Chương 108: Tia Lửa Trên Trời Cao

Thành phố Trung Vân, những ngày đầu hạ, không còn chỉ ngập trong sắc nắng hanh vàng hay tiếng ve râm ran vọng qua từng dãy phố.

Một làn gió mới đang tràn về không phải thứ gió hiền lành từ thiên nhiên, mà là luồng khí cơ khí hóa của mùi xăng máy, mùi kim loại được mài dũa đến mức hoàn hảo và ánh sáng lập lòe từ các bảng quảng cáo công nghệ phủ khắp các toà nhà kính.

Cả thành phố như đang căng dây đàn chờ một cú khởi động bùng nổ bởi vì một cái tên đang được mọi người thì thầm:

" SKY NOVA 5.0 "

Không còn là một sự kiện bình thường của Triển lãm Công nghệ Bay mà năm nay đã chính thức vượt khỏi quy mô chuyên ngành. Nó là một sân chơi của những gã khổng lồ công nghệ, những cái đầu không ngừng sáng tạo, và cả những thế lực ngầm giấu mặt trong lớp áo doanh nghiệp.

Và Trung Vân… chính là sàn diễn của họ.

Mọi ánh nhìn đang dồn về đây chờ xem ai đủ bản lĩnh viết lại luật chơi của bầu trời.

---

Minh Dạ

Tại tầng cao nhất của biệt thự RHYDER ở Minh Dạ, buổi sáng tràn ngập ánh nắng đầu hạ.

Nắng lùa qua từng kẽ rèm lụa màu khói sương, in bóng những đường viền tinh xảo lên nền thảm Ba Tư đắt đỏ.

Trong căn phòng làm việc tĩnh lặng, tiếng kim đồng hồ treo tường tích tắc vang lên đều đặn, như nhấn nhá từng giây từng phút đang trôi qua.

Quang Anh ngồi ở bàn làm việc lớn, chất liệu gỗ mun chạm khắc tỉ mỉ, phía sau là bức tường kính nhìn thẳng ra toàn cảnh thành phố Minh Dạ đang rũ mình khỏi giấc ngủ.

Ánh sáng ban mai hắt lên nửa gương mặt anh vừa mềm vừa lạnh, tôn lên những đường nét sắc sảo như tượng tạc... sống mũi cao, quai hàm cương nghị, đôi mắt sâu thăm thẳm như màn đêm chưa từng có bình minh.

Một phong thư lạ nằm ngay ngắn trên bàn, nổi bật trên nền tài liệu được sắp xếp cẩn thận.

Vỏ thư màu đen mờ, chất giấy dày, trên bề mặt in họa tiết chim ưng dang cánh mạ bạc, sắc sảo đến từng đường nét như thể có thể bay vụt lên bất cứ lúc nào.

Dấu sáp đỏ thẫm niêm phong, mang biểu tượng của ORION – tổ chức bí ẩn nhưng có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới công nghệ và điều hành ngầm.

Quang Anh không vội.

Anh cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm.

Mùi arabica đậm đặc quyện cùng mùi gỗ đàn hương từ căn phòng mang đến cảm giác vừa tỉnh táo, vừa như đang chuẩn bị cho điều gì rất quan trọng.

Chỉ sau vài giây, anh đặt ly xuống, cầm phong thư lên. Ngón tay anh lướt nhẹ qua viền dấu sáp như cảm nhận được thông điệp ngầm ẩn giấu trong từng nét khắc.

Rồi anh mở thư. Động tác chậm rãi, không vội vàng như một vị vương giả đọc tuyên chiến từ kẻ đối đầu.

"Gửi Minh Dạ – Nguyễn Quang Anh (RHYDER)

Chúng tôi thừa nhận tài năng của anh trong lĩnh vực điều hành chiến lược và công nghệ bay ngầm.

Nhưng vị trí đứng đầu không thể mãi thuộc về một người.

Nếu đủ bản lĩnh, hãy đến Trung Vân nơi tổ chức SKY NOVA.

Hãy để bầu trời chứng minh ai mới là kẻ thống trị thực sự.

– ORION –"

Bàn tay Quang Anh khẽ gập lá thư lại, từng nếp gấp đều đặn, dứt khoát.

Anh dựa lưng vào ghế, khoanh tay, ánh mắt dõi về phía xa qua lớp kính dày nơi thành phố Trung Vân như ẩn hiện trong trí tưởng tượng rực sáng bởi công nghệ, quyền lực và thách thức.

Khóe môi anh nhếch nhẹ thành một nụ cười không vui cũng chẳng giận, chỉ như một dấu hiệu… của một con mãnh thú đã ngửi thấy mùi máu trong gió.

Đôi mắt anh lúc này lóe lên ánh sáng lạnh như kim loại, phản chiếu bầu trời xanh thẳm bên ngoài một tia nhìn không dành cho kẻ yếu, cũng không dành cho sự do dự.

Chậm rãi nhưng dứt khoát, anh bấm nút liên lạc.

– Chuẩn bị xe. Chúng ta có một lời mời cần phản hồi.

---

Bên dưới phòng dành riêng cho Duy căn phòng được thiết kế riêng với tông vàng nhạt, nội thất tinh giản mà tinh tế.

Duy đang loay hoay trước tủ quần áo cao chạm trần, tay lướt nhanh qua từng bộ đồ treo thẳng tắp.

Hôm nay cậu hẹn đi dạo phố với Pháp Kiều, mà gu của Kiều thì khỏi bàn chỉ cần lệch tông nửa bậc là bị chọc quê cả tuần.

Đang mải chọn giữa sơ mi lụa trắng và áo phông đen ôm dáng, Duy thoáng thấy một bóng người lướt qua qua kính cửa phòng dáng cao lớn, áo sơ mi đen mở hai cúc, tay cầm một vật gì đó trông khá lạ. Cậu quay phắt lại.

– Cái gì vậy?

Duy bước ra khỏi phòng, mắt dán vào tấm giấy dày cộm trên tay Quang Anh.

Quang Anh đưa mắt nhìn cậu, rồi giơ nhẹ tấm thư lên, nụ cười nửa miệng quen thuộc khiến tim Duy vô thức khựng lại một nhịp.

– Thư mời khiêu chiến.

Giọng anh trầm thấp, không hề căng thẳng mà lại... có phần thích thú.

– Có người muốn tôi “bay” một chuyến.

– Bay...? Là sao??

Duy cau mày.

– Anh đừng nói là... Anh nhận lời rồi nha?

– Ừ.

Duy tròn mắt:

– Trời đất, sao lại nhận? Anh đâu cần chứng minh gì nữa. Tụi nó khiêu khích thì kệ chứ?

Duy đổi giọng hơi hơi tra khảo...

– Hay là... có gì mờ ám? Ai mời?

Quang Anh bước đến gần, chậm rãi như thể mỗi bước chân đều được cân nhắc. Anh đưa tay nâng cằm Duy lên, ánh mắt rực như có lửa, pha chút đùa cợt nhưng sâu trong đó là một dòng kiêu hãnh và yêu thương không che giấu.

– Nhóc con đã từng thấy tôi thống trị Minh Dạ.

– Nhóc cũng từng thấy tôi hạ sát trong lặng thinh.

Giọng anh dịu đi, ngón cái khẽ vuốt nhẹ gò má Duy.

– Nhưng nhóc chưa từng thấy... Tôi thống trị bầu trời.

Duy sững người. Trái tim như bị kéo căng ra rồi thả mạnh một nhịp. Mặt đỏ bừng, cổ khô khốc, còn cái áo phông vàng trong tay thì chẳng biết rơi lúc nào.

– Nhóc cứ đi chơi đi mọi chuyện để tôi lo.

Anh đặt một nụ hôn trên trán Duy. Anh không chờ câu trả lời. Quang Anh quay đi, mở điện thoại, giọng dứt khoát vang trong không gian yên tĩnh:

– Gọi Dương, cả Hùng và Hiếu. Hôm nay họp. Chúng ta sẽ chuẩn bị bay đến Trung Vân.

Cánh cửa khép lại phía sau hắn, còn lại Duy đứng thẫn thờ trong ánh nắng xiên nhẹ qua song cửa, tay đặt lên ngực nơi trái tim cậu đang đập nhanh như trực thăng sắp cất cánh.

---

Dưới ánh sáng dịu vàng từ dãy đèn treo sát trần, căn phòng họp kín của trụ sở chính Minh Dạ trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Những tấm kính phản chiếu bóng người, những bản đồ kỹ thuật số hiện trên màn hình lớn phía đầu bàn tất cả đều đang hướng sự chú ý về người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm.

Quang Anh ngồi thẳng lưng, một tay đặt lên mặt bàn gỗ mun, tay còn lại cầm tấm thư mời màu xám bạc với dấu niêm sáp đỏ in hình chim ưng quen thuộc biểu tượng của ORION.

Giọng anh vang lên, đều và rõ, không hề cao giọng nhưng mang một trọng lượng khiến cả căn phòng như rung nhẹ:

– Một lời khiêu chiến đến từ ORION.

Hùng ngồi chếch bên trái, nghiêng đầu, tay khoanh trước ngực. Ánh mắt hắn sắc như dao gọt gió.

– ORION hả? Đúng là lâu không gây chuyện, giờ lại vác mặt tới.

Hắn nhếch môi.

– Nhưng phải công nhận… mỗi lần lòi mặt đều mang chuyện thú vị phết.

Dương bật cười khẽ, ngón tay xoay xoay chiếc bút kim loại giữa các đốt tay.

– Cũng lâu rồi chúng ta không cất cánh thật. Lần cuối là ở Eros, đúng không?

– Khói bụi chưa tan thì đã nghe danh RHYDER khắp trời.

– Giờ tụi nó muốn chơi lại ván khác.

Hiếu ngồi ở góc, ánh mắt nửa tập trung nửa lơ đãng, tay gõ nhịp lên mặt bàn kính, phát ra âm thanh đều đặn như đếm ngược một vụ nổ.

– Mày tính nhận lời thật à?

Giọng Hiếu không gắt, nhưng rõ ràng mang theo sự cân nhắc.

– ORION đâu phải dạng vừa. Chơi lần này… không đơn thuần là đua kỹ thuật.

Quang Anh đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi gật đầu. Một cái gật đầy chắc chắn, không chút ngập ngừng.

– Ừ. Nhưng lần này không phải chỉ riêng là bay. Mà là tham gia để thắng.

Cả căn phòng đột ngột im bặt, như thể mọi hơi thở đều bị giữ lại trong một nhịp.

Các ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc nhanh, sâu, và lặng.

Không một ai cười khẩy, cũng chẳng ai phản đối. Bởi vì khi người đàn ông tên Quang Anh cất lời, khi ánh mắt ấy nhìn thẳng vào từng người như thể xuyên thấu mọi lớp phòng bị thì tất cả đều hiểu:

Đây không còn là một trận đua.

Mà là một lời tuyên ngôn.

Và khi Quang Anh đã nói “thắng”, thì trong đầu tất cả thua đã không còn là một khả năng tồn tại.

---

Chiều hôm ấy, khi nắng bắt đầu chuyển màu vàng nhạt, Duy và Kiều đang dạo bước giữa dãy phố sầm uất của Minh Dạ.

Gió đầu mùa luồn qua từng hàng cây, thổi tung vạt áo sơ mi của Kiều và làm mớ tóc mềm của Duy khẽ rối. Họ vừa đi vừa trò chuyện, tay cầm những ly trà sữa mua vội ở góc phố.

– Lúc nãy Quang Anh nhận thư khiêu chiến từ ORION.

Duy nói, giọng không rõ là lo lắng hay tò mò, ánh mắt vẫn dõi theo đoàn người qua lại trên đường.

Kiều quay sang nhìn cậu, nhướng mày:

– ORION hả? Ồn ào phết nha… Xem ra chuẩn bị bay một chuyến nữa rồi ~

Duy chậm rãi gật đầu, ngón tay siết nhẹ ly trà. Cậu đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng chưa kịp nói ra, Kiều đã vỗ vai, cười híp mắt như thể biết trước hết mọi chuyện.

– Thôi, kệ ông Đại Ma Vương đó đi. Giờ mình chơi đã, tính sau.

– Không là mai mốt có khi bị giữ kỹ quá không được tung tăng nữa đâu á ~

Duy bật cười, nụ cười có chút bất lực, có chút ấm áp. Cậu lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Kiều vào khu trung tâm mua sắm.

Thế nhưng đến cuối ngày, khi đã trở về phòng, khi đèn đường bắt đầu sáng lên ngoài khung cửa sổ và tiếng xe cộ dần thưa đi, Duy vẫn không thôi ngồi bên giường, tay cầm điện thoại, ánh mắt dán chặt vào bản đồ thành phố Trung Vân hiển thị trên màn hình.

Những con đường chằng chịt, những khu thử nghiệm kỹ thuật bay, sân vận hành không người lái… tất cả khiến cậu như rơi vào mê cung của một thế giới hoàn toàn khác.

Cậu khẽ thì thầm, như thể chỉ nói cho mình nghe:

– ORION là ai… mà khiến anh nghiêm túc đến vậy?

Không có ai trả lời. Chỉ có tiếng gió rì rào lùa qua khe cửa, mang theo hơi thở của một ngày đang khép lại và… một điều gì đó đang bắt đầu.

Và trong tim cậu, vẫn văng vẳng một câu nói, như một lời hứa không thể xoá nhoà:

“Đi xem anh thống trị bầu trời.”

---

Tự nhiên thấy tui viết giống đi quýnh game á mở "phó bản" từ từ :))) 🤣

Chào mừng tới "phó bản" Bầu Trời Bất Tận 😌

"Phó bản" này rất ảo ma tất cả công nghệ đều đi bịa cả có tham khảo trên mạng về các từ "chuyên môn" còn lại là chế hết.

Vui lòng đọc trong tâm thế thoải mái nhất. Đừng có tin mấy công nghệ đó nha. 💛❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro