Chương 40
Người trần thuật là Đức Duy. Bởi vì Nguyễn Quang Anh nói:
"Lẽ nào bắt tôi nhắc lại hai lần cùng một nội dung? Đây vốn là công việc của em."
"... Do đó, chúng ta phải lập tức báo cảnh sát, để họ lập án điều tra, đồng thời tạm dừng công tác của tất cả nhân viên trong phòng." Đức Duy kết luận. Dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Quang Anh và Đức Duy, Doãn Tư Kỳ im lặng một lúc. Sau đó, cô ngẩng đầu, vẻ mặt đã lấy lại sự bình tĩnh:
"Cám ơn hai người đã phát hiện ra sự thật, nếu không, một người vô tội phải bỏ mạng oan. Hơn nữa, trong công ty của tôi có kẻ giết người, đây là điều tôi tuyệt đối không thể tha thứ."Đức Duy gật đầu, Nguyễn Quang Anh vẫn vô cảm như thường lệ. Doãn Tư Kỳ nói tiếp:
"Tuy nhiên, vụ này liệu có thể âm thầm giải quyết?"Đức Duy ngây người, Doãn Tư Kỳ nhìn Nguyễn Quang Anh:
"Được không Quang Anh?"
Nguyễn Quang Anh tỏ ra lạnh nhạt, cứ như người trước mặt không phải chị gái mình:
"Chị muốn tôi âm thầm kiểu gì?"Doãn Tư Kỳ chậm rãi nói:
"Cậu cứ tiếp tục điều tra. Sau khi tìm ra hung thủ, cậu hãy trực tiếp thông báo cho cảnh sát bắt người. Chúng ta đừng công khai vụ này."
Đức Duy có thể hiểu nỗi lo lắng của Doãn Tư Kỳ. Cô sợ ảnh hưởng đến công ty. Nhưng đúng như Nguyễn Quang Anh nói, mạng người là quan trọng nhất, bí mật điều tra sẽ rất bất tiện. Cậu quay sang Nguyễn Quang Anh, anh nhếch miệng.
"Không được."Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng.Một lúc sau, Doãn Tư Kỳ nói với Đức Duy:
"Đức Duy, cậu ra ngoài trước đi."Đức Duy đáp:
"Vâng ạ."
Đức Duy rời khỏi phòng làm việc của Nguyễn Quang Anh, thuận tay khép cửa lại. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn cậu. Giám đốc Lâm và trợ lý của Doãn Tư Kỳ đang ở phòng trà trò chuyện cũng lập tức đi về phía này.
"Có chuyện gì vậy?" Giám đốc Lâm hỏi.
"Không có gì đâu ạ!" Đức Duy đáp.
"Chủ tịch có việc cần bàn với Nguyễn Tổng, bảo em ra ngoài trước."
Bọn họ đương nhiên không hỏi han nhiều. Đức Duy tìm một chỗ trống ngồi xuống. Mọi người tiếp tục bận rộn làm việc. Một lúc sau, Bùi Trạch đẩy ghế lại gần Đức Duy:
"Hôm nay em bận đến mấy giờ?" Đức Duy cười cười:
"Tôi không rõ, xem Nguyễn Tổng thế nào."
Bùi Trạch ngoác miệng cười, để lộ hàm răng trắng lóa:
"Gần đây có một quán ăn Quảng Đông rất ngon. Tôi còn một số phiếu giảm giá vẫn chưa dùng đến, em có muốn thử không?"
"Nếu tôi là em, tôi sẽ cố gắng tránh tiếp xúc thân thể với bọn họ. Em có biết ai trong số họ sử dụng ma túy không? Mà những người chơi ma túy thường mắc bệnh truyền nhiễm."
"Cậu không có xương sao? Bỏ tay ra!"
Đức Duy nhìn Bùi Trạch, trong đầu đột nhiên bật ra câu nói của Nguyễn Quang Anh .Cảm giác ngọt ngào vụt qua trái tim cậu, cậu đáp:
"Thật ngại quá, tôi có hẹn rồi."
"Với bạn trai?"
Đức Duy không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ mỉm cười, khiến Bùi Trạch thất vọng quay về chỗ cũ. Doãn Tư Kỳ quan sát em trai, trong lòng hơi khó chịu. Cô biết Nguyễn Quang Anh tính lập dị từ nhỏ, đối với ai cũng lạnh nhạt, bao gồm cả cô. Nhưng thời niên thiếu, do bố mẹ bận rộn công việc, hai người bao ngày chung sống dưới một mái nhà, cùng ăn trưa, ăn tối, cùng xem một chương trình truyền hình. Khi cô phát hiện ra thứ gì đó thú vị, Nguyễn Quang Anh luôn âm thầm đi theo, dù anh chỉ thờ ơ nhận xét:
"Doãn Tư Kỳ, chị vô vị thật đấy." Thời trung học, cô là nhân vật nổi tiếng trong trường, nữ hoàng vũ hội. Còn Nguyễn Quang Anh là cậu bé thiên tài lạnh lùng. Nếu không nói, chẳng ai có thể ngờ bọn họ là chị em. Nhưng khi cô gặp anh chàng playboy bắt cá hai tay, trốn ở nhà khóc hết nước mắt, Nguyễn Quang Anh không do dự tìm đến anh chàng đó, dùng lời lẽ sỉ nhục anh ta, đánh anh ta một trận. Cho đến khi Nguyễn Quang Anh lên đại học, hai người mới dần xa cách.
Nhiều khi Doãn Tư Kỳ nghĩ, có phải kiểu người như Nguyễn Quang Anh không có tình cảm? Bởi vì một thời gian dài anh bận rộn học tập, không bao giờ nghĩ đến chuyện liên lạc với cô. Nhưng không thể phủ nhận một điều, người con gái duy nhất bước vào cuộc sống của Nguyễn Quang Anh chính là cô. Sự thật này luôn khiến Doãn Tư Kỳ có cảm giác thỏa mãn và vui sướng một cách kỳ lạ. Nhưng cô không bao giờ thử nghĩ xem, đó rốt cuộc là sự tự hào của một người chị gái, hay là tình cảm được tích lũy qua năm tháng? Bởi vì cô là người lý trí, cô sẽ có cuộc đời huy hoàng, vị hôn phu môn đăng hộ đối. Còn Nguyễn Quang Anh vẫn là em trai duy nhất của cô. Đối với Doãn Tư Kỳ, như vậy là đủ. Vậy mà bây giờ, Nguyễn Quang Anh từ chối yêu cầu của cô một cách vô tình, không một chút nể nang. Doãn Tư Kỳ nhìn Nguyễn Quang Anh một lúc mới lên tiếng:
"Cậu từ chối tôi ngay trước mặt người ngoài?"Nguyễn Quang Anh không hề tỏ ra khó xử, anh cất giọng nhẹ tênh:
"Tùy việc mà xét, chị đưa ra yêu cầu quá ngu xuẩn."Doãn Tư Kỳ ngẩn người. Cô cắn môi, gầm lên:
"Quang Anh! Công ty chúng ta là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán. Đừng quên cậu là một cổ đông lớn. Phòng Khách hàng lớn số 3 lại là bộ phận nòng cốt của công ty. Nếu để lộ scandal giết người, cậu có biết giá cổ phiếu giảm bao nhiêu, công ty tổn thất đến mức nào không?"Nguyễn Quang Anh liếc nhìn Doãn Tư Kỳ. Doãn Tư Kỳ nói tiếp:
"Công ty không chỉ là tâm huyết của bố cậu và mẹ tôi, bây giờ cũng là tương lai và cuộc đời tôi. Lẽ nào cậu để bao năm nỗ lực của tôi tan tành trong chốc lát? Cậu nhẫn tâm nhìn chị gái rơi xuống vực sao?"Thấy Nguyễn Quang Anh vẫn ngồi im, Doãn Tư Kỳ đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, đặt tay lên vai anh. Vừa chạm vào Nguyễn Quang Anh Doãn Tư Kỳ hơi giật mình. Khung xương gầy gò thời niên thiếu bây giờ đã thành thân hình cao lớn, chắc chắn. Nguyễn Quang Anh đã thật sự trở thành người đàn ông trưởng thành. Nguyễn Quang Anh ngẩng đầu nhìn chị gái. Ánh mắt anh xa cách, vẻ mặt bình tĩnh, làm Doãn Tư Kỳ không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng cô vẫn cất giọng dịu dàng:
"Đâu phải tôi bắt cậu dừng cuộc điều tra, chỉ hy vọng cậu bí mật tiến hành. Với năng lực của cậu, đây chỉ là chuyện nhỏ, đúng không? Quang Anh, coi như tôi cầu xin cậu. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa cầu xin cậu điều gì, chỉ một lần này thôi."Cửa phòng làm việc của Nguyễn Quang Anh bị đẩy ra, Doãn Tư Kỳ uyển chuyển đi ra ngoài. Trên mặt cô là nụ cười tao nhã và kín kẽ. Cả đám nhân viên đều đứng dậy, gồm cả Đức Duy. Doãn Tư Kỳ mỉm cười, đảo mắt một vòng.
"Vừa rồi tôi nói chuyện với Quang Anh về tình hình gần đây của phòng. Cậu ấy rất hài lòng về biểu hiện của mọi người, vì thế tôi cũng rất hài lòng. Mọi người hãy làm thật tốt. Năm nay phòng Khách hàng lớn số 3 lại đạt thành tích xuất sắc, cuối năm tôi sẽ phát phong bì nặng tay cho mọi người."Mọi người cười tươi, tiễn Doãn Tư Kỳ trong không khí nhiệt liệt. Đợi mọi người giải tán, Đức Duy mới quay về phòng làm việc của Nguyễn Quang Anh. Nguyễn Quang Anh đang đọc báo, bộ dạng rất thoải mái.
"Em hãy đặt hai vé máy bay sớm nhất tới khu nghỉ mát. Chúng ta sẽ đi xem xét hiện trường."Đức Duy ngẩn người. Cậu và anh cùng đi? Có nghĩa là...
"Anh đã nhận lời chủ tịch?"
"Ừ."Đức Duy hơi bất ngờ.
"Tại sao?" Tuy bình thường Nguyễn Quang Anh vừa chảnh vừa khó chiều nhưng lúc bắt tay vào công việc, anh rất cẩn thận và nghiêm túc. Có lẽ người chị gái chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh nên mới có thể khiến anh phá lệ?Nguyễn Quang Anh cất giọng nhàn nhạt:
"Tôi thích nhận lời thì nhận chứ sao!"
Đêm đã về khuya, Đức Duy và Nguyễn Quang Anh mỗi người chiếm một đầu sofa, chăm chú xem tài liệu. Tự sát biến thành mưu sát, mọi manh mối cần phải rà soát lại, cần tìm hiểu thêm thông tin. Ví dụ, lý lịch chi tiết của từng người trong phòng, việc sắp xếp phòng nghỉ hôm xảy ra vụ án, camera giám sát ở khu nghỉ mát và tình hình thời tiết...Nguyễn Quang Anh nhấm nháp cà phê, còn Đức Duy uống trà hoa. Buổi đêm vô cùng yên tĩnh. Đức Duy thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nguyễn Quang Anh ngồi yên lặng, vẻ rất tập trung. Cậu ngồi cách anh không xa, nhưng phảng phất cũng bị hòa nhập vào khí thế của anh. Đức Duy không biết mình ngủ từ bao giờ. Vừa mở mắt, cậu liền nhìn thấy trần nhà xám trắng, cậu nằm trên chiếc giường cực lớn mềm mại màu đen tuyền. Cậu đang ở trong phòng ngủ của Nguyễn Quang Anh, trên người vẫn là áo sơ mi và quần tây, dép lê đi trong nhà đã bị tháo ra. Cậu xuống giường, phát hiện bên cạnh giường không có dép. Nguyễn Quang Anh đã bế cậu vào trong này?Vừa đi ra ngoài hành lang, cậu liền nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng và tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến từ phòng khách. Nguyễn Quang Anh không bỏ mặc cậu ngủ ở sofa, mà nhường giường của anh cho cậu. Điều này khiến Đức Duy cảm thấy hết sức bất ngờ. Hơn nữa, anh còn bế cậu vào phòng...Trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, Đức Duy đi chân đất ra phòng khách. Nhưng đến hành lang nối với phòng khách, cậu sững người.Phòng khách chỉ có một ngọn đèn sàn, ánh sáng tối mờ. Giữa phòng khách đặt bồn tắm cực lớn vẫn còn đầy nước. Mặt nước lấp lánh, không rõ do ánh đèn hay ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Bề mặt tựa hồ còn bốc hơi nóng. Thảo nào Nguyễn Quang Anh bế cậu vào phòng ngủ. Vì anh muốn tắm ở phòng khách. Đức Duy đảo mắt, phát hiện Nguyễn Quang Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đứng bên cửa sổ, ngắm cảnh đêm. Chiếc khăn tắm buộc trên thắt lưng, để lộ tấm lưng trần và hai bắp chân, hình như trên người anh vẫn còn những giọt nước. Mặc dù ánh sáng mờ mờ, Đức Duy vẫn có thể nhận ra, trên tấm lưng trần đẹp đẽ của người đàn ông xuất hiện vô số vết sẹo rất sâu. Trong đêm tối, những vết sẹo đó như cành hoa và dây leo đáng sợ nở rộ trên lưng anh. Đức Duy vô cùng kinh ngạc. Nguyễn Quang Anh từng nói, anh chỉ phụ trách phân tích vụ án, bắt người là việc của cảnh sát. Vậy tại sao anh lại có những vết thương như vậy? Lẽ nào anh cũng từng trải qua tình cảnh nguy hiểm đáng sợ?Đức Duy quan sát kĩ. Những vết sẹo đó giống như xếp thành hai hàng dài ở bên phải và trái. Bên trái có khoảng hơn mười vết sẹo, bên phải cũng tương đương. Đức Duy trầm mặc trong giây lát, sau đó cậu rón rén quay về phòng ngủ.
tình hình là dạo này hơi bận sorry mba nhiuu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro