cảm giác háo hức xen lẫn hồi hộp.
Tòa nhà R&C sừng sững giữa trung tâm thành phố, một khối kiến trúc hiện đại bằng kính và thép, vươn cao chạm tới mây xanh. Duy ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy mình thật nhỏ bé trước sự uy nghi của nó. Hít một hơi thật sâu, cậu bước vào sảnh chính.
Không gian bên trong còn ấn tượng hơn bên ngoài. Sảnh chờ rộng lớn, lát đá cẩm thạch bóng loáng, có những tác phẩm nghệ thuật trừu tượng và hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng. Sau khi làm thủ tục check-in ở quầy lễ tân, Duy được một cô thư ký dẫn lên tầng 30.
Tiếng "ting" nhỏ vang lên khi thang máy dừng lại. Cánh cửa trượt mở, để lộ một hành lang rộng rãi, tĩnh lặng đến lạ thường. Duy theo chân cô thư ký, bước trên thảm trải sàn dày dặn, cảm nhận sự sang trọng và chuyên nghiệp toát ra từ mọi ngóc ngách. Đi đến cuối hành lang, một cánh cửa gỗ lớn, màu nâu sẫm, hiện ra trước mắt với tấm bảng đồng khắc chữ "Phòng Tổng Giám Đốc".
"Mời anh Hoàng Đức Duy vào ạ."
Cô thư ký gõ cửa lịch sự rồi ra hiệu cho Duy.
Duy lại hít một hơi sâu nữa, cố gắng trấn an nhịp tim đang đập mạnh trong lồng ngực. Cậu đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, bước vào.
Căn phòng làm việc của Tổng Giám đốc rộng lớn đến choáng ngợp, được thiết kế với tông màu trầm ấm như đen, xám và nâu gỗ, nhưng lại toát lên một vẻ uy quyền và lạnh lẽo đến lạ thường. Ánh sáng từ cửa sổ kính lớn, nơi có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố, chiếu thẳng vào, khiến tầm nhìn của Duy hơi bị chói mắt trong giây lát.
Và rồi, Duy nhìn thấy anh.
Nguyễn Quang Anh, 24 tuổi, đang ngồi ở chiếc ghế xoay da màu đen sang trọng, lưng quay về phía cửa sổ, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính lớn. Anh mặc bộ vest xám lịch lãm, sơ mi trắng bên trong được là phẳng phiu, cài nút cổ cẩn thận. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, tôn lên gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi mỏng. Duy đã nghe nhiều về sự lạnh lùng của anh, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cậu mới thấy những lời đồn đó không hề phóng đại. Anh ta toát ra một khí chất áp bức đến đáng sợ, không cần phải nói một lời nào.
Quang Anh không hề ngẩng đầu lên khi Duy bước vào. Anh vẫn tập trung vào công việc của mình, như thể căn phòng chỉ có một mình anh.
"Chào... chào anh."
Duy hơi lúng túng, cúi đầu chào một cách rụt rè.
"Em là Hoàng Đức Duy, nhà thiết kế ạ."
Không một lời đáp lại. Quang Anh vẫn im lặng, đôi mắt sắc bén lướt qua những dòng chữ trên màn hình. Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, khiến Duy cảm thấy mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Cậu chưa bao giờ gặp ai có khí chất áp đặt đến vậy. Dù không nói gì, Quang Anh vẫn khiến cậu có cảm giác như đang bị thẩm vấn bởi một công tố viên lão luyện.
Sau một lúc im lặng dài đến đáng sợ, Quang Anh từ từ nhấp một ngụm cà phê, rồi gõ vài phím trên bàn phím. Cuối cùng, đôi mắt đen láy sắc lạnh của anh cũng rời khỏi màn hình, từ từ ngước lên nhìn thẳng vào Duy. Ánh mắt đó sâu hun hút, như muốn xuyên thấu tâm can cậu, khiến Duy khẽ rụt người lại.
"Hoàng Đức Duy."
Giọng anh trầm khàn, đều đều vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, như một bản nhạc giao hưởng buồn bã nhưng đầy uy lực.
"Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu. Có vẻ không tệ."
Duy thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng vô hình.
"Dạ vâng, cảm ơn anh."
"Ngồi đi."
Quang Anh khẽ hất cằm về phía chiếc ghế bàn đối diện bàn làm việc.
Duy vội vàng ngồi xuống. Quang Anh đưa tay ra hiệu cho cô thư ký đang đứng chờ ở cửa, ý muốn cô ấy rời khỏi phòng. Cô thư ký khẽ cúi đầu rồi đóng cửa lại, trả lại không gian riêng tư cho hai người. Quang Anh lại nhìn Duy, ánh mắt vẫn không chút biểu cảm, khiến Duy cảm thấy mình như một con cá nhỏ đang bơi trong hồ nước của một con cá mập. Cậu nuốt khan, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
"Tôi có một dự án lớn."
Quang Anh bắt đầu nói, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự lãnh đạm, không một chút cảm xúc.
"Biệt thự nghỉ dưỡng ở Vịnh Hạ Long. Tôi cần một thiết kế độc đáo, đẳng cấp, thể hiện được sự sang trọng nhưng vẫn phải gần gũi với thiên nhiên. Cậu có tự tin làm được không?"
Duy, dù vẫn còn hơi run, nhưng khi nghe đến công việc, ngọn lửa đam mê trong cậu lại bùng lên. Cậu lấy lại sự tự tin.
"Dạ vâng, em hoàn toàn tự tin có thể đáp ứng được yêu cầu của anh. Em đã có vài ý tưởng sơ bộ rồi ạ, đặc biệt là về việc kết hợp kiến trúc hiện đại với cảnh quan tự nhiên của Vịnh Hạ Long."
"Tốt."
Quang Anh khẽ gật đầu, một động tác nhỏ nhưng khiến Duy cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút. "Vậy hãy bắt đầu từ hôm nay. Tôi muốn thấy bản phác thảo đầu tiên trong vòng một tuần."
Duy gật đầu lia lịa.
"Dạ vâng, em sẽ cố gắng hết sức và gửi bản phác thảo sớm nhất có thể."
Cuộc họp kết thúc nhanh chóng, không có thêm bất kỳ câu hỏi hay trao đổi nào khác. Quang Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, không nói thêm lời nào. Duy hiểu đó là tín hiệu cho phép cậu rời đi. Cậu cúi chào lần nữa rồi khẽ khàng bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng người đàn ông bí ẩn ấy.
Khi cánh cửa gỗ lớn đóng lại sau lưng, Duy thở phào một hơi dài, tựa lưng vào bức tường hành lang mát lạnh. Cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, như vừa trải qua một cuộc phỏng vấn sinh tử. Nguyễn Quang Anh đúng là lạnh lùng như lời đồn, thậm chí còn hơn thế. Nhưng không hiểu sao, Duy lại cảm thấy một sự bí ẩn và cuốn hút lạ thường từ con người này. Có lẽ, đây sẽ là một dự án đầy thử thách, nhưng cũng không kém phần thú vị, và có thể sẽ mở ra một chương mới hoàn toàn bất ngờ trong cuộc đời của Hoàng Đức Duy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro