Chương 18: Làn Gió Khác Lạ

Những ngày tháng trôi qua, vị thế mới của Quang Anh bên cạnh Hoàng Đức Duy ngày càng củng cố. Cậu không còn phải làm những công việc chân tay nặng nhọc mà thường xuyên ở trong thư phòng cùng Duy, hỗ trợ hắn xử lý công việc, đọc sách, hoặc đơn giản là ngồi im lặng lắng nghe những suy nghĩ của thiếu gia. Sự gần gũi này, ban đầu là một sự sắp đặt, dần dà lại trở thành một điều tự nhiên, không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.

Quang Anh bắt đầu nhận ra một Hoàng Đức Duy hoàn toàn khác. Không chỉ là một người thông minh, tài giỏi, mà còn có những khoảnh khắc trầm tư, yếu mềm, và đôi khi là cô đơn đến lạ. Hắn không hoàn hảo, không phải lúc nào cũng kiểm soát được cảm xúc của mình. Có những đêm, Duy thức trắng, chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn tối tăm, và Quang Anh, thay vì trở về phòng, lại lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói lời nào. Sự hiện diện của cậu dường như mang lại một sự an ủi kỳ lạ cho Duy.

Một buổi chiều, khi Hoàng Đức Duy đang làm việc, hắn đột nhiên gục đầu xuống bàn, vẻ mặt mệt mỏi. Quang Anh vội vàng tiến lại, lo lắng hỏi: "Thiếu gia, ngài không khỏe sao?"
Duy ngước lên, đôi mắt thâm quầng. "Ta ổn. Chỉ là... quá nhiều thứ phải lo nghĩ." Hắn khẽ thở dài, rồi bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy tay Quang Anh, siết nhẹ. "Ngươi ở đây, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều."

Cái nắm tay bất ngờ ấy khiến Quang Anh rụt rè. Bàn tay Duy ấm áp và mạnh mẽ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn. Quang Anh cảm thấy một luồng điện chạy dọc cánh tay, lan khắp cơ thể. Cậu không biết phải rút tay lại hay cứ để yên. Sự im lặng bao trùm căn phòng, chỉ có tiếng tim của Quang Anh đập thình thịch.
Duy nhận ra sự lúng túng của Quang Anh. Hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chân thật. "Ngươi không cần phải lo lắng quá, Quang Anh. Ta chỉ là... cần một chút hơi ấm."
Câu nói đó khiến má Quang Anh đỏ bừng. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc Duy lại có thể bộc lộ sự yếu đuối như vậy, và càng không nghĩ đến việc hắn lại tìm kiếm sự an ủi từ chính mình.

Từ khoảnh khắc đó, sự tiếp xúc giữa hai người trở nên tự nhiên hơn. Đôi khi, Duy vô thức chạm vào tay Quang Anh khi đưa sách, hoặc đặt tay lên vai cậu khi hai người cùng nhìn vào một bản đồ. Những tiếp xúc nhỏ nhặt ấy, ban đầu khiến Quang Anh giật mình, nhưng dần dần lại trở thành những tín hiệu quen thuộc, khiến trái tim cậu rung lên một cách khó hiểu.

Một đêm nọ, Duy bị một cơn sốt nhẹ. Hắn mê man, nói lảm nhảm những điều không rõ ràng. Quang Anh túc trực bên giường Duy, không dám rời nửa bước. Cậu đặt tay lên trán Duy, cảm nhận hơi nóng phả ra. Khi Quang Anh định rút tay về, Duy bất ngờ nắm chặt lấy tay cậu, siết chặt như một đứa trẻ.

"Đừng đi... đừng bỏ ta lại một mình..." Duy thì thầm trong cơn mê, giọng hắn yếu ớt.
Quang Anh nhìn Duy, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Không phải sự thương hại, mà là một sự gắn kết sâu sắc. Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt Duy trở nên hiền lành, không còn vẻ kiêu ngạo hay bí hiểm thường ngày. Quang Anh đưa tay còn lại vuốt nhẹ lên tóc Duy, một cử chỉ vô thức nhưng đầy dịu dàng. Cậu nhận ra, mình không còn nhìn Hoàng Đức Duy như một kẻ thù, một chủ nhân, hay một đối thủ trong ván cờ. Trong khoảnh khắc đó, cậu chỉ thấy một con người yếu đuối, đang cần được che chở.

Cậu đã luôn nghĩ mình là người đang nằm dưới, là người bị động trong mối quan hệ này. Nhưng giờ đây, khi nhìn Duy đang mê man, nắm chặt tay mình, Quang Anh nhận ra, có lẽ, Duy cũng đang tìm kiếm một điểm tựa, một sự an ủi từ cậu. Và một cách vô thức, cảm xúc của Quang Anh dành cho Duy đã vượt xa mọi ranh giới của chủ tớ, của đối thủ. Nó đã chuyển thành một thứ gì đó mềm mại, ấm áp hơn rất nhiều.

Khi cơn sốt của Duy dần hạ, hắn từ từ mở mắt. Ánh mắt hắn mờ mịt nhìn Quang Anh đang ngồi bên cạnh. Duy khẽ nhíu mày, rồi bất ngờ nở một nụ cười yếu ớt. "Ngươi vẫn ở đây sao, Quang Anh?"
Quang Anh gật đầu, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. "Con ở đây, thiếu gia."
Duy đưa bàn tay vẫn còn yếu ớt, chạm nhẹ vào má Quang Anh, vuốt ve một cách dịu dàng. "Ngươi... ngươi tốt với ta quá."

Khoảnh khắc đó, dưới ánh nến mờ ảo, Quang Anh cảm thấy trái tim mình như tan chảy. Mối quan hệ giữa cậu và Hoàng Đức Duy đã bước sang một trang mới, một trang mà cả hai đều chưa từng nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #rhycap