chương 25

Sau khi rửa bát xong xuôi, Đức Duy phát hiện Nguyễn Quang Anh đi đến bên giường ngủ của cậu, quan sát đồ có trên giường, gồm tấm đệm cậu mới mua và chăn tơ tằm màu vàng rất bắt mắt.

Sau đó anh đi qua bàn sách ở bên cạnh. Trên bàn bày con rối tinh xảo, cái chặn giấy hình vuông màu đen, đều là thứ Đức Duy phải bỏ công sức mới tìm thấy. Cuối cùng, Nguyễn Quang Anh đứng giữa nhà, đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở Đức Duy.

“Rốt cuộc em tốn mấy trăm tiếng đồng hồ để bài trí căn phòng rộng chưa tới bốn mươi mét vuông này?”

Đức Duy tự rót một cốc trà, uống một ngụm:

“Hơn một tuần.” Cậu rất thích quá trình trang trí nhà cửa. Biến “cái ổ” của mình thành một nơi dễ chịu, mất thời gian cũng không sao.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Đức Duy nghĩ, hôm nay Nguyễn Quang Anh ăn hết bát cơm, còn ăn ít nhất năm miếng thịt gà, rau xanh cũng bị anh chén hơn một nửa. Rất tốt, xem ra bữa cơm do cậu nấu hợp khẩu vị của anh.

Đức Duy không ngờ, sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Quang Anh lại một lần nữa xuất hiện trước cửa nhà cậu.
Ánh ban mai của ngày đầu xuân tương đối ấm áp. Nguyễn Quang Anh đứng ở nơi ánh nắng chiếu vào, gương mặt anh càng trắng trẻo và thanh tú.

Đức Duy trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ vịt vàng cotton tay dài .Ánh mắt Nguyễn Quang Anh dừng lại ở người cậu, anh nói:

“Em còn gầy hơn sự tưởng tượng của tôi. Mau thay quần áo, chúng ta ra ngoài.”

“Ra ngoài làm gì?” Đức Duy hỏi.

“Mua đồ.”

Cho đến khi ngồi vào ghế lái phụ trong chiếc xe Jeep to đùng của Nguyễn Quang Anh, Đức Duy vẫn cảm thấy khó tin. Cậu xem danh sách hàng hóa cần mua mà anh đưa:

“Ý anh là...muốn mua một loạt đồ vật có ở nhà tôi? Trà hoa, gối tựa, chăn tơ tằm, cái chặn giấy, và cả gạo thơm...Chẳng phải tối qua anh nói không tài nào hiểu nổi hay sao?”

“Tôi xin đính chính một chút, là hai bộ. Nghe tôi kể lại, Đăng Dương cũng muốn có những thứ ở nhà em.”

Nguyễn Quang Anh liếc Đức Duy một cái, nhẹ nhàng trả lời:

“Lẽ nào em không cho rằng đây là một quyết định rất tuyệt? Em làm một loạt công việc vặt vãnh, rắc rối phức tạp lại đạt hiệu suất thấp. Nếu em để chúng tôi cùng hưởng thụ, thì có thể sản sinh hiệu quả và lợi ích gấp ba lần.”

Đức Duy: “Nguyễn Quang Anh, có ai nhờ vả người khác giúp đỡ như anh không?”

Đăng Dương nhanh chóng gọi điện thoại cho cậu. Nhưng khác với Nguyễn Quang Anh, anh tán dương cậu, đồng thời cho biết nhất định sẽ mời cậu ăn một bữa cơm thịnh soạn để cảm ơn. Đức Duy nói khỏi cần mời cơm, biết thưởng thức con mắt nhìn của cậu mới quan trọng.

Trong lúc nói chuyện với Đăng Dương, Nguyễn Quang Anh đang ngồi bên cạnh. Đợi Đức Duy cúp điện thoại, anh cất giọng từ tốn:

“Tán thưởng con mắt nhìn của em, nhưng xem thường hiệu suất của em. Hai phương diện không hề mâu thuẫn.”

Buổi chiều hôm đó, hai người đi vòng vòng khắp thành phố. Tuy nhiên, mỗi khi Nguyễn Quang Anh lái xe đến nơi, chỉ có Đức Duy xuống xe đi mua, còn anh ngồi trong ô tô đọc sách hay dùng laptop lên mạng.

“Nếu anh không tự mình đi chọn đồ, tại sao anh còn đưa tôi đi?”

Nguyễn Quang Anh đáp:

“Em cho rằng tôi muốn đi? Hôm nay Đăng Dương bận họp cả ngày nên tôi mới phải đi.”

Đức Duy hiểu ra vấn đề. Vì bất đắc dĩ nên anh mới trở thành tài xế của cậu.
Tuy nhiên, trải qua quá trình mua sắm, Đức Duy mới biết Nguyễn Quang Anh không hề bận tâm đến tiền bạc. Anh đưa tấm thẻ cho cậu, để mặc cậu đi mua. Khi cậu đưa hóa đơn cho anh, anh đang bận đọc sách, trả lời mà không ngẩng đầu:

“Đưa cho tôi làm gì? Thu thập mười hóa đơn có thể đổi lấy một con cá?”

Đức Duy chỉ còn cách giữ hóa đơn, định khi nào về sẽ đưa cho Đăng Dương. Cậu cũng phát hiện, Nguyễn Quang Anh không đến nỗi khắt khe như cậu tưởng. Tính khắt khe của anh chỉ nhắm vào thứ anh để tâm, như vụ án, thi thể, cá...Ở phương diện khác, tuy vẫn có thái độ kiêu ngạo bẩm sinh, nhưng anh không bỏ tinh lực chú ý. Ví dụ khi cậu chọn gối tựa và đồ đạc, gọi điện cho anh, hỏi anh thích màu sắc kiểu dáng như thế nào. Anh đều trả lời:

“Giống em, đừng hỏi tôi nữa.”

Cuối buổi mua sắm, Đức Duy và Nguyễn Quang Anh tới một trung tâm thương mại mua đệm. Lần này, Nguyễn Quang Anh đi theo Đức Duy vào trong, bởi vì giấc ngủ rất quan trọng đối với anh.

Trong khu thương mại, đèn điện sáng choang, nền nhà bóng loáng, cả khu vực đồ gia dụng bài trí ấm áp trang nhã. Nhân viên bán hàng dẫn Đức Duy và Nguyễn Quang Anh đến chỗ bán đệm, mỉm cười giới thiệu:

“Loại đệm này bán rất chạy, tiên sinh biết xem hàng thật đấy. Tiên sinh có thể nằm thử trên đó.”

Đức Duy liền nằm lên giường. Thấy Nguyễn Quang Anh đứng bên cạnh, cậu nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu với anh:

“...Đệm rất chắc chắn, không có mùi lạ, anh dùng kiểu gì cũng không bị hỏng...”

Nguyễn Quang Anh: “Lăn đi lộn lại cũng không hỏng?”

Đức Duy ở trên giường lập tức liếc anh một cái. Cô nhân viên nở nụ cười mờ ám, trả lời bằng một giọng chắc nịch: “Tiên sinh an tâm, lăn đi lộn lại cũng không thành vấn đề.”

Cô nhân viên bán hàng đi chỗ khác, Nguyễn Quang Anh đi đến bên giường, liếc Đức Duy rồi nằm xuống cạnh cậu.

Cảm giác tấm đệm hơi lún xuống, Đức Duy ngoảnh đầu nhìn anh: “Lẽ não anh lăn đi lăn lại trên giường?”

Nguyễn Quang Anh cất giọng thản nhiên:

“Tất nhiên không, chỉ có “Trầm Mặc” lăn lộn trên giường của tôi. Tuy nhiên, nếu yêu cầu này cũng không đạt được, còn có thể gọi là chất lượng tốt hay không?”

Đi đi lại lại cả ngày, hai chân Đức Duy mỏi nhừ, cậu nằm trên giường bất động. Nguyễn Quang Anh nằm bên cạnh không biết đang nghĩ ngợi điều gì, cũng không nhúc nhích.

Nghỉ ngơi một lúc, Đức Duy định ngồi dậy, nhưng cậu đột nhiên có cảm giác tấm đệm rung lên. Nguyễn Quang Anh đã chống một tay xuống giường ngay sát đầu Đức Duy ngồi dậy, sau đó anh cúi xuống nhìn cậu.

Cử chỉ bất thình lình của anh khiến tim Đức Duy đập loạn nhịp.

Anh vẫn chưa ngồi hẳn dậy, thân hình nghiêng về một bên, ở ngay trên người cậu. Ánh đèn màu trắng chiếu vào gương mặt anh, khiến đôi mắt anh sáng lấp lánh. Đuôi mắt anh ẩn hiện ý cười xán lạn, khóe miệng mỏng dưới sống mũi cao nhếch lên:

“Đức Duy...hãy dọn xuống sống cùng tôi.”

Đức Duy, hãy dọn xuống sống cùng tôi.

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính như dòng nước chảy bên tai Đức Duy. Đức Duy chưa bao giờ ở tư thế gần gũi với ai như bây giờ. Mỗi tế bào trên người cậu tựa hồ như có thể cảm nhận được mùi hương từ thân thể anh, sau đó nhẹ nhàng se lại.

Đầu óc cậu bỗng dưng bật ra một ý nghĩ. Hình như kể từ khi quen biết Nguyễn Quang Anh đến giờ, cậu chưa bao giờ ngắm kỹ dung mạo của anh ở cự ly gần như lúc này.

Dung mạo anh tuấn, kiêu ngạo nhưng cũng trong suốt như hồ nước.

Thấy cậu trầm mặc, Nguyễn Quang Anh nói tiếp:

“Điều này rất dễ lý giải, nếu chúng ta sống chung, hiệu suất sẽ càng cao hơn. Những chuyện tôi không có hứng thú, vừa vặn là sở trường và sở thích của em. Hơn nữa, hiệu suất công việc của tôi cũng có thể tăng lên...”

“Khụ...tiên sinh, anh có hài lòng về tấm đệm này không?”

Tiếng cô nhân viên bán hàng đột ngột vang lên, ngữ điệu ẩn hiện ý cười. Chắc cô không chịu nổi tư thế mờ ám của hai người.

Nguyễn Quang Anh nói với cô nhân viên mà không quay đầu:

“Xin cô tạm thời đừng lên tiếng.” Anh tiếp tục nhìn Đức Duy chăm chú:

“Nói gián tiếp, em sẽ tạo ra giá trị lớn hơn...”

Đức Duy không cần nghĩ ngợi cũng biết là nguyên nhân này. Cậu đẩy người anh, nhảy xuống giường:

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Đức Duy nhanh chóng cùng cô nhân viên đi thanh toán tiền, hẹn thời gian đưa tấm đệm đến nhà. Khi cậu quay đầu, Nguyễn Quang Anh đứng cách cậu vài bước, nhìn cậu bằng ánh mắt suy tư.

Có gì đáng để anh suy tư?

“Đi thôi.” Đức Duy đi nhanh vào thang máy, mặt cậu vẫn chưa hết nóng ran.

“Tại sao em không có hứng thú.” Anh cúi đầu nhìn cậu.

Đức Duy không trả lời. Thang máy dừng lại ở tầng dưới. Tầng này là khu vực ăn uống, một đám người ùn ùn kéo vào, khiến thang máy trở nên chật hẹp trong giây lát. Những người vừa vào đều là thanh niên, không thấy tiếng chuông báo động, bọn họ tiếp tục chen chúc vào bên trong. Nguyễn Quang Anh chau mày, lùi lại phía sau một bước, đứng sát vào bức tường kính của thang máy. Đức Duy bị đám đông đẩy vào bên trong. Cuối cùng có một bà bầu đi vào, mọi người đều lùi lại phía sau, cậu bị đẩy ép sát vào người anh.

Thang máy tiếp tục chạy xuống dưới, ánh đèn điện bên ngoài bức tường kính như dòng nước vụt qua. Đức Duy có thể cảm nhận thấy hai cánh tay Nguyễn Quang Anh buông thõng bên người cậu, mu bàn tay cậu thỉnh thoảng có sự ma sát nhẹ nhàng, không rõ là quần dài hay tay Nguyễn Quang Anh . Gương mặt cậu dán vào lồng ngực anh, cậu có thể ngửi thấy mùi hương thanh lạnh nhàn nhạt từ thân thể của anh.

Đức Duy muốn tránh xa ra nhưng đáng tiếc chẳng còn một chút không gian nào cả. Cậu chỉ có thể nép vào người anh.

Anh cúi đầu nhìn cậu:

“Em vẫn chưa trả lời, tại sao em không có hứng thú sống cùng tôi?”

Đức Duy đờ người. Không rõ có phải do tác dụng tâm lý, cậu cảm thấy thang máy đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng. Giọng Nguyễn Quang Anh trầm ấm rõ ràng, chắc chắn lọt vào tai mười mấy người trong thang máy.

Ở đâu anh cũng coi như chốn không người.

trở lại rùi đây sorry vì đã để các cậu chờ nho

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro