chương 36
Đức Duy trầm tư suy nghĩ một lúc, vẫn không hiểu.
"Vương Uyển Vi chỉ ghi nhật ký đến năm thứ hai đại học, có tác dụng gì chứ?"
Nguyễn Quang Anh khẽ huýt sáo. Sau đó, anh đánh tay lái. Ánh sáng từ bên ngoài cửa xe lướt qua người anh, thanh tịnh và đẹp đẽ như bức họa.
"Loại phụ nữ hay lo lắng, âu sầu ở mức độ nhẹ sẽ không dễ dàng thay đổi thói quen thường ngày. Vì vậy, mấy năm qua, nhất định cô ta vẫn viết nhật ký. Chỉ cần chúng ta tìm thấy là được rồi."
Đức Duy gật đầu tán thành. Nguyễn Quang Anh nói tiếp:
"Giống hệt em, mua một cái bàn chải đánh răng cũng chọn mất ba ngày. Động tác của em liệu có thể tự dưng nhanh hơn được không?"Đức Duy chau mày:
"Tại sao tôi phải nhanh hơn? Tôi thích như vậy. Hơn nữa, ai nhìn thấy bàn chải của tôi cũng đòi mua một cái tương tự."
Nguyễn Quang Anh không hề tỏ ra xấu hổ, bình thản thốt ra hai từ:
"Đường tắt."Đức Duy không hiểu ý anh:
"Đường tắt gì cơ?"
"Em bỏ ra ba ngày để chọn lựa. Tôi chỉ mất ba giây để copy sự lựa chọn của em. Đó chính là đường tắt."
Họ nhanh chóng về đến khu chung cư. Nguyễn Quang Anh đỗ xe, mở cửa đi xuống trước. Đức Duy sải bước dài đi theo anh.
"Chúng ta tìm nhật ký kiểu gì? Tất cả di vật của Vương Uyển Vi đều ở nhà cô ấy."
Nguyễn Quang Anh cất giọng nhàn nhạt:
"Tất cả di vật?"Đức Duy lập tức dừng bước:
"Ý anh là nhật ký điện tử?"
Đúng vậy, sau khi vào đại học, Vương Uyển Vi cũng mua máy tính. Việc cô chuyển sang dùng hình thức điện tử để ghi chép tâm tình cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, so với quyển sổ giấy, hình thức này càng bí mật và an toàn. Nhưng laptop mà Vương Uyển Vi sử dụng trong công việc đã bị công ty thu hồi, xử lý từ lâu. Còn theo lời mẹ cô, sau khi tốt nghiệp, cô đã bán máy tính dùng ở thời đại học."Blog." Đức Duy chợt sáng tỏ vấn đề.
"Chắc chắn Vương Uyển Vi có một không gian cá nhân có mật khẩu như blog chẳng hạn." Ngừng vài giây, cậu nói tiếp:
"Tuy laptop của cô ấy đã bị xóa sạch, nhưng chỉ cần cô ấy lên mạng tại địa chỉ IP trước đó, kho dữ liệu của công ty chắc vẫn còn lưu. Chúng ta nhờ người của phòng kỹ thuật tìm ra những trang web cô ấy thường vào, nhiều khả năng có thể tìm ra địa chỉ blog của cô ấy. Việc giải mật mã... không khó. Anh đi Bộ Công an nhờ người là được."Nguyễn Quang Anh đột nhiên quay người, cúi đầu nhìn Đức Duy. Ánh đèn sáng trắng trên hành lang hắt xuống bộ com lê và mái tóc đen của anh.
"Em bắt đầu có phong độ của tôi rồi đấy."
Khóe mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt. Đức Duy nói:
"... Anh đúng là chảnh chọe."
Sáng ngày hôm sau, Đức Duy và Nguyễn Quang Anh ngồi trong phòng làm việc của anh. Bên ngoài vẫn bận rộn như thường lệ. Đức Duy dán mắt vào màn hình vi tính, giở từng trang blog bí mật của Vương Uyển Vi. Còn Nguyễn Quang Anh cầm cốc cà phê, ngồi thoải mái trong chiếc ghế của sếp, làm việc giống cậu .Ngày 4 tháng 9. Hôm nay anh mặc áo sơ mi mới, rất đẹp trai. Tôi gặp anh ở phòng trà nước, anh nói bản ghi chép cuộc họp của tôi ngày hôm qua rất tốt. Tôi vô cùng sung sướng....Ngày 12 tháng 10. Tôi "đến tháng", bụng đau đến mức không muốn xuống dưới ăn cơm. Đồng nghiệp đều không chú ý. Lúc quay về, anh mang một phần đồ ăn nhẹ cho tôi. Anh đối xử với ai cũng dịu dàng, ân cần như vậy. Tôi luôn hy vọng tôi là người đặc biệt hơn....Ngày 9 tháng 11. Hôm nay anh thắt một chiếc cà vạt màu lam nhạt. Tôi phát hiện anh có nhiều cà vạt màu xanh lam. Anh có biết không, xanh lam là màu em thích nhất, cũng là màu may mắn của em....Ngày 15 tháng 11. Một trợ lý bộ phận ở phòng khác có quan hệ tốt với tôi vừa chia tay bạn trai. Nguyên nhân do đối phương bắt cá hai tay. Tôi cũng thấy buồn thay cô ấy. Thời buổi này lẽ nào không tồn tại tình yêu thiên trường địa cửu? Có phải mọi người đều thích những điều mới mẻ và kích thích nên bất chấp luân lý đạo đức? Người như vậy tồn tại nhan nhản xung quanh chúng ta. Còn anh thì sao, anh thân yêu, liệu anh có khác bọn họ?...Ngày 20 tháng 11. Làm thế nào bây giờ, hình như tôi ngày càng thích anh. Nếu trái tim tôi là đầu nguồn thì anh chính là dòng suối trong vắt, từng chút một chiếm lĩnh và lấp đầy trái tim tôi....Ngày 15 tháng 12. Gần đây công việc quá nhiều, có mấy văn kiện tôi quên không giao cho văn phòng tổng giám đốc. Phó tổng nặng lời phê bình tôi ở cuộc họp. Tôi làm giám đốc Lâm mất mặt. Tôi cảm thấy rất buồn....Ngày 19 tháng 12. Hôm nay tôi lại phạm sai lầm, làm sai danh sách tặng quà Tết Nguyên Đán cho khách hàng lớn, máy tính còn bị hỏng, khiến chị Đan Vi rất tức giận. Tôi làm cả đêm mới xong. Trời sáng, tôi nằm bò lên mặt bàn khóc nức nở....Ngày 28 tháng 12. Tại sao mọi việc đều không thuận lợi? Tại sao tôi luôn để xảy ra sai sót. Giám đốc Lâm nói năm nay chỉ có thể đánh giá thành tích của tôi loại C. Tôi cảm thấy tuy mọi người không nói ra nhưng kỳ thực họ đều không muốn tiếp xúc với tôi. Có lẽ bọn họ khinh thường tôi. Còn anh thì sao? Anh vẫn mỉm cười nói chuyện với tôi. Có phải trong lòng anh cũng cho rằng, tôi rất ngốc nghếch và vô dụng?
Đức Duy di chuột xuống bên dưới, phát hiện một trang nhật ký cuối cùng. Nhìn thời gian đăng bài, cô hoàn toàn sững sờ. Đó là ngày 10 tháng 6, cách nhật ký trước đó hơn nửa năm Thời gian đăng bài là 0 giờ 37 phút.
bù cho mấy bà nòo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro