chương 17

Lúc này, Song Luân cũng chạy đến nơi. Anh ngồi xổm xuống cạnh Tôn Dũng, quan sát tỉ mỉ một lượt. Song Luân ngẩng đầu hỏi Nguyễn Quang Anh:

“Tại sao anh đánh ngất hắn?”

“Không đánh ngất, lẽ nào tôi bay người hạ gục hắn như cảnh sát hình sự các anh?” Nguyễn Quang Anh đáp.

Song Luân lại ngẩng đầu nói với Đức Duy:

“Em làm tốt lắm!”

Nguyễn Quang Anh cũng quay đầu, nhướng mày chất vẫn cậu:

“Tại sao em không trực tiếp đánh ngất đối tượng? Hắn chạy với tốc độ nhanh như vậy, em chỉ cần nhẹ nhàng vung gậy là có thể hạ gục hắn.”

Đức Duy cởi mũ, kéo cổ áo xuống thấp. Cậu gật đầu với Song Luân, sau đó chỉ liếc qua Nguyễn Quang Anh mà không lên tiếng. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa ra tay đánh người bao giờ, thậm chí đến mắng chửi cũng chưa từng, sao cậu có thể nghĩ đến chuyện vung gậy đánh tội phạm?

Cảnh sát nhanh chóng ập đến, áp giải Tôn Dũng đi mất. Ngõ nhỏ ở gần nhà hắn bị xe cảnh sát bao vây. Nguyễn Quang Anh và Đức Duy chui qua sợi dây phong tỏa, đi đến cửa nhà Tôn Dũng.

Đức Duy đột nhiên dừng bước: “Khoan đã.”

Cậu nhận ra xe của Song Luân. Đức Duy tiến lại gần, một tay mở cốp sau, lấy hộp thuốc cứu thương ra ngoài, mới xòe bàn tay phải.

Mu bàn tay phải của cậu bị hai mảnh vụn thủy tinh cắm vào. Tuy vết thương không sâu nhưng rất đau. Cậu đứng bên cạnh xe ô tô, dùng cái nhíp gắp mảnh vụn thủy tinh, sau đó bôi cồn rồi lấy ra miếng băng dán y tế.

Lúc Đức Duy làm những việc này,Nguyễn Quang Anh bỏ tay vào túi áo, đứng đối diện cậu.

Dưới ánh nắng chan hòa, cánh tay Đức Duy mảnh mai trắng nõn. Mu bàn tay xuất hiện hai vết thương nhỏ bôi cồn i-ốt trông rất nổi bật.

Đức Duy giơ tay ra trước mặt Nguyễn Quang Anh, rồi đưa miếng dán y tế cho anh:

“Giúp tôi.”

Nguyễn Quang Anh liếc cậu một cái, mới giơ tay nắm cổ tay cậu.

Tuy anh thường ăn nói độc địa lại không có lòng kiên nhẫn, nhưng vào thời khắc anh chau mày dán miếng băng y tế vào tay Đức Duy, động tác của anh hết sức nhẹ nhàng. Anh nắm cổ tay cậu trong lòng bàn tay lớn của mình, năm ngón tay Đức Duy chạm vào cổ tay anh, phảng phất cảm nhận thấy làn da lạnh lẽo của anh.

“Đừng gãi tôi.” Nguyễn Quang Anh đột nhiên cất giọng trầm trầm.

Đức Duy ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đâu có gãi anh?”

Nguyễn Quang Anh nhướng mày liếc Đức Duy, anh nhanh chóng buông tay cậu, quay người bước đi:

“Mau vào xem hiện trường, chậm trễ như vậy, hiện trường không còn tươi mới nữa.”

Đức Duy nhìn miếng băng y tế ngay ngắn trên mu bàn tay cậu, lập tức đi theo anh.

Nhà của Tôn Dũng ở tầng một, là một căn hộ độc lập. Đồ đạc trong nhà cũ kỹ, ánh sáng tối mờ mờ. Lúc bọn họ đi vào, nhân viên giám định đã hoàn tất công việc ở hiện trường.

Người cảnh sát khu vực trẻ tuổi đến hiện trường sớm nhất báo cáo với Nguyễn Quang Anh:

“Đúng như anh nhận định, chúng tôi tìm thấy “cỗ máy giết người”. Trùng khớp với suy đoán của Nguyễn Quang Anh, “cỗ máy” này sơ sài hơn “cỗ máy” của anh, những lưỡi dao ánh lên tia sáng xanh, trông có vẻ rất sắc bén.

Đức Duy cầm máy ảnh do Nguyễn Quang Anh mang đến. Vừa định chụp ảnh, cậu liền nhìn thấy anh cởi áo khoác ngoài, nằm ngang người dưới lưỡi dao.

“Anh làm gì vậy?”

Nguyễn Quang Anh nhắm mắt, cất giọng trầm ấm du dương như nốt nhạc: “Tôi đang cảm nhận.”

Đức Duy buông thõng máy ảnh, đúng là hết nói nổi. Cuối cùng, cậu giơ máy ảnh, chụp cho anh mấy tấm ảnh đặc biệt.

Nguyễn Quang Anh bỗng dưng đứng dậy, mỉm cười nhìn Đức Duy, đôi mắt anh sáng lấp lánh như sao trên trời.

Đức Duy ngẩn người, cổ tay cậu lại một lần nữa bị anh nắm chặt. Bàn tay anh vừa mát lạnh vừa trơn láng, cũng rất mềm mại. Tim Đức Duy đập thình thịch. Cậu nhanh chóng bị Nguyễn Quang Anh kéo đến trước mặt anh.

“Anh làm gì vậy?” Đức Duy nhìn anh chằm chằm.

Nguyễn Quang Anh thản nhiên trả lời:

“Tôi quá cao, chiều cao của em tương đương bọn trẻ, em hãy nằm xuống dưới đó để tôi quan sát một lúc.”

Đức Duy giật khỏi tay anh, lùi lại phía sau mấy bước, kiên quyết nới rộng khoảng cách với anh.

Lúc này, người cảnh sát khu vực trẻ tuổi cầm máy ảnh tiến lại gần, nhíu mày nói với Nguyễn Quang Anh:

“Giáo sư Nguyễn, tôi phát hiện  chữ viết bằng máu dưới gầm giường tội phạm.”

Nguyễn Quang Anh cầm máy ảnh xem, anh nhất thời im lặng. Đức Duy cũng thò đầu, chỉ thấy trên màn hình là một dãy chữ số không có quy luật.

“Chỗ khác có không?” Nguyễn Quang Anh hỏi.

Người cảnh sát đáp: “Chúng tôi còn phải tiến hành kiểm tra toàn bộ ngôi nhà này.”

Nguyễn Quang Anh trả máy ảnh cho anh ta:

“Sau khi kiểm tra hãy cho tôi biết kết quả.”

Đức Duy thầm nghĩ, tên Tôn Dũng mắc bệnh hoang tưởng giết người, những con số này không biết chừng là mật mã liên quan đến ảo tưởng của hắn. Nguyễn Quang Anh từng nói, sau khi bắt được tội phạm, anh sẽ nói chuyện với hắn để tìm hiểu thế giới nội tâm của hắn.

Tuy nhiên, Đức Duy không bao giờ ngờ tới, hai ngày sau, cậu nhận được tin từ trại giam, Tôn Dũng phát bệnh trong nhà tù, hắn bị sốt cao, dù được cấp cứu nhưng vẫn không giữ nổi mạng sống. Hóa ra hắn mắc bệnh hiểm nghèo từ lâu.

Tội ác, sự hoang tưởng, cổ máy giết người và những con số thần bí của Tôn Dũng cũng “ngủ yên” sau cái chết của hắn.

Nguyễn Quang Anh dẫn Đức Duy đi thăm cậu thiếu niên thoát chết. Lời khai của cậu bé khiến ấn tượng về Tôn Dũng càng trở nên phức tạp. Cậu bé nói cậu bé van xin Tôn Dũng đừng giết mình, Tôn Dũng mãi cũng không ra tay. Một lần, Tôn Dũng thậm chí trói cậu bé lên “cỗ máy giết người”. Cậu bé cầu khẩn:

“Anh, xin anh đừng giết em. Sau này, em sẽ phụng dưỡng anh đến già”. Nghe câu đó, Tôn Dũng liền tha cho cậu bé.

Công việc trợ lý của Đức Duy cũng chính thức kết thúc

nhớ vote cho tui nha iu mấy bà nhìu mn

ăn mừng leo top ra 2 chương nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro