Chương 4: Bảo Bối Nhỏ Là Tất Cả Của Anh
---
Sáng hôm sau, khi Nguyễn Quang Anh thức dậy, Hoàng Đức Duy không còn ôm hắn như thường lệ.
Hắn cau mày, nhìn sang bên cạnh—giường trống trơn.
"Lạ thật..."
Hắn bước xuống giường, đi tìm cậu.
Vừa xuống lầu, hắn thấy Duy đang ngồi trên ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, má phồng lên như con cá nóc.
"Em giận à?" – Hắn bước lại gần.
Duy bĩu môi, không thèm nhìn hắn.
Nguyễn Quang Anh: "..."
"Nói xem, vì sao giận?"
Duy hừ một tiếng, sau đó rút một tờ giấy ra, quăng lên bàn.
Hắn nhướn mày, cầm tờ giấy lên xem—lịch làm việc của hắn hôm nay.
Trong đó, có một dòng chữ in đậm: "Cả ngày bận họp, không thể về nhà."
Quang Anh bật cười.
"Anh bận công việc thôi mà."
Duy hất mặt:
"Nhưng anh không chơi với em! Em không thích!"
Nguyễn Quang Anh nhìn bé con đang giận dỗi trước mặt, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười.
Không nói lời nào, hắn bế cậu lên, đặt lên đùi mình.
"Hửm?!" – Duy tròn mắt.
Quang Anh không đáp, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng trầm thấp:
"Anh không về nhà thì em sẽ buồn lắm sao?"
Duy gật đầu thật mạnh.
Hắn hơi ngẩn ra.
Trước giờ, chưa ai nói với hắn rằng sự hiện diện của hắn quan trọng với họ.
Nhưng Duy lại khác.
Chỉ cần hắn bận rộn một chút, bé con đã giận dỗi rồi.
"Được rồi, vậy hôm nay anh đưa em đi chơi."
Duy lập tức sáng mắt:
"Thật hả ba ba?"
Quang Anh gật đầu, véo má cậu:
"Thật."
Và thế là, lịch trình bận rộn của tổng tài quyền lực lập tức bị hoãn lại, chỉ vì một bé con.
---
Quang Anh đưa Duy đến khu vui chơi lớn nhất thành phố.
Ngay khi bước vào, mắt Duy sáng rực lên.
"Ba ba, em muốn chơi cái kia!" – Cậu chỉ vào vòng quay ngựa gỗ.
Hắn im lặng nhìn một hồi, sau đó bất ngờ cúi xuống, bế cậu lên ngựa.
Duy ngồi trên con ngựa gỗ, quay đầu lại nhìn hắn:
"Ba ba đâu?"
Nguyễn Quang Anh thản nhiên ngồi lên con ngựa bên cạnh cậu.
Nhân viên: "..."
Tổng tài lạnh lùng nhất thành phố... đang chơi ngựa gỗ với bé con?
---
Sau khi chơi xong, Duy kéo tay hắn:
"Em muốn ăn kem!"
Nguyễn Quang Anh dắt cậu đến quầy kem, mua một ly lớn.
Nhưng khi hắn vừa đưa ly kem cho Duy, bé con không nhận mà bĩu môi.
"Ba ba đút cho em!"
Hắn: "..."
Lần thứ hai trong ngày, tổng tài vô cảm bị ép phải chiều chuộng bé con.
Xung quanh, hàng loạt ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm.
"Ai nói chủ tịch Nguyễn không có cảm xúc? Rõ ràng là đang cưng chiều bảo bối nhỏ mà!"
---
Đang vui vẻ chơi đùa, đột nhiên có tiếng súng vang lên.
Pằng!
Mọi người xung quanh hoảng loạn la hét.
Quang Anh lập tức ôm chặt Duy vào lòng, ánh mắt sắc bén quét xung quanh.
Từ phía xa, một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện.
Một người đàn ông bước ra, cười lạnh:
"Chủ tịch Nguyễn, lâu rồi không gặp."
Quang Anh nheo mắt.
Người này—chính là kẻ đã từng phản bội hắn trong giới kinh doanh.
"Mày muốn gì?" – Hắn trầm giọng.
Người kia nhếch mép:
"Chỉ muốn xem, kẻ không tim không phổi như mày... có thực sự thay đổi không."
Hắn không đáp, chỉ siết chặt cậu nhóc trong lòng.
Người đàn ông bật cười:
"Xem ra tin đồn là thật. Mày giờ đã có một điểm yếu rồi."
Ánh mắt Quang Anh trở nên nguy hiểm.
"Nếu mày dám động đến em ấy..."
"Thì sao?" – Người kia cười lạnh.
Ngay lúc đó, một tiếng súng vang lên.
Pằng!
Quang Anh đẩy Duy sang một bên, bản thân lãnh trọn viên đạn vào bả vai.
Duy trợn tròn mắt, hét lên:
"Ba ba!!!"
Nhưng hắn chỉ nhíu mày, không hề kêu đau.
Một tay ôm lấy vai bị thương, một tay giữ chặt cậu nhóc đang run rẩy trong lòng.
"Đừng sợ." – Hắn thì thầm.
Duy nước mắt lưng tròng, gật đầu.
Hắn siết chặt cậu, ánh mắt tối sầm lại.
"Mày muốn chết sao?" – Hắn nhìn kẻ đứng đối diện.
Người kia cười lạnh.
"Chúng ta còn gặp lại, chủ tịch Nguyễn."
Sau đó, hắn ta rời đi, để lại một cơn gió lạnh lẽo bao trùm không gian.
---
Khi về đến biệt thự, Duy vẫn khóc nức nở.
Quang Anh ngồi trên ghế, để bác sĩ băng bó vết thương.
Nhưng Duy lại nhào vào lòng hắn, ôm chặt hắn không buông.
"Ba ba đau không? Có đau lắm không?" – Cậu sụt sịt.
Hắn xoa đầu cậu, giọng trầm ổn:
"Không đau."
Duy mếu máo, nước mắt rơi lã chã:
"Nhưng em sợ lắm! Lần sau ba ba không được bị thương nữa!"
Nguyễn Quang Anh nhìn cậu bé trong lòng, bỗng cảm thấy trái tim mềm nhũn.
Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu:
"Anh hứa."
Duy ngước lên, đôi mắt to tròn nhìn hắn, sau đó rụt rè đặt một nụ hôn lên má hắn.
"Đây là thuốc giảm đau của em cho ba ba!"
Nguyễn Quang Anh bật cười khẽ.
Tổng tài lạnh lùng, vô cảm... giờ đây đã thực sự có một bảo bối nhỏ trong lòng.
Và hắn sẽ bảo vệ bảo bối này bằng mọi giá.
---
Kết thúc chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro