Chương 106: Viên Đá Trong Tim
Duy ăn tối một mình trong phòng khách lớn không gian được trang trí hoàn hảo như mọi ngày, từng ngọn nến được thắp đúng giờ, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu lên bộ dao dĩa bạc sáng loáng.
Bàn ăn phủ khăn lụa trắng muốt, lọ hoa thủy tinh giữa bàn cắm vài nhành hoa tươi vẫn còn vương giọt sương nhân tạo.
Tuy mọi thứ đều đúng vị trí, đúng quy chuẩn, đúng vẻ sang trọng thường lệ… nhưng lại thiếu đi một hơi ấm quen thuộc.
Quang Anh nói sẽ về muộn còn vướng vài việc chưa giải quyết xong ở Vạn Thiên. Câu nói ấy vẫn còn vọng nhẹ trong đầu Duy như thể chưa kịp tan.
Cậu lặng lẽ ăn, không vội vã nhưng cũng chẳng thưởng thức. Mỗi động tác đều gọn gàng, như một cỗ máy đã được lập trình cho những buổi tối một mình.
Ăn xong, cậu tự dọn dẹp, lau bàn sạch sẽ, rửa từng cái đĩa với sự tỉ mỉ vốn có. Cả căn nhà yên tĩnh đến mức tiếng nước nhỏ tí tách trong bồn rửa cũng nghe rõ ràng.
Sau đó, Duy lên phòng. Cậu tắm rửa, thay đồ ngủ. Khi leo lên giường, cậu ôm lấy một chiếc gối to vùi nửa mặt vào đó, rồi đưa tay với điều khiển từ xa.
TV bật lên với âm thanh hoạt hình quen thuộc màu sắc rực rỡ, giọng nói ngây ngô, mọi thứ đều đáng yêu như cũ, như thuở thơ ấu. Nhưng ánh mắt Duy chỉ nhìn vào màn hình mà không thật sự thấy gì.
Trong đầu, một câu nói cứ lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng như tiếng thì thầm nhưng dai dẳng như cơn mưa phùn:
"Quà… sao?"
Cậu chống cằm lên gối, đôi chân nhỏ nhịp nhịp trong không khí, đong đưa nhè nhẹ như thể đếm nhịp thời gian.
Cử động vô thức ấy lộ ra cảm giác chờ đợi mong mỏi một điều gì đó không gọi tên được, nhưng lại khiến tim cứ nhấp nhổm từng nhịp.
Rồi… tiếng cửa mở.
Cậu giật nhẹ người, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Quang Anh về.
Hắn bước vào phòng, áo khoác ngoài vẫn còn trên người, cúc sơ mi chưa bung, trông có chút bụi đường, chút mỏi mệt nhưng ánh mắt khi nhìn thấy Duy lại dịu xuống ngay lập tức.
Không nói một lời, hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. Một cái chạm rất khẽ, như thói quen, như tín hiệu an tâm đã được thiết lập từ lâu.
– Ngoan lắm. Đang đợi tôi à?
Giọng hắn thấp, có chút ấm, mang âm sắc cưng chiều không hề giấu giếm.
Duy lườm hắn, ánh mắt vừa giận vừa ngượng:
– Tôi đang coi TV thôi...
Giọng cậu nhỏ kéo dài như đang cố phủ nhận điều gì rõ ràng đến mức không thể phủ nhận.
Quang Anh bật cười một tiếng cười trầm ấm, lan ra khắp căn phòng như một chậu nước nóng đổ vào đêm lạnh. Hắn không nói gì thêm, chỉ tháo áo khoác, đi thẳng vào phòng tắm. Dáng người cao lớn lướt qua ánh đèn vàng khiến bóng hắn đổ dài lên tường, trông như một bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy sức sống.
Duy tiếp tục nằm co ro trên giường, ánh mắt vẫn hướng về phía màn hình TV, nhưng ánh nhìn giờ đây đã bắt đầu dịch chuyển.
Cậu nhìn về phía cánh cửa phòng tắm cái cửa đang đóng kín ấy, nơi phát ra tiếng nước chảy đều đều.
Không rõ vì sao, tim cậu như bị buộc thêm một sợi dây nhỏ, kéo căng từng nhịp, từng nhịp.
Rồi cánh cửa mở ra.
Quang Anh bước ra, tóc còn ướt, vài giọt nước lăn chậm trên trán rồi dọc xuống cằm, biến mất nơi xương quai xanh lấp ló dưới lớp áo choàng tắm trắng mỏng.
Áo xẻ ngang ngực, để lộ làn da rắn rỏi và thân hình vạm vỡ mà Duy đã nhìn quen từ lâu nhưng chưa từng thôi bị choáng ngợp mỗi lần như thế này.
Dáng hắn hiện lên dưới ánh đèn vàng như một tấm poster sống động đẹp đến vô lý.
Không nói gì, Quang Anh bước tới, từng bước chậm rãi, vững vàng như thể thế giới chỉ còn hai người.
Rồi hắn cúi người, vòng tay ôm Duy trọn vẹn vào lòng, một tay luồn ra sau gáy, tay kia ôm lấy lưng cậu. Một cái ôm chặt nhưng dịu dàng, như thể muốn giữ nguyên Duy ở đó mãi, không để đi đâu nữa.
Và Duy… cũng không phản kháng.
Chỉ nhắm mắt lại. Nghe tim mình đập thật khẽ.
– Gì vậy…
Duy lầm bầm, hơi thở bắt đầu ngắt quãng khi tay Quang Anh chạm nhẹ lên hông mình. Như một phản xạ, cả người cậu căng cứng, tim đập loạn không theo nhịp.
Bàn tay kia của hắn vẫn giữ sau lưng Duy, nhưng cử chỉ không hề vội vàng hay chiếm hữu. Chỉ là một cái chạm nhẹ, đầy dịu dàng, như thể hắn đang cố vỗ về một con mèo nhỏ vừa xù lông vì bị giật mình.
– Nhóc còn giận vụ hôm đó không?
Giọng Quang Anh trầm thấp, có chút đắn đo, khác hẳn sự tự tin thường ngày của hắn. Có gì đó chân thành quá mức khiến Duy thoáng ngập ngừng.
– Hôm nào?
Hắn im một giây ngắn, rồi nhẹ nhàng thì thầm:
– Hôm nhóc bỏ trốn vì thấy tôi cười với An ấy, Kiều nói tôi nghe rồi.
Duy quay mặt đi, gò má ửng nhẹ một cách không kiểm soát được. Cậu hừ nhẹ, không rõ đang tức, đang ngại hay đang giấu một cái gì mềm oặt trong lòng:
– Thì... lúc đó anh cười vui lắm. Còn đưa viên đá quý cho cậu ta…
Quang Anh bật cười khẽ một tiếng cười trầm, dội vào tai Duy như tiếng vang trong lồng ngực:
– Cười vì đang chuẩn bị quà cho nhóc, không ngờ bị hiểu lầm rồi bị nhóc bỏ trốn. Tôi bị oan, hiểu chưa?
Từng từ hắn nói chậm rãi, âm sắc dày dặn như một lời xin lỗi không cần thốt ra, mà lại khiến lòng người chênh vênh hơn cả một nghìn lời hoa mỹ.
– Quà…?
Duy nhíu mày, mắt khẽ mở to. Chưa kịp hỏi gì thì Quang Anh đưa tay ra trước, lòng bàn tay mở ra một cách trịnh trọng, như thể đang nâng một điều gì vô cùng thiêng liêng.
Nằm trên tay hắn là một sợi dây chuyền.
Ánh sáng trong phòng dịu đi, phản chiếu lên sợi dây ánh bạch kim sáng lấp lánh.
Dây mảnh nhưng chắc chắn, từng mắt xích nhỏ tinh xảo đến từng chi tiết, như thể được làm nên không phải bởi máy móc mà bởi một nghệ nhân có trái tim kiên nhẫn.
Ở giữa là một mặt dây cực kỳ đặc biệt một mảnh sapphire vàng hổ phách hoàng kim, được cắt gọt tinh tế thành hình hai chiếc nhẫn lồng vào nhau.
Ánh sáng xuyên qua từng góc cạnh của đá khiến nó như phát sáng từ bên trong, không rực rỡ đến lóa mắt, nhưng lại mang một thứ ánh sáng trầm lắng mà ấm áp, như mặt trời đang lặn giữa hoàng hôn của một mùa hè cũ.
Mỗi chiếc nhẫn đều được khắc một chữ, R và C tượng trưng cho RHYDER và CAPTAIN. Những ký hiệu ấy nhỏ nhưng rõ nét, như minh chứng cho một điều gì thiêng liêng và lâu dài.
Ở nơi hai nhẫn lồng vào nhau là một trái tim thuỷ tinh nhỏ, trong vắt, như giữ lại cả bầu trời chiều dịu dàng trong đá.
Ánh sáng từ mặt dây không phải thứ chói loá như kim cương, mà là một vẻ rực rỡ lặng thầm, như thể tình cảm đã được ủ thật lâu, trải qua năm tháng, thăng trầm, để giờ đây chỉ còn lại sự vững bền.
Quang Anh không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng vòng sợi dây qua cổ Duy, cài khóa thật cẩn thận, như thể cậu là món đồ quý nhất thế gian không thể để rơi mất.
– Giờ nhóc biết chưa? Đá đó… từ đầu đến cuối là tôi làm riêng cho nhóc.
Duy cứng người, đôi mắt khẽ run. Hai má đỏ bừng như quả đào chín trong nắng sớm. Cậu lí nhí:
– Tôi… tưởng…
Quang Anh áp trán mình vào trán cậu, giọng thấp xuống như một lời thì thầm chỉ dành riêng cho hai người:
– An chỉ giữ giúp tôi một thời gian. Còn viên đá của nhóc… là trái tim tôi khắc tạc riêng cho em.
Duy cụp mắt, ngón tay khẽ siết lại trên mặt dây chuyền, như đang ôm lấy một phần hồn vía của chính mình. Đôi vai nhỏ khẽ run không phải vì lạnh, mà vì xúc động.
Một lúc sau, Quang Anh đưa tay kéo cổ áo choàng của mình xuống, để lộ một sợi dây chuyền y hệt. Nhưng viên đá nơi cổ hắn lại là một màu đỏ rực, đỏ sâu như ngọn lửa cháy âm ỉ giữa đêm.
– Tôi cũng có một cái. Nhưng màu đỏ vì tôi là người giữ em lại. Còn nhóc là ánh sáng của tôi.
Duy cắn nhẹ môi dưới, rồi bất chợt nghiêng người, vùi mặt vào vai hắn. Cậu không nói gì, chỉ để hơi thở âm ấm lướt qua làn da hắn, mang theo cả sự xấu hổ lẫn biết ơn khó diễn tả.
– Quà… đẹp thật.
– Đẹp là vì em đeo. Không có em, nó chỉ là đá thôi.
Quang Anh thì thầm, siết chặt vòng tay hơn một chút.
Hai viên đá, một đỏ, một vàng như hai nhịp đập khác biệt nhưng lại giao thoa. Một bên là ngọn lửa bền bỉ, một bên là ánh sáng dịu dàng. Hai cực của trái tim, khác biệt nhưng hút nhau mãnh liệt đến không thể tách rời.
Duy đưa tay chạm khẽ lên mặt dây, ngón tay khẽ run nhưng không rời khỏi. Đôi mắt cậu ươn ướt, nhưng trong suốt như thủy tinh.
– Vậy… đây là quà nhỏ?
– Không.
Quang Anh ôm cậu chặt hơn, giọng hắn vững như một lời thề không hoa mỹ, không cần phô trương.
– Đây là bằng chứng. Em không còn là quân cờ. Em là người tôi chọn giữ bên cạnh, mãi mãi.
Căn phòng chìm vào yên lặng.
Chỉ còn tiếng tim đập hai nhịp đập hoàn toàn khác biệt, đang dần hòa vào làm một.
Quang Anh nhẹ nhàng ôm lấy Duy từ phía sau, động tác chậm rãi như sợ chỉ cần một chút gấp gáp thôi sẽ khiến người trong lòng tan biến.
Hai tay siết lại nơi eo nhỏ, từng ngón tay đan nhẹ như thể muốn khắc ghi từng đường nét thân quen.
Cằm hắn tựa lên vai cậu, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai, khiến Duy khẽ rùng mình.
– Nhóc biết không… làm sợi dây chuyền này cực lắm đấy ~
Giọng hắn nhỏ, ấm và có chút lười biếng cố tình, như đang nửa trách móc, nửa nũng nịu kiểu rất riêng của hắn mỗi khi muốn dụ dỗ cậu chịu lắng nghe.
Duy vẫn không dám quay lại, ánh mắt cụp xuống, tay cứ mân mê sợi dây chuyền trên cổ.
Ngón tay khẽ lướt theo từng đường nét của mặt đá như thể đang lần tìm một giấc mơ xa xôi mà thật sự đang hiện hữu ngay nơi lồng ngực.
– Anh… làm vậy từ lúc nào?
Câu hỏi phát ra rất khẽ, gần như tan trong hơi thở. Quang Anh không trả lời ngay, mà hơi siết tay một chút, như ôm trọn lấy những do dự nhỏ xíu đang len lỏi trong người Duy.
– Từ lúc em bỏ tôi ở Minh Dạ mà chạy.
Hắn thì thầm, giọng đều và sâu.
– Tôi biết mình không thể cứ để em chạy hoài. Nên mới nghĩ, phải tạo ra thứ gì… để nhóc không còn lý do rời đi nữa.
Hắn cười nhẹ, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền lấp lánh ánh sáng trong tay Duy.
– Chỉ là không ngờ ở buổi đá quý nhóc lại tự tay chọn cho mình một viên đá giống nhóc vậy ~
Quang Anh khẽ cười, giọng thấp pha chút tự trào.
– Thế là tôi đỡ đau đầu chọn nguyên liệu, cứ thế mà thiết kế thôi.
Duy im lặng, không đáp lại. Nhưng trong lòng cậu, có thứ gì đó đang nứt ra, vỡ òa như con đập bị tháo nước.
Là thương.
Là xúc động.
Là một phần bản thân lâu nay vẫn luôn âm thầm khao khát được giữ lại đang dần được gọi tên.
– Thế… tại sao mặt dây chuyền lại là hai chiếc nhẫn lồng vào nhau?
Cậu hỏi, giọng nhỏ như hơi thở.
Một câu hỏi đơn giản, nhưng trong đó ẩn chứa một nỗi tò mò rất sâu vì sao lại là nhẫn?
Vì sao lại không phải hình gì khác?
Quang Anh cười, nụ cười không giấu nổi ánh dịu dàng nơi khoé miệng.
– Nhẫn là để đeo vào tay…
Hắn ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp.
– Mà nhóc thì dễ tháo như chiếc nhẫn bạc kia lắm... Nên tôi biến nó thành mặt dây chuyền, đeo gần tim nhóc trước.
Hắn ghé tai cậu, giọng trầm mà dịu như hát ru:
– Khi nào nhóc chịu, tôi sẽ tặng một chiếc khác đeo vào tay em.
Duy khựng lại. Trái tim cậu đập một nhịp thật mạnh. Một nhịp thôi, mà như dội vào toàn bộ lồng ngực. Ngón tay vô thức nắm chặt lấy mặt dây.
– Như vậy… có phải là…
– Ừ, lời hứa.
Quang Anh nói, ngắn gọn mà chắc như đinh đóng cột.
– Một lời hứa tôi không ép em phải gật đầu.
– Nhưng tôi sẽ đợi… đến khi nhóc tự nguyện đưa tay ra.
Cậu quay lại, động tác không quá nhanh nhưng cũng không ngập ngừng nữa. Ánh mắt long lanh nước, phản chiếu ánh đèn dịu nhẹ phía sau lưng Quang Anh, như một hồ nước nhỏ đang rưng rưng ánh chiều tà.
– Nếu tôi đưa tay ra… anh có bỏ tôi không?
Giọng Duy run rất nhẹ. Không phải vì sợ… mà vì cậu đang hy vọng.
Quang Anh không trả lời ngay. Hắn nhìn cậu, đôi mắt sâu như đêm dài không trăng, rồi cúi xuống, khẽ chạm trán mình vào trán cậu như một lời hứa không cần phải có nhẫn, không cần phải thề thốt.
– Không. Em mà chịu đưa, tôi sẽ giữ luôn.
Giọng hắn khàn khàn, nhưng rõ ràng, từng chữ như khắc vào không khí:
– Đến cả trong mơ em cũng không được chạy khỏi tôi nữa.
Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Duy lần nữa. Một cái chạm rất nhẹ, như đặt cả vũ trụ vào một điểm duy nhất nơi cậu thuộc về.
Rồi hắn ôm cậu sát hơn, tay vỗ nhẹ lưng như ru trẻ con.
– Ngủ đi. Tôi canh mộng cho nhóc.
Duy rúc vào lòng hắn, môi mím nhẹ nhưng không thể giấu được nụ cười nhỏ vừa hé nơi khoé miệng. Tay cậu vẫn nắm chặt mặt dây chuyền, như nắm lấy một điều gì đó lần đầu dám tin là thật.
Trong lòng vang lên tiếng thì thầm, không ai nghe thấy, nhưng chính cậu biết lần đầu tiên trong đời, cậu muốn ở lại.
"Nếu là anh... thì tôi nguyện ở lại."
---
Tuy đã xác định quan hệ nhưng là vẫn xưng anh – tôi, em – tôi nha...
Nào thân mật thì anh – em tui linh hoạt chuyển đổi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro