Chương 26
Ánh đèn đường đổ bóng dài trên vỉa hè khi hai người chậm rãi bước đi bên nhau. Hơi ấm từ bàn tay Quang Anh vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay Duy, khiến tim cậu lỡ nhịp trong một khoảnh khắc. Cảm giác ấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ—giống như một bài hát cũ cậu từng thuộc lòng, nhưng lại lỡ quên mất giai điệu sau quá nhiều năm xa cách.
Duy khẽ siết chặt tay, như để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ.
"Lúc nãy... anh đã nghĩ em sẽ không nắm lấy tay anh," Quang Anh bỗng cất giọng, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
Duy không quay sang nhìn, chỉ tiếp tục bước, ánh mắt dõi theo những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặng.
"Lúc trước, em chưa bao giờ dám nắm tay anh ở nơi công cộng," Quang Anh tiếp tục, nửa như hồi tưởng, nửa như trêu chọc. "Em nhớ không? Mỗi lần anh nắm tay, em đều giật ra ngay khi có ai đó đi ngang qua."
Duy mím môi. Tất nhiên là cậu nhớ.
Ba năm trước, cậu đã từng sợ hãi đến mức nào chứ? Sợ ánh mắt của người khác, sợ những lời xì xào, sợ cả chính cảm xúc của mình. Cậu đã từng nghĩ rằng chỉ cần rời xa Quang Anh, chỉ cần quay lại con đường mà gia đình mong muốn, thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Nhưng cuối cùng, điều duy nhất cậu nhận được chỉ là một trái tim đầy những vết nứt.
Vậy mà bây giờ, khi Quang Anh hỏi cậu có thể nắm tay anh không, cậu lại không hề do dự quá lâu.
"Em không muốn trốn tránh nữa," Duy khẽ nói, giọng lẫn trong tiếng gió. "Ít nhất là... không muốn trốn tránh anh."
Quang Anh không đáp. Nhưng Duy có thể cảm nhận được ngón tay anh khẽ siết lại, như muốn nói rằng anh đã hiểu.
***
Những ngày sau đó, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên đến mức Duy không nhận ra từ bao giờ họ đã dần quay trở lại quỹ đạo cũ. Những tin nhắn hỏi thăm buổi sáng, những cuộc gọi vội vàng vào giờ nghỉ trưa, những buổi tối cùng nhau ngồi ở quán trà nhỏ, lặng lẽ uống một tách trà nóng mà không cần nói gì quá nhiều.
Nhưng lần này, không còn là những câu chuyện dở dang hay những cảm xúc bị kìm nén nữa.
Duy đã học được cách đối diện với lòng mình, và Quang Anh cũng đã học được cách kiên nhẫn hơn.
"Em vẫn chưa nói với ba mẹ, đúng không?" Một tối nọ, khi cả hai đang đứng trên cầu ngắm dòng xe qua lại bên dưới, Quang Anh khẽ hỏi.
Duy gật đầu.
"Em vẫn đang chờ thời điểm thích hợp."
"Vậy... thời điểm thích hợp của em là khi nào?"
Duy im lặng. Cậu biết Quang Anh không có ý thúc ép. Anh chỉ đang muốn biết, để có thể chuẩn bị tinh thần chờ đợi cậu bao lâu nữa.
"Một chút nữa thôi," Duy khẽ cười, nhưng trong giọng nói có chút ngập ngừng. "Chỉ một chút nữa thôi."
Quang Anh thở dài, nhưng không nói thêm gì. Chỉ là, trong đôi mắt anh, có một tia thất vọng thoáng qua.
Duy nhìn thấy điều đó. Và cậu biết mình không thể cứ mãi trốn tránh.
***
Ngày hôm sau, Duy về nhà sớm hơn thường lệ.
Mẹ cậu đang ngồi trong phòng khách, lật giở một tờ tạp chí nhưng dường như không thật sự đọc nó. Khi thấy Duy bước vào, bà ngẩng lên, nở một nụ cười hiền từ.
"Con về sớm vậy?"
Duy gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp. Nhưng khi mở miệng, cậu nhận ra chẳng có cách nào nói ra điều này mà không khiến bầu không khí trở nên nặng nề.
"Mẹ..." Duy khẽ nói, giọng hơi run. "Có chuyện này con muốn nói."
Mẹ cậu đặt tờ tạp chí xuống, ánh mắt nghiêm túc hơn. "Chuyện gì thế con?"
Duy nắm chặt tay trên đùi, cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt.
"Con... con nghĩ là mẹ cũng đã biết, nhưng con vẫn muốn nói rõ ràng."
Duy ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Con và Quang Anh... chúng con vẫn còn yêu nhau."
Không gian im lặng đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng kim giây trên đồng hồ đang chậm rãi nhảy từng nhịp.
Mẹ cậu không nói gì trong một lúc lâu. Bà nhìn cậu, ánh mắt có chút phức tạp.
"Duy," bà nhẹ nhàng cất giọng, nhưng trong giọng nói ấy có một chút mệt mỏi. "Mẹ đã từng nghĩ con chỉ là nhất thời. Rằng sau khi rời xa nó, con sẽ có thể quên đi."
Duy siết chặt nắm tay. "Con đã thử rồi, mẹ ạ."
Cậu cười, nhưng nụ cười ấy đầy chua xót. "Con đã thử quên anh ấy. Đã thử sống theo mong muốn của ba mẹ. Nhưng con không làm được."
Mẹ cậu lặng nhìn cậu.
"Mẹ à, con không thể sống một cuộc đời mà con không hạnh phúc."
Lời nói ấy vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, như một mũi dao sắc bén cắt qua bầu không khí nặng nề.
Mẹ cậu thở dài, đưa tay xoa trán.
"Duy... mẹ chỉ muốn con có một cuộc sống dễ dàng hơn thôi."
"Nhưng nếu phải đánh đổi hạnh phúc của con để có được một cuộc sống dễ dàng, thì con không muốn."
Mẹ cậu không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, bà mới khẽ nói:
"Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Duy gật đầu chắc nịch.
Mẹ cậu thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ bất lực, nhưng không còn quá gay gắt như trước.
"Con trưởng thành rồi, mẹ không thể mãi ép buộc con được."
Tim Duy khẽ rung lên.
"Mẹ..." Cậu nhìn bà, đôi mắt không giấu nổi sự hy vọng.
Mẹ cậu cười nhẹ, một nụ cười vừa dịu dàng vừa có chút buồn bã.
"Mẹ không thể nói rằng mẹ hoàn toàn chấp nhận ngay lập tức. Nhưng... nếu con thật sự chắc chắn, mẹ sẽ cố gắng hiểu."
Duy cảm thấy mắt mình hơi cay.
Cậu biết, đây chưa phải là sự ủng hộ hoàn toàn. Nhưng ít nhất, đó là một cánh cửa đã được mở ra.
Và như thế, cậu biết mình đã không còn phải trốn chạy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro