Chap 16: Vòng tay anh

Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên những bức tường vững chãi, tạo nên một không gian vô cùng an yên. Duy nằm trong vòng tay Quang Anh, đôi mắt cậu khép lại, nhưng tâm trí vẫn chưa thể tĩnh lặng. Hơi ấm từ cơ thể Quang Anh truyền vào người cậu, khiến tất cả những muộn phiền trong lòng dần dần tan biến.

Nhưng Quang Anh không vội vã. Anh biết rõ Duy vẫn chưa đủ thư giãn, cậu luôn là người kiên cường nhất, gánh vác mọi thứ dù cho có bao nhiêu vết thương sâu trong lòng. Nhưng chính vì thế mà Quang Anh càng muốn cho Duy một chỗ dựa vững chãi, một không gian để cậu có thể buông lỏng hết thảy.

“Em có nghĩ về việc nghỉ ngơi chưa?” Giọng Quang Anh vang lên, trầm ấm, mang theo chút ân cần.

Duy không đáp lại ngay lập tức. Cậu chỉ đơn giản là khẽ siết chặt bàn tay vào áo của Quang Anh, như muốn cảm nhận thêm chút nữa sự gần gũi ấy. Trong không gian này, Duy không còn cảm thấy cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa, không còn phải giữ vững lớp mặt nạ lạnh lùng mà cậu vẫn mang mỗi khi đối mặt với thế giới bên ngoài.

“Anh có nghĩ em yếu đuối không?” Giọng Duy rất nhẹ, chỉ đủ để Quang Anh nghe thấy, nhưng trong đó ẩn chứa một sự bất an mà cậu không muốn thừa nhận.

Quang Anh nhìn vào Duy, ánh mắt anh dịu dàng, nhưng cũng đầy sự kiên định. “Không phải vậy, Duy. Em mạnh mẽ, nhưng em cũng cần có lúc nghỉ ngơi. Anh ở đây, em không cần phải chiến đấu một mình.”

Duy không trả lời, chỉ khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở đều đặn của Quang Anh, cảm nhận sự an tâm mà anh mang lại. Cậu có thể thấy rõ rằng Quang Anh không chỉ đơn thuần là người bảo vệ, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.

“Em biết.” Duy khẽ thì thầm, như một lời thừa nhận không lời.

Quang Anh mỉm cười nhẹ, đôi tay anh khẽ vuốt tóc Duy, như thể muốn vỗ về một đứa trẻ nhỏ, mà không phải là một người đàn ông mạnh mẽ như cậu. Anh không nói gì thêm, chỉ giữ cậu trong vòng tay ấm áp của mình.

Và rồi, im lặng bao trùm. Nhưng không phải là một im lặng nặng nề, mà là một im lặng đầy yêu thương và hiểu biết. Quang Anh biết rằng Duy cần thời gian để nghỉ ngơi, và anh cũng biết rằng cậu luôn có những lo toan của riêng mình mà không thể chia sẻ với ai. Nhưng bây giờ, tất cả những lo lắng đó dường như đã tan biến, chỉ còn lại hai người trong một không gian riêng biệt, nơi không có sự xâm nhập của thế giới bên ngoài.

Quang Anh nhẹ nhàng nâng mặt Duy lên, khẽ hôn lên trán cậu một cái, như thể muốn truyền tải tất cả sự an ủi và tình cảm mà anh dành cho Duy. Cậu cảm nhận được sự dịu dàng ấy, và trong khoảnh khắc ấy, Duy có cảm giác như mọi thứ trong thế giới này đều không còn quan trọng nữa. Chỉ cần có Quang Anh ở đây, mọi thứ sẽ ổn thôi.

Anh nhẹ nhàng chạm vào môi Duy, không vội vàng, mà chỉ nhẹ nhàng, một nụ hôn ngọt ngào như muốn vỗ về cậu. Lưỡi anh khẽ mơn trớn môi Duy, như muốn truyền đạt tất cả những cảm xúc mà anh đã dồn nén suốt bao lâu nay. Duy hơi ngạc nhiên nhưng không phản kháng, cậu đáp lại nụ hôn của Quang Anh, cảm nhận từng chút một hơi ấm từ anh truyền vào người.

Nụ hôn kéo dài, và không khí xung quanh dường như cũng trở nên nặng nề hơn, đầy cảm xúc. Duy không thể dừng lại. Cậu muốn chìm đắm trong cảm giác này, muốn hòa quyện vào Quang Anh, muốn thả lỏng toàn bộ cơ thể để không phải nghĩ ngợi gì nữa.

Quang Anh từ từ rời khỏi môi Duy, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi cậu. Cả hai đều thở dốc, nhưng không phải vì mệt mỏi, mà vì cảm giác đê mê khó tả. Quang Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn sâu hơn lên môi Duy lần nữa, lần này lâu hơn, mãnh liệt hơn, như để khẳng định rằng anh sẽ luôn bên cậu, dù có chuyện gì xảy ra.

Duy khẽ rùng mình, một phần vì cảm giác khó tả đang dâng trào trong người, phần còn lại là sự an tâm tuyệt đối mà cậu cảm nhận được từ Quang Anh. Cậu muốn dựa vào anh, muốn để mọi thứ diễn ra như một giấc mơ đẹp không bao giờ kết thúc.

Quang Anh dừng lại, nhưng chỉ đủ để cậu có thể hít thở. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt đầy sự thấu hiểu và tình cảm sâu sắc.

“Em là của anh,” Quang Anh thì thầm, giọng anh đầy kiên định nhưng cũng đầy yêu thương. “Anh sẽ không bao giờ để em đơn độc, Duy.”

Duy chỉ khẽ gật đầu, và cả hai tiếp tục nằm yên trong vòng tay của nhau, không cần nói thêm lời nào. Mọi thứ đã được thấu hiểu, không cần phải giải thích hay nói ra nữa.

Với Quang Anh và Duy, sự gần gũi này là tất cả. Và trong khoảnh khắc này, thế giới ngoài kia không còn quan trọng. Chỉ có họ, và tình cảm sâu đậm mà họ dành cho nhau.

---

Kết thúc chap 16

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro