Chương 9: Huyết Mạch Thầm Lặng và Ánh Mắt Nghi Ngờ
Ngọn đèn dầu trong căn phòng nhỏ của Thanh Tâm Đường vẫn cháy leo lét, soi rõ gương mặt căng thẳng của Trần Đăng Dương và Lê Quang Hùng. Trên bàn, một tấm bản đồ Gia Định được trải ra, những chấm đỏ đánh dấu các trạm kiểm soát của mật thám Pháp, những đường vẽ đứt đoạn chỉ lối đi bí mật.
"Quãng đường từ đây đến thành Gia Định tuy không quá xa, nhưng bọn chúng rải người khắp nơi," Quang Hùng trầm giọng nói, ngón tay anh lướt trên bản đồ. "Thư này phải đến được tay ngài Tổng trấn một cách an toàn, không được phép có bất kỳ sai sót nào."
Đăng Dương gật đầu. "Người đưa tin sẽ là chú Sáu Vịt. Ông ấy là một người bán vịt quay dạo, thường xuyên ra vào thành để buôn bán. Vỏ bọc của ông ấy hoàn hảo, ít ai để ý."
"Nhưng vẫn phải hết sức cẩn trọng," Quang Hùng nhắc nhở. Anh lấy ra một gói nhỏ, bên trong là những viên thuốc Đông y được bao bọc cẩn thận. "Đây là thuốc bổ. Trong đó, chúng ta sẽ giấu mảnh lụa đã được mã hóa bằng mật ngữ. Chú Sáu Vịt sẽ giao gói thuốc này cho một người nhà của ngài Tổng trấn, với lý do là 'quà biếu của người quen cũ'."
Hành trình của chú Sáu Vịt không hề dễ dàng. Ông cải trang thành một lão nông chất phác, đội nón lá sùm sụp, gánh hàng nặng trĩu. Mỗi trạm kiểm soát là một lần tim ông đập thình thịch. Ông phải giả vờ lẩm cẩm, khúm núm khi bị mật thám chặn lại hỏi giấy tờ, cố tình để lộ vài đồng tiền lẻ để chúng bỏ qua. Có lần, một tên lính Pháp còn cố tình hất đổ gánh hàng của ông để kiểm tra, nhưng chú Sáu Vịt đã nhanh trí đánh lạc hướng bằng cách la làng kêu khóc, thu hút sự chú ý của người dân xung quanh, khiến tên lính phải bỏ cuộc. Từng bước chân của ông là một cuộc đua với tử thần, mang theo hy vọng của biết bao người.
Trong khi đó, tại biệt thự họ Hoàng, ánh mắt của Hoàng Đức Duy ngày càng sắc bén, những nghi ngờ trong lòng anh ta như những hạt mầm độc đang nảy nở.
Đêm đó, Đức Duy đi ngang qua phòng Quang Anh, bất chợt dừng lại. Cánh cửa khép hờ, một ánh sáng lờ mờ hắt ra. Anh ta nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ bên trong. Đức Duy rón rén lại gần, khẽ hé cửa nhìn vào. Quang Anh đang ngồi bên bàn, không phải đọc sách hay làm việc vặt, mà là chăm chú ghi chép gì đó vào một cuốn sổ nhỏ. Ánh mắt anh ta không còn vẻ ngu ngơ, hiền lành thường thấy, mà thay vào đó là sự tập trung cao độ và một vẻ suy tư.
Duy giật mình. Từ lúc nào Quang Anh lại có vẻ mặt đó? Anh ta chưa bao giờ thấy Quang Anh thể hiện sự "suy tư" đến vậy. Anh ta lùi lại ngay lập tức, tránh để Quang Anh phát hiện.
Sáng hôm sau, Duy cố tình đến phòng làm việc sớm hơn thường lệ. Anh ta ra lệnh cho Quang Anh đi lấy hồ sơ ở kho, một công việc mất khá nhiều thời gian. Khi Quang Anh vừa rời đi, Duy lập tức tiến vào phòng người hầu. Anh ta lục lọi, tìm kiếm một cách nhanh chóng nhưng cẩn trọng. Cuốn sổ nhỏ không có ở đó. Duy cau mày. Hẳn Quang Anh đã cất giấu nó đi.
Bỗng, ánh mắt Duy dừng lại ở chiếc áo bà ba cũ kỹ của Quang Anh đang phơi trên mắc. Anh ta đưa tay vào túi áo, và chạm vào một vật lạ. Đó là một chiếc khăn tay cũ, nhưng bên trong được gói một vài loại thảo mộc khô, tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Duy nhíu mày. Đây không phải là những loại thảo mộc thông thường mà Quang Anh dùng để nấu nước uống. Mùi hương này... rất giống mùi thuốc Bắc đặc trưng mà anh ta từng ngửi thấy ở những tiệm thuốc cổ truyền ở Chợ Lớn.
"Hoàng Đức Duy đã nghi ngờ mày rồi, Quang Anh," một giọng nói vang lên trong đầu anh.
Khi Quang Anh trở về, Duy đã ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, ánh mắt anh ta lướt qua Quang Anh một cách thăm dò, dừng lại ở chiếc áo bà ba.
"Hôm qua ta thấy ngươi cứ khụ khụ ho," Duy nói, giọng điệu vẫn đều đều, "Ngươi có cần đi khám không?"
Quang Anh giật mình, lúng túng cúi đầu. "Dạ, không sao đâu ạ. Chắc tại con hơi cảm chút thôi."
"Vậy sao? Ta thấy ngươi có vẻ hay đi mua thuốc bên ngoài," Duy nhấp một ngụm trà, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Quang Anh. "Thuốc ở đây không đủ tốt cho ngươi sao?"
Quang Anh đổ mồ hôi lạnh. Anh biết Duy đang thử mình. "Dạ không phải ạ. Con chỉ thỉnh thoảng mua thêm ít thuốc bổ theo lời ông Tám Cò thôi ạ."
"À, ông Tám Cò," Duy khẽ cười, một nụ cười không đạt đến mắt. "Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, lại hay tin vào những thứ thuốc men linh tinh. Ngươi nên cẩn thận, kẻo uống phải thuốc bậy bạ mà rước họa vào thân."
Câu nói của Duy như một lưỡi dao sắc bén, vừa là lời cảnh báo, vừa là sự thăm dò. Quang Anh cúi đầu, cố gắng che giấu sự lo lắng. "Dạ, con xin ghi nhớ lời thiếu gia."
Mặc dù Duy không nói gì thêm, nhưng Quang Anh biết, từ giờ trở đi, mọi hành động của anh trong biệt thự họ Hoàng sẽ bị giám sát chặt chẽ. Căn biệt thự giờ đây không còn là nơi ẩn náu an toàn, mà là một chiến trường giấu mặt, nơi anh phải đóng tròn vai một người hầu ngu ngơ, trong khi âm thầm chuẩn bị cho một cuộc chiến không khoan nhượng.
Vài ngày sau, một tin tức quan trọng từ Thanh Tâm Đường được gửi đến Quang Anh qua một người giao rau quen thuộc. Mảnh giấy nhỏ gói trong một cọng rau muống ghi vỏn vẹn hai chữ: "Đã đến."
Quang Anh thở phào nhẹ nhõm. Thông tin đã đến được tay Lê Văn Duyệt. Giờ đây, chỉ còn chờ đợi phản ứng của ngài Tổng trấn. Nhưng, một cảm giác lo lắng khác lại dâng lên trong lòng anh. Cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu, và những thử thách phía trước chắc chắn sẽ còn khốc liệt hơn nhiều. Anh nhìn về phía phòng làm việc của Hoàng Đức Duy, ánh mắt sắc lạnh quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro