Chap 2: Va Chạm Và Cái Nhìn Đầu Tiên
Cánh cửa quán cà phê "Bình Yên" bật mở, một luồng gió lạnh thổi vào, mang theo hơi ẩm của cơn mưa vừa tạnh và mùi khói xe thoang thoảng từ đường phố. Quang Anh, nhiếp ảnh gia tự do với mái tóc nâu hơi rối và nụ cười phóng khoáng, bước vào. Anh khoác trên vai chiếc túi da nặng trịch chứa đầy máy ảnh và ống kính, ánh mắt nhanh chóng lướt tìm những khoảnh khắc đời thường có thể chụp được cho dự án "Nhịp Sống Thành Phố" của mình. Quang Anh là một người luôn tràn đầy năng lượng, thích khám phá và ghi lại những vẻ đẹp tiềm ẩn của cuộc sống, từ những nụ cười trên phố đến những giọt mưa đọng trên lá. Anh có một sự lạc quan bẩm sinh, luôn nhìn mọi thứ dưới góc độ tích cực.
Anh không để ý Đức Duy đang ngồi thu mình trong góc, chìm đắm trong thế giới riêng của em. Quang Anh vội vã lách qua một cái bàn để đến quầy gọi đồ, trong đầu đang hình dung về những bức ảnh anh sẽ chụp, về cách anh sẽ kể câu chuyện của thành phố qua ống kính của mình.
"Xin lỗi, cho tôi qua chút!"
Quang Anh nói vội, tay giơ lên hiệu xin lỗi, nhưng bước chân vẫn nhanh nhẹn, không hề chậm lại.
Nhưng đúng lúc đó, Đức Duy vừa đứng dậy để lấy thêm nước, tâm trí vẫn còn lơ lửng trong những giai điệu buồn, không hề để ý đến xung quanh. Một cú va chạm nhẹ, ly cà phê nóng trên tay Đức Duy đổ ập lên chiếc máy ảnh đắt tiền của Quang Anh, bắn cả lên chiếc áo thun trắng của anh.
"Ôi!"
Đức Duy giật mình thốt lên, vội vàng buông cây đàn xuống sàn, tiếng dây đàn va vào mặt đất nghe chói tai.
"Tôi... Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi anh ! Tôi bất cẩn quá!"
Gương mặt Đức Duy tái mét, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn, như một chú nai con bị dồn vào đường cùng. Em loay hoay tìm khăn giấy, tay chân luống cuống, không biết phải làm gì để khắc phục lỗi lầm của mình.
Quang Anh cau mày nhìn vết cà phê loang lổ trên ống kính và áo. Ban đầu, sự bực dọc hiện rõ trên nét mặt anh. Chiếc máy ảnh này là "cần câu cơm" của anh, là niềm đam mê lớn nhất, và là công cụ để anh thể hiện bản thân.
"Này cậu kia, cậu làm cái gì thế? Máy ảnh của tôi đấy!"
Anh vốn dĩ định lớn tiếng hơn, nhưng khi nhìn thấy sự hoảng loạn và rụt rè đến mức đáng thương của Đức Duy, sự bực dọc trong anh dịu đi một cách lạ lùng. Anh nhìn vào đôi mắt ấy, thấy một nỗi buồn sâu thẳm ẩn chứa bên trong, một nỗi buồn mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai. Ánh mắt đó khiến anh dừng lại, thay vì nổi giận, anh lại cảm thấy một sự tò mò khó tả.
Anh thở dài, rồi nhún vai.
"Thôi được rồi. Không sao đâu. Cậu trả tiền ly cà phê khác cho tôi là được."
Anh lấy khăn giấy trong túi ra tự lau vội vã chiếc máy ảnh, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Đức Duy.
"Lần sau cẩn thận hơn nhé."
"Vâng, vâng ạ! Tôi... tôi sẽ trả ngay!"
Đức Duy vội vã đứng dậy, cúi đầu xin lỗi liên tục. Em cảm thấy vô cùng có lỗi và xấu hổ, muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này. Cuộc gặp gỡ kết thúc trong sự ngại ngùng tột độ của Đức Duy và một chút tò mò bất chợt của Quang Anh. Quang Anh rời đi với ly cà phê mới, nhưng trong đầu anh vẫn vương vấn hình ảnh chàng trai trầm lặng với đôi mắt buồn và cây đàn cũ. Anh không biết rằng, khoảnh khắc va chạm ấy không chỉ làm đổ cà phê, mà còn mở ra một cánh cửa mới cho cả hai, một cánh cửa dẫn đến một hành trình không ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro