Chương 5: Cuộc Đua Sắp Bắt Đầu

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời vừa thò qua khỏi rìa tòa tháp viễn thông phía xa, còn chưa kịp chiếu sáng trọn vẹn cả thành phố thì trường đua đã bừng lên như một con mãnh thú vừa thức giấc.

Âm thanh đầu tiên vang lên không phải tiếng chim hót hay tiếng còi xe, mà là tiếng động cơ rền vang như sấm cuộn, vọng qua từng lớp tường cách âm, xuyên qua lớp bụi sương mỏng, đánh thức tất cả các giác quan của bất kỳ ai bước chân đến gần.

Nó không còn là âm thanh nó là lời tuyên chiến. Là tiếng gào rú của những con mãnh thú bằng sắt, báo hiệu một ngày máu và tốc độ chính thức khai hỏa.

Khán đài chưa đầy nhưng đã rộn ràng. Từng tốp người kéo đến mỗi lúc một đông, hò hét, reo hò, vẫy cờ, kèn hơi vang dội, những lá banner đủ màu vung lên không khí như sóng biển ngày bão.

Tiếng nhạc nền thì khỏi nói được mở bằng dàn loa bass nặng, quẩy banh nóc, từng nhịp trống dập xuống như trái tim của cả trường đua đang nện từng tiếng đập. DJ trên đài cao quẩy theo nhịp nhạc, mỗi cú xoay tay là một đợt khán giả phía dưới gào rú điên cuồng như bị nhập đồng tập thể.

Dưới sân đua, các tay đua đang gấp rút cho những bước chuẩn bị cuối cùng. Họ mặc đồ bảo hộ ôm sát người, màu đen đỏ phủ kín từ đầu đến chân, vừa ngầu vừa dữ dằn, toát lên thứ khí chất "đụng vô là cháy".

Có người im lặng, tập trung đến nghẹt thở. Có người khởi động tay chân bằng những cú xoay cổ, nứt gân răng rắc. Có người đấm nhẹ vào tay đồng đội như một lời hứa:

“Chạy hết ga, chơi hết mình.”

Các kỹ thuật viên luồn lách giữa những chiếc xe như bóng ma, kiểm tra bu-lông, đo nhiệt máy, hiệu chỉnh cảm biến tốc độ bằng đôi tay nhanh nhẹn và ánh mắt sắc lẹm như dao mổ.

Tất cả xe đều mang sắc đen đỏ. Không có ngoại lệ. Đó là màu của quyền lực, của tử thần, và của ngọn lửa đang âm ỉ chờ được đốt cháy.

Từng chiếc xe đứng im, lặng như đang ngủ nhưng chỉ cần bấm nút khởi động, cả khung gầm sẽ gào lên như mãnh thú vừa xổng chuồng.

Trên tầng cao nhất, phòng VIP.

Một mặt kính trong suốt nhìn thẳng xuống đường đua, không một vết xước. Bên trong, ghế da cao cấp xếp theo hình vòng cung, mỗi chiếc đều đặt chính giữa một tấm bảng tên mạ vàng lấp lánh. Ánh sáng ở đây dịu nhẹ, sang trọng, nhưng không hề ấm áp nó lạnh, như chính ánh mắt của những kẻ đang ngồi trong đó.

Người phục vụ lướt qua nhẹ như gió, tay cầm ly rượu, khăn trắng gấp góc vuông. Mọi âm thanh bên ngoài bị cách âm gần như hoàn toàn chỉ còn lại tiếng gõ nhẹ ly vào bàn, tiếng bật lửa của một điếu cigar, hay tiếng cà phê nhỏ giọt xuống tách sứ trắng.

Họ không nói nhiều. Chỉ nhìn. Nhìn xuống đường đua như những vị thần đang chờ xem các sinh linh nhỏ bé bên dưới sẽ lao vào nhau như thế nào vì một món thưởng và vì một chút hy vọng được sống sót.

Và rồi... rầm một cái, như vũ trụ đang đùa ác một chiếc xe đua màu vàng chóe từ tốn lăn bánh vào vị trí xuất phát. Mà không phải vàng kiểu sang trọng hay bóng bẩy mà là kiểu vàng “chóe lọe”, kiểu vàng mà mấy bộ đồ hóa trang gà con ở trường mẫu giáo cũng thấy “ơi là chói”.

Hai bên thân xe, thay vì họa tiết lửa rực hay sọc đen mạnh mẽ, lại dán chi chít hình… cừu nhảy hiphop.

Đúng, chính xác là những con cừu. Những con cừu đội snapback, đeo kính râm, đang lắc mông uốn éo giữa những nốt nhạc lấp lánh, như thể cả đoàn hoạt hình Disney lạc đường vào địa ngục tốc độ.

Xe thì vẫn là xe đua xịn được điều chỉnh thay thế lại, động cơ nghe vẫn gầm gừ uy lực.

Nhưng vẻ ngoài?

Xin lỗi, ngầu thì cũng ngầu… mà là cái kiểu ngầu của một đứa trẻ cosplay “dân chơi” ở lễ hội thiếu nhi, với nguyên set đồ lấp lánh, vải nhũ, và ánh mắt “mẹ kêu về ăn cơm”.

Không khí trường đua, đang nóng hừng hực, bỗng… lặng một nhịp.

Tất cả ánh nhìn, từ khán đài đến pit-line, từ đối thủ tới ông trùm ngồi trong phòng VIP, đồng loạt xoay về phía chiếc xe màu vàng chóe như thể nó vừa tuyên bố:

"Tui đến đây không để thắng mà để chiếm spotlight."

Một cơn gió thổi qua. Lá cờ đen đỏ khẽ bay. Ai đó bật cười khẽ như muốn nói:

“Ủa? Cái gì vậy má?”

Và rồi, một giọng nói từ hàng kỹ thuật bật lên, như thể không kiềm được:

– Ủa, đây là đua xe hay thi hóa trang vậy trời?

Khán giả thì bắt đầu xì xào. Máy quay lia sát. Một chàng trai cười đùa trên khán đài la lớn:

– Người anh em, tôi cũng muốn có xe Cừu Bông! Nhìn rất hiphop nha!!!

…Và ở một nơi nào đó, trong một phòng điều khiển cách âm, Quang Anh vừa nhấp ngụm rượu, vừa tự hỏi tại sao số phận lại kéo anh vào cùng team với… cái thứ này. Thật là mất mặt.

---

Tại căn phòng VIP nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà điều khiển nơi có tầm nhìn bao quát toàn bộ trường đua và mọi góc camera trực tiếp được truyền về từ hàng trăm ống kính, sáu ông trùm lớn đang ngồi lặng lẽ theo dõi.

Ghế da đen xếp thành hình vòng cung, sau lưng là vách kính trong suốt, phía trước là một bàn điều khiển hiện đại với màn hình LED khổng lồ đang chiếu từng khoảnh khắc trên đường đua. Mỗi một ánh nhìn, mỗi một cái gõ ngón tay lên mặt bàn đều mang theo sức nặng của quyền lực, tiền bạc, và cả máu.

Giữa không khí đó, Quang Hùng là một trong người bạn thân của Quang Anh, kẻ có thói quen nói trước suy nghĩ nửa giây nhăn mặt như thể bị ép uống rượu đắng.

Anh chĩa tay về phía màn hình, nơi chiếc xe vàng chóe đang đứng lạc quẻ giữa dàn “xe chiến” đen đỏ như ác thú chực chờ cắn xé.

– Đừng nói với tao là... cái con xe vàng chóe đó là đại diện của thành phố Minh Dạ nha?

Đăng Dương, gã thứ ba trong bộ ba ông trùm của Minh Dạ, nổi tiếng với nụ cười trêu ngươi và cặp mắt tinh như hồ ly phì cười, tay chống cằm:

– Thôi rồi. Xem ra Quang Anh nhà ta bóc trúng một tay đua... có gu thời trang hơi bị nổi đấy. Trẻ con ghê... Chả biết có thắng nổi không nữa...

Không khí trong phòng khẽ rung lên bởi tiếng cười dội lại từ tường kính. Nhưng rồi, khi hai người kia còn đang định bình luận thêm, giọng Quang Anh vang lên, trầm, lạnh, và sắc như lưỡi dao vừa rút khỏi bao:

– Cậu ta mà thua... thì sẽ không còn cơ hội thấy mặt trời đâu.

Câu nói ấy khiến nhiệt độ trong phòng như tụt xuống tức thì.

Cả Dương và Hùng khựng lại, ánh cười trên môi đông cứng như bị phủ lớp sương băng. Không ai dám nhìn Quang Anh, vì họ biết ánh mắt đó lúc này... chẳng còn một chút đùa cợt nào.

Chàng thiếu gia của thành phố ngầm Minh Dạ, người được sinh ra trong vàng son và khôn lớn trong sấm sét quyền lực, chưa bao giờ nói chơi về chuyện này.

Cuộc đua hôm nay... Minh Dạ phải thắng. Không chỉ là danh dự, mà còn là miếng đất giữa trung tâm thành phố, nơi từng cm vuông đều là hàng triệu.

Chỉ có điều…

Thấy tội cho cái cậu tay đua đang dán hình cừu hiphop khắp xe, rõ là vẫn còn tưởng đây là lễ hội cosplay tốc độ.

---

Ở dưới kia, giữa biển người reo hò và âm thanh động cơ gầm rú như sấm cuộn giữa trời xanh, Duy vẫn thản nhiên như chẳng thuộc về nơi này.

Trong khi các tay đua khác đang khom người kiểm tra hệ thống nhiên liệu, siết dây an toàn với vẻ mặt nghiêm túc và khẩn trương, thì Hoàng Đức Duy vẫn đứng trước gương, cẩn thận chỉnh lại mái tóc bạch kim vuốt xù lên như đám mây vừa được vẽ bằng cọ của nghệ sĩ đường phố.

Từng lọn tóc được vuốt cao với sự chính xác tỉ mỉ, không một sợi nào thừa, không một góc nào thiếu.

Đẹp trai đến mức nếu ánh nắng có xuyên qua tán cây rơi xuống mặt cậu, chắc cũng sẽ xin lỗi vì đã làm chói mắt người nhìn.

Phong thái thì khỏi nói, không phải kiểu “cool ngầu sát khí” như mấy tay đua chuyên nghiệp khác, mà là thứ vibe nghệ sĩ tự do chuẩn bị bước lên sân khấu debut, mang trong mình thông điệp:

“Tôi không đua, tôi biểu diễn.”

Cậu đeo chiếc mặt nạ vàng lấp lánh, trái là hình con cừu đang... bắn tim. Phải, một con cừu trắng bông, hai má hồng hồng, đôi mắt to tròn long lanh, tay giơ lên thành hình trái tim. Và trong khoảnh khắc ấy, cậu nhìn vào gương, khẽ nghiêng đầu, gật nhẹ với một nụ cười đầy tự tin:

– Mình là thật là đẹp trai.

Trang phục hiphop tông vàng đen của cậu cũng chẳng kém phần bắt mắt: áo khoác oversize in hình graffiti loằng ngoằng, quần cargo túi hộp phồng lòe xòe, giày cao cổ ánh bạc phản quang dưới ánh nắng sớm.

Một outfit khiến người ta nhìn vào là biết ngay đây là “dân chơi thành thị”, nhưng tâm hồn rõ ràng là “cừu non nuôi trong nhà kính”, sợ đau nhưng không sợ nổi bật.

Và rồi cậu bước ra, từng bước dứt khoát nhưng không hề gấp gáp, sải chân thẳng về phía chiếc xe đua vàng chóe như vầng dương chớm mọc giữa rừng xe đen đỏ.

Ánh mắt không nhìn quanh, tai đeo tai nghe đang phát bản rap do chính cậu remix, lòng phơi phới như đang chuẩn bị biểu diễn opening stage chứ không phải thi đấu một cuộc đua sống còn.

Cậu không hề biết không một chút ý niệm rằng trên tầng cao kia, trong một căn phòng lạnh như băng, ánh mắt một người đang dõi theo cậu mà không chớp, với câu nói vừa lạnh lẽo vừa nghiêm khắc đã định sẵn số phận:

– Cậu ta mà thua... thì sẽ không còn cơ hội thấy mặt trời đâu.

Và vì cậu cũng không biết rằng cuộc đua hôm nay, từ khoảnh khắc cậu đặt chân lên xe, đã không còn là một cuộc thi đơn thuần kiếm tiền.

Mà là…

Một khúc dạo đầu cho định mệnh, thứ đã bắt đầu quay bánh.

Và không có điểm dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro