Chương 47

Đức Duy nhíu mày không hiểu ý anh.
Nguyễn Quang Anh liền ngồi xổm xuống bên cạnh Bùi Trạch. Anh mở công tắc cây điện kích, sau đó gí vào người Bùi Trạch. Mặc dù đã hôn mê bất tỉnh, nhưng thân thể Bùi Trạch vẫn vô ý thức co giật. Đức Duy kinh hãi lùi lại phía sau một bước.
Xong việc, Nguyễn Quang Anh ném cây điện kích cho cậu:

"Tôi đã giải quyết ổn thỏa. Khi nào anh ta tỉnh lại, em hãy nói anh ta bị ngất bởi cây điện kích của em."

"...Được."

Nguyễn Quang Anh vẫn không nhúc nhích. Quan sát đối phương vài giây, anh đột nhiên giơ tay, dứt mấy sợi tóc trên đầu Bùi Trạch.

"Anh làm gì vậy?"

Nhân tiện lấy đi xét nghiệm DNA."

Nguyễn Quang Anh lãnh đạm trả lời. Anh rút túi vật chứng bỏ sợi tóc vào trong:

"Để đối chiếu với kết quả giám định DNA ở khu nghỉ mát."

Nguyễn Quang Anh lại đảo một vòng, không biết anh quan sát thứ gì. Cuối cùng, anh rời khỏi căn hộ của Bùi Trạch.

***
Lúc Bùi Trạch tỉnh lại đã hơn chín giờ tối. Anh ta vẫn nằm dưới sàn nhà. Đức Duy bảo Nguyễn Quang Anh giúp cậu kéo Bùi Trạch lên ghế sofa, Nguyễn Quang Anh nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ rồi quay người bỏ đi. Đức Duy không muốn chạm vào Bùi Trạch nên đành để anh ta nằm dưới đất.

Bùi Trạch bóp trán, giơ tay đấm lưng. Khi anh ngẩng đầu nhìn Đức Duy ngồi xổm bên cạnh, sắc mặt của anh ta rất khó coi:

"Vừa rồi em làm gì vậy?"

Anh ta có phản ứng rất nhanh. Đức Duy để lộ vẻ mặt áy náy:

"Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi dùng cây kích điện mini, loại chuyên dùng để phòng thân."

Bùi Trạch không thể tin nổi:

"Cây điện kích? Em bị bệnh sao?"

Anh ta đứng dậy, hằm hằm đi vào phòng trong.

"Vậy tôi về trước đây." Đức Duy nói.

Bùi Trạch dừng bước:

"Khoan đã. Em vẫn chưa cắt bánh ga tô. Tôi đến tận "Thiên nga đen" đặt bánh cho em, không ăn thì đừng mong tôi tha thứ cho em."

Kết quả lúc ăn bánh kem, do toàn thân nhức mỏi, Bùi Trạch mặt nhăn mày nhó. Đức Duy cũng không muốn nói chuyện với anh ta. Hai người trầm mặc trên suốt đoạn đường Bùi Trạch đưa cậu về nhà.

"Tôi lên nhà đây. Hôm nay cám ơn anh, ngày mai gặp."

Một tiếng cạch vang lên, cửa xe tự động khóa chặt. Bùi Trạch ngoảnh đầu nhìn cậu :

"Em dí điện vào tôi, vậy mà chỉ nói mấy tiếng xin lỗi, không có bất cứ biểu hiện nào hay sao?"

"Trưa mai tôi mời anh ăn cơm được không?"

"Tôi muốn thứ khác."

Bùi Trạch đột nhiên nghiêng người, giơ hai tay về phía Đức Duy. Giản Dao vừa định né tránh, anh ta đã dừng tay trên đầu cậu, nhẹ nhàng dứt một sợi tóc của cậu.

Anh ta muốn làm gì?

Bùi Trạch cầm sợi tóc, cười cười:

"Kết tóc tương tư. Trong con mắt của tôi, nơi đẹp nhất trên cơ thể của em là mái tóc đen. Em cho tôi một sợi tóc, coi như bồi thường. Tôi đồng thời ăn cả bữa trưa ngày mai nữa."

Lúc lên nhà, Đức Duy thầm nghĩ, Nguyễn Quang Anh dứt tóc của Bùi Trạch, Bùi Trạch lại lấy một sợi tóc của cậu. Chuyện này là thế nào?

Nguyễn Quang Anh nói cần cùng đám cảnh sát đặc nhiệm và tay súng bắn tỉa giải quyết hậu sự nên Đức Duy một mình về nhà trước. Cậu tắm rửa, thay bộ đồ ngủ lên giường đợi anh. Có lẽ hôm nay do tinh thần của Đức Duy căng thẳng quá độ, cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Đức Duy có một giấc mộng. Trong mơ, một người đàn ông không rõ mặt giữ chặt chân tay cậu. Mặc dù cậu ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát thân. Người đàn ông cười khùng khục, cuối cùng mở miệng:

"Hi, Captain."

Đức Duy toát mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc. Cậu lập tức giơ tay bật đèn đầu giường. Bên ngoài cửa sổ cành lá đung đưa, trống ngực cậu đập thình thịch.
Có lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay vẫn khiến Đức Duy sợ hãi, bằng không trong lòng cậu sẽ chẳng thấp thỏm bất an như vậy.

Đúng lúc này, chuông cửa nhà reo vang. Đức Duy nhìn đồng hồ, đã một giờ đêm.
Ngoài hành lang bật đèn sáng trưng. Nguyễn Quang Anh mặc áo sơ mi và quần âu, sừng sững trước mặt cậu. Anh liếc Đức Duy, đôi mắt sắc bén và sáng ngời:

"Tất cả vẫn bình thường đấy chứ? Tạm biệt em."

Nguyễn Quang Anh vừa định rời đi, Đức Duy vội lên tiếng:

"Khoan đã."

Nguyễn Quang Anh quay người nhìn cậu. Đức Duy tiến lên một bước, kiễng chân giơ tay ôm anh.

Tim cậu đập loạn xạ trong lồng ngực.
Có lẽ vừa từ bên ngoài trở về, mặt và cổ Nguyễn Quang Anh vẫn còn vương sương lạnh , nhưng cơ thể anh vẫn ấm nóng. Đức Duy chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, dính sát vào người anh. Đôi cánh tay đang ôm bờ vai rộng của anh hơi run rẩy, phảng phất như không phải là của cậu.
Nguyễn Quang Anh đứng yên bất động. Anh đang nghĩ gì? Có phải anh cảm thấy cậu rất kỳ qiặc?

Đức Duy nói khẽ: "Hôm nay em rất sợ."

Nguyễn Quang Anh vẫn không có phản ứng. Mặt Đức Duy sắp bùng cháy một ngọn lửa, cậu vừa định buông tay khỏi người Nguyễn Quang Anh, eo cậu đột nhiên bị siết chặt, thân thể cô càng ép sát vào người anh. Nguyễn Quang Anh giơ tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu. Đức Duy liền cảm thấy cơ thể cậu phiêu diêu ở phương nào.

Bên tai Đức Duy vang lên âm thanh trầm thấp của Nguyễn Quang Anh, ngữ khí nhẹ như gió thoảng mây bay:

"Ba tay súng bắn tỉa, năm cảnh sát đặc nhiệm, đủ để tiêu diệt một trung đội. Em còn sợ hãi gì chứ?"

Đức Duy không nhịn được cười. Chết mất thôi, tim cậu sắp nhảy khỏi lồng ngực, vậy mà anh còn nói những lời này. Đức Duy nhanh chóng buông người Bạc Cận Ngôn, hai má cậu đỏ như quả cà chua chín, trong khi thần sắc rất bình tĩnh:

"Chúc anh ngủ ngon."

Khóe miệng Nguyễn Quang Anh nở nụ cười nhàn nhạt:

"Chúc em ngủ ngon."

Đi đến cửa cầu thang máy, anh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Đức Duy:

"Sinh nhật vui vẻ. Chúc em sang năm..."

"...thông minh hơn năm nay."

Đức Duy cười tủm tỉm: "Anh chúc kiểu gì thế?"

Ngày hôm sau tất cả diễn ra bình thường. Buổi trưa, Đức Duy mời Bùi Trạch ăn cơm. Tất nhiên, cậu cũng gọi các đồng nghiệp khác. Ăn xong trở về phòng làm việc, Đức Duy thấy Nguyễn Quang Anh chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ, dõi theo dòng xe cộ ở dưới đường. Ngón tay anh lúc lắc ở đằng sau, gương mặt tuấn tú ẩn hiện ý cười, đôi mắt anh bừng sáng hơn ánh nắng bên ngoài chiếu vào.
Vẻ mặt này có nghĩa là... Đức Duy hỏi ngay:

"Anh có phát hiện mới?"

"Đã có báo cáo giám định hiện trường."

"Ở trên bàn."

Đức Duy cầm tập tài liệu, xem tỉ mỉ một lượt. Nhân viên giám định phát hiện không ít sợi tóc ở hiện trường, của tất cả mọi người. Điều này hoàn toàn bình thường, vì bọn họ ở đó và cũng qua lại chỗ của nhau. Nhưng bản báo cáo có hai điểm bất bình thường, được Nguyễn Quang Anh dùng bút khoanh tròn:

Thứ nhất, một chiếc hoa tai ngọc trai được phát hiện dưới đống bùn đất ở gần hàng cây thấp sân sau ngôi nhà của Châu Tần.

Thứ hai, trong khe hở của thềm đá trước cửa căn hộ và cầu thang gần cửa sổ ở sân sau của Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi xuất hiện sợi tóc của Vương Uyển Vi. Đặc biệt dưới cầu thang có rất nhiều sợi tóc.
Bởi vì hai vị trí tương đối trũng thấp, xung quanh lại bị cách trở nên nhân viên giám định căn cứ vào địa hình hiện trường, đưa ra phán đoán, hoa tai và tóc có thể bị nước mưa xối từ nơi khác đến rồi bị bùn đất chôn lấp?

Đức Duy tràn đầy nghi hoặc, cậu ngẩng đầu nhìn Nguyễn Quang Anh. Tư thế của anh rất tao nhã và thoải mái, đáy mắt có luồng sáng lưu chuyển. Hiện trường này có nghĩa là...

“Anh biết ai là hung thủ?”

Đức Duy hỏi. Nguyễn Quang Anh đi đến trước mặt Đức Duy, cầm cái cốc của cậu, rót cho cậu một cốc trà. Có thể thấy sắc mặt anh rất vui vẻ.
Sau đó, Nguyễn Quang Anh đáp:

“Ừ, tôi biết.”

“Là ai?”

“Hiện tại vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Tôi cần tiến hành nghiệm chứng mới có thể đưa ra kết luận.”

Đức Duy định hỏi tiếp, Nguyễn Quang Anh nhanh như chớp mở miệng:

“chẳng phải công ty có lắm hội nghị linh tinh hay sao? Em lập tức thông báo cho Doãn Tư Kỳ, bảo chị ta sắp xếp một cuộc họp, gọi tất cả nhân viên của phòng 3 khách hàng lớn cùng tham gia. Hội nghị sẽ diễn ra tại khu nghỉ mát lần trước, bố trí phòng nghỉ y như lần trước. Đúng rồi, tốt nhất là chọn ngày mưa to.”

"Anh muốn làm gì?”

Nguyễn Quang Anh cúi đầu nhìn Đức Duy, khóe mắt anh tràn ngập ý cười:

“Tái hiện lại vụ án. Tôi sẽ cho các nghi phạm của tôi một điều bất ngờ mà họ trở tay không kịp.

lên chương mới đây, các bác yên tâm bff thành cũ r nhé cũng tổn thưn chút xíuuu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro