Chương 35
Đức Duy ngồi vào vị trí, nghe Nguyễn Quang Anh cất giọng không mặn, cũng chẳng nhạt:
"Nếu tôi là em, tôi sẽ cố gắng tránh tiếp xúc thân thể với bọn họ. Em có biết ai trong số họ sử dụng ma túy không? Mà những người chơi ma túy thường mắc bệnh truyền nhiễm."Đức Duy ngây người. Nhất định vừa rồi anh chứng kiến cảnh Bùi Trạch đỡ cậu. Tuy thực tế, cậu và anh ta không chạm vào nhau nhưng từ góc độ của Nguyễn Quang Anh, có lẽ nhìn giống như Bùi Trạch ôm cậu .Lịch trình của hai người trong hôm nay đã sắp xếp ổn thỏa, tài xế ngồi ở hàng ghế trước lại là người của Doãn Tư Kỳ. Do đó, Nguyễn Quang Anh và Đức Duy không cần thận trọng trong lúc nói chuyện. Đức Duy lên tiếng:
"Anh ăn nói tử tế hơn có được không? Anh ta vốn không chạm vào người tôi."
Nguyễn Quang Anh tựa người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đức Duy ngắm anh vài giây rồi đột nhiên giơ tay, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt anh. Nguyễn Quang Anh lập tức mở mắt nhìn cậu. Đức Duy nói:
"Thật ngại quá, tôi đã chạm vào rồi."
Nguyễn Quang Anh cất giọng:
"Vô vị."Buổi chiều, hai người xuống máy bay, về quê của Vương Uyển Vi.Nhà của Vương Uyển Vi là một căn hộ cũ kỹ nằm trong phố huyện, bây giờ chỉ có bà mẹ sống ở đó. Đồ đạc trong nhà tồi tàn, cho thấy sự nghèo khó. Nguyễn Quang Anh có thẻ của Bộ Công an, mẹ Vương Uyển Vi dè dặt tiếp hai người. Bà dẫn Đức Duy và Nguyễn Quang Anh tới phòng con gái, pha một ấm trà rồi vội vàng lui ra ngoài. Nguyễn Quang Anh nói với Đức Duy:
"Người mẹ độc thân yếu đuối, hướng nội, nghèo khó, tự mình nuôi con gái lớn khôn, tính cách ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con gái."
Trong phòng chứa tất cả di vật của Vương Uyển Vi, bao gồm đồ đạc từ lúc cô còn nhỏ đến khi lớn, và cả những thứ trong căn hộ nơi cô sinh sống tại thành phố B. Nguyễn Quang Anh đi một vòng quanh gian phòng, giơ tay lấy một quyển sổ có bìa trang nhã trên giá sách. Lật giở vài trang, anh nhướng mày:
"Người chết của chúng ta rất thích dùng chữ viết để thổ lộ tâm tình, đây là thói quen tốt."Anh tìm một cái ghế ngồi xuống, ném mấy quyển cho Đức Duy. Hai người bắt đầu mở ra xem. Những quyển sổ này đều là nhật ký của Vương Uyển Vi lúc sinh thời, kể từ năm 2004, khi Vương Uyển Vi mười bốn tuổi. Sau đó là năm 2005, 2006, 2007... Nhưng quyển cuối cùng chỉ đến năm 2010, tức là lúc Vương Uyển Vi hai mươi tuổi, học năm thứ hai đại học.
Đã nghe Nguyễn Quang Anh giảng giải những thông tin ẩn chứa trong bức di thư một cách chuẩn xác nên lúc đọc nhật ký, Đức Duy đặc biệt lưu tâm. Cậu phát hiện Vương Uyển Vi là cô gái tinh tế và nhạy cảm. Cô ghi lại nhiều điều vụn vặt của cuộc sống, ngay cả thời tiết tốt hay xấu cũng ảnh hưởng đến tâm trạng cô. Xét tổng thể, Vương Uyển Vi là người tích cực và thận trọng. Những năm tháng trước đây, cuộc sống của cô tương đối yên bình.Vương Uyển Vi có nhiều album ảnh, từ thời mẫu giáo, trung học, đại học. Thậm chí có cả ảnh lúc cô mới đi làm. Cô chụp ảnh ở quầy lễ tân của công ty, bên bàn làm việc. Đức Duy bất chợt nhớ đến tấm ảnh chụp tại hiện trường sau khi cô qua đời. Cô gái có gương mặt thanh tú trắng bệch, mặc bộ váy dài màu đen, nằm bất động trên giường, không một chút sinh khí.Theo ghi chép của cảnh sát, buổi tối hôm Vương Uyển Vi qua đời, cô từng gọi điện thoại cho mẹ. Đức Duy hỏi bà Vương:
"Hôm đó cô ấy nói gì ạ?"Thần sắc của bà Vương vẫn u ám và đau thương.
"... Lúc nhận được điện thoại, tôi đã cảm thấy kỳ lạ. Lúc đó là mười hai giờ đêm, tôi đã lên giường đi ngủ. Nào ngờ... con bé chẳng nói gì... giống như bình thường gọi điện thoại. Nó nói nó đang đi họp ở ngoại tỉnh, bảo tôi chú ý giữ gìn sức khỏe. Tôi thấy tâm trạng của nó không tốt, nhưng con bé bình thường cũng rất ít nói nên tôi không để tâm mấy. Nếu biết sớm..."Nguyễn Quang Anh im lặng đứng bên cạnh. Đức Duy đứng dậy an ủi bà.Trong hồ sơ có nhắc đến chi tiết, nửa tiếng sau cuộc điện thoại ly biệt này, Vương Uyển Vi lại gọi điện thoại cho mẹ, nhưng chưa thông máy cô đã cúp điện thoại. Liệu có phải cô từng đấu tranh tư tưởng và không đành lòng trước khi quyết định kết liễu cuộc đời?Rời khỏi nhà Vương Uyển Vi, Đức Duy và Nguyễn Quang Anh đi tìm bạn trai cũ của cô. Bạn trai cũ là bạn học thời cấp ba, hai người học đại học ở hai thành phố khác nhau. Mặc dù vẫn giữ mối quan hệ yêu đương nhưng do cách xa nên cuối cùng họ chia tay. Người bạn trai về quê làm nhân viên công vụ, đã hai năm không liên lạc. Do đó, anh ta không nắm rõ tình hình gần đây của Vương Uyển Vi. Đức Duy và Nguyễn Quang Anh quay về thành phố B vào lúc nửa đêm. Đức Duy ngồi ở ghế lái phụ, ngắm thành phố về đêm đèn điện sáng trưng. Nguyễn Quang Anh yên lặng lái xe. Đức Duy lên tiếng:
"Không phải áp lực kinh tế. Nhà cô ấy tuy nghèo nhưng không đến nỗi không sống nổi. Hơn nữa, mức lương của Vương Uyển Vi cũng tạm được. Không phải vấn đề tình cảm, cô ấy và bạn trai cũ chia tay lâu như vậy, bây giờ cô ấy còn độc thân. Cũng không phải vấn đề sức khỏe, kết quả kiểm tra sức khỏe của năm ngoái hoàn toàn bình thường. Bây giờ chỉ còn lại áp lực công việc. Nhưng chúng ta phải điều tra thế nào? Chúng ta không thể bộc lộ thân phận, moi tin từ miệng những nhân viên cùng phòng không phải là chuyện dễ dàng."
Nguyễn Quang Anh gõ ngón tay trên vô lăng. Đường nét trên gương mặt nhìn nghiêng của anh yên lặng trong bóng đêm. Đến khóe miệng khẽ nhếch lên cũng khiến người khác có ảo giác vô cùng dịu dàng.
"Lúc điều tra vụ án, tôi thích đi đường tắt." Anh nói. "Em phải tập làm quen, đồng thời theo nhịp bước của tôi."Tim Đức Duy đập nhanh một nhịp. Chẳng phải cậu đã theo anh, từng bước từng bước một cách vô thức hay sao?
"Đường tắt là gì?"
"Quyển nhật ký."
trở lại ùi đây W kh tbao cmt của mấy bà là tui quên luôn á:< sorry các tình yêu nhiuu 💕
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro