CHAP 6: KÝ ỨC BỊ BÓP MÉO
Phòng y tế hiện giờ tạm thời trở thành hiện trường của vụ án.
Bình Minh được phát hiện treo cổ bằng dây thừng cũ phía sau nhà kho, nơi từng bị niêm phong suốt 5 năm vì một học sinh chết đuối bí ẩn – không ai còn nhớ tên.
Thi thể Bình Minh tím tái, mắt trợn trừng, móng tay cào xước cả mảng tường đá phía sau. Thứ kỳ lạ nhất là vết máu trên cổ cậu – không phải máu chảy xuống, mà là chảy lên như ngược lại với trọng lực.
Duy nhìn thi thể mà cổ họng nghẹn ứ lại. Không phải vì sợ mà là vì trong đầu cậu đang dần vang lên những tiếng thì thầm.
"Đến lượt mày rồi, Duy..."
An thì chỉ đứng đó, không nói gì nhưng cả người cậu run lẩy bẩy. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái xác như thể đã từng thấy chuyện này xảy ra – và không chỉ một lần.
Quang Anh bước đến, cẩn thận đắp khăn lên mặt Bình Minh.
- Cậu ta từng hận tôi - cậu nói khẽ - nhưng cái chết này… không phải là vì hận.
Duy cau mày:
- Ý của anh là gì?
- Cậu ta đã nhớ lại những điều không nên nhớ. Và bị bóp méo.
Buổi chiều, Duy đi về phòng. An im lặng theo sau. Mãi đến khi vào phòng, đóng cửa lại, An mới dám cất tiếng:
- Duy này… nếu mình nói… mình từng là bạn thân của Quang Anh thì cậu có tin không? có
Duy quay ngoắt lại:
- Gì cơ?
An rút từ ngăn bàn một cuốn sổ trông rất cũ kỹ. Đầy bụi và mùi ẩm mốc. Trang đầu là hình chụp của nhóm học sinh năm 2006 – chính là tấm mà Duy từng thấy. Nhưng trong bức ảnh này… mặt tất cả mọi người đều rõ. Và bên cạnh Quang Anh là một cậu học sinh khác – có đôi mắt trông giống hệt An.
- Mình từng tên là Trần An Minh - An nói, mắt đỏ hoe - Mình chết cùng năm với Quang Anh… nhưng không hiểu sao, mình lại có thể quay lại. Không già đi. Không chết thêm lần nữa. Và cũng không nhớ rõ được điều gì cả, cho đến khi thấy... cậu.
Duy cứng người.
- Chuyện này là thật?
- Là thật.
- Vậy tại sao cậu lại giấu không cho tôi biết?
- Bởi vì tôi sợ... tôi rất sợ rằng nếu cậu biết sự thật thì cậu sẽ không tin ai nữa. Ngay cả đến chính bản thân mình.”
- Vậy cậu nghĩ cậu giấu tôi thì tôi sẽ tin tưởng cậu sao?
Câu nói của cậu rất khó hiểu khiến An không biết phải trả lời câu hỏi ấy ra sao
- Tôi....
Đêm đó, Duy không ngủ. Cậu mở lại tấm ảnh, nhìn từng khuôn mặt. Từng người trong bức ảnh – đều đã chết hoặc mất tích. Ngoại trừ… Quang Anh, và giờ là An.
Và giờ... Duy bắt đầu tự hỏi:
- Vậy còn mình?
Điện thoại Duy nhận được một tin nhắn ẩn danh:
> “Mày là con mắt thứ ba. Mày đã thấy quá nhiều những thứ mà mày không nên biết.”
“Mày sẽ bị xóa.”
Duy nhìn quanh phòng một lượt. Nó trống rỗng. An vẫn đang ngủ. Ngoài hành lang, gió rít.
Cậu đứng dậy, đi đến chỗ chiếc gương ở tủ quần áo, soi mình trong gương.
Khoé mắt bỗng xuất hiện một vết rạn như gương nứt.
Cậu chớp mắt. Vết rạn biến mất. Nhưng tim cậu vẫn đập mạnh không ngừng.
Có gì đó trong mình... đang thức dậy.
Sáng hôm sau, lớp học im ắng lạ thường.
Ghế của Bình Minh để trống, nhưng trên bàn có một tờ giấy mới – không ai biết ai để.
Quang Anh bước đến, cầm tờ giấy, đưa cho Duy. Ánh mắt hắn không rời khỏi cậu một giây.
Tờ giấy chỉ có một câu:
- Nếu mày muốn sống, hãy quay lại tầng hầm.
Duy siết chặt tờ giấy. Quay sang Quang Anh:
- Đi với em.
- Không. Cậu phải đi một mình.
- Anh đùa em à?
Quang Anh nắm lấy tay Duy. Lần đầu tiên, hắn nói bằng giọng run run:
- Lần này… nếu tôi xuống cùng, cậu sẽ chết thay tôi.
..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro