Chương 8: Dư Âm Đường Đua

Chiếc xe vàng chói sáng, dính đầy bụi đường sau chặng đua nghẹt thở, nhưng ánh sáng đèn đường đổ xuống lại khiến từng vết bẩn ấy trở thành những vệt chiến tích lấp lánh như kim tuyến phủ trên tấm huy chương.

Đèn pha chớp tắt nhẹ một lần trước khi tắt hẳn, động cơ rì rầm rồi rơi vào tĩnh lặng, như thể cũng đang thở phào nhẹ nhõm sau trận đấu.

Duy mở cửa xe. Âm thanh cánh cửa bật ra nghe rõ đến lạ giữa không gian tĩnh mịch của con phố. Cậu bước xuống, đôi giày thể thao đập nhẹ lên mặt đất, để lại dấu bụi trên nền bê tông lạnh.

Gió đêm thổi qua như một cơn thì thầm vỗ nhẹ vào lưng cậu, luồn qua mái tóc bạc đã rối tung vì tốc độ, từng sợi vương trên trán như tàn tro vừa lướt khỏi một ngọn lửa.

Cậu tháo mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt còn vương chút mồ hôi, ánh mắt vẫn cháy âm ỉ như chưa chịu buông những vệt adrenaline còn sót lại từ khúc cua cuối cùng.

Đôi mắt ấy không mệt mỏi, không buồn, không mong chờ. Chỉ sáng lên như một vệt sao băng từng đâm xuyên bầu trời, biết mình ngắn ngủi, nhưng vẫn rực rỡ đến tận cùng.

Trước căn nhà tĩnh mịch, không một ánh đèn bật, không một ai đứng chờ. Cậu lặng lẽ đứng đó, nhìn cánh cổng sắt đã cũ, bám bụi và có vài vết xước loang loáng ánh bạc dưới đèn đường.

Không một tiếng động.

Không vỗ tay.

Không giọng người thân gọi cậu vào.

Không nụ cười, không ánh mắt chào đón.

Chỉ có gió, lá khô xào xạc dưới chân, và ánh sáng vàng mờ từ trụ đèn bên đường đổ xuống kéo dài chiếc bóng của cậu đến tận chân bậc thềm.

Chiếc bóng ấy đơn độc, thẳng tắp, lạnh lùng. Nhưng lại kiêu hãnh như một vị vua không ngai vừa trở về sau một trận chiến tự mình viết nên.

Duy ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời đêm lấp lánh sao, ánh trăng mảnh như lưỡi kiếm cong cong, treo lơ lửng giữa tầng không.

Gió luồn qua từng tầng mây, lạnh nhưng không buốt.

Cậu mỉm cười một nụ cười nghiêng nghiêng, vừa chua chát vừa nhẹ nhõm.

– Không ai thấy cũng được... Nhưng mình thấy là đủ rồi.

Giọng nói như gió thoảng, chỉ vừa đủ cho chính mình nghe.

Cậu rút chìa khóa từ túi quần, xoay xoay giữa các ngón tay. Ánh kim loại phản chiếu ánh đèn đường tạo thành những tia sáng mỏng nhẹ  như vệt đèn sân khấu cuối cùng vừa tắt.

Rồi cậu đút vào túi áo khoác vàng-đen, lớp vải phủ đầy bụi như áo giáp sau trận chiến, những vệt xước dọc tay áo như minh chứng cho cuộc rượt đuổi nghẹt thở vừa qua.

Cậu hít sâu một hơi. Lưng vẫn thẳng, cằm vẫn nâng, bước chân cậu chậm rãi nhưng không hề ngập ngừng.

Mỗi bước như gõ vào mặt đất một nhịp trống, đều đặn, chắc nịch, không cần ai vỗ tay, không cần tiếng nhạc dạo. Ngạo nghễ như một tuyên ngôn không lời:

"Tôi biết mình là ai."

Và cậu bước vào bóng tối như một tia sáng không cần ai soi rọi.

---

Cùng lúc đó, giữa lòng thành phố đang chìm dần vào giấc ngủ, trong tầng hầm sâu nhất của một tòa cao ốc không bảng hiệu, ánh đèn phòng họp vẫn sáng rực.

Các ông trùm quyền lực ngồi thành vòng quanh chiếc bàn dài hình bầu dục bằng gỗ mun bóng loáng, ánh đèn chiếu lên trần phản chiếu xuống như những vệt dao sắc lạnh cắt qua bầu không khí nặng nề.

Trên màn hình lớn phía đầu bàn, một hình ảnh vừa được phóng to: chiếc xe vàng đang nghiêng mình drift sát mép vực, khói lốp cuộn lên như sương mù tử địa. Ngay bên dưới ảnh là dòng chữ đỏ rực, in nghiêng như một vết cắt:

“CAPTAINBOY ĐÃ QUAY LẠI?”

Không ai lên tiếng. Mỗi người đều đang cân nhắc, suy tính, và hơn cả lo lắng.

Rồi một người đàn ông già, tóc hoa râm, đeo găng da đen, gằn giọng:

– Nếu đúng là nó… thì cuộc chơi lần này Minh Dạ may mắn thật đấy, xem ra mảnh đất đó tranh giành sẽ không còn dễ dàng nữa đâu.

Người bên trái, tay cầm điếu xì gà cháy dở, gõ nhịp lên mặt bàn:

– Chúng ta từng nghĩ hắn đã biến mất sau vụ cháy năm đó. Không ai sống sót nổi trong cái hầm đó... Vậy thì, nó là ai? Một kẻ mạo danh? Hay... chính là con quái vật từng khiến cả Đông Nam Á rung chuyển?

Người thứ ba giọng nói lạnh như băng, mặt không biểu cảm, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh:

– CAPTAIN BOY… Cái tên đó từng xé nát cả hệ thống cược của bảy thành phố. Chưa từng thua. Chưa từng để lộ mặt. Một bóng ma đội lốt thiên thần… Bây giờ quay lại, là để đòi nợ cũ? Hay muốn chơi?

Một phút im lặng.

Rồi người ngồi ghế giữa được biết đến là "Ngài Trắng", kẻ đứng đầu mạng lưới ngầm quốc tế lật nhẹ tài liệu trong tay, thả xuống bàn một bản sơ yếu lý lịch. Mặt trên là ảnh là chàng trai, tóc bạc, ánh mắt lạnh, đeo mặt nạ.

– Hắn là ai không quan trọng. Điều đáng sợ là... hắn còn sống. Và hắn đã thắng và giành mảnh đất đó cho Minh Dạ.

Một vài người nhíu mày.

– Chúng ta cần gì phải sợ? Một thằng nhóc. Một tay mơ. Giỏi thì cũng chỉ là đứa mới nổi.

Ngài Trắng nhếch mép cười, không có niềm vui:

– Người giỏi thì thắng bằng sức. Nhưng quái vật thì thắng bằng định mệnh.

Ông đẩy tấm hình xe vàng về phía trung tâm bàn.

– Và thứ này… không phải một chiếc xe. Đó là biểu tượng của sự trở lại.

Một người khác mắt sắc như dao, từng là trùm đường đua ở Macao cười khẩy:

– Nếu đúng là nó... thì chúng ta cần gọi lại Người Gác Đêm.

Phòng họp bỗng chùng xuống. Một cái tên chưa ai dám nhắc tới suốt 5 năm qua vừa được thốt lên.

Ngài Trắng cầm ly whisky, lắc nhẹ:

– Gác Đêm chỉ xuất hiện khi ánh sáng không đủ để giữ trật tự. Và nếu CAPTAIN BOY thực sự quay lại…

Ông ngẩng lên, mắt lấp lánh nguy hiểm:

– Thì cuộc chơi lần này… không còn là cuộc đua. Mà là chiến tranh không đổ máu nhưng nguy hiểm.

Phòng họp lặng đi.

Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng đèn. Nhưng đêm nay, trong bóng tối, đã có một lời tuyên chiến được thầm thì qua tiếng động cơ trầm thấp, réo gọi, và không thể ngăn cản.

---

Còn Duy?

Cậu đã tắm rửa sạch sẽ, nước nóng xua đi bụi đường và khói xe còn vương trên tóc, để lại làn da trắng ửng hồng vì hơi nước. Mái tóc bạc giờ hơi ẩm, xõa nhẹ xuống trán. Cậu khoác lên người chiếc áo hoodie rộng thùng thình màu vàng, quần short đơn giản, chân đi dép lông hình con gấu. Nhìn chẳng khác gì một sinh viên lười biếng hơn là một tay đua vừa khiến cả thế giới ngầm rung động.

Cậu nằm xoài trên chiếc giường đơn bé bé xinh xinh, hai tay giơ điện thoại lên lướt app đồ ăn. Đôi mắt lười biếng nhìn màn hình, rồi nghiêng đầu lẩm bẩm, giọng đều đều:

– Tối nay ăn mì gói, thêm xúc xích... hay là phá lệ order gà rán nhỉ?

Ngón tay kéo qua mấy món quen thuộc. Lẩu thì quá nhiều, cơm hộp thì chán, bánh mì thì quá khô. Chỉ có combo gà rán số 3 gà sốt cay, khoai tây chiên, nước ngọt là khiến cậu dừng lại lâu nhất.

– Nhưng sốt cay hôm bữa bị đổi sang ngọt... Không vui tí nào.

Cậu trầm tư, như đang đứng trước một quyết định thay đổi vận mệnh. Trong khi ở đâu đó, các ông trùm đang bàn tính máu lửa, sát khí đầy trời, thì Duy lại đang đắn đo xem có nên thêm phô mai tan chảy hay không. Cậu ấn thử vào mục “topping”, rồi nhíu mày:

– Ủa sao thêm trứng ốp la mà tận 15k...? Lạm phát đến mức này rồi à?

Ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt bình thản. Gió ngoài cửa thổi nhè nhẹ, kéo theo tiếng xào xạc từ cây cảnh ban công. Trong căn phòng nhỏ, thế giới như ngưng đọng lại thành một vũ trụ yên tĩnh, nơi mọi ồn ào ngoài kia chỉ là tiếng vọng xa xôi.

Duy cuối cùng hạ tay xuống, thở ra một hơi nhẹ tênh:

– Thôi, mì gói đi. Vừa nhanh, vừa không ai đòi chia phần.

Cậu đứng dậy, lững thững vào bếp. Từng bước chân trên nền gạch lạnh, lách cách âm thanh va chạm của nồi và gói gia vị vang lên như tiếng nhạc nhẹ mở đầu cho một đêm bình thường.

Một đêm rất đời, rất thật... của một kẻ mà thiên hạ đang gọi là “CAPTAIN BOY” truyền thuyết.

Nhưng với Duy, đó chỉ là một biệt danh chẳng giúp gì được lúc đói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro