chương 23
Đầu óc Đăng Dương xoay chuyển rất nhanh: "Cậu đi cùng ai?"
“Đức Duy , Minh Duyên và một đống người không quen biết.”
Đăng Dương càng kinh ngạc, anh thật sự không ngờ tới. Cuối cùng, muôn vàn tâm trạng biến thành một câu hỏi:
"Tại sao? Tại sao cậu đi bắn pháo hoa?"
Nguyễn Quang Anh lên tiếng, ngữ khí đầy khinh bỉ:
"Không đi thì sao? Ở nhà xem chương trình văn nghệ chào mừng năm mới?"
Đăng Dương chợt hiểu ra vấn đề. Hóa ra là vậy.
Hóa ra chuyên gia thần thám chẳng có việc gì làm trong đêm giao thừa, cuối cùng chọn thứ có lợi hơn giữa "chương trình văn nghệ" và "bắn pháo hoa"...
Đông đi xuân đến, cây bạch quả trong sân trường đã nhú chồi non. Chúng giống tấm màn màu xanh non mỡ, phủ bóng mát xuống lối đi tòa nhà ký túc xá nam.
Trái ngược với cảnh vật bên ngoài, khu ký túc xá nam của sinh viên năm thứ tư khá vắng vẻ lạnh lẽo.
Phòng ký túc của Đức Duy hiện chỉ còn hai người. Gần đến kỳ tốt nghiệp, mọi người đều hướng tới hiện thực và tương lai. Một bạn nam ở lại quê nhà thi nhân viên công vụ, học kỳ này không quay về trường, cho tới lúc nhận bằng tốt nghiệp. Một bạn dọn ra ngoài sống chung với người yêu. Người còn lại tuy vẫn còn ở ký túc nhưng chuẩn bị ra nước ngoài nên bận rộn đến mức chẳng thấy bóng dáng.
Đức Duy về trường hai ba ngày, trở thành người nhàn rỗi nhất. Mỗi ngày cậu chỉ đọc sách , lên mạng, tìm hiểu thông tin về công ty mới. Cậu còn viết nhật ký, ghi lại quá trình cùng Nguyễn Quang Anh phá án, để nhiều năm sau có thể hồi tưởng.
Lúc Đăng Dương gọi điện thoại, Đức Duy đang nằm trên giường đắp mặt nạ. Đăng Dương hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói lụng bụng của cậu:
"Em bị đau răng hay bị đánh vào mặt thế?"
"Em đang đắp mặt nạ."
Đức Duy phì cười, khiến tấm mặt nạ nhăn nhúm. Cậu liền ngậm miệng, cất giọng vô cùng mềm mại:
"Có chuyện gì vậy?"
Ở đầu kia điện thoại, Đăng Dương quay sang Nguyễn Quang Anh:
"Cậu bé này nói chuyện bằng giọng điệu "cừu non" nghe rất sướng tai."
Nguyễn Quang Anh đang nằm trên giường khách sạn xem tin tức thời sự. Anh nhướng mắt nhìn Đăng Dương.
Đăng Dương tiện mồm hỏi: "Cậu có muốn nghe không?"
Nguyễn Quang Anh: "Tại sai tôi phải nghe âm thanh đó?"
Hai người đàn ông thản nhiên trò chuyện như giữa chốn không người, Đức Duy ở đầu bên này không bỏ sót một từ. Cậu lập tức tháo mặt nạ, cất cao giọng:
"Nguyễn Quang Anh, không ai yêu cầu anh đánh giá giọng nói của tôi. Đăng Dương, anh tìm em có chuyện gì vậy?"
Đăng Dương cười khùng khục vài tiếng, mới nói rõ ngọn ngành. Thì ra anh muốn gọi Đức Duy cùng đi ăn cơm, nhân tiện đi xem nhà.
Đức Duy ngẫm nghị rồi mở miệng:
"Hay là vậy đi. Các anh đến trường em, hôm nay em mời các anh ăn cơm. Gần trường em có quán cá rất ngon."
Con ngõ ở đằng sau trường đại học luôn có vô số đồ ăn ngon. Đức Duy chọn một quán có món "tủ" là lẩu cá dê tươi, xương xốp thịt mềm, hương vị đậm đà, nói chung rất đông khách.
Đức Duy ngồi xuống một cái bàn bên cửa sổ. Cậu nhanh chóng nhìn thấy một chiếc Lexus màu đen đỗ ngoài cửa. Hai người đàn ông cao lớn, có diện mạo nổi bật xuống xe đi vào quán.
Nồi lẩu thơm điếc mũi nhanh chóng được đưa lên. Đức Duy giới thiệu:
"Cá của quán này được nhập từ bến cảng vào buổi sáng mỗi ngày, thịt dê ở Nội Mông, đều rất tươi ngon."
Cậu nhướng mắt nhìn Nguyễn Quang Anh ở phía đối diện: "Anh đã bao giờ thưởng thức món này chưa?"
Lúc này, khóe mắt Đức Duy bắt gặp Đăng Dương tựa hồ ngẩn người khi nhìn thấy nồi lẩu.
"Em có gọi món khác không?" Đăng Dương mỉm cười hỏi.
Đức Duy đưa quyển thực đơn cho anh. Trong điện thoại, Đăng Dương kêu rất đói bụng, bảo Đức Duy gọi món trước.
Đăng Dương chỉ liếc qua quyển thực đơn, ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ:
"Thêm một con cá hấp."
Nhân viên phục vụ nở nụ cười áy náy:
"Xin lỗi, quán chúng tôi chuyên làm món lẩu cá và thịt dê, không có món cá khác. Thật ra trong nồi lẩu đã có hơn hai cân cá, ba cân thịt dê. Vị tiên sinh này còn gọi món phụ khác, chắc các anh cũng chẳng ăn hết. Đợi đến khi ăn không đủ, các anh mới gọi thêm thì tốt hơn."
Đức Duy cúi đầu uống nước, sau đó cậu đảo mắt qua gương mặt bình thản của hai người đàn ông.
Bữa ăn có không khí khá thoải mái. Đăng Dương và Đức Duy tán gẫu trong phần lớn thời gian, Nguyễn Quang Anh chỉ thỉnh thoảng nói một hai câu, nhưng câu nào cũng khiến người đối diện nghẹn họng, cũng không nhịn được cười. Sau đó, Nguyễn Quang Anh đi ra ngoài nghe điện thoại, Đăng Dương dõi theo bóng lưng anh, nói với Đức Duy:
"Tôi và em đều có bản chất thích bị ngược đãi nên mới làm bạn với cậu ta."
Từ "bạn bè" khiến Đức Duy cảm thấy rất ấm áp. Cậu cũng đưa mắt về phía Nguyễn Quang Anh bên ngoài cửa sổ, trong lòng cậu nghi hoặc.
Lần trước Nguyễn Quang Anh và Đăng Dương đi nhà cậu ăn cơm. Lúc đó đông người, trên bàn cũng có hai con cá nên Đức Duy không để ý. Bây giờ cậu mới phát hiện, Nguyễn Quang Anh không động đũa đến các món thịt khác, bao gồm cả cá nấu cùng thịt dê trong nồi lẩu.
"Cậu ấy không ăn thịt đỏ." Đức Duy mở miệng thắc mắc, Đăng Dương đã lên tiếng giải thích.
( Thịt đỏ là loại thịt gia súc như thịt lợn, thịt bò...)
Đức Duy: "...Tại sao?"
Đăng Dương im lặng đối mắt Đức Duy trong giây lát mới trả lời:
"Cậu ấy từng mất nữa năm truy bắt một tên tội phạm biến thái ăn thịt người ở California. Kể từ lúc đó, cậu ấy không động đến thịt đỏ."
"Em xin lỗi, sau này em sẽ chú ý." Đức Duy cất giọng áy náy.
Đăng Dương mỉm cười, xua tay:
"Không sao đâu! Cậu ấy cũng thích ăn rau xanh. Vừa rồi cậu ấy đã ăn hết cả đĩa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro