một
hoàng đức duy chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện làm fan của một ngôi sao nổi tiếng có thể dẫn mình đến… phòng nghỉ của đoàn phim, được idol đưa nước tận tay, và đặc biệt là bị phát hiện luôn danh tính trong vòng 0,01 giây.
à quay lại từ đầu một chút
thời cấp ba, cậu nổi tiếng là kiểu con trai “ lì đòn ”, hơi vô cảm với thế giới, thậm chí còn từng tuyên bố xanh rờn trên facebook:
“ thần tượng là gì? người ta đẹp, giàu, nổi tiếng, mình thì ăn mì gói – có gì mà mơ với mộng. ”
để rồi mùa hè năm lớp 11, lúc đang sốt nhẹ, nằm vật ra giường phòng trọ vì mẹ bận ca đêm không ai nấu cháo, duy mở đại một bộ phim truyền hình trên điện thoại cho đỡ buồn. và… số phận cậu thay đổi từ giây phút đó.
---
phim tên " ngày anh còn ở lại ", thể loại thanh xuân – học đường – chữa lành.
nam chính vào vai một học sinh ưu tú, lạnh lùng ngoài mặt, bên trong tổn thương đầy mình. diễn xuất chân thật đến đau lòng, lời thoại đẹp như thơ, mỗi cái nhíu mày nhấc mắt đều khiến người ta rơi vào trạng thái “ không lối thoát ”.
và gương mặt đó – gương mặt của nguyễn quang Anh – đã đóng đinh trong trái tim cậu kể từ đó.
duy nhớ rõ mình đã khóc. Không phải vì phim, mà vì lần đầu tiên trong đời có một người xa lạ xuất hiện qua màn ảnh, rồi khiến cậu muốn sống tốt hơn, muốn học chăm hơn, chỉ để sau này có thể đến gần anh ta thêm một chút.
---
4 năm sau. duy đã là sinh viên năm ba ngành truyền thông đa phương tiện.
cậu vẫn là một fan ngoan ngoãn – không chen lấn, không spam, không bốc đồng. nhưng ai nhìn vào cũng biết duy thuộc loại “ fan tâm linh ”:
đi thi mà quang anh up story mặc áo trắng → duy cũng mặc áo trắng đi thi.
quang anh từng nói thích người sống tối giản → duy dọn phòng, vứt sạch mấy cái thú bông.
quang Anh post caption triết lý kiểu: “ đừng chạy theo ánh sáng, hãy là ánh sáng của cuộc đời mình ” → duy treo nguyên dòng đó trên màn hình khóa điện thoại 2 năm rưỡi.
nhưng tất cả niềm hâm mộ ấy, duy chỉ giữ cho riêng mình. trong đám bạn đại học, không ai biết cậu là fan cứng của ảnh đế. cậu sợ người ta cười. sợ bị gọi là “ ảo tưởng ”. sợ bản thân bị coi là... nhỏ bé, vô dụng, không xứng đáng để thích một người như thế.
---
cho đến một buổi chiều tháng tư nóng hầm hập, tin nhắn từ người anh khóa trên bất ngờ tới:
nictotheky
duy ơi
captainduy
dạ?
nictotheky
có đoàn phim đang cần gấp nhân viên hậu kỳ á
làm 2 tháng, được xác nhận thực tập, có suất ăn trưa, quay ở ngoại thành.
em có muốn làm không?
captainduy
đạo diễn nào vậy anh?
nictotheky
trần minh
nghe bảo nam chính là nguyễn quang anh đó.
captainduy
ủa thật ạ❗️❗️❓️❓️
nictotheky
đúng rồi đóo
mà nhanh nha
gửi CV gấp trong tối nay là được!!
duy bật dậy khỏi giường như bị điện giật.
cái CV đã được gửi đi trong vòng 15 phút, cậu còn quên cả đổi tên file (vẫn là “ final_real_last_ver_6.docx ”), ảnh thẻ chụp cũng mờ căm, nhưng đoàn phim vẫn nhận – có lẽ do đang thiếu người, hoặc số phận ông trời mỉm cười.
---
ngày đầu đến trường quay.
duy mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay ôm laptop và bảng tên có ghi “t hực tập sinh hậu kỳ ”. trái tim thì đập như trống trận.
đoàn phim khá lớn, đạo cụ và dây điện giăng như mê cung. duy vẫn cố làm tốt, không để lộ một chút gì là fan của quang anh cả
cho đến khi nguyễn quang anh xuất hiện, bước xuống từ chiếc xe màu đen sang trọng, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, áo sơ mi đen đơn giản, tay cầm chai nước lạnh.
không ai nói gì. tất cả đều tự động im lặng như một nghi thức. và riêng duy thì… đứng hình.
không phải vì nhan sắc. mà là vì ánh mắt ấy - ánh mắt cậu đã xem đi xem lại hàng trăm lần trên màn ảnh - nay nhìn thẳng vào mình.
---
kịch tính chính thức bắt đầu vào buổi trưa hôm đó.
duy đang bưng một thùng đạo cụ thì bị trượt chân vì nền đất trơn. cậu cố giữ thăng bằng nhưng... không kịp.
ngã một cú nhớ đời.
thùng đạo cụ đổ ụp. dây đèn rối tung. cậu nằm dài dưới đất, chân bị đè nhẹ, mắt hoa lên vì nắng gắt.
và rồi - một cái bóng chắn nắng xuất hiện trước mặt. một giọng nói quen thuộc vang lên:
" cậu không sao chứ? "
duy mở mắt. trước mặt cậu là... nguyễn quang anh.
chính là anh ấy. đang cúi người, chìa tay ra, nhìn cậu với vẻ mặt... vừa lo lắng vừa hơi buồn cười.
Ê LÀ NGUYỄN QUANG ANH THẬT NÀY ❗️❗️❗️
“ té cũng có phong cách ghê. ”
“ cậu là nhân viên ở đây hả? ”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro