#10- Nếu hôm ấy cậu không quay đi...

---

Buổi chiều thứ ba, trời trong đến lạ. Những vệt nắng cuối ngày lướt qua khung cửa sổ lớp học, hắt bóng xuống nền gạch loang loáng như sóng gợn. Duy ngồi cuối lớp, tay chống cằm, mắt dõi theo từng tia sáng chập chờn trên trang giấy trắng.

Đã mấy hôm trôi qua kể từ khi cậu nhận được tin nhắn từ người cũ. Mọi thứ cứ như cơn gió mạnh lùa qua căn phòng đóng kín, khiến những ký ức tưởng đã vùi lấp lại một lần nữa trỗi dậy.

Nhưng khác với những lần trước, lần này có một điều giữ cậu không ngã sâu hơn: Quang Anh.

Quang Anh không hứa hẹn gì to tát. Anh chỉ hiện diện – bằng ánh mắt luôn nhìn thẳng vào cậu, bằng chiếc bánh mì bọc giấy ghi nhớ mỗi sáng, bằng giọng nói trầm đều đều mỗi lần ngồi kèm Duy học. Và bằng tất cả sự kiên nhẫn dịu dàng khiến Duy dần thôi kháng cự.

---

Giờ ra chơi hôm đó, khi mọi người kéo nhau xuống sân thể dục, Quang Anh nhẹ nhàng kéo tay Duy ở lại.

— “Đi đâu vậy?” – Duy hỏi, mắt chớp nhẹ.

Quang Anh không trả lời, chỉ cười và kéo Duy ra khỏi lớp, qua dãy hành lang phía sau trường – nơi có một cái chòi nhỏ ít ai lui tới. Bên trong, Quang Anh đã lén chuẩn bị từ sáng: vài lon nước trái cây, một túi bánh, và hai cái gối kê lưng.

— “Gọi là nơi nạp năng lượng riêng của bọn mình.” – Anh nói, ngồi xuống trước rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Duy chần chừ một chút rồi cũng ngồi xuống. Gió mát lùa qua mái che đơn sơ, đưa theo tiếng chim ríu rít từ tán cây xa xa.

— “Hôm nay cậu ổn hơn rồi hả?” – Quang Anh mở lời, không nhìn thẳng mà nói như hỏi vu vơ.

— “Ừ… chắc vậy.” – Duy trả lời, tay siết nhẹ lon nước mát lạnh.

Quang Anh quay lại nhìn cậu, nửa như trêu, nửa như thật lòng:

— “Cậu hay nói ‘chắc vậy’ lắm. Nhưng tớ muốn nghe một lần ‘tớ ổn thật sự’, hiểu không?”

Duy cười, nụ cười tít mắt quen thuộc mà Quang Anh đã quá đỗi yêu thích. Nhưng anh vẫn nhìn cậu thật lâu, rồi đột ngột vươn tay ra – không báo trước, không xin phép – kéo Duy lại, vòng tay ôm trọn cậu vào lòng.

Duy giật mình, thân người cứng đờ:

— “Ê… làm gì vậy…”

— “Chẳng làm gì cả. Chỉ là tớ thấy… có đôi khi người ta cần được ôm để nhớ rằng mình không một mình.”

Duy không phản kháng nữa, chỉ im lặng. Trong vòng tay Quang Anh, cậu nghe rõ nhịp tim anh vang đều, dịu dàng như ru cậu ngủ yên.

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Duy thấy lòng mình nhẹ như gió. Cảm giác bị tổn thương vẫn ở đó, nhưng như có một lớp băng đang dần tan chảy dưới hơi ấm thật thà.

---

Chiều về, cả hai cùng đi bộ ngang qua bãi cỏ trường học. Nắng chiều nhuộm vàng tóc Quang Anh, khiến anh nổi bật như bức tranh giữa đời thực.

— “Quang Anh này…” – Duy gọi khẽ, ngón tay quệt nhẹ lên vạt áo đồng phục.

— “Hửm?”

— “Cậu… không thấy phiền khi tớ cứ… thất thường vậy à?”

Quang Anh bước chậm lại, rồi dừng hẳn. Anh nắm lấy tay Duy – không ngập ngừng – và giữ chặt:

— “Có người từng nói, tớ là kiểu người thích chọn điều khó. Nhưng tớ không nghĩ thế. Tớ chỉ thấy cậu đáng để tớ chọn, dù phải đợi lâu, dù phải kiên nhẫn.”

— “Tớ không tốt như cậu nghĩ đâu…”

— “Tớ không cần cậu hoàn hảo. Tớ chỉ cần cậu là chính cậu. Buồn cũng được. Lặng im cũng được. Nhưng đừng biến mất khỏi tầm mắt tớ.”

Duy quay đi, giả vờ nhìn chỗ khác vì mắt mình vừa cay. Không hiểu sao, những lời tưởng như đơn giản ấy lại khiến cậu chông chênh.

---

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, Duy cứ trằn trọc mãi. Điện thoại lóe sáng: tin nhắn từ Quang Anh.

> “Tớ có thể viết bao nhiêu blog cũng được. Nhưng tớ muốn nghe từ chính miệng cậu – một ngày nào đó, nếu cậu sẵn sàng, hãy nói với tớ rằng cậu tin vào tớ.”

Duy chạm ngón tay lên màn hình, rồi đáp:

> “Tớ đang cố đây.”

Phía bên kia, Quang Anh chỉ gửi một sticker hình chú mèo ôm tim. Nhưng Duy biết – từng chữ, từng biểu cảm, đều là thật.

---

Sáng hôm sau, khi đến lớp, Quang Anh vừa thấy Duy đã chủ động bước tới, đặt nhẹ tay lên vai cậu.

— “Này, cậu biết không…”

— “Biết gì?”

— “Tớ nghĩ tớ đang thích cậu nhiều hơn mỗi ngày.”

Duy đỏ mặt, toan đẩy anh ra, nhưng Quang Anh đã nắm lấy tay cậu thật nhanh.

— “Đừng né. Cho tớ chút thời gian nữa thôi. Tớ sẽ khiến cậu tin rằng cảm xúc này là điều đúng đắn nhất mà tớ từng làm.”

Và hôm ấy, trong buổi học Văn, khi thầy giáo đọc một đoạn thơ về nỗi nhớ, Quang Anh khẽ nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh – người đang đỏ ửng tai dù ngoài mặt vẫn làm bài chăm chú.

Duy không nói gì. Nhưng trong lòng cậu, một tia ấm áp đã le lói thật rõ ràng.

---

Chiều tan học, sân trường ngập ánh hoàng hôn. Học sinh lục tục ra về, tiếng giày dép hòa lẫn tiếng cười nói rộn rã.

Duy lững thững bước ra cổng, vai còn mang balo, mắt đảo quanh như chờ đợi ai đó. Vài ánh nhìn đổ dồn về phía cậu, những lời bàn tán nhỏ to sau sự kiện tỏ tình hôm nọ vẫn chưa lắng xuống.

— “Ê Duy, ra đây chút.” – Một giọng trầm quen thuộc vang lên từ góc hành lang cạnh phòng trực.

Duy giật mình quay lại. Quang Anh đang đứng đó, vai khoác áo gió, tay đút túi, nở nụ cười nghiêng nghiêng không lẫn vào đâu được.

Không chần chừ, Duy bước đến. Quang Anh kéo cậu vào góc khuất sau phòng thiết bị – nơi gần như chẳng ai lui tới vào giờ này.

— “Tớ chờ cậu nãy giờ.” – Anh nói, ánh mắt có gì đó hơi lém lỉnh.

— “Chờ… để làm gì?” – Duy ngập ngừng.

Quang Anh không trả lời ngay. Anh nhìn quanh một chút, rồi bước tới gần, rất gần, vòng tay qua vai Duy và ôm lấy cậu.

— “Để được ôm cậu như thế này mà không ai nhìn thấy.”

Duy ngẩn người. Trong vòng tay ấy, cậu nghe được tiếng tim mình gõ liên hồi. Không một ai xung quanh, chỉ có nắng chiều đọng lại trên vạt áo trắng.

Cậu siết nhẹ tay lên lưng áo Quang Anh, không nói gì. Một cái ôm lén lút, vụng về nhưng đầy cảm xúc.

Một lúc sau, Quang Anh buông ra, cúi xuống thì thầm bên tai:

— “Đi với tớ không? Hôm nay trời đẹp. Tớ muốn gọi đây là… buổi hẹn hò đầu tiên.”

— “Hẹn hò gì chứ…” – Duy lí nhí, nhưng mắt lại cười.

— “Gọi là ‘đi lang thang bên người khiến mình rung động’ cũng được.”

Cuối cùng, Duy gật đầu. Hai người lặng lẽ rời trường, đi bộ qua vài con phố nhỏ, ghé quán trà sữa quen, rồi ngồi ở bờ sông ngắm nước trôi.

Tối hôm ấy, họ về trễ. Không ai nói gì nhiều, chỉ là ánh mắt luôn tìm thấy nhau trong bóng tối. Những va chạm khẽ khàng – tay chạm tay, vai tựa vai – thay cho những điều chưa thể nói thành lời.

Và trong giây phút đó, giữa một thế giới ồn ào, họ đã có một khoảng lặng rất riêng cho hai người.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro