Chương 7: Kết Thúc Mỹ Mãn

Cuộc đua đã đi đến đoạn cuối cùng, và bầu không khí trên đường đua trở nên ngột ngạt, căng thẳng.

Những chiếc xe phía sau Duy dường như không thể thoát khỏi vòng vây của tốc độ mà cậu đang tạo ra.

Mỗi lần Duy đạp ga, chiếc xe vàng lại vọt đi như một con thú săn mồi trong đêm tối, bỏ lại tất cả những chiếc xe đua còn lại phía sau. Mặt đường như bị kéo dài ra vô tận, dường như không có điểm dừng cho những bước chân của cậu.

Xe hạng 1, chiếc xe mà trước đây luôn giữ vững vị trí dẫn đầu, giờ đây đang dần bị bỏ lại phía sau. Khoảng cách giữa Duy và chiếc xe đen giờ đã xa dần, chỉ còn lại bóng dáng của cậu vươn về phía trước, bỏ lại cả một cuộc đua náo nhiệt phía sau lưng.

Những chiếc xe khác vẫn bám theo, nhưng sự vất vả của họ là rõ ràng. Không ai có thể bám kịp chiếc xe vàng kia, không ai có thể bắt kịp tốc độ mà Duy tạo ra.

– Thú vị thật... lâu rồi mình chưa có cảm giác này ~

Duy thì thầm, một nụ cười thoáng qua môi cậu, nhưng ánh mắt cậu lại như đang nhìn về phía một tương lai vô định, nơi chỉ có mình cậu là người điều khiển mọi thứ.

Mắt cậu không rời khỏi đường đua, không có chút lo lắng nào, chỉ có một sự bình thản lạ thường. Cậu nhấn ga thêm một lần nữa, chiếc xe vàng lại như vút lên, nổ tung mọi giới hạn, lao về phía trước với một sức mạnh không thể cản phá.

Mọi thứ xung quanh dường như tan biến. Cả không gian, thời gian, tất cả những yếu tố của cuộc đua chỉ còn lại một vệt sáng mờ mịt mà cậu tạo ra.

Những âm thanh ồn ào của đám đông, tiếng động cơ gầm rú, tất cả như bị ngừng lại, nhường chỗ cho cảm giác nhẹ bẫng, như thể Duy đang bay, bay thật cao, bay qua tất cả những vật cản, bay qua cả thời gian và không gian.

Cảm giác ấy, tựa như cánh thiên thần vỗ về trong không trung, nhẹ nhàng và thanh thoát, nhưng cũng đầy hắc ám, đầy sự bí ẩn. Là một thiên thần xa ngã.

Duy không chỉ chạy, cậu như đang biến mình thành một phần của chính con đường đua này, như một linh hồn tự do bay bổng mà không ai có thể chạm tới.

Cảm giác tự do ấy không phải là của một thiên thần vô hại, mà là của một sinh vật đã vượt qua mọi giới hạn, đã đắm mình trong những đam mê và nỗi đau, để trở thành thứ gì đó đầy mị lực, vừa dịu dàng lại vừa u tối.

Mỗi cú vặn tay lái, mỗi pha drift như một vũ điệu nguy hiểm, cậu điều khiển chiếc xe như thể đó là một phần của cơ thể mình, cảm nhận từng cơn gió, từng sự thay đổi nhỏ nhất của mặt đường. Mỗi lần vượt qua một khúc cua, Duy đều mỉm cười như thể đùa giỡn với chính cái chết.

Cậu biết rõ, chỉ có mình mới có thể chinh phục được thứ này.

Cảm giác ấy, sự tự do trong mênh mông không gian và thời gian, khiến Duy cảm thấy như mình không thuộc về thế giới này.

Cậu không phải là người bình thường, không phải là một tay đua chỉ chạy vì chiến thắng.

Cậu là một sinh vật của bóng tối và ánh sáng, là một kẻ có khả năng điều khiển những gì người khác cho là không thể.

Khi chiếc xe vàng lao vun vút về phía trước, Duy cảm thấy mình không chỉ đua để thắng mà là đua để chứng minh rằng không có gì là không thể với cậu.

Ánh đèn của xe đua phía sau đã trở nên mờ dần. Mọi thứ chỉ còn lại chiếc xe vàng, một vệt sáng mờ ảo và một nụ cười đầy bí ẩn của Duy.

Cậu không cần phải chứng minh điều gì nữa, vì chính cuộc đua này, chính cậu là người chiến thắng, không ai có thể ngăn cản được.

Cuối cùng, chiếc xe vàng lao về phía chặng cuối gần vạch đích, bỏ lại tất cả phía sau. Duy mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng, như thể cậu đang bước vào một thế giới mà không ai có thể theo kịp.

Cuộc đua giờ đã đi đến những khúc cua cuối cùng, chỉ còn vài vòng nữa là kết thúc. Không khí căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao. Các tay đua đều căng mình, nỗ lực tối đa, trong khi Duy chỉ như đang thưởng thức từng giây phút này, ánh mắt cậu không rời khỏi con đường phía trước.

Tuy nhiên, trong khi chiếc xe vàng của Duy vẫn như cơn gió lướt qua, xe hạng 2  một tay đua dày dặn kinh nghiệm, dường như đã quyết định liều lĩnh thử sức với Duy.

Một khúc cua gắt đến bất ngờ, chiếc xe hạng 2 nhanh chóng lao vào, áp sát từng centimet một, cố gắng vượt qua Duy ở phía bên trái.

Duy nhận ra ngay sự chuyển động này, nhưng thay vì nhường đường, cậu mỉm cười lạnh lùng, một nụ cười sắc như dao.

Cái mùi của sự đối đầu không thể tránh khỏi. Cậu biết, đối thủ này không đơn giản chỉ là một tay đua. Nhưng chính sự bất ngờ này lại khiến Duy càng thêm quyết tâm, không thể để ai vượt qua mình một cách dễ dàng.

Như thể đã lên kế hoạch từ trước, Duy vặn mạnh tay lái, kéo chiếc xe vàng lao vào một pha drift ngoạn mục.

Trong một tích tắc, chiếc xe của Duy và xe hạng 2 như hai con sói vồ nhau giữa con đường đua. Duy không hề giảm tốc độ, thay vào đó, cậu đẩy chiếc xe vàng của mình đến cực hạn, đâm thẳng vào xe đối thủ.

KENGGG!!

Cú va chạm mạnh mẽ khiến xe hạng 2 mất kiểm soát ngay lập tức. Từ phía bên ngoài, người ta có thể thấy chiếc xe lật nghiêng, quay cuồng trong không gian, rồi đâm mạnh vào lề đường, phát ra những tiếng động ghê rợn. Các tay đua còn lại như thể không thể tin vào mắt mình. Tất cả chỉ diễn ra trong một nháy mắt.

Duy không hề dừng lại. Cậu chẳng thèm liếc nhìn lại, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, lạnh lùng. Như thể mọi thứ xung quanh cậu đều không còn quan trọng.

Cậu đã quyết định. Xe vàng lao vút lên, bỏ lại đối thủ đang loay hoay trong đống đổ nát của chính mình. Không có một chút thương hại, không có sự phân vân. Chỉ có sự tự tin tỏa ra từ từng động tác của Duy.

– Xong rồi, mày muốn chơi bẩn với tao à? Lần sau đừng có mơ.

Duy thì thầm một cách đầy kiêu ngạo, giọng nói vang lên qua bộ đàm, chỉ dành cho chính mình.

Trong khi xe hạng 2 vẫn nằm yên, không thể thoát ra khỏi sự cố, Duy vẫn tiếp tục lao về phía trước. Con đường giờ đây chỉ còn lại một mình chiếc xe vàng rực rỡ. Những chiếc xe còn lại chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của chiếc xe ấy, dường như bất lực trước sự điên cuồng của tốc độ mà Duy đang tạo ra.

Cảm giác tự do và chiến thắng ngập tràn trong lòng Duy. Chắc chắn cậu biết, những đối thủ còn lại sẽ không thể theo kịp mình.

Không phải vì họ không đủ giỏi, mà vì họ chưa bao giờ dám đặt mình vào vị trí của Duy, nơi mà mọi quy tắc đều có thể bị phá vỡ, nơi mà mỗi bước đi đều mang theo sự tự tin tuyệt đối.

Một cú tăng tốc cuối cùng, chiếc xe vàng lao vút qua vạch đích, bỏ xa tất cả.

Đám đông trên khán đài nổ tung trong tiếng reo hò điên cuồng, nhưng đối với Duy, tất cả như không tồn tại.

Cậu chẳng cần quan tâm đến sự ồn ào ấy. Tất cả những gì cậu cần là chiếc cúp và tiền thưởng, là sự chiến thắng, là cảm giác bản thân đã vượt qua tất cả.

Duy mỉm cười trong xe, đôi mắt sáng lên như ngọn lửa, không phải vì đám đông, mà vì chính cậu đã chứng minh rằng, không ai có thể cản bước được mình.

---

Tại phòng VIP, không khí như ngưng đọng, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình chiếu lên những khuôn mặt đầy sự kinh ngạc. Những ông trùm nổi tiếng, những tay chơi lão luyện, những người đã quen với những chiến thắng, giờ đây không thể tin vào mắt mình. Những ánh mắt sắc bén, đầy sự tính toán và kiên nhẫn, giờ đang đờ đẫn, lặng lẽ nhìn về phía màn hình nơi Duy một tân binh, một cái tên còn lạ lẫm vừa vượt qua tất cả, chinh phục cuộc đua với phong cách lạnh lùng và kỹ năng điêu luyện.

Duy thắng. Không thể nào. Họ không thể chấp nhận điều đó, không thể tin rằng một tay đua mới lại dễ dàng hạ gục những tên tuổi lão làng đã có hàng chục năm kinh nghiệm. Nhưng có một điều không thể phủ nhận luật là luật. Khi đã đặt cược, thì cũng phải chấp nhận kết quả. Không có chỗ cho sự do dự hay lùi bước.

Quang Anh, người ngồi lặng lẽ từ đầu đến cuối, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Ánh sáng mờ từ màn hình chiếu lên gương mặt anh, chỉ đủ để nhìn thấy nụ cười khẽ nở trên môi, như thể anh đã biết trước kết quả này.

– Xem ra cũng có chút bản lĩnh, không tồi.

Quang Anh nói, giọng điềm đạm nhưng đầy sự tán thưởng. Anh không hề ngạc nhiên, chỉ là cái cảm giác này như một sự xác nhận cho điều gì đó anh đã đoán từ trước.

Hùng, giờ đây không thể không thốt lên:

– Ồ, cũng được phết.

Hùng huýt sáo, ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên, nhưng không thiếu phần khôi hài. Lời nói của anh như là sự công nhận, nhưng cũng mang chút giễu cợt. Không thể phủ nhận, trong khoảnh khắc này, Hùng không thể không thừa nhận Duy đã làm được điều mà rất ít người dám làm chiến thắng những tay đua hàng đầu bằng cách liều mạng.

Dương, với vẻ mặt nghiêm nghị và đôi mắt thâm thúy, nhìn lên màn hình một lần nữa. Anh khẽ nhếch môi, như thể vừa nghĩ ra điều gì thú vị:

– Xem ra nữ thần may mắn đã nghiêng về phía chúng ta nhỉ.

Dương nói nhẹ nhàng, nhưng câu nói này chứa đựng sự hài hước đầy ẩn ý. Có thể là sự bất ngờ, có thể là chiến lược, nhưng đối với Dương, tất cả đều nằm trong sự tính toán.

Không ai nói gì thêm, không ai tiếp tục bàn luận về kết quả.

Tất cả bọn họ đều có những suy nghĩ riêng trong đầu, những bước đi tiếp theo đã được hoạch định trong lòng.

Một trò chơi mới bắt đầu, và dù kết quả thế nào, họ đều biết mình sẽ phải tiếp tục đi tiếp.

Những ông trùm ấy im lặng rời khỏi phòng VIP, không một lời thừa thãi.

Cảm giác căng thẳng vẫn còn đọng lại trong không gian, như thể không ai muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này.

Họ lên xe, quay lại biệt thự riêng nơi những chiến lược tiếp theo sẽ được lên kế hoạch, nơi những bước đi tiếp theo sẽ được tính toán.

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe mờ dần, màn đêm bắt đầu bao phủ. Những chiếc xe sang trọng lăn bánh trên đường, mỗi người đều có một kế hoạch riêng. Nhưng không ai có thể bỏ qua sự kiện hôm nay, Cừu Bông Nhỏ là một cái tên sẽ không thể nào dễ dàng quên, một cái tên sẽ tiếp tục gây bão trong thế giới ngầm.

---

Duy đứng yên tại vạch đích, chiếc xe vàng vẫn còn vững vàng trong vị trí thắng cuộc. Những tiếng vỗ tay vang lên như một cơn sóng, cuốn lấy không khí xung quanh. Nhưng Duy không cảm thấy sự phấn khích mà nhiều người vẫn mong đợi từ những tay đua chiến thắng. Cậu nhìn vào những chiếc xe đang đỗ lại, những đối thủ đã chịu thua cuộc, nhưng tất cả chỉ khiến cậu thấy một thứ cảm giác nhẹ tênh, không phải chiến thắng vinh quang mà chỉ là một sự kết thúc của một cuộc chơi.

Cậu không cảm thấy mình đang đứng trên đỉnh vinh quang hay nhận được sự ngưỡng mộ. Đơn giản là... cậu chỉ cảm thấy vui vì mình vừa có một trận đấu thú vị. Cảm giác phấn khích, nhưng không phải vì chiến thắng. Mà là vì cuộc đua vừa rồi, sự hồi hộp, sự căng thẳng, sự thách thức và cái khoảnh khắc mà cậu đã có thể thử sức, thể hiện bản thân, và cuối cùng là bước qua được tất cả.

Ánh đèn sân đua sáng rực xung quanh, đèn chiếu thẳng vào chiếc xe vàng của Duy, tạo ra một quầng sáng nhàn nhạt. Cậu tháo kính bảo hộ, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh thổi qua khuôn mặt, như thể đang được giải phóng khỏi sự căng thẳng của cuộc đua.

Sau một vài giây im lặng, Duy quay lại, nổ máy chiếc xe, và nhẹ nhàng lướt ra khỏi khu vực đua. Không có ánh đèn sân khấu chói sáng, không có những tiếng cổ vũ vang dội, chỉ còn lại tiếng động cơ và những vòng bánh lăn trên mặt đường.

Cả đám đông, các tay đua, và những người cổ vũ đã dần khuất xa trong gương chiếu hậu của Duy. Cậu tự hỏi mình một câu đơn giản:

“Tối nay ăn gì nhỉ?”

Một suy nghĩ nhẹ nhàng, bình thường như bao ngày khác. Cậu không cần vội vàng, không cần lo lắng. Cuộc đua đã kết thúc, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, và với Duy, cuộc sống luôn là những cuộc phiêu lưu mới, những khám phá mới, những thử thách mới đang chờ đón phía trước.

Duy lướt qua những con phố vắng vẻ, nơi những ánh đèn phố phường chiếu sáng lấp lánh. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy tự do. Cái cảm giác mà chỉ có trong những buổi tối yên tĩnh, khi không còn áp lực, không còn những người xung quanh gò bó. Chỉ có cậu và con đường dài phía trước. Cậu chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc này.

Bữa ăn tối sẽ chỉ là một phần của cuộc sống này, một phần nhỏ trong cả hành trình mà cậu đang đi. Cậu không biết tối nay sẽ ăn gì, nhưng cậu biết một điều:

Cuộc đời luôn đầy ắp những hứng thú mới, và cậu sẽ chẳng bao giờ ngừng đi tìm kiếm chúng.
Còn Duy? Cậu về đích, đứng ở đó nhìn quanh. Không có cảm giác chiến thắng vinh quang. Đơn giản là cậu chỉ thấy vui vì một trận đấu thú vị.

Cậu lái chiếc xe vàng trở lại, rời khỏi khu vực đua, và trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

“Tối nay ăn mỳ hả ta?”

Cuộc đua đã kết thúc, nhưng cuộc đời cậu vẫn tiếp tục, đầy những hứng thú mới đang chờ phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro