Chương 8
Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sớm tràn qua khung cửa sổ, soi sáng căn phòng lớn.
Master đứng trước gương. Anh lặng lẽ chỉnh lại cổ áo, che đi những vết cắn đỏ sậm còn hằn rõ trên da, vẫn chưa lành hết sau những đêm đầy ám ảnh. Đôi mắt anh nửa phần bình thản, nửa phần lại trống rỗng lạ lùng, như thể toàn bộ cảm xúc đã bị rút cạn.
Cánh cửa mở ra, Domic bước vào, tiến đến sau lưng anh. Bộ trang phục trắng tinh khôi của hắn càng khiến vẻ ngoài thiên thần trở nên hoàn mỹ, nhưng Master biết rõ, bên trong vỏ bọc ấy là một con quỷ.
Hắn lên tiếng, giọng nói nhẹ nhưng đầy uy quyền.
"Master, như đã nói, hôm nay ngươi kiểm tra cửa tiệm mới. Ta muốn mọi thứ phải hoàn hảo."
"Ta biết rồi."
Master gật đầu, không dám nhìn thẳng hắn. Domic nghiêng người, bàn tay lớn nâng cằm anh lên, buộc anh phải nhìn hắn. Đôi mắt đỏ rực chiếu sâu vào mắt anh, như muốn đọc hết mọi suy nghĩ trong đầu.
"Đừng quên, Master."
Hắn vuốt ve gương mặt anh, môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
"Ngươi có thể ra ngoài, nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng ngươi tự do. Ngươi thuộc về ta, mãi mãi."
Master không đáp, chỉ khẽ cúi đầu. Những từ ngữ phản kháng chỉ tồn tại trong tâm trí, vì anh biết, nói ra cũng vô ích. Domic đã không còn muốn lắng nghe anh nữa.
"Đừng làm ta thất vọng."
Hắn buông tay, quay người rời đi, để lại một khoảng không im lặng. Master đứng yên, nhìn chính mình trong gương chỉ biết yếu đuối chịu đựng, ánh mắt đầy sự chán ghét bản thân.
.
Tại tiệm may mới, đúng hơn là vị trí mới của tiệm chủ, Master chăm chú xem xét những mẫu thiết kế lẫn thiết bị mới được nhập về. Những người thợ cúi đầu chào anh khi đi qua, tất cả đều vui vẻ, không hề có cảm giác cách biệt hay quá kính cẩn khô cứng. Bởi trong mắt họ, Master là người quản lý đầy tài năng, dịu dàng quan tâm nhân viên, luôn đối đãi với mọi người như nhau, nên ai cũng quý mến anh cả.
Không ai có thể biết, anh chỉ là con rối trong tay Domic, một gương mặt đại diện không hơn không kém.
Mỗi khi rời khỏi căn biệt thự tối tăm, nhìn lên bầu trời rộng lớn vô tận, anh mới có thể được ôm lấy bởi hơi thở của tự do. Dù chỉ một chút, nhưng ít nhất thế gian tươi đẹp này cho anh biết mình không còn bị nhốt trong lồng nữa.
Nhưng cái giá phải trả cho "tự do", lại là không ngừng bị ràng buộc.
Nghĩ về điều đó, cổ chân anh như cảm nhận được sức nặng vô hình của xiềng xích. Anh biết, Domic vẫn luôn dõi theo anh, và bất kì đôi mắt nào xung quanh anh cũng có thể là thứ ánh nhìn giám sát rợn người. Bất kì đâu, bất kì lúc nào, Master cũng thấy được cái bóng của hắn, tựa lời nhắc nhở ghim vào đầu anh, rằng anh chẳng thể thoát khỏi hắn.
Trời chuyển về đêm, cơn khát máu của Domic lại bộc phát. Anh lại bị kéo về căn phòng lạnh lẽo của hắn, bị đè xuống dưới thân hắn.
Chịu đựng.
Nỗi đau không chỉ đến từ răng nanh cắm sâu vào da thịt, hay từ những lần xâm nhập thô bạo không thương tiếc, mà còn từ ánh mắt của hắn, sắc đỏ sáng lên đầy thỏa mãn khi thấy anh tuyệt vọng run rẩy. Anh không khóc nổi, cũng chẳng thể mở miệng cầu xin nữa. Đôi mắt anh lạc thần vô hồn nhìn lên trần nhà, lặng lẽ nén chặt nỗi đau, hoàn thành tốt vai một con rối đã quen với việc bị điều khiển.
Có là "tự do" thế nào, Master vẫn không ngừng mơ về đôi cánh trước đây. Những ngày anh còn là một thiên thần hoàn hảo, bay lượn trên bầu trời, đem theo trái tim rực rỡ ánh sáng.
Anh biết, chính anh đã từ bỏ cuộc sống đó. Không phải vì Domic ép buộc, mà vì anh yêu hắn, chân thành chưa từng ngần ngại trao trọn. Để rồi giờ tỉnh dậy, anh chỉ cảm thấy vai mình nặng trĩu, nơi đôi cánh từng tồn tại chỉ còn là những mảnh xương gãy vụn.
Anh không hối hận khi tự bẻ gãy đôi cánh ấy, anh chỉ hối hận vì yêu Domic.
Tình yêu đó là nỗi đau, một thứ tình cảm méo mó đánh đổi bằng cả tự do lẫn linh hồn anh. Và Master biết, cố gắng đến đâu đi nữa cũng vậy, anh không bao giờ có thể quay lại bầu trời ấy nữa.
.
Chiều tàn nơi cửa tiệm may mặc, hoàng hôn đỏ rực chiếu qua cửa sổ, ánh lên mái tóc hồng nhạt mềm mại của Master.
Anh đứng cạnh một nữ thợ may trẻ vẫn còn đang trong quá trình học việc, dịu dàng chỉ dẫn cô cách xử lý đường viền áo. Cô gái cúi đầu lắng nghe, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ trước người quản lý tài năng, kiên nhẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ nhân viên.
"Đoạn này cứ làm chậm thôi, không cần vội."
Master nhẹ nhàng nói, đôi mắt màu hoa đào ánh lên tia khích lệ đơn thuần. Cô gái mỉm cười tươi rói, cảm ơn anh rối rít. Khoảnh khắc ấy trông thật giản dị, nhưng lại trở thành nguồn cơn của cơn bão lớn sắp ập đến.
.
Tối đó, khi Master trở về biệt thự.
Anh vừa bước vào phòng, đã thấy Domic đợi sẵn trên giường, đôi mắt đỏ rực lướt qua anh như muốn xuyên thấu tâm trí. Hắn mở lời, chất giọng nhẹ tựa gió thoảng, nhưng mang đầy mùi nguy hiểm.
"Ngươi có vẻ thích thú khi giúp đỡ người khác nhỉ?"
Master giật mình, lập tức cảm nhận được sự bất an. Anh không rõ mình đã làm gì không hài lòng hắn, nhưng anh không thể nói gì hơn được, chỉ đành cố giữ bình tĩnh đáp lại.
"Ta chỉ làm công việc của mình thôi."
"Công việc của ngươi, từ khi nào trở thành đứng đó cười với kẻ khác? Ngươi nghĩ ta không thấy sao?"
Domic cười lạnh, tiến tới gần hơn. Master lùi lại theo bản năng, nhưng chỉ vài bước đã bị hắn tóm lấy, siết cổ tay anh phát đau.
"Domic, ta không làm gì sai cả..."
"Không làm gì sai?"
Hắn nhếch môi, đôi mắt đỏ rực đầy vẻ khinh thường.
"Ngươi không biết rằng chỉ cần ngươi đến gần đã là sự quyến rũ chết người với kẻ khác rồi sao?"
Domic lôi anh về phòng, ánh mắt hắn rực lên sắc đỏ chiếm hữu tột cùng. Master bị đẩy mạnh xuống giường, thân hình nhỏ nhắn của anh không có chút sức chống cự nào trước hắn. Cơ thể anh bất giác run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn về phía hắn.
"Domic...làm ơn..."
"Ngươi đã nói yêu ta, đúng không? Vậy tại sao không biết an phận?"
Domic nhếch môi cười, ấn chặt anh xuống giường. Hắn cúi đầu, đôi răng nanh sắc bén cắm sâu vào cổ anh, xé rách da thịt. Cơn đau lần này còn khủng khiếp hơn bình thường, khiến Master bật khóc, nước mắt trào ra không ngừng, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp.
"Domic..dừng lại...xin ngươi..."
Anh khàn giọng van xin, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng cười lạnh lùng. Hắn siết lấy phần cánh gãy nát còn lại của anh, bóp mạnh đến mức Master cảm giác như xương mình đang nứt toạc.
"Đây là đôi cánh ngươi đã bẻ gãy vì ta mà, đúng không?"
Domic cười nhạo, giọng nói đầy giễu cợt. Hắn biết rõ, rất rõ, đôi cánh dù có gãy thì vẫn là phần nhạy cảm nhất của thiên thần. Vì thế từng cái ghì siết, đều khiến Master kêu khóc thảm thiết, từng tiếng nấc nghẹn ngào hòa cùng sự đau đớn đến tột cùng.
"Ngươi yêu ta đến mức từ bỏ cả bầu trời, nhưng lại không biết cách giữ lấy chính mình khỏi kẻ khác? Đừng thách thức ta, Master."
Suốt một tuần dài, Master bị giam chặt trong cơn cuồng loạn của Domic. Hắn không ngừng uống máu anh, cắn xé cơ thể anh, xâm phạm tàn phá bên trong anh, để lại dấu vết đỏ sẫm khắp nơi. Những vết thương cũ chưa kịp lành, vết mới đã chồng lên.
Master nằm trên giường, thân thể nhỏ bé trần trụi co ro níu lấy chăn, màu hoa đào đã mờ mịt trong nước mắt câm lặng. Anh không còn sức phản kháng nữa. Có lẽ anh đã sai, sai ngay từ đầu. Sai vì đã cứu Domic, sai vì đã yêu hắn, sai vì đã trao cho hắn mọi thứ, tự mình cho hắn cái quyền siết vỡ vụn trái tim anh.
Nhưng còn có thể làm gì khác? Master biết rõ, anh chẳng còn nơi để trở về, chẳng còn đôi cánh nào để bay đi.
Chỉ còn lại anh, kẻ lỡ yêu một con quỷ, tự mình nhận lấy nỗi đau không thể nguôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro