Chương 15: Báu Vật Hay Nỗi Nguy Hiểm

Cánh cửa biệt thự Nguyễn mở ra trong đêm yên tĩnh, như một màn sương mỏng che phủ thế giới bên ngoài.

Ánh đèn vàng nhạt trong sảnh hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của Quang Anh, khiến từng đường nét trên gương mặt anh càng thêm sắc sảo và tĩnh lặng, như tượng đá không biết đau.

Trên tay anh là một cục bông trắng nhỏ máu, hình như mới được băng lại sơ sài. Nó nằm im thin thít, không một tiếng động, như thể cả thế giới này chẳng còn bất kỳ âm thanh nào có thể làm phiền đến khoảnh khắc này.

Cục bông ấy, tuy nhỏ bé, nhưng lại mang theo một nỗi đe dọa ngầm, như một bí mật vừa được che giấu, vừa được phơi bày.

Trong phòng, ba người đang chơi cờ, tiếng quân cờ gõ nhẹ trên bàn gỗ vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Nhưng chỉ một giây sau, họ đồng loạt quay đầu lại, và... toàn bộ không gian bỗng như đông cứng lại.

Hùng là người phản ứng đầu tiên, môi khẽ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, nhưng vẫn không thể giấu được sự tò mò trong ánh mắt. Anh liếc qua cục bông trên tay Quang Anh, rồi nhìn vào gương mặt hắn, đôi mắt sáng lên như thể phát hiện ra một điều gì đó vô cùng thú vị.

– Chà, cây băng di động nhà ta mà cũng biết bế người ta như báu vật à? Ghét nhất đụng chạm tiếp xúc cơ mà.

Giọng Hùng nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự mỉa mai, như thể anh ta không thể tin được vào những gì đang diễn ra trước mắt. Cái nhìn sắc lạnh của Quang Anh không làm cậu ta lùi bước mà ngược lại, khiến Hùng càng thêm hứng thú.

Hiếu người vốn có thói quen cười một cách dễ dàng trước mọi tình huống, liền lắc đầu, miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, pha chút ngạc nhiên:

– Chuyện lạ có thật. Quang Anh mà bế ai, chắc trời sắp có mưa axit...

Lời nói của Hiếu nhẹ nhàng nhưng có chút sắc bén, như đang thử thách sự kiên nhẫn của Quang Anh. Hắn ta không hề quan tâm đến cái nhìn lạnh lùng từ Quang Anh, ngược lại, còn tỏ vẻ hài hước như thể đang nói về một chuyện bình thường.

Dương người ít nói nhất trong ba người, không thể không bật ra một tiếng huýt sáo dài, âm thanh vang vọng trong không gian yên tĩnh. Anh nhìn Quang Anh từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn vào cậu bé trong tay anh với ánh mắt dò xét.

– Bé này là ai mà khiến cậu chủ Hắc Đế lạnh như băng đột nhiên hóa người anh trai quốc dân vậy?

Giọng Dương nhẹ nhàng, không vội vã, nhưng vẫn đầy sự tò mò và chút chế giễu. Hắn ta không giấu được sự thích thú khi nhìn thấy một sự thay đổi bất ngờ trong thái độ của Quang Anh, người mà từ trước đến giờ vẫn luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng như sương mù, không một chút cảm xúc.

Quang Anh không hề ngẩng đầu lên. Mái tóc đen nâu của anh khẽ xòa xuống, che khuất phần nào ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm về phía ba người kia. Cả căn phòng dường như im lặng hơn khi anh mở miệng. Giọng của Quang Anh vang lên, lạnh lùng mà uy nghi, như một lưỡi dao sắc bén không cần phải động tới nhưng vẫn đủ để làm đối phương run rẩy.

– Báu vật hay là nỗi nguy thì chưa biết. Chỉ biết tụi mày mà nói thêm một câu nữa thì... cút ra ngoài.

Lời nói của Quang Anh không lớn, nhưng đủ để khiến không khí trong phòng thay đổi. Sự im lặng tràn ngập. Cả ba người nhìn nhau, sự mỉa mai trong mắt không còn nữa, chỉ còn lại những ánh mắt lướt qua nhau, có phần nghiêm túc hơn hẳn.

Tuy nhiên, bầu không khí căng thẳng không kéo dài lâu. Một tiếng cười vang lên, phá tan sự im lặng. Hùng là người đầu tiên bật cười, như thể không có gì quan trọng xảy ra cả, chỉ là một lời nói đùa thoáng qua.

Cả ba đồng loạt bật cười. Họ đã quen với kiểu nói chuyện của Quang Anh lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng không hề có chút ác ý. Giống như một chiếc kiếm sắc bén, tuy sắc nhưng không bao giờ rời khỏi bao. Họ biết Quang Anh luôn có cách giữ được sự lạnh lùng mà không hề nặng nề.

Hiếu đưa tay lên xoa cằm, cười nói:

– Lại thêm một màn đe dọa nữa rồi.

Dương chỉ lắc đầu, cười nhẹ, nhìn vào Duy trong tay Quang Anh, ánh mắt chứa đầy sự tò mò và một chút khó hiểu.

Quang Anh không nói gì thêm. Anh quay người bước vào trong phòng, dọc theo hành lang dài tĩnh mịch. Những tiếng cười vẫn vọng lại phía sau, nhưng trong lòng anh, mọi thứ dường như đã được sắp xếp xong.

Cậu bé trong tay anh, bất tỉnh và yếu đuối, giờ đây lại là một phần của trò chơi lớn hơn nhiều.

Nhưng liệu cậu bé ấy có biết rằng từ giờ trở đi, cuộc sống của anh sẽ không còn giống trước nữa?

Câu trả lời chỉ có thể được tìm ra trong những bước đi tiếp theo của Quang Anh và cuộc đời mà anh đang đưa cậu bé vào.

---

Quang Anh bước chậm rãi về phía ghế sofa, cơ thể anh toát lên vẻ mạnh mẽ và đầy quyền uy.

Đêm vẫn còn phủ kín ngoài cửa sổ, nhưng trong phòng, ánh sáng vàng nhẹ như một làn sương mỏng bao trùm lên mọi thứ.

Anh đặt Duy nằm xuống, khẽ khàng như sợ làm tổn thương đến một thứ gì đó quý giá. Gương mặt nhóc Cừu vẫn tái nhợt, không có chút sức sống, lấm tấm những vết máu khô lướt qua làn da trắng. Mái tóc bạc rối bời phủ xuống một bên má, không giống như hình ảnh tinh tế vốn có của cậu.

Nó như một bức tranh sứ bị vết nứt chạy dọc, mang theo những tổn thương mà không ai nhìn thấy hết được.

Quang Anh ngồi xuống bên cạnh, chống cằm, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại pha chút gì đó khó tả. Anh nhìn vào gương mặt Duy, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó còn sót lại bên trong cậu một phần của cậu mà anh chưa thể chạm tới. Ánh mắt ấy không hoàn toàn dịu dàng, cũng không hoàn toàn lạnh lẽo. Nó giống như một cơn bão đang cuộn xoáy trong lòng, một cơn bão mà Quang Anh không muốn thừa nhận nhưng lại không thể ngừng kiểm soát.

Một cảm giác khó hiểu dâng lên, như thể trước mắt anh không phải là một cậu bé lạc lối trong cuộc sống, mà là một món đồ quý giá mà anh phải che chở, bảo vệ, dù rằng cậu ta chưa hoàn toàn thuộc về anh.

Không khí trong phòng tĩnh mịch, như thể mọi thứ đều đang dừng lại, lặng yên đợi một điều gì đó sẽ xảy ra tiếp theo.

Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn, từng nhịp đập như một bản nhạc nền, một phần của cuộc sống vẫn tiếp diễn dù mọi thứ xung quanh đang như tê liệt.

Chỉ còn tiếng thở đều đặn của Duy, nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua, nhưng cũng đầy yếu ớt, không biết khi nào sẽ mất đi.

Duy vẫn chưa biết rằng mình đang nằm giữa một ổ rắn. Trong căn phòng rộng lớn này, ba cặp mắt đang dõi theo từng động tĩnh của cậu như những con thú hoang đang quan sát con mồi của mình, từng nhịp thở, từng cử động nhỏ nhất, tất cả đều không thoát khỏi sự chú ý của họ. Ba người ngồi xa trong bóng tối, chẳng ai lên tiếng, nhưng ánh mắt của họ đủ để dằn xuống mọi suy nghĩ lạc hướng. Họ là những người không bao giờ để lộ cảm xúc, nhưng họ đều biết điều gì sắp xảy ra tiếp theo.

Còn Quang Anh, là sói đầu đàn. Không phải trong nghĩa đen, mà là trong từng hành động, trong cách anh bảo vệ và kiểm soát. Anh ngồi sát bên cạnh Duy, như một kẻ canh giữ, nhưng cũng như một người đã chấp nhận rằng cuộc chơi này đã bắt đầu, dù cậu bé kia vẫn chưa hề biết rằng mình đã bị kéo vào vòng xoáy không lối thoát.

“Báu vật chưa biết loại.”

Anh tự nhủ. Đó là lời anh đã thốt ra, nhưng có lẽ ngay cả Quang Anh cũng không rõ liệu mình đang nói về một vật phẩm hay một sinh mạng.

Duy, đối với anh, có thể là cả hai.

Mọi thứ trong căn phòng im lặng, đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở của cả hai, hòa lẫn trong bóng đêm mờ mịt, nơi mà mọi điều kỳ lạ đều có thể xảy ra.

Và Quang Anh, không vội vàng, chỉ lặng lẽ quan sát, như thể đang đợi một khoảnh khắc nào đó, một sự thay đổi nào đó từ cậu bé đang nằm bên cạnh.

Duy vẫn chưa biết rằng mình đã bước vào một trận chiến mà bản thân chưa chuẩn bị gì, nơi mà kẻ chiến thắng không phải luôn luôn là người mạnh nhất, mà đôi khi là người biết làm chủ chính mình trong mọi tình huống.

Nhưng đó sẽ là điều mà Duy phải học, một cách đau đớn, một cách chậm rãi, nếu cậu không muốn mình bị nuốt chửng trong một thế giới tăm tối mà Quang Anh đang giữ trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro