Chap 9: Mối liên kết bất đắc dĩ

Màn đêm lặng lẽ bao phủ bãi đáp máy bay, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn cao áp chiếu xuống người thanh niên với dáng vẻ thư sinh nhưng lại mang theo một khí chất khó gần. Thành An đứng đó, một tay cầm vali, tay còn lại cầm chiếc laptop luôn được coi như "vũ khí" của mình.

Tiếng động cơ xe vang lên phá tan không gian tĩnh mịch. Một chiếc SUV màu đen lao tới, dừng lại ngay trước mặt cậu. Cánh cửa bật mở, một người đàn ông bước xuống, gương mặt lạnh lùng như được chạm khắc từ đá.

"Cậu là Thành An?" Quang Hùng cất tiếng, giọng điệu dứt khoát.

Thành An khẽ nhướng mày:

"Phải. Anh là vệ sĩ cao cấp được cử tới đón tôi?"

Quang Hùng liếc nhìn cậu, ánh mắt không chút thiện cảm. Anh không thích kiểu người như Thành An – tỏ ra tài giỏi nhưng lại lười biếng và kiêu ngạo. Không nói thêm lời nào, anh chỉ mở cốp xe rồi ra hiệu:

"Lên xe."

Thành An khẽ cười, không đáp trả mà bước vào trong xe với dáng vẻ thoải mái như thể đây là chuyến đi dạo.

Không khí trong xe trầm mặc đến khó chịu. Thành An ngồi ghế sau, mở laptop và chăm chú làm việc, trong khi Quang Hùng tập trung lái xe, ánh mắt sắc bén thi thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu.

Đột nhiên, từ xa, một ánh sáng chói lòa rọi thẳng vào họ. Quang Hùng phản ứng ngay lập tức, tay siết chặt vô-lăng. Một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao tới, đâm mạnh vào phía sau SUV.

Tiếng kim loại va chạm chói tai, chiếc xe quay ngang, suýt lao vào lề đường. Quang Hùng nhanh chóng ổn định xe, quát lớn:

"Ngồi yên! Có phục kích!"

Bên ngoài, một nhóm người với súng trên tay lao xuống từ chiếc xe tải, chặn đầu SUV. Thành An nhíu mày, nhìn qua cửa kính:

"Đám người này bám theo từ lúc nào vậy?"

Quang Hùng không trả lời. Anh nhanh chóng rút súng từ dưới ghế, hạ cửa kính xuống một chút và ra hiệu cho Thành An:

"Cậu ở yên trong xe. Đừng ra ngoài."

Thành An bật cười nhạt:

"Anh nghĩ tôi là người không biết tự bảo vệ mình sao?"

Quang Hùng liếc nhìn cậu, giọng nói đầy uy lực:

"Đúng, vì cậu chỉ giỏi cãi mà thôi."

Quang Hùng lao ra khỏi xe, từng động tác nhanh gọn và chính xác. Tiếng súng vang lên giữa màn đêm, từng phát đạn đều nhằm thẳng vào địch. Kẻ thù bao vây xe từ mọi hướng, nhưng Quang Hùng vẫn bình tĩnh, hạ gục từng tên một.

Trong xe, Thành An ngồi im lặng nhưng không phải vì sợ hãi. Đôi mắt sắc bén của cậu quan sát mọi thứ, tay lặng lẽ gõ bàn phím. Cậu đang cố gắng xâm nhập vào hệ thống liên lạc của đối thủ để tìm hiểu thông tin.

Bên ngoài, Quang Hùng bị bao vây bởi ba tên sát thủ. Một tên lao đến từ phía sau, nhưng bằng phản xạ nhạy bén, anh xoay người, tung một cú đá khiến khẩu súng trên tay đối thủ văng ra. Những cú đánh của anh dứt khoát, từng động tác như được lập trình.

Khi kẻ địch cuối cùng ngã xuống, Quang Hùng quay lại xe, trên tay vẫn cầm chặt khẩu súng, máu từ vết thương nhỏ trên cánh tay thấm qua áo sơ mi.

"Ổn rồi. Xuống xe, chúng ta phải đổi phương tiện."

Thành An đóng laptop, bước ra khỏi xe với vẻ mặt ung dung như thể trận chiến vừa rồi chẳng liên quan gì đến mình.

"Không tệ. Tôi nghĩ anh chỉ là loại vệ sĩ cơ bắp vô dụng." Thành An nhếch môi, cố ý khiêu khích.

Quang Hùng liếc nhìn cậu, giọng điệu lạnh tanh:

"Cậu chỉ cần làm tốt việc của mình. Đừng gây thêm rắc rối."

Thành An nhún vai, không đáp lời. Nhưng ánh mắt của cậu nhìn Quang Hùng có chút thay đổi – không còn chỉ là sự thờ ơ thường trực mà pha thêm một chút tò mò và hứng thú.

Quay lại căn cứ, Thành An và Quang Hùng bước vào phòng họp, nơi Đức Duy và Quang Anh đang chờ.

"Người mới đây rồi," Quang Hùng lên tiếng, ánh mắt liếc nhìn Thành An đầy vẻ khó chịu.

Đức Duy đứng dậy, nở nụ cười:

"Chào mừng, Thành An. Tôi là Đức Duy. Hy vọng từ giờ chúng ta sẽ phối hợp tốt."

Thành An khẽ gật đầu, đáp lời với giọng điệu hờ hững:

"Tôi sẽ làm tốt phần việc của mình, miễn là mọi người đừng gây phiền phức cho tôi."

Không khí trong phòng trở nên trầm lặng. Quang Anh đứng bên cạnh Đức Duy, ánh mắt kín đáo quan sát người mới đến. Dù không nói, nhưng anh luôn cảnh giác trước bất kỳ ai có thể đe dọa đến sự an toàn của Duy.

Quang Hùng quay sang nhìn Thành An lần nữa, khẽ nhíu mày:

"Hy vọng cậu không mang phiền phức tới đây."

Thành An bật cười:

"Còn tùy thuộc vào anh có biết cách hợp tác hay không."

Cả căn phòng rơi vào im lặng. Từ đó, những mối liên kết mỏng manh đã bắt đầu hình thành, dù có vẻ không mấy suôn sẻ.

Kết thúc chap 9.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro